Bất luận Hoa Mãn Lâu giờ phút này suy nghĩ cái gì, hiểu lầm cũng tốt, không có lòng dạ nào nghĩ về sai lầm cũng thế, đều đã muốn không có quay lại đường sống. Đông Phương Bất Bại cùng hắn liền đến thời điểm giống nhau, không có tiếng vang bước đi. Hoa Mãn Lâu hiếm thấy thở dài, tùy tay lấy qua xẻng sắt bắt đầu trồng hoa, chính là cố tình liền như vậy xẻng sắt chặt đứt vài cọng hoa cỏ. Hoa Mãn Lâu lại có chút không yên lòng đứng lên.
Lại nói về Đông Phương Bất Bại sau khi rời đi tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu, liền triển khai khinh công liền đuổi theo hướng Hắc Mộc Nhai mà đi Nhật Nguyệt thần giáo giống như mọi người, thời gian cơ hồ cách không quá một nén nhang. Nhậm Doanh Doanh đang ngồi ở trong xe ngựa ngẩn người, Đông Phương Bất Bại lắc mình liền tiến vào trong xe.
Nhậm Doanh Doanh hoảng sợ, vội vàng nói:“Đông Phương thúc thúc!”
Đông Phương Bất Bại liền gật đầu.
Nhậm Doanh Doanh không biết Đông Phương Bất Bại trước đó đi nơi nào, cũng căn bản không biết nguyên nhân y muốn chính mình quay về Hắc Mộc Nhai, bởi vậy trong lúc nhất thời không biết phải nói gì đành bảo trì trầm mặc. Trong ngực mặc dù có một bụng nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi.
Đông Phương Bất Bại sau một hồi lâu lại là người mở miệng trước, thanh âm của y trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho Nhậm Doanh Doanh toàn thân run rẩy một chút:“Hoa Mãn Lâu là người như thế nào?”
Nhậm Doanh Doanh thất thần, hoàn toàn không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại cư nhiên hỏi ra một câu như vậy. Nàng nhịn không được giương mắt trộm liếc Đông Phương Bất Bại một cái, thấy vẻ mặt y lạnh lùng, căn bản nhìn không ra hỉ giận. Nhậm Doanh Doanh lúc này còn có chút khó xử. Nàng phải nói như thế nào cho tốt đây? Đông Phương thúc thúc của nàng như thế nào lại đột nhiên nhớ tới hỏi cái câu này? Y đến tột cùng là đối với Hoa Mãn Lâu đánh giá như thế nào? Vạn nhất nếu nàng nói sai cái gì, như vậy Đông Phương thúc thúc có thể hay không chạy tới đem Hoa Mãn Lâu giết chết?
Trong lúc nhất thời, Nhậm Doanh Doanh nói không ra lời.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh, nói:“ Như thế nào? Ngươi cùng Hoa Mãn Lâu ở một mái nhà, ngây người cũng đã hơn một năm, hắn là cái dạng người gì cũng không biết nói lên lời sao?”
Nhậm Doanh Doanh vẫn là tâm tư tiểu hài tử, bị Đông Phương Bất Bại như vậy dọa sợ, nhất thời trong mắt hiện lên lệ quang.
Đông Phương Bất Bại thấy thế, liền không kiên nhẫn, nói:“Ngươi khóc cái gì?”
“Đông Phương… Thúc thúc… Hoa… Hoa tiên sinh… Là tốt… Người tốt… Người tốt lắm tốt lắm. Ngài… Ngài trăm ngàn đừng giết hắn……” Nhậm Doanh Doanh lắp bắp nói xong.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy không khỏi buồn cười,“ đang êm đẹp, ta giết hắn làm cái gì?”
Nhậm Doanh Doanh liền như vậy ngơ ngác nhìn Đông Phương Bất Bại đúng là lộ ra mỉm cười! Đông Phương Bất Bại một cái chớp mắt kia, cơ hồ đẹp đến chói mắt, không có cách nào có thể hình dung vẻ quyến rũ tươi cười trước mặt, màu da kia trắng nõn, mắt phượng kia đẹp như thêu, thậm chí tại thời điểm cười trên mặt còn điểm thêm hai cái núm đồng tiền làm động lòng người đến cực điểm……. Nhậm Doanh Doanh thiếu chút nữa nghĩ đến chính mình hoa mắt.
Đông Phương thúc thúc cũng sẽ như vậy cười sao? Cái kia lãnh ngạo, uy nghi bức người, sát khí đầy người… Cũng sẽ cười như thế… Mềm mại đáng yêu?! Như thế nào có khả năng a? Nhậm Doanh Doanh trực tiếp liền phủ định ý nghĩ của chính mình. Nàng nhất định là thật lâu không gặp Đông Phương thúc thúc, cho nên nhìn lầm rồi……
Lúc này, Đông Phương Bất Bại chú ý tới Nhậm Doanh Doanh nhìn chăm chú, nhíu mày, không hờn giận nói:“Ngươi xem cái gì đâu?”
Nhậm Doanh Doanh không dam nói nàng suy nghĩ cái gì, nuốt ngụm nước miếng, lắc đầu, nhỏ giọng nói:“Không… Không có gì.”
Nhậm Doanh Doanh tuy rằng chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng là ở thời đại này, cũng là đã có thể lập gia đình sinh con. Nàng hơn nữa dù sao cũng là nhi nữ giang hồ, thân phận lại tôn quý, tự nhiên là so với bạn cùng lứa tuổi kiến thức rộng rãi hơn, một chút biến hóa của Đông Phương Bất Bại đúng là đều bị Nhậm Doanh Doanh xem ở trong mắt. Đông Phương Bất Bại chỉ sợ cũng là không thể nghĩ tới.
Đông Phương Bất Bại lúc này cũng mất đi hứng thú hỏi chuyện Nhậm Doanh Doanh, kỳ thật y đối với ý tưởng chính mình đột nhiên muốn hỏi loại vấn đề này cũng cảm thấy có chút cổ quái. Y liền dứt khoát đứng dậy ra khỏi xe ngựa, phút cuối cùng còn phân phó Nhậm Doanh Doanh một câu:“Trong giáo Hướng Vấn Thiên làm phản! Hắn hiện tại đang bị truy nã. Ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Nhậm Doanh Doanh thất thần một chút, Hướng Vấn Thiên đối đãi nàng luôn luôn thân thiện, không khỏi thốt ra nói:“Hướng tả sứ phản giáo? Như thế nào lại như vậy?”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn vào mắt Nhậm Doanh Doanh nói:“Trên giang hồ, có chuyện gì là không có khả năng? Nhớ kỹ, bất luận kẻ nào đều không thể tin, trừ bỏ chính mình!”
Đông Phương Bất Bại nói xong câu này, thân ảnh liền tiêu thất, lưu lại Nhậm Doanh Doanh bị ánh mắt của Đông Phương Bất Bại dọa sợ.
Đông Phương Bất Bại trở lại ngồi ở xe ngựa của mình, chăm chú nhìn vào từng ngón tay trắng nõn có vẻ tinh tế, không khỏi dùng sức nắm chặt. Có đôi khi, liền ngay cả chính mình cũng không có thể rất tin! Bộ dáng này là hắn, vẫn là hắn sao? Đông Phương Bất Bại hung hăng nện một quyền trên tiểu bàn trà ở trong xe ngựa, tiểu bàn trà nhất thời không tiếng động biến thành bột phấn. Nhậm Ngã Hành, y Đông Phương Bất Bại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi làm hại y một, y nhất định phải trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho ngươi!
. Mọi người ở trên Hắc Mộc Nhai chỉ sợ là đã muốn đã quên thời gian, nếu như không thời điểm lạnh trong năm, đã cuối mùa thu mà vẫn là một màu xanh ngắt trước mắt, phi thường tuyệt đẹp, quanh năm đều bị cây cối bao phủ. Nhậm Doanh Doanh lúc này trở lại Hắc Mộc Nhai thời gian đã hơn một năm. Đông Phương Bất Bại cùng Hoa Mãn Lâu trong lúc không có tin tức cùng nhau liên hệ, thì Nhậm Doanh Doanh mỗi đầu tháng mười lăm thực ra đều có thư đưa tới tiểu lâu, tự nhiên cũng sẽ có giáo chúng thay Hoa Mãn Lâu đọc thư.
Thư tín cũng không có gì đại sự, chỉ là Nhậm Doanh Doanh nói chính mình ở Hắc Mộc Nhai đang làm cái gì, lại có một ít tâm tình nhiều buồn bực thôi. Nhậm Doanh Doanh cũng rất ít nhắc tới Đông Phương Bất Bại. Đơn giản là liền ngay cả nàng hiện tại cũng hiếm khi nhìn thấy được Đông Phương Bất Bại, mỗi lần nghe đến đều là nói “Giáo chủ bế quan, tu luyện thần công”.
Nhậm Doanh Doanh tuổi càng lớn càng biết đến nhiều chuyện cũng là tự nhiên. Nàng bởi vậy không khỏi còn có chút nghi hoặc, nhưng bất luận như thế nào Đông Phương Bất Bại đối với sự vụ trong giáo vẫn là tương đối quan tâm. Hội nghị về sự vụ trong giáo y cơ hồ cũng không có tham gia, các loại quyết định cơ bản luôn từ một cái Dương tổng quản đương nhiệm truyền đạt lại, cũng đã liền nửa năm, nhưng hiện tại sao lại như vậy?
Nhậm Doanh Doanh cũng không biết chính mình nên đánh giá như thế nào khi nói đến Dương tổng quản này. Người nọ tuy rằng trưởng thành, có chút anh tuấn, ngày thường cũng có vẻ thực khiêm cung, thực hiền hoà, đối nàng cũng thực cung kính. Nhậm Doanh Doanh lại cố tình hết lần này đến lần khác, tổng cảm thấy người nọ thực giả! Thủy chung làm cho người ta có loại cảm giác nham hiểm.
Nhậm Doanh Doanh là không quá thích Dương tổng quản, nhưng dù sao Dương tổng quản là phụ trách ở trên Hắc Mộc Nhai, đối với việc nội vụ trong giáo hằng ngày hết thảy đều phải qua lại. Dương tổng quản tuy rằng thái độ đối với nàng cực kỳ cung kính, nhưng là nếu thật sự bàn bạc chuyện gì thì chỉ có rước lấy phiền lòng. Theo lý thuyết làm thần giáo Thánh cô, dự chi chút tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không phải là chuyện quá lớn, có lần Nhậm Doanh Doanh thấy được hảo cầm, đã nghĩ đưa đi cho Hoa Mãn Lâu. Kết quả lại bởi vì tiền tiêu vặt hàng tháng không đủ cũng chỉ đành phải tạm hoãn. Nhậm Doanh Doanh vốn định tìm Dương tổng quản xử lý việc này một chút, kết quả lại bị nói một trận đạo lý rỗng tuếch, trở về phải chờ hơn một tháng mới có thể chuyển cầm đi.
Nhậm Doanh Doanh phi thường không thích Dương tổng quản này hơn nữa, khi luôn không quá ba câu liền nhắc tới giáo chủ như thế nào. Nhậm Doanh Doanh nghĩ Đông Phương thúc thúc không phải bế quan luyện công sao? Như thế nào còn có thời gian gặp Dương tổng quản, còn nói nhiều việc nhỏ như vậy? Mọi người trong giáo tựa hồ đối với Dương tổng quản tồn tại cũng có rất nhiều phê bình kín đáo, nhưng là người này coi như khiêm tốn, nhưng là cuối cùng mọi người lại e ngại tôn nghiêm của Đông Phương Bất Bại, cho nên cũng không có nói cái gì. Đương nhiên cũng sẽ không có người ngốc đến mức đi hỏi Đông Phương Bất Bại một số việc có phải hay không y làm ra quyết định.
Dương tổng quản bất luận là như thế nào, bất quá hôm nay Nhậm Doanh Doanh là nhất định phải đi gặp Đông Phương Bất Bại, bởi vì qua một tháng nữa là đến sinh nhật mười sáu tuổi của nàng. Nhậm Doanh Doanh coi như là trưởng thành, Đông Phương Bất Bại ở lần gặp trước đã từng nói qua một lần, muốn thay Nhậm Doanh Doanh chúc mừng sinh nhật một chút.
Nhậm Doanh Doanh ở Hắc Mộc Nhai ngẩn người lâu như vậy lại nghĩ lần sinh nhật này muốn mời Hoa Mãn Lâu cùng dự. Ý tưởng của Nhậm Doanh Doanh cũng rất đơn giản, làm cho Hoa Mãn Lâu biết nàng đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương nữa. Bất quá việc này tất yếu phải thông qua Đông Phương Bất Bại đồng ý mới được. Trên Hắc Mộc Nhai không cho phép ngoại nhân tiến vào.
Nhậm Doanh Doanh chỉ cần nghĩ đến có thể tái kiến Hoa Mãn Lâu, tâm còn có điểm như hươu chạy, trên mặt đều có chút ẩn ẩn cảm giác ửng đỏ. Nàng nghĩ đến đây, rốt cuộc nhịn không được, liền sớm chờ ở đại sảnh nơi chuyên xử lý sự vụ trong giáo. Nàng rất nhanh liền đã hỏi thăm qua, hôm nay là ngày giáo chủ xử lý sự vụ trong giáo.
Trên Hắc Mộc Nhai tất cả kiến trúc lớn nhỏ không dưới trăm tòa nhà, to lớn nhất liền là đại sảnh nơi xử lý sự vụ của giáo. Giờ phút này, trong đại sảnh số người xuất hiện nhìn qua đều là nghĩ là chờ gặp Đông Phương Bất Bại trong giáo. Vài vị trưởng lão cũng đã đều ngồi xuống tả hữu, Nhậm Doanh Doanh địa vị tôn kính, cho nên an vị ở bên tay trái Đông Phương Bất Bại, thấp hơn trên mấy bậc thang, đang cùng trưởng lão Tang tam nương nói chuyện.
Những người khác ở trong đại sảnh cũng là khe khẽ nói nhỏ không ngừng, Nhậm Doanh Doanh càng chờ càng có chút nóng lòng, nếu không tái kiến được Đông Phương thúc thúc, thật không biết là phải chờ bao giờ. Nhậm Doanh Doanh ngay tại thời điểm bất an, có chút không yên, ngoài đại sảnh truyền đến âm thanh Dương tổng quản xướng: “Giáo chủ giá lâm! Văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ!”
Trong đại sảnh nhân nghe này thanh âm, lập tức đều đứng lên, hoàn toàn lặng ngắt như tờ. Một thân ảnh lập tức bay vào từ cửa lớn, toàn thân tự nhiên tản ra khí thế như vậy làm cho người ta phải quỳ xuống, giơ tay nhấc chân lại càng tràn ngập trước giờ không có người tự tin có thể bắt chước được. Đúng là Đông Phương Bất Bại! Chỉ cần tại địa phương y ở liền trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, mà xem nhẹ các cái khác này nọ. Đông Phương Bất Bại, tuy rằng vẫn một thân áo trắng, bất quá kỳ lạ là trên mặt hắn mang theo cái khăn che mặt?!
Trong đại sảnh giáo chúng tựa hồ đều một cái chớp mắt liền ngốc lăng, nhưng ngay sau đó liền toàn bộ quỳ gối xuống, trong miệng hô to:“Giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ!”
Đông Phương Bất Bại một cái thân hoàn mỹ, người cũng đã ngồi xuống trên ngai vàng giáo chủ tối cao. Sử dụng khinh công làm cho người ta xem thế là đủ rồi, y giống như là một đóa Bạch Liên dường như toàn bộ bay lên trời, lại giống như đám mây mơ hồ không tiếng động vô cùng thong thả ngồi xuống trên ngai vàng. Các trưởng lão ở đây đều kinh hãi nhìn một màn này, sau một lúc lâu, tựa hồ ý thức được cái gì, lập tức tràn ngập cung kính nói:“Chúc mừng giáo chủ bế quan thành công, võ công tinh tiến hơn trước!”
“Đứng lên đi!” Đông Phương Bất Bại ngữ khí bình thản đến cực điểm, phân không rõ là hắn là đang cao hứng hay là đang mất hứng.
Một thân ảnh thủy chung đi theo phía sau Đông Phương Bất Bại làm cho người khác cuối cùng chú ý. Người kia đúng là đương nhiệm tổng quản thần giáo – Dương Liên Đình. Hắn xuất hiện, bất quá lại làm cho vài vị trưởng lão, còn có Nhậm Doanh Doanh đều nhíu mày. Vị Dương tổng quản giờ phút này đúng là đứng cùng Thánh cô Nhậm Doanh Doanh, đồng dạng trên một tầng cầu thang.