Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 53

Lúc Tề Bạch, Đông công tử cùng Trung Thúc rời Đông phủ, cửa thành cũng có một người vào thành.

Người này là Thiếu Lâm Tự Giới Sân đại sư.

Thiếu Lâm Tự từ sau khi thu được tin ma giáo giết người, phương trượng Phương Chứng đại sư biết sự tình khẩn cấp, lúc này liền phái Giới Sân, giới Si hai vị đại sư, dẫn theo mười vị đệ tử xuống núi, cũng dặn lần này xuống núi không được tùy tiện động thủ, chủ yếu phải điều tra rõ ràng chân tướng, thứ hai nếu thật sự ma giáo làm ác, nhất định trước tiên phải thông tri các đại môn phái, đến lúc đó liên hợp lại thảo phạt ma giáo.

Giới Sân Giới Si hai người suất lĩnh đệ tử Thiếu Lâm, điệu thấp làm việc, thay đổi bố y cùng đấu lạp (bát đựng cơm nước của các hòa thượng á), theo ám hiệu của đám người Tuệ Xa, một đường tìm đến Tế Nam.

Lúc này võ lâm đại hội đã muốn chấm dứt, giáo chủ đại nhân cùng đám người Tuệ Xa đã sớm ly khai, trong thành vẫn còn tụ tập không ít người giang hồ.

Hai vị đại sư vào thành, liền phát hiện có không ít người đang thảo luận chuyện ở võ lâm đại hội, nói nhiều nhất chính là ba hòa thượng Thiếu Lâm Tự thế nhưng lại đem Đông phủ Đông công tử nói là ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại…… cơ hồ trong giọng nói mọi người đều mang theo đùa cợt.

Hai vị đại sư liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy rằng còn không rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hai người trong lòng đều thấy không ổn.

Đợi đến lúc bọn họ hỏi thăm sự tình rõ ràng từ đầu đến đuôi, hai người không khỏi thở dài, tâm nói Tuệ Xa thường ngày nhìn ổn trọng, không ngờ  lại xúc động như vậy……

Bọn họ không nhận sai thì tốt, nếu cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một hồi hiểu lầm…… Đông phủ nhà người ta, có thể bỏ qua cho sao?

Vì thế hai người không dám dừng, mã bất đình đề một đường cấp đuổi, sợ đám người Tuệ Xa lại xúc động gây ra chuyện gì không thể vãn hồi.

Chính là đi đến phụ cận Dương Châu, lại nghe người giang hồ nói Tùng Giang Phủ bên kia lại có người võ lâm bị hành hạ đến chết, thủ pháp như trước, vẫn tự xưng là thủ hạ ma giáo giáo chủ Đông Phương Bất Bại.

Hai vị đại sư nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Theo ám hiệu mấy người Tuệ Xa lưu lại, bọn họ hẳn là đi theo vị hư hư thực thực Đông Phương Bất Bại Đông công tử kia từ Dương Châu thẳng đến Đức Quảng đi…… thực hiển nhiên, án tử hành hạ đến chết xem ra cùng vị Đông công tử kia quả thật quan hệ không lớn.

Nếu sự tình ra ngoài ý muốn, hai người thương lượng một chút liền chia làm hai đường, Giới Si đại sư xuất lĩnh mọi người thẳng đến Tùng Giang phủ, nếu kẻ giết người kia chính là một người, cần phải giết chết tại chỗ, không để hắn giết hại người vô tội nữa.

Giới Sân đại sư đi một mình đến Hàng Châu tìm đám người Tuệ Xa, hơn nữa đến Đông phủ một chuyến, xem xem vị Đông công tử kia rõ ràng, nếu thật sự là hiểu lầm, cần phải nghĩ biện pháp được Đông gia lượng giải……

Giới Sân đại sư cùng đoàn người Giới Si đại sư chia tay, liền vẫn không dám dừng, ngựa đi nửa đường đã mệt chết rồi, chỉ đành vận khí đi nhanh, khó khăn đến thành Hàng Châu, chỉ cảm thấy miệng khô vạn phần……

Giới Sân đại sư thực quen thuộc tìm một cửa hàng, trong miệng niệm câu phật hiệu, lộ vẻ hiền lành tươi cười, hòa ái nói “bần tăng một đường từ xa tới, khát nước vạn phần, thí chủ có thể cho bần tăng chén nước giải khát?”

Lời kịch như vậy đời này Giới Sân đại sư nói không biết bao nhiêu lần, vô luận ngữ điệu hay biểu tình, hắn có thể khẳng định mình làm được thực trơn tru.

Chính là……

Giới Sân đại sư nghi hoặc nhìn xung quanh một cái, phát hiện từ khi hắn mở miệng niệm phật hào, còn có không ít người vây quanh nghỉ chân vây xem, ánh mắt nhìn về phía hắn có chút kỳ quái…… tựa hồ còn mang theo sung sướng khi người gặp họa……

Chớ không phải là nhà mình xin nước này đối hòa thượng có thành kiến? hoặc là Hàng Châu gần đây phát sinh chuyện gì liên can đến hòa thượng……

Giới Sân đại sư chần chờ tháo đấu lạp xuống…… cũng có thể là do mình không mặc tăng bào, lại mang theo đấu lạp, làm cho người ta cảm thấy lén lút đi……

Giới Sân đại sư nghĩ, nói “bần tăng là Thiếu Lâm Tự Giới Sân hòa thượng, không biết các vị thì chủ sao lại nhìn bần tăng như vậy?”

——————

Hết chương 53……
Bình Luận (0)
Comment