Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 19

Dương Liên Đình ha ha cười, làm bộ hào sảng: “Thì ra là cao đồ (1) phái Hoa Sơn, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ Dương Liên. Vị này là sư huynh của ta Phương Bách. Chớ nói đến chuyện báo đáp hay không, người giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, đây cũng là việc nên làm.”

Lệnh Hồ Xung cùng Lao Đức Nặc liên tiếp lặp đi lặp lại tạ ơn, ngay cả Nhạc Linh San vừa mới khôi phục lại được một chút tinh thần cũng hư nhược đối hai người thi lễ tạ ơn.

Lao Đức Nặc hai mắt loáng lên, nói: “Dương huynh đệ võ công cao cường, khiến người bội phục. Không biết ngươi vừa dùng chiêu gì đánh bại Nguyên Thiên Phách?”

Dương Liên Đình mỉm cười, nói: “Ta công phu thực sự không luyện đến nơi đến chốn, kỳ thật đó là sư huynh ta ra tay.”

Lao Đức Nặc cùng Lệnh Hồ Xung vốn đang có ý hoài nghi, nghe nói vậy cũng nga một tiếng, quả nhiên là nội lực thâm hậu. E rằng ngay cả sư phụ của bọn hắn Nhạc Bất Quần cũng làm không được.

Nhất thời ba người Hoa Sơn không thốt được nên lời, ánh mắt nhìn Đông Phương Bất Bại tỏ vẻ vô cùng kính sợ.

Đông Phương Bất Bại chỉ là thản nhiên đứng tại chỗ, đối với ánh mắt của bọn hắn xem như không thấy.

Lệnh Hồ Xung có lòng hiệp nghĩa, không nghĩ ngợi nhiều, kính nể đối Đông Phương Bất Bại nói: “Không ngờ Phương huynh tuổi còn trẻ lại có võ công cao cường như vậy, Lệnh Hồ Xung vô cùng khâm phục.”

Lao Đức Nặc cũng nói: “Không biết Phương huynh Dương huynh sư môn ở nơi nào? Sau này ta cùng đại sư huynh trở về Hoa Sơn sẽ bẩm báo với sư phụ, nhất định phải đến thăm viếng bái phóng, trọng trọng cảm tạ.”

Đông Phương Bất Bại tiếp tục giữ im lặng. Dương Liên Đình mỉm cười, “Gia sư có lệnh, không có phép tiết lộ, xin các vị thông cảm!”

Quả thực trong giang hồ cũng có không ít người không muốn tiết lộ sư môn. Lệnh Hồ Xung nói: “Đã như vậy, chúng ta sẽ rất khó tái kiến. Sau này không biết phải thế nào mới có thể tái kiến Dương huynh cũng Phương huynh đây?”

Dương Liên Đình cười thần bí, thản nhiên nói: “Nên gặp lại thì tự nhiên sẽ tái kiến.”

Lúc này Đông Phương Bất Bại đơn giản không nhẫn nổi nói: “Liên đệ, chúng ta mất quá nhiều thời gian, nên tiếp tục lên đường đi thôi.”

Dương Liên Đình áy náy ôm tay: “Ta cùng sư huynh còn có việc gấp phải làm, không tiện ở lại lâu. Ba vị trên người có thương, vẫn nên mau mau trở lại Hoa Sơn thôi, chớ để Nhạc chưởng môn lo lắng.”

Nói cáo từ xong, hai người nhảy lên lưng ngựa, chuẩn bị rời đi.

Lệnh Hồ Xung đột nhiên đuổit heo, đối Dương Liên Đình nói: “Dương huynh Phương huynh, đại ân không thể chỉ một lời nói tạ là xong. Ngày sau nếu rảnh rỗi, đi qua Hoa Sơn, xin ghé thăm ngồi một lát. Ta sẽ mời các ngươi uống rượu.”

Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Hảo! Lệnh Hồ huynh chớ quên lời này.”

Lệnh Hồ Xung nói: “Tự nhiên sẽ không!”

Dương Liên Đình giống như đột nhiên nghĩ tới một chuyện, quay đầu nhìn lại Lao Đức Nặc đang đỡ theo Nhạc Linh San đằng sau, cúi người nói với Lệnh Hồ Xung: “Lệnh Hồ huynh, nếu có một ngày chúng ta tái tương hội, ngươi có thể đáp ứng giúp ta làm một chuyện hay không?”

“Là chuyện gì?”

“Cái này trước mắt ta còn chưa nghĩ ra, chờ  tái kiến ta sẽ nói. Bất quá ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi làm chuyện phạm vào lương tâm đ*o nghĩa, ngươi đáp ứng không?”

Lệnh Hồ Xung không chút do dự: “Hảo!”

Dương Liên Đình cười nói: “Đến lúc đó ngươi chớ nên quên lời.”

Lệnh Hồ Xung trịnh trọng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ta cùng sư đệ sư muội mang ân cứu mạng với Dương huynh, bất luận chuyện gì, cho dù có bất chấp an nguy, Lệnh Hồ Xung cũng tuyệt không do dự. Dương huynh nếu không tin, ta có thể lập thề độc.”

Dương Liên Đình khua khua tay, mỉm cười nói: “Không cẩn, ta tin ngươi. Bình thủy tương phùng, cũng là một hồi duyên phận. Lệnh Hồ huynh, ngươi phải bảo trọng, hy vọng sớm đến ngày chúng ta tái kiến.” Vừa nói vừa ôm quyền, cùng Đông Phương Bất Bại thúc ngựa chạy đi.

Đợi hắn đi xa không còn thấy bóng dáng, Lao Đức Nặc mới đi lên phía trước, nói: “Đại sư huynh, hai người này thân phận chưa rõ, ngươi sao lại dễ dàng đáp ứng bọn hắn.”

Vừa rồi nói chuyện bọn hắn cũng không giấu giém, thanh âm không nhỏ, Lao Đức Nặc cùng Nhạc Linh San ở phía sau cũng nghe rõ thanh thanh sở sở.

Nhạc Linh San nói: “Nhị sư huynh, ngươi nói vậy không đúng. Bọn họ đã cứu tính mạng cả ba người sư huynh muội chúng ta, cũng không đòi báo đáp, chỉ muốn đại sư ca đáp ứng làm một chuyện. Hơn nữa Dương đại ca kia cũng nói sẽ không bắt đại sư huynh làm chuyện phạm vào lương tâm đ*o nghĩa, người như vậy sao có thể là người xấu được.”

Lao Đức Nặc lắc lắc đầu, nói: “Ngươi còn không rõ…”

Lệnh Hồ Xung ngắt lời gã: “Tiểu sư muội nói đúng. Phương huynh Dương huynh cùng chúng ta có ân cứu mạng, mặc kệ bọn hắn là người thế nào, chúng ta cũng không thể không báo đáp.”

“Nhưng ngươi thuộc võ lâm chính đạo. Hai người kia công phu quỷ dị, vạn nhất là…”

Lệnh Hồ Xung không vui nói: “Ân nhân vừa mới đi khỏi ngươi liền chỉ trích người ta? Nếu như bọn họ thực sự là người của tà đạo, khi vừa mới nghe chúng ta báo môn hộ là đệ tử Hoa Sơn rồốiao còn có thể giúp chúng ta giết Nguyên Thiên Phách?” Kỳ thật trong lòng hắn, bất luận Dương Phương hai người có thân phận ra sao hắn cũng không để tâm

Nhạc Linh San cũng gật đầu, đứng bên cạnh đại sư huynh. Lao Đức Nặc bất lực đành bất đắc dĩ ngậm miệng.

Ba người kiểm tra lại thi thể Nguyên Thiên Phách, cũng không thể nhìn ra nổi môn phái của hai người Dương, Phương ra sao, cuối cùng vội vàng trở về Hoa Sơn bẩm báo với Nhạc Bất Quần.

Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại tiếp tục lên đường, nghĩ đến Lệnh Hồ Xung cùng phái Hoa Sơn lần này thiếu mình một thiên đại nhân tình (2), vô cùng cao hứng.

Đông Phương Bất Bại nghĩ đến tương lại sắc mặt của cái lão ngụy quân tử Nhạc Bất Quần kia lúc biết rõ chân tướng, cũng không nhịn được hả hê. Bất quá sự tình giang hồ này hiện tại trong lòng y cũng không quan trọng bằng Liên đệ.

“Liên đệ, đêm nay chúng ta cũng không đuổi kịp đường, hay là tìm một nơi nghỉ tạm?”

Dương Liên Đình nhìn y một cái, thấy y mặc dù nói khinh miêu đạm tả, nhưng hai bên tai lại có chút ửng hồng, cười nói: “Đêm nay chúng ta đi không kịp, phải tìm một khách sạn thật tốt hảo hảo nghỉ ngơi. Tốt nhất còn phải có cả giường thật lớn.”

Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng không nhịn được đỏ bừng mặt, còn thẹn mà trừng mắt liếc hắn một cái. Qua một lúc, thấy trên đường không có ai, lại len lén vươn tay, túm túm ống tay áo Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình biết rõ còn cố hỏi: “Làm gì vậy?”

Đông Phương Bất Bại lúng túng không biết làm sao, cắn môi dưới vừa như giận vừa như trách nhìn hắn.

CHỊU KHÔNG NỔI CHỊU KHÔNG NỔI MÀ! QUÁ CƯỜNG ĐẠI!!

Dương Liên Đình hoàn toàn bị điện giật tung. Nhẹ khụ một tiếng, xoay tay lại cầm lấy tay y, hai người tay trong tay chậm rãi thúc ngựa lên đường.

Thuật cưỡi ngựa của cả hai đều cao minh, dễ dàng chế ngự, đi vô cùng nhẹ nhàng vui vẻ.

Cả đoạn đường tuy nói là đuổi theo cho kịp đường, còn không bằng nói là hai người đang du sơn ngoạn thủy, hưởng tuần trăng mật.

Đến khi bọn hắn đến Lạc Dương, thì đám người Triệu Khoan lão Trần đã đến trước nhiều ngày, chuyện cần làm cũng nhanh lẹ làm gọn gang xong cả. Đã nưh vậy, Dương Liên Đình đơn giản bảo họ quay về Hắc Mộc Nhai trước, mình cùng Đông Phương Bất Bại lại tiếp tục hưởng thụ ‘thế giới của hai người’.

Triệu Khoan sớm có lòng hoài nghi với tâm tư Phương Bách, lúc này nhìn ra hai người đã cùng một chỗ, mi mục gian tình kia có che đậy cũng che đậy không nổi. Hơn nữa Phương Bách càng lại có thêm dáng vẻ xuân ba đãng dạng (3).

Trong lòng lão thở dài, thở dài vì một hán tử hảo hảo như Dương tổng quản, lại bị cái tiểu tử Phương Bách này câu được, trầm mê trong nam sắc (4). Lão cũng không nói có gì không tốt, lại càng không biết cũng không hứng thú đi phá quấy hai người, tốt hơn nên cùng mấy vị huynh đệ của mình quay về phục mệnh.

Phương Bách đợi bọn lão rời đi, không tiếp tục dịch dung nữa, lại khôi phục về dung mạo vốn có của mình.

Dương Liên Đình nhìn y càng lúc càng vui vẻ, hơn nữa tinh thần và nhục thể của hai người kết hợp càng lúc càng ăn khớp, không khỏi thấy cả thể xác và tinh thần đều thư sướng, lần đầu tiên nếm thử tư vị tình yêu.

Hai người ai cũng không nói đến chuyện đi gặp Thánh cô, chỉ là mỗi ngày đi khắp danh thắng Lạc Dương nơi nơi du ngoạn, đến tối thì ân ái triền miên, nói không ra có bao nhiêu khoái nhạc phóng túng.
Bình Luận (0)
Comment