Edit: Robin
Đông Phương Bất Bại không nhịn được, hỏi: “Liên đệ, sao ngươi có thể phát hiện được nơi này?”
Dương Liên Đình mỉm cười, kéo tay y đáp: “Đông Phương, đến đây, làm theo ta. Nhắm mắt lại, bình tĩnh, tập trung tư tưởng.”
Đông Phương Bất Bại làm theo lời hắn.
Đây là lần đầu tiên Dương Liên Đình dạy y cách sử dụng năng lực.
“Từ từ… đến… Cảm thấy không? Đúng rồi… Cứ như vậy… Đó là sợi tinh thần của ngươi, cũng giống như cảnh giới nội thị và ngoại thị trong Phật môn, thả nó ra thì có thể cảm nhận được tất thảy. Đúng vậy… từ từ triển khai, theo ta…”
Dương Liên Đình nắm tay Đông Phương Bất Bại, cũng sử dụng tinh thần lực của mình hướng dẫn y sử dụng năng lực, thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Tay Đông Phương Bất Bại có chút phát run, có thể thấy tâm tình y hết sức hưng phấn. Tinh thần lực của y còn chưa đủ mạnh, nhưng dưới sự trợ giúp của Dương Liên Đình đã có thể nhìn bao quát một vòng khắp sơn cốc, thậm chí kéo lên đến tận chòi nghỉ trong hoa viên.
“Liên đệ, ta thấy rồi… Bên ngoài ngươi còn thiết lập trận pháp… A, bên trong còn có vườn hoa…”
Đông Phương Bất Bại nheo mắt, hưng phấn miêu tả cảnh tượng mình nhìn thấy bằng tinh thần lực.
“Tốt lắm, được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Dương Liên Đình sợ y dùng quá độ, lại khiến tinh thần suy nhược, nên dừng lần thăm dò này, sau đó có chút đắc ý nhìn Đông Phương Bất Bại đang kích động, sùng bái nhìn mình nói: “Hiện tại đã biết làm thế nào ta phát hiện được sơn cốc này rồi đi?”
Đông Phương Bất Bại hai mắt sáng lấp lánh, nhìn chăm chú Dương Liên Đình không nhúc nhích.
Dương Liên Đình bị y nhìn đến rung mình, hỏi: “Sao rồi? Tại sao không nói?”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên hô lên một tiếng, nhảy mạnh lên, ôm chầm lấy Dương Liên Đình, kích động nói: “Liên đệ, Liên đệ, ngươi thật là giỏi! Ngươi… Ngươi so với con lừa trọc Phương Chứng ở Thiếu Lâm Tự còn lợi hại hơn, ta thấy linh giác của Phật môn đại pháp căn bản còn không xứng xách giày cho ngươi! A a… Liên đệ, thật thần kỳ a, giống như thần tiên, cái gì cũng thấy được. Liên đệ, Liên đệ…”
Y loạn kêu, hưng phấn hệt như một đứa trẻ.
Dương Liên Đình lần đầu tiên thấy biểu cảm này của y, không khỏi cảm thấy thỏa mãn kiêu ngạo nam tính của mình, lại vừa vì Đông Phương Bất Bại vui vẻ mà vui lây.
“Này đã tính là gì. Đợi sau này năng lực của ngươi và Bảo Nhi tăng lên, ta sẽ dạy ngươi càng nhiều thứ lợi hại hơn.”
Dương Liên Đình không nhịn được ưỡn ngực tự hào.
Đông Phương Bất Bại giống như một cô vợ nhỏ thông minh ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, nhự giọng sùng bái nói: “Liên đệ của ta là lợi hại nhất.”
Dương Liên Đình được y nói vậy càng phổng mũi, nhất thời kích động khó kiềm chế, hận không thể lập tức ôm y lên giường đại chiến ba trăm hiệp.
Tiếp theo hắn lại đổ mồ hôi lạnh. Thế nào mà hiện tại hắn càng lúc càng “thoái hóa”, càng lúc càng “thú tính” vậy. Trước mặt người mình yêu thì bao nhiêu lý trí thường ngày đều mất tăm mất tích, chuyện này không ổn.
Bất quá trụ sở đối với hiện tượng này của hắn vẫn tương đối hài lòng. Bởi vì việc khiếm khuyết tình cảm cũng là một nhân tố trí mạng đối với nhân loại tương lai, cho nên bọn họ càng chờ mong Dương Liên Đình cùng nhóm bạn của hắn sớm có ngày vợ con đề huề cùng nhau quay lại thế giới của mình.
Đông Phương Bất Bại đối với việc phát hiện ra năng lực mới mừng rỡ không thôi, nên lúc tham quan nhà mới cùng Dương Liên Đình có chút thiếu tập trung. Bất quá y vẫn nhìn ra Dương Liên Đình chú trọng, cùng ưu thế của nơi ẩn cư này.
“Liên đệ, trước đây ta luôn tự nhận mình tài trí hơn người, không ngờ chính Liên đệ mới là người thông minh chân chính, sớm đã chuẩn bị một nơi như vậy. Sau này cho dù Nhậm Ngã Hành có mang ngàn quân vạn mã lên Hắc Mộc Nhai, chúng ta cũng không sợ.” Đông Phương Bất Bại tán thán sùng bái nói.
Dương Liên Đình cười nói: “Được rồi, đừng khen ta nữa. Kỳ thật ta rất nhát gan, có lão bà có hài tử, nên muốn yên ổn một chút. Lại nói, võ công của ngươi thiên hạ đệ nhất, có gì phải sợ Nhậm Ngã Hành chứ.”
Lời này Đông Phương Bất Bại thích nghe. Y gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến: “Liên đệ, ngươi nói, năng lực ngươi vừa mới dạy ta, nếu như kết hợp cùng võ công thì sẽ thế nào? Phật pháp tham tu, đạt cảnh giới cao nhất có thể khai thông ngũ quan, linh giác xuất khiếu, cái này so với tinh pháp Phật môn còn lợi hại hơn ấy.”
Dương Liên Đình không ngờ y lại nói sang chuyện này, còn muốn tìm cách để võ công tăng tiến, đúng thật là thiên hạ đệ nhất võ si (1), bảo sao mà lại chịu đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển a. Nhưng mà cũng may y luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nếu không thì mình kiếm đâu ra được lão bà tốt thế này?
Hắn nhẹ cười, đáp: “Chuyện này ta từng nghĩ qua. Sau này có thời gian ngươi có thể nghiên cứu.”
Đông Phương Bất Bại sớm biết hắn đối với võ công không có hứng thú gì nhiều, cũng không thèm để ý, cân nhắc đến việc trở về có thể cùng Bảo Nhi nghiên cứu xem sao. Khuê nữ (2) nhà y ở phương diện này thì tích cực hơn Dương Liên Đình nhiều. (bé con mới ba tháng đã biết luyện nội công, đúng là quá tích cực a~~)
Hai người nhìn thật kỹ chỗ ẩn cư này một lần, Đông Phương Bất Bại lại thêm mấy kiến nghị, nên sửa sang thêm mấy thứ.
Dương Liên Đình nói: “Không bằng chúng ta đặt tên cho nơi này luôn? Sau này đây chính là nhà mới của chúng ta rồi.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu nói: “Không tệ, đúng là ý kiến hay. Liên đệ, ngươi thử xem.”
Dương Liên Đình nghĩ một chút, nói: “Nhân sinh tại thế (3), có thể cùng gia đình sống cuộc sống mĩ mãn là điêu quan trọng nhất, mọi điều khác đều chỉ là thứ yếu. Không bằng chúng ta gọi nơi này là “Hinh Viên” đi, lấy ý trong ‘ôn hinh hòa mục’ (4).
Đông Phương Bất Bại tán thành: “Tên này hay. Liên đệ quả nhiên thông minh.”
Dương Liên Đình ha ha cười, nói: “Đông Phương, hôm nay ngươi khen ta quá nhiều, còn khen tiếp ta sẽ bay lên trời mất.”
Đông Phương Bất Bại đáp: “Ngươi nếu thực muốn lên trời, cũng phải mang ta và Bảo Nhi theo, không nghe sau này chúng ta mặc kệ.”
Dương Liên Đình cúi đầu dùng sức hôn lên đôi môi cánh hoa đầy đặn của y, nói: “Yên tâm, đến đâu chăng nữa ta cũng mang các ngươi theo. Một nhà chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.”
Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng cười, kéo tay hắn.
Hai người tay trong tay dạo quanh Hinh Viên một lần, mới hài lòng quay về trên nhai.
Một ngày Dương Liên Đình đang ở thư phòng “làm việc”, đột nhiên Tiểu Đào tiến vào cầu kiến.
Kể từ khi Tiểu Đào biết Dương Liên Đình đã lấy vợ sinh con thì không còn đến nhiều, Dương Liên Đình vài lần muốn giải thích cho nàng, lại không biết phải nói thế nào. Thấy nàng chưa từng hỏi qua, đơn giản cũng buông lòng, không để ý nữa.
Hôm nay thấy Tiểu Đào chủ động cầu kiến mình, có chút bất ngờ, hỏi: “Tiểu Đào, có chuyện gì?”
Tiểu Đào hướng hắn thi lễ xong, nói: “Dương tổng quản, Tiểu Đào bị người nhờ vả, đến cầu ngài một chuyện. Không biết có thể không, ngài đại ân đại đức, xin hãy bao dung.”
Dương Liên Đình nhíu mày, nói: “Tiểu Đào, bất kể chuyện gì, ngươi cứ nói đã. Nể mặt ngươi ta sẽ không khó xử người đến cầu ngươi.”
Tiểu Đào chần chờ một lát, cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Là có vị Ôn phu nhân và Thượng Quan phu nhân trong biệt viện muốn cầu đi.”
Dương Liên Đình nghe vậy sửng sốt.
Đông Phương Bất Bại có bảy tiểu thiếp, Dương Thi Thi phu nhân không may qua đời, còn lại sáu người, đó là Bạch Như Tú, Tuyết Tử, Ôn Ti Ti, Thôi U Lan, Thượng Quan Noãn Noãn và Thượng Quan Dương Dương. Đông Phương Bất Bại đáng lẽ muốn giết tất cả, nhưng Dương Liên Đình xin y hạ thủ lưu tình, lại nể tình phu thê nhiều năm, tha mạng cho các nàng.
Chỉ là Đông Phương Bất Bại nhất định không chịu thả người, giam lỏng tất cả trong biệt viện.
Tiểu Đào vì trước đây từng hầu hạ Bạch Như Tú, có cảm tình, nên cầu Dương Liên Đình thỉnh thoảng cho đến thăm. Dương Liên Đình thấy chuyện này cũng không to tát, nên cho phép.
Hôm nay nghe Tiểu Đào nhắc đến, hắn mới chợt nhớ đến chuyện này.
Thượng Quan Noãn Noãn và Thượng Quan Dương Dương vốn là một đôi tỷ muội song sinh, nhảy múa rất đẹp, tính cách lại hoạt bát khả ái. Thời gian hai nàng theo Đông Phương Bất Bại ngắn nhất, thứ bậc trong đám tiểu thiếp không cao, lại bị giam lỏng ba năm, muốn rời đi cũng không phải chuyện ngạc nhiên. Chỉ là Ôn Ti Ti đã theo Đông Phương Bất Bại hơn mười năm, còn là người duy nhất trong bảy người từng mang thai con nối dõi của y, mặc dù hài tử không giữ được, nhưng một đoạn tình cảm phu thê này vẫn thật thâm hậu. Vậy mà còn muốn rời đi, có chút kỳ quái.
Bất quá so với Đông Phương Bất Bại vô tình vô nghĩa với đám tiểu thiếp này, Dương Liên Đình cũng thoáng hơn.
Ai lại không vì chính mình suy nghĩ chứ? Nếu không có mình cầu tình cho các nàng năm ấy, mấy vị mỹ nhân này sớm đã xuống chầu Diêm Vương, hiện tại muốn xin rời đi cũng đúng ý mình.
Hắn trầm ngâm chốc lát, nói: “Các nàng vốn là phu nhân của giáo chủ, sự tình này ta không thể làm chủ, phải hỏi qua giáo chủ mới được.”
Tiểu Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Dương Liên Đình, cắn răng nói: “Dương đại ca, trước mặt ta ngươi không cần phải nói những lời này. Các nàng trên danh nghĩa là tiểu thiếp của giáo chủ, nhưng giáo chủ có từng đặt các nàng trong lòng? Mấy năm nay giáo chủ nhốt các phu nhân tại biệt viện, tương lai thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.”
Dương Liên Đình trầm mặt, quát khẽ: “Tiểu Đào!”
Tiểu Đào cười khổ, nói: “Dương đại ca, chúng ta tình nghĩa nhiều năm, ngươi vẫn đối đĩa với ta như thân muội muội, ta biết. Lẽ nào muội muội ta, trước mặt ca ca cầu tình một câu cũng không được sao?”
Dương Liên Đình nghe nàng nói vậy, nhớ tới năm ấy khi mình trọng thương tỉnh lại, lần đầu tiên đến thế giới này, vẫn là Tiểu Đào một khắc không rời ở bên chiếu cố, không khỏi mềm lòng, nói: “Tiểu Đào, tình cảm của chúng ta không thể lấy ra mà bàn bạc, ta không trách ngươi. Chỉ là có những chuyện không thể nói lung tung, có một số việc không thể làm bừa. Mặc kệ thế nào, họ vẫn là phu nhân của giáo chủ, ta không có quyền xen vào.”
Tiểu Đào bất đắc dĩ nói: “Như vậy thỉnh Dương đại ca trở về thương nghị cùng Đông Phương giáo chủ. Các vị phu nhân… đều là những người đáng thương.”
Dương Liên Đình nhìn nàng, nói: “Ngươi thường đến biệt viện sao? Bọn họ cầu ngươi thế nào?”
Tiểu Đào lắc đầu nói: “Ta không thường đến. Chỉ là mỗi năm đến gặp Bạch phu nhân cũng không dám ở lâu. Việc này ta tin ngươi cùng giáo chủ đều biết. Ba vị phu nhân kia thì ta chưa từng gặp mặt, chỉ là chuyện Bạch phu nhân nhờ, ta đành đến nói thử với Dương đại ca.”
Biệt viện vẫn có người trông coi giám thị, thường vẫn báo cáo cho Dương Liên Đình, chuyện Tiểu Đào có đến hắn biết, hiểu là Tiểu Đào không nói dối.
Nghe xong, hắn nói lại: “Đã như vậy, Tiểu Đào ngươi trở về nói với Bạch phu nhân, chuyện này không được phép. Sau này chuyện biệt viện ngươi chớ nhúng tay.”