“Ngươi……Tới!”
Đại hán kia đột nhiên cất tiếng, hai mắt lợi hại như đao, trừng thẳng về hướng Ngô Thành.
Ngô cung phụng sợ tới mức run rẩy, không dám cãi lời, run run rẩy rẩy bò về phía trước, chỉ là tốc độ rất chậm, hai chân nhất thời còn không đứng dậy nổi.
“Ách –“
Trong bụng lại dâng lên một hồi đau nhức kịch liệt, Đông Phương Bất Bại không tự chủ được tách hai chân ra, dựa lưng vào đại thụ, chậm rãi ngồi xuống dưới. Y không nhìn nổi bộ dáng chậm chạp lề mề của Ngô cung phụng, tức giận nói:
“Nhanh lên!”
Ngô cung phụng giật nảy mình, tay chân như nhũn hết ra, những vẫn nhanh chóng bò sang.
“Đại, đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”
Đông Phương Bất Bại đỡ bụng, cắn răng nói:
“Ngươi……ngươi xem cho ta một chút.”
Ngô cung phụng không hiểu gì cả: Xem cái gì?
Mồ hôi lạnh của Đông Phương Bất Bại chảy dọc theo trán xuống, càng lúc càng đau, nói:
“Ta muốn sinh con, ngươi đỡ đẻ giúp ta!”
Cái gì? Cái……gì? Đỡ đẻ?
Mình chắc là không phải nghe lầm chứ?
Ngô cung phụng bò trên mặt đất, giữ nguyên tư thế quỳ trên đất, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đông Phương Bất Bại. Hắn hiện tại đang hoài nghi đại hán này có phải kẻ điên không? Nhìn y như vậy, mình còn đang muốn sợ hãi? Thì ra là một người điên?
Đông Phương Bất Bại dường như nhìn ra nghi hoặc trong ánh mắt của hắn, nhặt một phiến lá cây lên, nói:
“Nhìn thấy không?”
Ngô cung phụng vô thức gật đầu.
Xoạt một cái, phiến lá cây biến mất khỏi tay đại hán kia, sau lưng liền vang lên một tiếng ‘phập’.
Đông Phương Bất Bại nói:
“Quay đầu nhìn lại xem.”
Ngô cung phụng run run rẩy rẩy quay đầu nhìn lại, hai mắt mờ mịt nhìn thấy phiến lá cây yếu ớt đang găm lên thân cây phía sau hắn, đâm thành một lỗ sâu ở trên thân cây.
Đông Phương Bất Bại nói:
“Cổ của ngươi cũng muốn bị như vậy phải không?”
Sắc mặt Ngô cung phụng trắng bệch, so với sắc mặt của Đông Phương Bất Bại càng khó coi hơn. Cổ của hắn gần như cứng ngắc không dám quay đầu lại.
Đông Phương Bất Bại nói:
“Đừng cho rằng ta như vậy……là ngươi có thể chạy trốn. Bóp chết ngươi, so với bóp chết một con kiến còn dễ dàng hơn. Ách –“
Y ngửa người về phía sau, tựa ở trên cây, dùng sức lên bụng thì một hồi đau đớn lại đến. Loại cảm giác này quả thực không có cách nào hình dung, dường như so với chết còn khó chịu hơn.
Ngô cung phụng lúc này đột nhiên phục hồi tinh thần, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, sợ đến mức liên tục dập đầu trước mặt y, bối rối nói:
“Đại hiệp, đại hiệp……tiểu nhân không dám. Tiểu nhân không dám. Ô ô ô, tiểu nhân chỉ là một đại phu, đại hiệp tha mạng a! Tha mạng a!”
Ngô cung phụng sợ tới mức tè ra quần, khóc rống tùm lum.
Đông Phương Bất Bại vừa đau vừa tức, không kiên nhẫn quát cho hắn im mồm:
“Ta không cần mạng của ngươi. Chỉ cần ngươi hảo hảo đỡ đẻ cho ta, ta còn có thể cho ngươi vinh hoa phú quý!”
“Dạ dạ! Tiểu nhân nhất định sẽ hảo hảo đỡ đẻ giúp ngài! Nhất định hảo hảo giúp ngài đỡ đẻ!”
Đầu Ngô cung phụng trống rỗng, căn bản là không biết mình đang nói cái gì.
Đông Phương Bất Bại nhìn quanh một chút, nơi này là cấm địa của phái Tung Sơn, là mộ kiếm cùng nơi mai táng các đại Chưởng môn đời trước, hoang vu ẩn mật, lúc này tuyệt sẽ không có người tiến đến.
Y là cố ý mang theo Ngô cung phụng đến nơi này, thật sự là không kịp tìm đến một nơi khác. Nếu muốn tránh người ngoài, chỉ có nơi này là hoang vu nhất, cũng an toàn nhất.
Y dùng lực xoa bụng, chỉ cảm thấy bụng vừa rồi còn mềm mại lúc này đã trở nên cứng rắn, phía dưới dường như còn bắt đầu mở rộng ra.
Đông Phương Bất Bại đem hòm thuốc vứt đến trước mặt Ngô Thành, giọng nói khàn khàn:
“Nhanh lên……nhìn xem nên làm như thế nào……Ách –“
Ngô cung phụng ôm hòm thuốc ở trước người, giống như làm vậy thì sẽ có thêm chút sức mạnh cùng dũng khí, sau đó hắn đột nhiên nhận ra chính mình vừa rồi đã nói cái gì.
Đỡ đẻ?
Đúng vậy, vừa rồi đại hán này kêu mình đỡ đẻ cho y……
Ngô cung phụng ngẩn ra, hai mắt sững sờ nhìn xuống cái bụng cực lớn nhô lên của Đông Phương Bất Bại.
Cái này, cái này……đại hán này kêu mình đỡ đẻ cho y?
Trong đầu Ngô cung phụng là một mảnh hỗn loạn. Nhưng mà nhìn sắc mặt Đông Phương Bất Bại không tốt, hai mắt lợi hại hung ác nhìn mình chằm chằm, trong thời khắc tính mạng bị uy hiếp, Ngô cung phụng đột nhiên linh quang lóe lên, nghĩ tới thuật dịch dung được lan truyền trên giang hồ.
Thì ra đại hán này chính là một nữ tử. Nàng dịch dung thành bộ dáng như vậy, sau đó muốn sinh con, cho nên kêu mình đỡ đẻ giúp nàng?
Trong nháy mắt Ngô cung phụng có suy nghĩ rất hợp lý này.
Ngẫm nghĩ như vậy, hắn lại một lần nữa nhìn phần bụng so với phụ nhân bình thường còn muốn lớn hơn một vòng của Đông Phương Bất Bại, liền tự cho là đã sáng tỏ.
Nhìn cái bụng này, hẳn là đã đủ tháng.
Cái bụng của Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang nhúc nhích, với y thuật cùng kinh nghiệm của Ngô cung phụng, xác thực rằng đây hẳn là muốn sinh rồi.
Hiểu rõ người trước mắt chẳng qua là một nữ tử sắp sinh dịch dung mà thành, Ngô cung phụng liền không có khẩn trương như trước nữa. Tuy rằng còn rất sợ hãi rằng nữ ma đầu này có thể hay không sẽ cắt đứt đầu mình, nhưng cứ đỡ đẻ giúp nàng trước đã. Chỉ cần mình giúp nàng hạ sinh hài tử thuận lợi, như thế chắc sẽ có thể giữ cho mình một mạng a?
Ngô cung phụng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu cố gắng nắm bắt cơ hội giữ lại mạng sống cho mình.
“Đại hiệp……A không không, nữ hiệp, nữ hiệp, xin để cho tiểu nhân giúp ngài bắt mạch trước đã.”
Đông Phương Bất Bại không còn khí lực đi quản cách xưng hô của hắn, vươn tay ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Ngô cung phụng cẩn thận đặt tay lên mạch của y, cẩn thận chẩn đoán bệnh trạng.
Hử? Kỳ quái?
Ngô cung phụng nghiêng đầu chẩn mạch nửa ngày, không tự giác vuốt vuốt chòm râu dê của mình.
Mạch này bệnh trạng rõ ràng giống như sắp sinh, nhưng dường như không phải nữ tử a? Như thế nào lại giống như mạch của nam nhân? Hơn nữa âm dương lẫn lộn, dường như âm không âm, dương không dương, thật sự là……cổ quái.
Lúc này Đông Phương Bất Bại vừa vượt qua một cơn đau, hồng hộc thở dốc.
Ngô cung phụng vụng trộm nhìn y một cái, nhưng ngoài khuôn mặt tráng kiện sau khi đã dịch dung của y thì không nhìn ra cái gì khác. Lại nhìn lướt qua bộ ngực của y, cũng cực kỳ bằng phẳng, không có bộ ngực ‘sóng cuộn ba đào’ như của nữ nhân lúc mang thai.
Hình như người trước mắt này, ngoại trừ một cái bụng sắp phải sinh ra, thì thật sự không có bộ dáng của nữ tử. Nữ nhân như vậy cũng có người lấy?
Ngô cung phụng nói thầm trong lòng, nhưng cũng không dám nói ra. Nghĩ nghĩ nói:
“Nữ hiệp, ngài quả thực là sắp sinh rồi. Nhưng là……nhưng là……”
Đông Phương Bất Bại có chút suy yếu nói:
“Nhưng là cái gì?”
Ngô cung phụng khó xử nói:
“Cái này…nếu muốn sinh….phải, phải……kiểm tra hạ thân……cái kia……tiểu nhân cũng không phải là bà đỡ a.”
Đông Phương Bất Bại hừ một tiếng.
Y mới không cần bà đỡ. Bất quá……
Đông Phương Bất Bại dù sao cũng đã từng sinh một hài tử, hiểu rõ việc sinh sản, bởi vậy chỉ hơi nhíu mày, nói:
“Cởi quần……cho ta.”
A!?
Ngô cung phụng gần như là cho rằng mình nghe lầm. Đại phu bình thường, hẳn là không biết đỡ đẻ cho nữ nhân. Mà nam nữ thụ thụ bất thân, một việc dính máu dơ bẩn như nữ tử sinh con, trong tâm đại phu đều có chút kiêng kị.
Trong tâm Ngô cung phụng không khỏi cực kỳ không vui, nhưng lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Đông Phương Bất Bại, không khỏi đầu đầy mồ hôi, giãy dụa nửa ngày, rốt cuộc cố lấy dũng khí, run rẩy vươn tay ra.
“Cậu nói cái gì!?”
Dương Liên Đình gần như nhảy dựng lên, gương mặt dữ tợn nắm chặt Len.
Len kêu lên:
“Từ từ một chút, từ từ một chút, bây giờ tới vẫn còn kịp, cậu đừng có kích động như vậy.”
Có thể không kích động sao?
Ngày ấy Dương Liên Đình ở trong tiểu điếm kia nghe mấy đại hán từ phương nam trở về ồn ào bàn chuyện giang hồ, nói cái gì mà Đông Phương Bất Bại làm một vài đại sự ở Giang Nam, muốn tranh đoạt quyền vị Nhật Nguyệt Thần giáo với Đông Phương Bất Bại. Dương Liên Đình vừa nghe đã hiểu rõ đây là hỏa mù do Đông Phương Bất Bại bắn ra, bên trong bao hàm cả tin tức muốn để cho mình biết rõ y ở nơi nào, hảo hảo đi tìm y.
Đợi một lát lại nghe đại hán kia trong lú vô tình nói đến việc Ngũ Nhạc Kiếm phái muốn cử hành hội minh, muốn đoàn kết nhất trí đi đối phó Nhật Nguyệt Thần giáo, Dương Liên Đình tâm thoáng giật mình một cái, lập tức đoán được Đông Phương Bất Bại nhất định là đã đi đến đó.
Việc hắn muốn làm hiện tại, chính là tiến đến Tung Sơn, tụ họp với Đông Phương Bất Bại.
Dương Liên Đình biết được tin tức về Đông Phương Bất Bại, rốt cuộc cũng không kìm nén được, đóng gói một đống bánh bao, ở trong trấn nhỏ mua hai con khoái mã, kéo Len chạy đi.
Len một đường mang theo hắn từ Bắc Cực quay về, lại vì khôi phục tinh thần lực của hắn, từ đầu đến giờ giúp hắn chữa trị vết thương, cho nên tinh thần lực của bản thân cũng bị tiêu hao rất lớn, mỗi lần di chuyển tức thời đều phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Dương Liên Đình sau khi thấy hắn nghỉ ngơi đủ rồi liền kéo hắn cưỡi ngựa đi tiếp, sẽ không làm chậm trễ thời gian.
Len khi nhìn thấy ngựa thì rất hưng phấn, nói:
“Loại động vật này tôi đã từng cưỡi qua. Lúc còn ở chỗ Yam cậu ta đã dạy tôi, nó gọi là ngựa có đúng không? Ha ha, cưỡi nó rất vui, rất thú vị.”
Dương Liên Đình không kiên nhẫn kéo hắn lên lưng ngựa, nói:
“Đừng có dong dài. Nhanh lên đi.”
Hai người một đường đi nhanh như điện chớp, sau khi tinh thần lực của Len phục hồi đủ rồi, Dương Liên Đình liền bỏ ngựa bảo hắn dịch chuyển không gian đưa mình đi. Đến chỗ mới lại mua ngựa chạy tiếp.
Cứ như thế, hai người chỉ dùng thời gian ba ngày đã chạy đến Tung Sơn.
Len dù sao cũng là tinh thần thể, cưỡi ngựa lâu cũng không cảm thấy gì, nhưng đùi của Dương Liên Đình đã bật máu, hơi cọ một chút đều đau. Ai ngờ đúng lúc này, Len đột nhiên nói cho hắn biết đã cảm giác được sóng tinh thần khác thường của Đông Phương Bất Bại, hình như là hai hài tử y đang mang sắp sinh rồi.
Lần này Dương Liên Đình gấp đến độ hai mắt đều đỏ, liền giục Len nhanh chóng cảm ứng vị trí của Đông Phương Bất Bại.
Nhưng là Len vừa mới dịch chuyển không gian đưa hắn đi một lần, tinh thần lực có chút suy yếu, hơn nữa hiện tại bọn họ còn cách Tung Sơn khá xa, không có cách nào tìm được vị trí chính xác.
Dương Liên Đình ngược lại rất tỉnh táo. Lần này Len vượt qua máy truyền đến giúp hắn, tuy nói là vì thí nghiệm, nhưng thực sự cũng mất rất nhiều tâm lực. Hắn và Len vốn là bạn bè, thấy cậu ta vất vả như thế, tiếp tục hao phí tinh thần lực chỉ e Len sẽ không được ổn, dù sao cậu ta cũng dùng tinh thần thể đi tới, nếu như tinh thần thể bị ảnh hưởng, chỉ sợ so với chính mình còn nghiêm trọng hơn.
“Để tôi tự làm. Cậu không cần tiếp tục lãng phí tinh thần lực nữa.”
Dương Liên Đình vỗ vỗ Len, chính mình nhắm hai mắt lại, ngưng tụ tinh thần lực, triển khai tìm kiếm.
Len không có ngăn cản, hắn cũng muốn biết tình trạng khôi phục hiện tại của Dương Liên Đình, hơn nữa Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại là vợ chồng đã nhiều năm, tinh thần lực của hai người liên kết tăng mạnh, so với dao động của mình khẳng định là quen thuộc hơn nhiều.
Quả nhiên, Dương Liên vừa thăm dò một vòng, đã có xác định. Hắn mở mắt ra, nói với Len:
“Tôi tìm được vị trí của y rồi. Tôi chạy đến đó trước, cậu đến sau nhé.”
Len nói:
“Cậu có thể dịch chuyển không gian chứ?”
“Ừ. Có thể làm một lần, nhưng khoảng cách không thể quá xa, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, đừng quên, tôi còn có võ công trong người.”
Len đáp:
“Vậy cậu đi đi. Chờ tôi khôi phục thêm một chút, sẽ đuổi theo cậu sau.”
Dương Liên Đình gật đầu, nhắm mắt lại, một lần nữa triển khai tinh thần lực vừa mới khôi phục được một chút của mình, kim quang sáng chói, bóng dáng tiêu thất trong hư không ở giữa sơn đạo.
“A a a – yêu quái! Yêu quái a –“
Ngô cung phụng sợ tới mức hồn bay phách tán, tè ra quần, tứ chi chạm đất bò loạn.
Đông Phương Bất Bại mặc dù biết thân thể của mình có chút kinh hãi thế tục, lại không nghĩ rằng kẻ này vô dụng như thế, không khỏi phẫn nộ quát:
“Quay lại!”
Ngô cung phụng quả thực là sợ tới mức có chút choáng váng. Vừa rồi hắn tâm không cam lòng không nguyện muốn cởi quần áo xem xét hạ thân cho Đông Phương Bất Bại, ai ngờ không có trông thấy khí quan của nữ nhân giống như dự liệu, ngược lại ngoại trừ phần có chút lông tơ nhàn nhạt kia, chỉ có hậu huyệt đang từ từ chảy ra chất lỏng hơi tanh.