Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 84

Gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng rực rỡ.

Trong hoa viên u nhã, bóng dáng một thiếu niên đang ngồi an tĩnh dưới gốc cây.

Dáng người thiếu niên kia nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, một mái tóc đen nhánh mềm mại xõa ở sau lưng, dài đến tận mông. Dung mạo của y xinh đẹp tuyệt trần, cái trán trắng nõn lộ vẻ thông tuệ vô cùng, đôi mắt đen láy thâm thúy động lòng người. Mê người nhất chính là đôi môi duyên dáng hồng nhuận của y, mềm mại hồng tươi, hơi nhếch lên, giống như nữ tử đang e ngại xấu hổ.

Trong tay y cầm một quyển sách, cúi đầu, dường như đang chăm chú đọc. Nhưng chỉ có người quen thuộc với y mới hiểu, thiếu niên này thực ra đang thất thần.

“Liên nhi. Con đang làm gì ở đây vậy?”

Theo một tiếng gọi, thiếu niên kia ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang chưa kịp hoàn hồn. Y khẽ nhấc quyển sách trong tay, giống như đang trả lời: Con đang đọc sách.

Người tới chính là Đông Phương Bất Bại. Mà thiếu niên đang đọc sách dưới cây kia, đúng là ái tử của y – Đông Phương Ái Liên.

Đông Phương Ái Liên năm nay mới chỉ có mười hai tuổi. Nhưng bởi vì thân thể cùng tinh thần lực của y phát triển cực nhanh, cho nên đã trưởng thành thành bộ dáng của thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.

Đông Phương Bất Bại đi qua, yêu thương sờ sờ đầu của y, ôn nhu nói:

“Lại đang đọc sách sao? Mẫu thân thấy con cả ngày cứ ngồi ở trong phòng, còn đang không thích con cứ ngồi một chỗ đọc sách. Bảo con đi ra ngoài, là hy vọng con đi lại nhiều một chút, đừng khiến bản thân buồn bực, tại sao lại còn cầm theo sách.”

Đông Phương Ái Liên mấp máy môi, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:

“Con thích đọc sách.”

“Nói dối.”

Đông Phương Bất Bại nói.

“Kho sách trong nhà con đã sớm xem hết. Tinh thần lực của con như vậy, chắc hẳn là đã đọc thuộc hết, như thế nào còn cần xem lại lần nữa.”

Đông Phương Ái Liên cúi đầu vò vò góc áo, yên lặng không nói gì.

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng khiến cho người ta đau lòng của y, trong tâm không đành, nói:

“Nhớ phụ thân cùng ca ca con sao?”

“Vâng.”

Đông Phương Ái Liên nhẹ nhàng lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu, tràn ngập chờ mong nói:

“Mẫu thân, khi nào thì phụ thân cùng ca ca mới trở về?”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói:

“Mỗi ngày con đều hỏi, mẫu thân mỗi ngày trả lời con. Bọn họ về cố hương của phụ thân, phải qua ba tháng mới có thể quay về. Hiện tại mới qua hơn một tháng mà.”

Đông Phương Ái Liên thất vọng thở dài, nói:

“Mới được một nửa sao. Còn những bốn mươi bảy ngày nữa.”

“Xem đi, không phải con còn nhớ rất rõ ràng sao.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười.

Lần này Dương Liên Đình bởi vì có việc ở thế giới tương lai, phải đi về một chuyến. Dương Bảo Nhi một năm trước cũng đã sang bên kia, đuổi theo Len chạy khắp nơi. Tinh thần thể của Dương Ái Húc cũng tu luyện thành thục, đủ để thừa nhận việc xuyên qua máy truyền.

Dương Liên Đình vốn muốn mang song bào thai bọn họ cùng quay về nhìn một cái, nhưng tính tình của Đông Phương Ái Liên u tĩnh, luôn trốn ở đằng sau ca ca, tinh thần thể còn chưa luyện đủ, cho nên không có cách nào tham gia hoạt động ‘về quê’ lần này. Đông Phương Bất Bại vì còn phải chăm sóc con gái, không thể đồng hành, bởi vậy lần này chỉ có Dương Ái Húc đi theo Dương Liên Đình quay về.

Sau khi hai phụ tử này đi được hai ngày, Đông Phương Bất Bại cùng Đông Phương Ái Liên bắt đầu mất hồn mất vía. Nhưng tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại mạnh hơn nhi tử, huống chi còn có con gái cần phải chiếu cố, cho nên rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái. Tuy rằng ngày đêm đều phải chịu nỗi khổ nhớ nhung, nhưng cũng không đến nỗi cả ngày đều thất hồn lạc phách.

Nhưng tình trạng của Đông Phương Ái Liên lại nghiêm trọng hơn. Y cùng Dương Ái Húc chính là anh em song sinh, từ sau khi sinh ra vẫn chưa từng chia lìa, căn bản không thích ứng được với cuộc sống một mình, cả ngày ngây ngốc ngốc, giơ ngón tay đếm đếm tính thời gian ca ca quay về.

Đông Phương Bất Bại thấy y xuống tinh thần, người cũng gầy gò đi rất nhiều, không khỏi cực kỳ đau lòng, nói:

“Liên nhi, không bằng mẫu thân mang con cùng Thủy nhi ra ngoài chơi. Chúng ta đến Giang Nam du sơn ngoạn thủy một chuyến, chờ đến lúc phụ thân cùng ca ca con quay về là được.”

Đông Phương Ái Liên lắc đầu, không nói gì.

Đông Phương Bất Bại biết rõ tính cách y rất tĩnh, không thích thay đổi hoàn cảnh, đối với việc du ngoạn các nơi không có hứng thú, không khỏi nói:

“Không bằng như vậy. Thủy Nhi hai ngày nay ồn ào đòi đi ra ngoài chơi, con coi như đi cùng mẫu thân và muội muội, cùng đi ra ngoài một chút. Nếu con không thích ra ngoài, lại tự mình quay về, được không?”

Đông Phương Ái Liên thấy thần sắc lo lắng của Đông Phương Bất Bại, lại tận tình khuyên bảo mình, không đành lòng từ chối, rốt cuộc gật đầu đồng ý.

Đông Phương Bất Bại nhoẻn miệng cười, nói:

“Được rồi, mẫu thân đi nói cho Thủy Nhi. Thủy Nhi nếu biết được có thể ra ngoài chơi, nhất định rất cao hứng.”

Khóe miệng Đông Phương Ái Liên nhếch lên, nhẹ gật đầu.

Dương Thủy Nhi là con gái nhỏ của Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình, năm nay vừa được sáu tuổi.

Bởi vì lúc trước khi sinh Bảo Nhi thì, Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại đều không có kinh nghiệm, không ngờ là, việc giáo dục con gái……dường như có chút thất bại. Lại thêm khi đó bọn họ phải trải qua nhiều chuyện, khiến cho Dương Bảo Nhi tuổi còn nhỏ đã trưởng thành sớm vô cùng, sớm dưỡng thành tính cách độc lập tự chủ, cá tính ngạo khí mười phần, không hề có ôn nhu cùng uyển chuyển như con gái nhà người ta. Sau này thậm chí còn muốn vứt bỏ thân thể nữ nhi, đuổi theo Len chạy khắp nơi.

Dương Liên Đình trải qua một lần khắc sâu suy nghĩ này, rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy lúc trước bọn họ khai phá trí lực cùng tinh thần lực của con gái quá sớm, bởi vậy khi Đông Phương Bất Bại sinh hạ con gái nhỏ Dương Thủy Nhi thì, liền quyết định dựa theo hình thức bình thường, đem bé con này thành trẻ con bình thường mà nuôi dưỡng.

Cho nên sau khi Dương Thủy Nhi sinh được một tháng, đã bị phụ thân phong tỏa việc phát triển các năng lực tương quan. Đến bây giờ đã được sáu tuổi, nhưng ngoại trừ tinh thần lực phát triển siêu cường ra, phương diện trí lực lại giống như trẻ con bình thường.

Đây là lần đầu tiên Đông Phương Bất Bại được hưởng thụ cảm giác vui thú nuôi nấng một cô con gái ‘bình thường’. Cho nên đối với con gái nhỏ vô cùng cưng chiều, cảm thấy bé so với đám ca ca, tỷ tỷ đều nhỏ yếu hơn vô cùng, nhất định phải hảo hảo bảo vệ.

Dương Thủy Nhi cũng giống như trẻ con bình thường, ngoại trừ thỉnh thoảng tinh thần lực siêu cường mang đến một ít khác thường ra, còn lại về sau đều vô cùng ngoan ngoan nghe lời, ngày ngày vây quanh mẫu thân. Chơi búp bê a, học viết chữ a, kể chuyện xưa a, nghe nhạc a, chơi trốn tìm a, từng bước trải qua những trò chơi thú vị của tuổi thơ.

Đông Phương Ái Liên cũng vô cùng yêu thương tiểu muội muội này. Đông Phương Bất Bại lấy cớ cho Thủy Nhi ra ngoài chơi, y liền đồng ý cùng mẫu thân và muội muội rời khỏi Hinh Viên, ra ngoài một chút.

“Nhị ca, ngươi xem xem, ngọn núi kia thật cao a, trên đó còn có mây trắng.”

Dương Thủy Nhi ngồi trong lòng Đông Phương Ái Liên, chỉ vào ngọn núi cao xa xa.

Đông Phương Ái Liên cưỡi một con lương câu tuyết trắng của Tây Vực. Dáng người y xinh đẹp tuyệt trần, thần sắc ôn nhã, nữ đồng trong lòng cũng vô cùng đáng yêu, dọc theo đường đi người qua đường đều ghé mắt nhìn xem.

Đông Phương Bất Bại vốn mang theo con gái ngồi ở trong xe ngựa đằng sau. Nhưng Dương Thủy Nhi hoạt bát hiếu động, muốn cưỡi ngựa cùng với ca ca, đành phải bất đắc dĩ cho bé ra, để Đông Phương Ái Liên ôm trên lưng ngựa.

“Đúng, thật cao a. Thủy Nhi muốn leo núi không?”

“Dương Thủy Nhi kêu lên:

“Muốn! Muốn! Mẫu thân, chúng ta leo lên ngọn núi kia được không a. Được không? Được không?”

Phu xe là Đông Phương Bất Bại thuê tại chỗ, quen thuộc địa hình, nghe vậy nói:

“Phu nhân, công tử, ngọn núi kia gọi là Tước Nhi Sơn, không cao lắm, trên đó có một thác nước nhỏ, bên cạnh có một ngôi đình tên Tú Thủy, bình thường đám quý nhân đều thích đi lên trên đó ngắm cảnh, phong cảnh rất đẹp.”

Dương Thủy Nhi nghe vậy, càng liên tục kêu muốn đi xem.

Bọn họ vẫn luôn đi đường Thủy, đến gần Dương Châu mới vừa vặn đổi sang đường bộ. Mắt thấy Dương Thủy Nhi có hứng thú muốn đi lên, Đông Phương Bất Bại cùng Đông Phương Ái Liên tất nhiên không có ý kiến khác.

Bọn họ để xe cùng ngựa ở dưới chân núi, mang theo Dương Thủy Nhi lên Tước Nhi Sơn.

Đông Phương Bất Bại rất cao hứng. Mấy năm gần đây y mặc dù vẫn luôn ẩn cư trong Hinh Viên, nhưng là đã cùng Dương Liên Đình đến không ít nơi thăm thú, cũng ‘xuyên không’ sang thế giới của Yam và Ander. Nhưng y vẫn có cảm giác giang sơn Đại Minh này của mình là tốt nhất, lâu lâu không có đi ra, cũng vô cùng nhớ nhung.

Y không dùng võ công, mang con gái đi bộ lên núi, Đông Phương Ái Liên theo ở phía sau, ba người nhìn qua đúng là người một nhà, dung mạo giống như được khắc ra từ một khuôn.

Dương Thủy Nhi líu ríu một đường, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù tâm trí của bé cùng trẻ con bình thường giống nhau, nhưng tinh thần lực cùng xương cốt thân thể lại mạnh hơn rất nhiều, đi lên một ngọn núi nhỏ hoàn toàn không mất nhiều sức.

Đông Phương Ái Liên có chút không an lòng. Tuy rằng một đường phong cảnh rất đẹp, cảnh sắc hợp lòng người, cũng gặp rất nhiều chuyện thú vị, nhưng chỉ là không thấy quá cao hứng.

Y cùng Dương Ái Húc là song sinh ruột thịt, giống như một chỉnh thể hoàn chỉnh. Hiện tại Dương Ái Húc không ở bên, y giống như bị mất một nửa linh hồn.

Đông Phương Bất Bại cũng là bất đắc dĩ, chỉ mong trưởng tử sớm trở về, nếu không trở về, tiểu nhi tử này sợ rằng ngay cả mình họ gì cũng sẽ quên luôn.

Bọn họ vừa mới đến Tú Thủy đình mà xa phu kia nói, đột nhiên Đông Phương Ái Liên tinh thần khẽ động, kêu lên:

“Mẫu thân, ca ca đã về. Ca ca đã về rồi.”

Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nói:

“Sao ta không cảm giác được? Vừa mới được hai tháng, Húc nhi không thể về được nhanh như vậy a.”

“Là ca a, nhất định là ca ca, con có thể cảm nhận được.”

Tinh thần thể của Đông Phương Ái Liên tuy rằng còn chưa tu luyện đủ mạnh mẽ, nhưng cùng Dương Ái Húc tâm ý tương thông, so với Đông Phương Bất Bại còn muốn nhạy cảm hơn.

Y hưng phấn nói:

“Mẫu thân, con muốn về nhà. Con muốn đi tìm ca ca.”

Đông Phương Bất Bại cười nói:

“Con định trở về thế nào a? Con không thể dịch chuyển không gian, từ nơi này chạy về Hinh Viên, ra roi thúc ngựa cũng phải mất thời gian bốn năm ngày.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Ái Liên suy sụp, dậm chân nói:

“Sớm biết như vậy đã không xuất môn. Con nên ở nhà chờ ca ca mới phải.”

Dương Thủy Nhi phùng má nói:

“Nhị ca là cái đuôi của đại ca, đến chỗ nào cũng không rời khỏi đại ca. Lêu lêu, lêu lêu.”

Đông Phương Bất Bại vỗ nhẹ lên cái đầu nhỏ của bé, nhẹ giọng quở trách:

“Không được trêu chọc nhị ca. Kỳ cục.”

Dương Thủy Nhi lè lưỡi, không dám nói nữa.

“Mẫu thân……”

Đông Phương Ái Liên không để ý đến lời nói của muội muội, chỉ làm khuôn mặt khao khát nhìn qua Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại nói:

“Con gấp cái gì. Nếu Húc nhi đã trở lại, con truyền tin cho nó, nói cho nó biết chúng ta ở nơi này, bảo nó cùng phụ thân đến tìm chúng ta là được rồi.”

“Đúng vậy. Tinh thần thể của phụ thân rất mạnh, có thể mang theo ca ca dịch chuyển không gian.”

Đông Phương Ái Liên vỗ đầu, thầm mắng mình hồ đồ, vội vàng kêu gọi Dương Ái Húc.

Quả nhiên ở bên kia Dương Liên Đình mang theo trưởng tư Dương Ái Húc trở về sớm một tháng, thấy trong nhà không có người, còn đang buồn bực, Dương Ái Húc liền nhận được sự kêu gọi của đệ đệ.

“Phụ thân, mẫu thân mang theo Liên nhi cùng Thủy nhi đi du ngoạn, hiện tại đang ở vùng Tước Nhi Sơn gần Chiết Giang Dương Châu.”

Dương Liên Đình cũng liên lạc với Đông Phương Bất Bại, xác nhận địa điểm của bọn họ, liền cười nói:

“Chúng ta trở về thật đúng lúc, mẫu thân con đem cả nhà đi du ngoạn. Đi, phụ thân mang con đuổi theo.”

Thời tiết lúc này đúng vào tháng tư, khí hậu hợp lòng người, nhưng không phải dịp mười lăm hàng tháng, trên Tước Nhi sơn không có nhiều người lắm. Gần Tú Thủy đình vừa vặn không có người nào ở đó.

Một luồng sáng trắng hiện lên, Dương Liên Đình cùng Dương Ái Húc thản nhiên xuất hiện ở trong tiểu đình.

Mấy năm gần đây, khuôn mặt của Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại cơ bản là không có chút biến hóa. Hơn nữa bởi vì tinh thần thể cường đại ngưng tụ, dung nhan của hai người thậm chí càng thêm xuất sắc.

Mà Dương Ái Húc vì kế thừa dung mạo bản thể của Dương Liên Đình, lớn lên hoàn toàn khác với người triều Đại Minh. Một mái tóc dài ánh kim sáng rực, đồng tử lục bích dị sắc động lòng người, còn có dáng người cao lớn kiện mỹ, đều vô cùng khiến người khác chú ý.

“Ca ca.”

Đông Phương Ái Liên trông thấy Dương Ái Húc, lập tức nhào tới, hai người ôm nhau ở cùng một chỗ cười ha ha, đều vô cùng vui vẻ.

Dương Liên Đình bế con gái lên, ôm Đông Phương Bất Bại, cười nhìn hai huynh đệ gặp lại.

“Bảo Nhi ở bên kia thế nào?”

Đông Phương Bất Bại mở miệng liền ân cần hỏi đến con gái lớn. Từ sau khi Dương Bảo Nhi đuổi theo Len đi đến thế giới tương lai, Đông Phương Bất Bại cũng có rất ít liên hệ với nàng.

Đứa con này rất có chủ kiến, hơn nữa độc lập tự chủ, lại siêu cấp thông minh, Đông Phương Bất Bại rất có lòng tin vào nàng. Nhưng con đi ngàn dặm mẫu thân lo lắng, tư vị nóng ruột nóng gan này, vẫn là không được dễ chịu.

Dương Liên Đình nghĩ đến Bảo Nhi, nhíu nhíu mày, nói:

“Nói đến nó a.”

“Làm sao vậy? Bảo Nhi xảy ra chuyện gì?”

Đông Phương Bất Bại lập tức khẩn trương, ôm lấy Dương Liên Đình vội vã kêu lên.

Dương Ái Húc đang hi hi ha ha ở bên kia nói chuyện với Đông Phương Ái Liên, nghe vậy liền nói:

“Mẫu thân, tỷ tỷ thật lợi hại, đã làm lớn bụng của Len thúc thúc rồi.”

“Cái, khụ khụ……”

Đông Phương Bất Bại trở tay không kịp, trong sự kinh hãi bị chính nước miếng của mình làm sặc, chật vật ho khan.

“Đông Phương, ngươi đừng kích động.”

Dương Liên Đình vội vàng vỗ vỗ lưng cho y, nói:

“Cũng không có gì. Len đã lớn tuổi như vậy, sớm nên thành gia sinh hài tử.”

“Ta không phải nói hắn!”

Đông Phương Bất Bại gần như nhảy dựng lên nói:

“Bảo Nhi mới mười bốn tuổi! Tuổi mụ nhiều lắm là mười sáu, sau có thể sớm như vậy, sớm như vậy……Từ từ, ngươi vừa nói là ai bị làm cho lớn bụng?”

Dương Liên Đình nói:

“Thủy Nhi còn ở đây, vấn đề này chúng ta về rồi sẽ từ từ nói.”

Dương Thủy Nhi mở to một đôi mắt đẹp, rõ ràng không có nghe hiểu cha mẹ cùng các ca ca đang nói cái gì, chỉ nói:

“Tỷ tỷ làm sao vậy? Phụ thân cùng mẫu thân là đang nói về đại tỷ phải không? Thủy Nhi thích đại tỷ nhất, Thủy Nhi nhớ đại tỷ.”

Dương Ái Húc nói:

“May mắn đại tỷ không ở nhà, bằng không Thủy Nhi đã bị tỷ ấy làm hư, may mắn, may mắn.”

Đông Phương Ái Liên ở bên cạnh gật đầu liên tục.

Một nhà năm người đoàn tụ, chính là Đông Phương Bất Bại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, lôi kéo Dương Liên Đình xì xào bàn chuyện nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu rõ, không phải nữ nhi nhà y bị người ta làm cho lớn bụng, mà là nữ nhi nhà y làm người ta lớn bụng. Còn là Len có gương mặt khuynh quốc khynh thành, hồng nhan họa thủy kia nữa.

Đông Phương Bất Bại cười ha ha, đắc ý nói:

“Không hổ là nữ nhi của Đông Phương Bất Bại ta! Quả nhiên lợi hại! Lợi hại!”

Đông Phương Ái Liên lặng lẽ kéo tay Dương Ái Húc, nói:

“Tỷ tỷ rốt cuộc là làm như thế nào mà được như thế a?”

Dương Ái Húc nhún nhún vai, cười cười nói:

“Đổi lại thân thể. Gia gia để cho tỷ tỷ làm một tờ giấy thông hành, cho tỷ ấy lựa chọn thân thể thích hợp. Từ nay về sau nhìn thấy đại tỷ không thể gọi tỷ tỷ, phải gọi là ca ca a. Ha ha a……”

Đông Phương Ái Liên nghe vậy, nhíu nhíu mày, nói:

“Thân thể tóc da, chịu ơn cha mẹ, tỷ tỷ sao có thể tùy tiện như thế.”

“Tiểu lão đầu nhà ngươi, tỷ tỷ thích là được rồi.”

Dương Ái Húc gõ trán y một cái, nói tiếp:

“Lại nói, tỷ tỷ thực ra cũng không tính là thay đổi thân thể. Tỷ ấy dùng chính tế bào của mình trải qua cải tạo thuần nhất, tạo ra một thân thể nam tính, trên thực tế vẫn là thân thể của tỷ ấy. Huyết thống hay gen vẫn giống nhau.”

Đông Phương Ái Liên nhỏ giọng nói:

“Tỷ tỷ lúc còn là nữ tính mà đã khủng bố như vậy, hiện tại biến thành nam nhân, khó trách Len thúc thúc không gặp may.”

Dương Ái Húc nhớ đến bộ dáng hiện tại của Len thúc thúc, hiển nhiên là rất tức cười, ôm bụng cười ha ha.

“Ngươi cười cái gì? Mau nói cho ta biết.”

Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên từ nhỏ đã chia sẻ tất cả với nhau, tất nhiên sẽ không giấu diếm không nói cho y chuyện ở thế giới tương lai, quả nhiên cũng chọc cho Đông Phương Ái Liên vui vẻ.

Một nhà năm người ở trên Tước Nhi sơn gặp nhau vui vẻ, đến tối mới cùng nhau xuống núi.

Phu xe cảm thấy kỳ quái. Như thế nào lúc lên núi chỉ có ba người, sau khi xuống núi lại biến thành năm.

Bất quá Dương Liên Đình ra tay hào phóng, một thỏi bạc đưa qua, xa phu mừng rỡ chở thêm hai người.

Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên cùng cưỡi ngựa, Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại phu phu hai người mang theo con gái lên xe ngựa.

Dương Ái Húc ngồi ở sau lưng Đông Phương Ái Liên, cầm dây cương trong tay, nhìn qua giống như đem người ở phía trước ôm vào lòng.

Xa phu kia âm thầm chậc lưỡi, thầm nghĩ thiếu niên tóc vàng mắt xanh này thật tuấn mỹ, không biết là đến từ Ba Tư hay dị quốc nào.

Dương Ái Húc kề sát lỗ tai Đông Phương Ái Liên, nhỏ giọng nói:

“Liên nhi, có nhớ ta không?”

Đông Phương Ái Liên tựa trong lòng hắn, ừ một tiếng, coi như trả lời.

Dương Ái Húc cười ha ha, nói:

“Biết ngay là ngươi nhớ ta. Vốn muốn cùng phụ thân ở bên kia tròn ba tháng, nhưng qua phân nửa thời gian ta đã không thể đợi thêm nữa. Thế giới tương lai mọi người đều lạnh lùng như băng, khách khí lễ độ, lại thiếu thốn tình cảm, cũng không còn thứ tình cảm gì mãnh liệt nữa, khiến ta buồn đến chết. Trong lòng nhớ ngươi, liền vội vã lôi kéo phụ thân quay về.”

Đông Phương Ái Liên cười, đắc ý vỗ vỗ cánh tay hắn, ý là: Xem đi, ngươi không thể rời khỏi ta a.

Dương Ái Húc có thể hiểu được ý của y, cười ha ha nói:

“Còn dám nói ta. Ta thấy ngươi mới là người không thể rời khỏi ta. Lúc ta không có ở đây, ngươi có khóc nhè không đó?”

Đông Phương Ái Liên hừ một tiếng, đưa tay xuống, nhéo lên cái đùi rắn chắc của hắn.

Dương Ái Húc ôi một tiếng, đột nhiên cắn lên lỗ tai của Đông Phương Ái Liên đang ngồi ở phía trước một cái.

Hai người từ sau khi sinh ra đến nay vẫn luôn ở cũng một chỗ, tuy hai mà một. Dưới cái nhìn của Dương Ái Húc, lỗ tai của Đông Phương Ái Liên cũng là lỗ tai của mình. Đông Phương Ái Liên cũng giống như vậy, tất cả của Dương Ái Húc cũng đều là của y.

Chỉ là lần này không hiểu tại sao, đột nhiên bị Dương Ái Húc cắn một cái, Đông Phương Ái Liên lại hơi hơi đỏ mặt. Hơn nữa mạt đỏ ửng này không thể khống chế tràn ra, ngay cả phần cổ cũng đỏ lên.

Dương Ái Húc không phát hiện ra sự khác thường của y, dương dương tự đắc ôm lấy đệ đệ song sinh, vung roi ngựa hát vang.

Đông Phương Bất Bại vén rèm xe lên nhìn lướt qua, nhịn không được cười nói:

“Hai huynh đệ này.”

Dương Thủy Nhi đã ngủ ở trên đùi y.

Dương Liên Đình kéo ái thê lại, nói:

“Đừng để ý bọn chúng, vẫn quan tâm khuê nữ của chúng ta một chút đi. Ai, hy vọng sau này Thủy Nhi đừng có như đại tỷ của nó a.”

“Như đại tỷ của nó thì làm sao, Bảo Nhi rất tốt a.”

Đông Phương Bất Bại chính là không thích có người nói khuê nữ nhà y không tốt. Thực ra thì Dương Bảo Nhi là trưởng nữ, tình cảm với y không phải bình thường, thiên hướng trong lòng rất rõ ràng.

Dương Liên Đình hiểu rõ tâm tư của y, nhẹ nhàng cười, nói:

“Vâng vâng, Bảo Nhi rất tốt. Húc nhi cùng Liên nhi cũng rất tốt, còn có tiểu Thủy Nhi của chúng ta. Các bảo bối ngươi sinh cho ta đều rất giỏi, ta đều yêu chúng nó.”

“Vậy còn được chứ.”

Đông Phương Bất Bại cười vui vẻ vỗ hắn một cái, ôm con gái vào trong lòng.

Xe ngựa thong thả chạy về phía thành Dương Châu. Một nhà năm người chậm rãi tiếp tục hành trình.
Bình Luận (0)
Comment