Dương Phàm biết thân phận của phu nhân rồi, liền nhịn không nổi muốn đi khoe khoang khắp nơi, nhưng người để hắn có thể khoe khoang thực sự ít, chỉ cso sư phụ hắn để cho hắn khoe. Nếu xác định chọn người rồi, ngay tức khắc hắn viết một phong thư, gửi cho sư phụ hắn. Sư phụ hắn nhận được thư, tức giận ghê gớm, tất nhiên sư phụ hắn biết Đông Phương Bất Bại ma đầu này chính là nam nhân, tưởng rằng đồ đệ mình bị người khác gạt. Nghĩ vậy, hắn ngồi không yên, quyết định đi Hắc Mộc Nhai gặp ma đầu này.
Đông Phương Bất Bại biết chuyện sư phụ hắn đến đây, chỉ sợ một bí mật khác của mình khó tránh bị lộ, càng nghĩ, hay là tự mình nên mở miệng nói bí mật này ra trước tốt hơn. Nghĩ thế, đêm đó y liền gọi Dương Phàm tới. Dương Phàm cười hì hì nhìn y, chỉ còn chờ y mở miệng. Tuy y là Đông Phương Bất Bại đại nhân vật không sợ trời không sợ đất, cũng nhất thời thấy khó có thể mở miệng. Khẽ cắn môi, dắt hắn vào phòng tắm.
[o///o]Còn chưa có nói gì, liền thấy Dương Phàm đang luống cuống tay chân. “Phu, phu nhân, ta, ta cáo lui trước.” Đông Phương Bất Bại thấy hắn như thế, vừa bực mình vừa buồn cười, lấy tay nhéo nhéo lỗ tay hắn nói: “Có cái gì mà xấu hổ, không phải đây là nghề của hái hoa tặc sao?!” Dương Phàm tránh không được, đành phải nói: “Nhưng, nhưng cái này không giống thế.” Đông Phương Bất Bại chẳng muốn nhiều lời, dứt khoát điểm huyệt đạo của hắn, cho hắn đứng đực ra một chỗ.
Dương Phàm thấy phu nhân bắt đầu cởi áo ngoài ra, trong lòng nhộn nhạo, rồi lại có chút mắc cỡ. Nếu nói nhắm mắt, hắn lại luyến tiếc mỹ cảnh này, nếu tiếp tục xem, hắn sợ ngày mai phu nhân sẽ trở mặt với hắn. Cứ đánh nhau trong đầu như vậy, đã thấy phu nhân cởi hết chỉ còn mỗi áo lót rồi. Đông Phương Bất Bại thấy hắn như thế, khẫn trương vừa rồi giảm đi hơn nửa, dứt khoát đi đến trước mặt hắn, kéo cổ áo của mình, lộ ra xương quai xanh, tăng thêm vài phần mị hoặc.
[R: o////o hảo mún thấy nga]Dương Phàm nuốt nuốt nước miếng, dời ánh mắt, dời tầm nhìn, nhưng chỉ được một tý, không chịu được lại quay lại nhìn tiếp. Hắn thầm nghĩ, phu nhân đẹp đến thế này, nếu ta không biết điều, chẳng may sẽ bị nàng chán ghét mất. Hắn vận chuyển chân khí, giải khai huyệt đạo, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn Đông Phương Bất Bại chậm rãi ôm lấy cổ mình. Hắn bất chấp tất cả, dọc theo lưng Đông Phương vuốt ve xuống, trên người mình càng ngày càng khô nóng, hận không thể bỏ sạch đống quần áo rườm rà này, rồi lại ôm lấy y.
Dương Phàm chậm rãi hôn lên môi Đông Phương, khẽ cắn nhẹ nếm, nhưng mà trong đầu trống rỗng. Động tác trên tay không hề dừng lại, từ từ lôi kéo Đông Phương động tình. Ngay lúc hai người cuối cùng xích lõa ôm nhau, Dương Phàm vậy mà dừng tay lại, hơi quẫn bách hỏi: “Tiếp, tiếp theo làm như thế nào?” [R: moáh há há há há *lăn lộn] Đông Phương Bất Bại sửng sốt nửa ngày, không nhịn được nở nụ cười, cầm lấy tay hắn đi vào phòng…
Lại nói Dương Phàm được nếm thử tư vị tiêu hồn như vậy, tiếp tục nháo [R: nghịch:D] đến nữa đêm mới dừng lại, hắn xoay người xuống, nói: “Phu nhân.” Đông Phương Bất Bại ở bên cạnh hắn từ từ nhắm hai mắt: “Ngươi chẳng lẽ không biết….” Nhưng dừng lại không nói tiếp. Tay Dương Phàm từ từ đi xuống, nói: “Phu nhân nói chính là cái này.”
[R: là cái đó đó ~]Đông Phương Bất Bại trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Sao nào? Ngươi bây giờ muốn đổi ý, không có chuyện ngon lành thế đâu.” Dương Phàm nắm tay y nói: “Ta lúc nào thì muốn đổi ý chứ, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.” Dừng một chút, hắn lại lấy một quyển sách bên giường ra, đưa cho Đông Phương. Đông Phương nhìn bìa, kinh ngạc nói: “Đây,đây là?!” (*)
“Kỳ thật, sư phụ chỉ dạy ta mấy kỹ thuật sơ sài, hắn chính là không vui vẻ dạy, còn nói không thể bỏ qua kỹ nghệ này, cho nên mới…” Dương Phàm quay sang hôn nhẹ y, tiếp tục nói: “Ta vốn cũng không thèm để ý mấy chuyện này, chỉ là thích ngươi thôi, đâu có nghĩ chi li như vậy. Bất quá, chỉ sợ sư phụ đang cực kỳ cao hứng nha.”
“Nói vậy, sư phụ ngươi không phải đến để khởi binh vấn tội ư?” Đông Phương Bất Bại liên tưởng đến lá thư ngôn từ kịch liệt mấy ngày trước, nghĩ tới một khía cạnh khác.
“Hắn vốn tưởng rằng ngươi là nữ tử, cho nên nghĩ ngươi lừa gạt ta, nguyên lai là định đến tìm ngươi tính sổ thật. Bây giờ, chỉ sợ là đến để cảm tạ ngươi.” Nhắc tới sư môn, Dương Phàm không nhịn được thở dài, “Quả là loạn thất bát tao mà.” Hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: “Vậy Dương Liên Đình bây giờ thế nào?”
Đông Phương liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi còn nghĩ đến hắn làm cái gì? Có công phu này, chi bằng nghĩ về ta nhiều chút.” Vừa nói vừa chậm rãi bao phủ lên bờ môi Dương Phàm.
Toàn văn hoàn(*): đoán ra là cái gì chưa mn? >D< ta đoán nó là ‘Long Dương bí tịch’ á! He he he