“Ta thật sự cần đi cùng cậu sao?”
“Việc đó là dĩ nhiên mà, hay là anh muốn đi nơi khác?” Kì Sam suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Hoặc thừa dịp nghỉ đông lần này, tôi mang anh đến thành cổ chơi vài ngày, nơi đó có rất nhiều kiến trúc vẫn tồn tại suốt mấy trăm năm lịch sử, nói không chừng trong đó có nơi mà khi xưa anh từng đi qua.”
Đông Phương nhẹ nhàng lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Kì Sam.
“Dù cho cảnh vật có như xưa, nhưng vẫn khác, đây là sự thật không thể tránh khỏi. Ta cũng không có ý muốn quay lại nơi đó, có cậu đi cùng, dù là nơi hoang vu cằn cỗi ta cũng nguyện ý. Nhưng lần này cậu còn phải về nhà cha mẹ, ta đi theo, liệu có được hay không?”
“Ừm, anh nói xem có gì không ổn nào?”
“Cha mẹ của cậu……”
Kì Sam chợt nhận ra:”Náo loạn cả nửa ngày, hóa ra là con dâu nhỏ lo lắng khi đi gặp cha mẹ chồng à.”
“Cậu nói lung tung gì thế hả.” Giáo chủ đại nhân vội vội vàng vàng phủ nhận.
“Đến đây, để vi phu nhìn kỹ xem nào.” Kì Sam nâng cằm Đông Phương lên, ôm y thật sát, thật sự đang đánh giá khuôn mặt của Đông Phương:”Bên trái này bên phải này, vợ ta không hề xấu chút nào mà, còn lo lắng cái gì nữa hửm?”
Cô vợ “xấu” trong miệng Kì Sam, giờ đang được hắn ôm vào trong lòng, dùng tay giật giật lông trên người Thịt Viên, nhỏ giọng phản bác:”Cậu cũng biết ý ta muốn nói không phải thế mà…..” (*giọng cao vút* Kute ~~~~~~)
“Meo….” Thịt Viên rên rỉ, xoay xoay thân mình nhằm tránh bàn tay Đông Phương mong y giơ cao đánh khẽ, mắt mèo xanh trong veo ngước lên, ủy khuất nhìn về phía chủ nhân cầu xin lòng thương xót:”Meoooo~~~”
“Được, tôi biết mà, chỉ trêu anh chút thôi. Anh đừng trêu nó, không khéo mèo nhỏ này cáu lên sẽ dùng móng cào anh bị thương đó.” Kì Sam kéo tay Đông Phương lại nắm trong tay mình, giải cứu được cho đám lông trắng tinh của Thịt Viên mập mạp.
“Bổn tọa là người có thể dễ dàng bị thương sao?” Đông Phương hừ nhẹ một tiếng, rút tay ra tiếp tục kéo kéo lỗ tai Thịt Viên, kéo chân trước để nó đứng thẳng mặt đối mặt với chính mình: “Tiểu tử kia, ngươi sẽ cào ta hử?”
Thịt Viên rất thức thời mà híp híp mắt, cọ cọ vào tay Đông Phương:”Meo.”
Kì Sam lắc đầu thở dài:” Nhóc con này nếu không là mèo, thì cái bộ dáng lúc này, không khác gì tên tiểu nhân nịnh nọt.”
“Như vậy có nghĩa là nó ỷ lại vào chúng ta, chẳng lẽ cậu không thích bộ dạng ngây thơ này của nó sao?”
“Nếu mà không thích thì đã không nuôi nó rồi, nhưng mà…” Kì Sam mang theo ý cười, tiến tới khẽ hôn lên khóe môi Đông Phương:”Tôi càng thích của anh hơn.”
“Bổn tọa làm sao có,có…..Như vậy.” Nói xong còn ôm Thịt Viên dịch dịch ra, là do xấu hổ nên tránh Kì Sam ấy mà.
Kì Sam kéo người nọ lại, trộm cười trong lòng: Thế này mà nói không ngây thơ sao? Ngoài miệng thì lại kêu:”Giáo chủ đại nhân à ngài tuyệt đối không có như thế, là do ánh mắt tiểu nhân không tốt. Nhưng mà nên mang Thịt Viên cho người ta trông dùm, đường xá xa như thế không có cách nào mang nó theo cùng được.”
“Đưa đến nhờ ai nuôi vậy?”
“Tôi nhờ Thù Trữ rồi, buối tối cô ấy sẽ đến mang Thịt Viên sang, giao cho cô ấy thì chúng ta có thể yên tâm.”
Đông Phương rầu rĩ nói:”Nhưng sẽ không chu đáo được như ở nhà.”
(Tiểu Dạ: mỹ nhưn cũng manh quá đi, cứ như mẹ không nỡ xa con ế XD~~)
“Cô ấy sẽ chăm sóc Thịt Viên cẩn thận, chỉ mười ngày thôi mà.” Nhìn thấy Đông Phương còn định nói tiếp, Kì Sam vội chuyển ngay đề tài, tiếp tục quay lại việc về nhà lần này:” Tôi chợt muốn đi mua chút quà mang về, anh đi cùng tôi nhé?”
“Bao giờ thì đi?”
“Tôi đã đặt sẵn vé máy bay rồi, 9h sáng mai đi tới sân bay thì khoảng đến trưa là tới.”
“Không phải tự mình lái xe sao?”
“Lái xe thì mất nhiều thời gian hơn, sợ anh mệt, đi máy bay thì vừa nhanh vừa tiện, lại vừa thoải mái.”
“Ừm, cậu chuẩn bị là tốt rồi, đều nghe theo cậu cả. Quà cáp thì cậu tự đi mua đi, ta phải ở nhà thu xếp để buổi tối người ta đến đón mèo nhỏ này. Còn cả hành lý nữa, cậu sao không nói sớm cho ta biết, vẫn còn chưa sắp xếp….”
“Không vội, để đến lúc về chúng ta cùng xếp.” Kì Sam kéo người nọ đi, Đông Phương còn chưa kịp nói thêm câu gì đã bị kéo ra khỏi cửa cùng nhau đi mua đồ.