[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 12

“Tiểu Bạch, ngươi xem!” Bao đại hiệp nâng con thỏ nhỏ màu đen trong tay lên, con thỏ nhỏ kia ánh mắt dại ra, một bộ ngốc tướng, thật sự cùng Bao đại hiệp có chút giống.

Bao đại hiệp đã chạy tới đem con thỏ thả vào lòng Đông Phương giáo chủ, nói đùa,“Có phải rất khả ái giống ta không a?” Đông Phương giáo chủ mặt không chút thay đổi nhìn Bao đại hiệp, rất muốn nói cho hắn trò cười này tuyệt không buồn cười, nhưng nhìn thấy gương mặt vô tội của Bao đại hiệp lại phải ngạnh sinh sinh nuốt trở vào.

“Ân.” Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng gật đầu.

“Sau này ta lại bắt cho ngươi một con màu tráng, hai con thỏ này sẽ giống như chúng ta tương thân tương ái.” Bao đại hiệp lại lâm vào trong ảo tưởng.

Đông Phương giáo chủ rất muốn nói cho hắn, y ghét nhất chính là dưỡng sủng vật, nhưng lại thấy ánh mắt chờ mong của Bao đại hiệp, Đông Phương giáo chủ lại nhịn trở về. Nhớ rõ ai từng nói qua thích một người sẽ thích tất cả của hắn, bất quá…… nhất định phải bao gồm cả việc bồi hắn sao?

“Hư!” Bao đại hiệp giống như nghe được cái gì.

Rừng cây bốn phía bắt đầu phát ra thanh âm xào xạt, chim chóc làm tổ trên cây cất cánh bay tán loạn chung quanh.

“Có người, hơn nữa rất nhiều.” Bao đại hiệp tinh tế lắng nghe,“Là hướng hướng chúng ta đi tới.” Bao đại hiệp cùng Đông Phương giáo chủ nhìn nhau một chút, Bao đại hiệp quyết định đem Đông Phương giáo chủ ôm lên như ôm công chúa, bay đi nơi khác.

“Ta ở phía trước phát hiện một sơn động, tuy rằng không lớn, nhưng có thể ẩn thân.” Bao đại hiệp giải thích, Đông Phương giáo chủ lúc này hận chân mình vô lực, còn chật vật bị người ôm, Đông Phương giáo chủ nhìn con thỏ nhỏ trong lòng lạnh run, khắc sâu cảm giác đều cùng là thiên nhai lưu lạc a.

Bao đại hiệp đem Đông Phương giáo chủ đặt trong động nhỏ, dùng cỏ cây bốn phía đem sơn động che lại, rồi đi vào.

“Ngươi xem nó sợ tới mức mặt cũng biến thành màu trắng.” Bao đại hiệp vốn muốn làm dịu đi một chút không khí, lại chỉ có làm không khí lạnh hơn, Đông Phương giáo chủ trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ bình an vô sự.” Bao đại hiệp lấy tay nhu nhu đầu Đông Phương giáo chủ, không biết vì cái gì, Đông Phương giáo chủ sau khi nghe câu nói ấy lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

Sự thật cùng trong tưởng tượng hoàn toàn tương phản, sơn động này rất nhanh đã bị người Võ lâm minh phát hiện.

“Ngươi xem đằng kia có một sơn động, có khả năng ở bên trong hay không a.” Bao đại hiệp nghe thanh âm bên ngoài, trái tim đập loan, đưa tay nắm lấy tay Đông Phương giáo chủ, an ủi cười.

Bao đại hiệp nghĩ rằng: Đông Phương giáo chủ thương thế không tốt, tuyệt đối không được đánh bừa, một người mình cũng vô pháp đột phá vòng vây, hẳn là nên tìm một kế sách vạn toàn hơn mới được.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đông Phương giáo chủ nhặt lên một nhánh cây, muốn lao ra, Bao đại hiệp cản lại. Đông Phương giáo chủ nghi hoặc nhìn về phía Bao đại hiệp, Bao đại hiệp lại đối Đông Phương giáo chủ cười nhẹ, sau đó đứng lên, bước ra ngoài, Đông Phương giáo chủ vẻ mặt kinh ngạc, cũng rất nhanh bình tĩnh lại.

“Ta ở trong này ngủ một giấc, sao lại ồn như vậy?” Bao đại hiệp đi ra sơn động ngăn người lại.

“Bao, Bao đại hiệp, ngươi không chết thật sự là quá tốt, Minh chủ luôn luôn tưởng niệm ngươi.” Đông Phương giáo chủ bĩu môi, thầm nghĩ: Tưởng niệm cũng không được, Bao đại hiệp đã là người của ta.

“Bao đại hiệp, vậy ngươi lại nhìn thấy Đông Phương ma đầu kia không?”

“Không nhìn thấy, khi ta tỉnh lại bên người chỉ có một mình ta, ta ở trong núi này vòng vo mười ngày nhưng không tìm được đường lên núi, đang muốn ở trong sơn động tránh nắng, ngủ một hồi, đã bị các ngươi phát hiện.” Bao đại hiệp cố gắng làm lời nói dối của mình giống thật một chút.

“Bao đại hiệp, chúng ta hoài nghi Đông Phương ma đầu kia không chết, có thể cho chúng ta vào sơn động kia không?” Đông Phương giáo chủ đem ám khí để vào trong tay.

“Ai?” Bao đại hiệp ngăn lại người đi tới,“Nguyên lai các ngươi không tin ta a.” Bao đại hiệp làm bộ tức giận.

“Không, không dám. Ty chức chính là phụng mệnh làm việc, bất quá nếu Bao đại hiệp nói như vậy, chúng ta sẽ không đi vào, bất quá khẩn cầu Bao đại hiệp cùng chúng ta đi một chuyến, trở về cùng Minh chủ phục mệnh.”

“Ân, hảo.” Bao đại hiệp không nhìn thoáng qua sơn động phía sau, cùng mọi người rời đi.

Đông Phương giáo chủ nhìn con thỏ trong lòng, chua xót cười nói:“Nhị Hắc, nương người cùng người chạy, không cần hai ta.”

Đông Phương giáo chủ chưa bao giờ cảm giác được một mình lại gian nan như thế.

Sắc trời hôn ám, Đông Phương giáo chủ từng bước từng bước tiêu sái rời khỏi sơn động, không biết nên đi đâu về đâu, trên người còn có xiêm y người nọ, tựa hồ còn lưu lại dư ôn của đối phương, chỉ là người cũng đã mất. Ba mươi ngày ước định rõ ràng chỉ qua đi một nửa, người nọ đã thất ước ly khai. Đông Phương giáo chủ thần sắc ảm đạm nhìn y phục trong tay, trong đầu hiện ra biểu tình ngốc nghếch của Bao đại hiệp.

Bất quá…… Tô Dật Dương này dám cùng hắn cướp người, thật sự là chán sống, Đông Phương giáo chủ vẻ mặt tức giận nhìn về phương xa, hiện tại Bao đại hiệp đã là người của y, nếu Bao đại hiệp dám phụ bạc, Đông Phương giáo chủ nhất định phải đem Bao đại hiệp khóa trong tiểu hắc phòng dùng roi da hành hạ. Nếu tiểu tử Tô Dật Dương kia muốn cường thượng, đến lúc đó cũng đừng trách y tâm ngoan thủ lạt.

“Giáo chủ!” Hồi lâu không nghe được thanh âm từ xa xa truyền đến, vừa quay đầu lại, đã bị một thân ảnh áp đảo, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hà hữu sử, Đông Phương giáo chủ không thể nói ra lời trách mắng.

“Giáo chủ ta nghĩ đã chết, ngươi có nhớ ta không a.”

Đông Phương giáo chủ ghét nhất thấy người khác khóc, chỉ phải nhanh chóng khoác tay lên lưng Hà hữu sử, an ủi. Ngẩng đầu lãi nhìn thấy Thanh tả sử phía sau mặt bắt đầu đen lại, âm thầm nguyền rửa nói: Đáng đời không chịu nói cho rõ, hiện tại cũng không biết là ai ăn dấm chua a?

“Giáo chủ, ngươi không biết trên đường đi tìm ngươi ta bị mãng xà cắn một ngụm, nhưng ta kiên cường đến đây.” Thanh tả sử vô lực phù ngạch, nếu bị mãng xà lớn như vậy cắn một ngụm, ngươi còn có mạng để sống sao?

“Giáo chủ, gặp lại ngươi ta rất vui a.” Hà hữu sử tò mò đi qua nhìn mặt Đông Phương giáo chủ, lại bị một bàn tay của Thanh tả sử kéo lại. (Chém)

“Ngươi không thấy Giáo chủ không vui sao, qua một bên chơi đi.” Hà hữu sử khắc sâu cảm giác được Thanh tả sử ôn nhu ôm áp, rõ ràng tối hôm qua còn……

“Ta mất hứng, vì Giáo chủ phu nhân của các ngươi bị người bắt mất.” Đông Phương giáo chủ sắc mặt ác liệt.

“Nga, bị bắt đi rồi.” Hà hữu sử lẩm bẩm nói, đột nhiên kinh ngạc:“Gì, Giáo chủ phu nhân?”

“Ân, Giáo chủ phu nhân.” Đông Phương giáo chủ nhẹ nhàng gật đầu.

“Ai a, sẽ không là tên ngốc tử kia đi?” Nhìn thấy Đông Phương giáo chủ có điểm gật đầu, Hà hữu sử nhanh chóng liếc Thanh tả sử một cái, lại nhìn thấy Thanh tả sử tràn đầy tức giận nhìn mình, nghĩ lại, chẳng lẽ là mình làm sai cái gì sao? Y sẽ không tuyên chiến cùng ái nhân của Đông Phương giáo chủ đi?

Hà hữu sử nhanh chóng lắc lắc đầu, tuy rằng bản thân lúc trước rất hy vọng Đông Phương giáo chủ cùng Bao đại hiệp cùng một chỗ là có một chút điểm tâm tư, nhưng cũng không thể để Thanh tả sử chết không minh bạch như vậy.

“Giáo chủ không cần thích ngốc tử kia, chẳng lẽ tâm ý của người khác Giảo chủ lại không quan tâm sao?” Thanh tả sử vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Hà hữu sử, bởi vì lời này giống như là thông báo a.

“Hà Đồ a, tuy rằng ngươi thực ngốc, cũng thực manh, điều này ta biết, nhưng là……” Đông Phương giáo chủ tà nghễ liếc nhìn Thanh tả sử phía sau sắc mặt đã xanh mét, tuy rằng y đứng đầu một giáo, nhưng thanh quan khó quản việc nhà không phải sao?

“Không phải, là ta……” Hà hữu sử còn định nói đã bị Thanh tả sử ô ô chặn miệng, sau đó Đông Phương giáo chủ liền nhìn thấy Hà hữu sử bị Thanh tả sử kéo tới trong rừng cây nhỏ.

Chúc ngươi may mắn…… Tiểu Hà
Bình Luận (0)
Comment