[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 24

Thanh Minh là được tiền nhiệm Giáo chủ mang đến, cha mẹ y chết trong một trận ôn dịch.

Phong Vô Quá nói với y:“Vào nơi này sẽ không cần lo không có cơm ăn, hơn nữa mọi người ở đây đều giống như thân nhân của ngươi vậy.”

Mỗi khi người khác nhắc đến Ma giáo, đều là phỉ nhổ, nhưng Thanh Minh vào rồi mới biết nơi này không phải chốn ma quỷ giết người không chớp mắt như bên ngoài vẫn thường nói.

Mọi người làm việc đâu vào đấy, nội dung tán gẫu cũng là thời tiết hôm nay không tệ hay những thứ linh tinh như vậy.

Đối đãi y cũng rất thân thiết, bọn họ nói chính Phong Vô Quá mang mang đến thái bình cho Ma giáo, đả đả sát sát thật sự quá mệt mỏi, bọn họ không muốn gánh thêm cừu hận.

Hiện tại Ma giáo chẳng qua là một nơi thích giúp người.

Phong Vô Quá nói hắn muốn có một cuộc sống bình yên, nên đem chức vị Ma giáo Giáo chủ truyền cho Đông Phương Không Bạch.

Y đã gặp qua một tiểu gia hỏa, đôi mắt thật to, tính cách thực không tự nhiên.

Thanh Minh biết nhiệm vụ của mình là bảo hộ Đông Phương Không Bạch, không bị bọn gọi là chính phái nhân sĩ khi dễ.

Y được đưa đến nơi luyện võ dành cho tiểu hài tử, nơi đó mỗi một đứa nhỏ đều có tố chất huấn luyện, từ đó bồi ra nhân tài vĩ đại.

Thanh Minh nhất định phải trở nên nổi bật, hắn biết chỉ có làm được tốt nhất, mới có tư cách mệnh lệnh người khác.

“Hà Đồ, ngươi lại đây một chút.” Phong Vô Quá nhẹ nhàng khoát tay, gọi một đứa nhỏ bộ dáng như búp bê đến.

“Đến đây!” Tiểu hài tử kia nâng lên khuôn mặt tươi cười sáng ngời, chạy tới.

Đột nhiên, hình như bị vấp vào chân mình mà ngã.

Thanh Minh âm thầm cười nhạo, thật sự là quá ngốc a.

Đứa nhỏ kia phủi phủi bụi trên người minh tiếp tục đứng lên, hô câu sư phụ.

“Ngươi không cân bằng tốt.” Phong Vô Quá điểm điểm mũi hắn, tiểu hài tử kia e lệ cười cười.

“Giới thiệu một chút, đứa nhỏ này là người có tư chất tốt nhất trong tất cả, gọi là Hà Đồ.”

Thanh Minh nghe thế trong nháy mắt kinh ngạc, ngay sau đó người đối diện kia ngây ngô mà cười, vươn tay lên, trên aty đối phương tựa hồ còn lưu lại vệt nước mũi.

Y chán ghét đưa tay nắm lại, nhẹ nhàng mà nói câu Thanh Minh, rồi nhanh chóng rút tay về.

Vốn tưởng rằng không bao giờ gặp lại người này nữa, nhưng buổi tối lại phát hiện hai người được phân cùng một phòng.

“Người ta không muốn cùng Hà Đồ tách ra.” Trong phòng truyền đến thanh âm một người khác.

“Ngoan đi, ai bảo ta là người có tư lịch sâu nhất, người ta mới tới cũng nên dạy hắn thế nào là cuộc sống đi.” Là cái người tên Hà Đồ kia.

Thanh Minh mặt không chút thay đổi liền đẩy cửa ra, không nhìn cái tên một phen nước mắt nước mũi kia, đem mọi thứ đặt ở bên cạnh.

“Dạy ta, ngươi còn quá sớm đi.” Nam hài tử ghét nhất là bị bạn cùng lứa bày ra bộ dáng người lớn, Thanh Minh lại phiền não.

Ban đêm, Hà Đồ thật cẩn thận nói câu tắt đèn, đã đem đèn thổi tắt.

“Thanh Minh, nếu nhớ cha mẹ ngươi có thể ở trong chăn khóc thầm a.” Hà Đồ không xác định Thanh Minh rốt cuộc có ngủ hay không.

“Hài tử ở nơi này, cha mẹ đều bởi vì ngoài ý muốn mà song vong, cho dù khóc, cũng sẽ không cảm thấy mất mặt.” Thanh Minh cảm thấy mũi có chú ê ẩm, thầm nghĩ tên này thực nhiều chuyện, liền xoay người ngủ.

Hà Đồ nghĩ Thanh Minh đã sớm ngủ, lẩm bẩm:“Không quan hệ, ta sẽ trở thành người quan trong nhất của ngươi.”

Thanh Minh cảm giác tâm bị người hung hăng gõ lên, đập rất nhanh.

Bắt đầu từ ngày đó, ánh mắt Thanh Minh ánh mắt luôn bất giác truy tìm thân ảnh nho nhỏ kia, nhìn Hà Đồ đối tốt với mọi người, Thanh Minh cười nhạt, nguyên lai đối với mỗi người đều như vậy.

Thanh Minh bắt đầu cố gắng tập luyện, rất nhanh có được hồi báo, lời bình của sư phụ hiện giờ không chỉ khen riêng Hà Đồ, ca ngợi Thanh Minh cũng càng ngày càng cao.

Hà Đồ rất vui, mọi người được khích lệ đều cao hứng còn không kịp. Nhưng tên Thanh Minh kia cả ngày như có ai thiếu tiền y, khuôn mặt suốt ngày âm trầm, còn là là mới tới, rất nhiều người trong lòng bắt đầu không vui.

“Thanh Minh, lại đây ăn a.” Hà Đồ mỗi ngày vẫn chủ động tiếp cận cùng Thanh Minh, không biết vì cái gì, hắn thực không thích bộ dáng cô đơn của Thanh Minh.

Thanh Minh vẫn như ngày thường liếc Hà Đồ một cái, bước đến một cái bàn khác.

Không biết là ai đột nhiên vươn cái chân chắn trước mặt Thanh Minh, Thanh Minh miễn cưỡng tránh né, lại vẫn lảo đảo một cái.

“Kẻ không chịu hòa hợp, xứng đáng bị vấp chân.” Mọi người cười vang, chỉ có Thanh Minh đang trừng mắt nhìn từng người, cuối cùng dừng trên người Hà Đồ.

Hà Đồ biết, mọi người là vì muốn tốt cho y, nhưng làm như vậy mối quan hệ sẽ ngày càng căng thẳng, chỉ phải đứng ra bảo mọi người im lặng, Thanh Minh xoay người ly khai.

Cơ hồ mỗi một ngày, Thanh Minh đều đã bị mọi người đùa dai một phen, có lần không ảnh hưởng toàn cục, có lần lại thật quá phận.

Nhưng Thanh Minh nhưng vẫn ẩn nhẫn trước, chỉ hy vọng có một ngày hết khổ, có thể khiến bọn họ vĩnh viễn ngậm miệng lại.

Mọi người đều từng ngày từng ngày lớn lên, mười ba mười bốn tuổi, chính là thời điểm nam hài bướng bỉnh nhất.

Ngày hôm nay, cải biến Thanh Minh khi còn sống.

“Khụ!” Tiên sinh dạy học nhìn một loạt hài tử đứng trước mặt mình, cầm trúc tiên nhìn mặt mỗi người.

“Hôm nay trong lớp có người đã vẩy mực lên bức Đường họa, có ai muốn chủ động tự thú không?”

Nghe được lời nói của tiên sinh, mọi người châu đầu ghé tai nói gì đó, tiên sinh thực yêu bức họa kia, ai ăn báo tử đảm (gan báo) mới có thể đi hủy đi bức họa đó, bất quá…… mọi người cũng vô thức nhìn về phía Thanh Minh hôm nay chưa từng nhìn đến.

Thanh Minh luôn luôn độc lai độc vãng, không ai biết u đi làm sao, tự nhiên hội biến thành đối tượng hoài nghi trọng yếu.

“Không có khả năng là Thanh Minh, đúng không.” Hà Đồ ở bên cạnh vẻ mặt thân thiết nói.

Không biết vì sao Thanh Minh cảm thấy biểu hiện của Hà Đồ hiện tại chính là không tín nhiệm y, tuy rằng y không biết vì sao lại quan tâm ánh mắt của Hà Đồ như vậy, nhưng y vẫn không buồn hé răng.

“Thanh Minh, có phải ngươi làm không.” Tiên sinh đi đến trước mặt Thanh Minh.

Thanh Minh cúi đầu không trả lời.

“Hắn nhất định là có tật giật mình a, tiên sinh.” Không biết ai nói câu này.

“Thanh Minh!” Tiên sinh nghiêm túc.

“Ngươi nói phải thì phải.” Thanh Minh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt chống đối tiên sinh.

Tiên sinh thở dài, ý bảo Thanh Minh đi ra, nhận trừng phạt.

Hà Đồ biết trúc kia quất đứng lên rất đau, tuy rằng hắn vẫn thực nghe lời, nhưng mỗi một đứa nhỏ bị đánh qua đều có vài ngày không thể đi được, Thanh Minh chưa từng bị đánh, nhất định sẽ chịu không được.

“Là ta, tiên sinh!” Đột nhiên mọi người nhìn Hà Đồ đang tự thú, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Thanh Minh trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, cũng nhìn về phía Hà Đồ.

“Cái kia, khi ta cùng đồng học vui đùa, không cẩn thận ném bút long đi, còn định trốn tội, thực xin lỗi.” Hà Đồ tự soạn kịch bản, đứng ra chờ bị phạt.

Tiên sinh chỉ càng thêm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ý bảo Thanh Minh trở về, nhưng Thanh Minh lại vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, giống như pho tượng.

Tiên sinh chỉ có thể đi qua, bảo Hà Đồ nhấc quần lên, trúc tiên liền hung hăng đánh xuống.

Một roi, hai roi, Hà Đồ cắn chặt hàm răng, nhưng mồ hôi từng giọt lại từng giọt chãy xuống.

Thanh Minh không biết nên làm cái cái gì, mọi người cũng nhìn không đành lòng, một đám chạy qua.

“Hà Đồ sẽ không làm loại chuyện này.”

“Hắn chưa từng bị đánh, rất đau a, lát nữa ta sẽ đem thần dược của ta cho Hà Đồ.”

Lời nói của mọi người rơi vào tai Thanh Minh, y không biết vì cái gì lại có cảm giác đau lòng, rõ ràng y không tin hắn, rõ ràng hắn chỉ giả vờ tốt bụng, một bộ sắc mặt thanh cao, vì sao phải……

Cuối cùng, sau khi Hà Đồ bị trừng phạt xong, Thanh Minh cũng bị trừng phạt bị nói dối mà không được ăn cơm chiều.

Thanh Minh tránh trong căn cứ bí mật, hồi tưởng sự tình hôm nay, càng ngày càng nghĩ không rõ.

Đột nhiên một bàn tay từ phía sau đưa lên cái màn thầu, Thanh Minh ngẩng đầu nhìn qua.

“Lúc nào cũng nghiêm mặt thực khó coi.” Khuôn mặt Hà Đồ tươi cười sáng lạn từ từ ngồi xuống bên cạnh Thanh Minh.

Thanh Minh trừng mắt nhìn Hà Đồ một cái, nhọc công y lo lắng, nguyên lai chuyện gì đều không có. Bất quá, Hà Đồ sao lại biết y ở chỗ này.

“Ta biết ngươi sẽ trốn ở chỗ này, bằng không sao ta có thể tin ngươi vô điều kiện.” Hà Đồ cắn cắn một cái mạn thầu khác trong tay, ăn thật ngon.

Thanh Minh bất khả tư nghị nhìn Hà Đồ.

Hà Đồ ngượng ngùng cười cười:“Kỳ thật, trước kia ta cũng trốn ở chỗ này, cho nên mới phát hiện ngươi.”

“Không ai có thể vĩnh viễn mỉm cười với mọi người không phài sao? Ta cũng có khi khổ sở, chỉ có thể tới nơi này biểu lộ một chút.” Thanh Minh nhìn biểu tình khổ sở của Hà Đồ, có một loại cảm xúc muốn đem hắn ôm vào trong ngực.

“Cứ như vậy đi, này màn thầu là ta dùng mị lực cá nhân đổi lấy, phải ăn xong cho ta nga, đi trước.”

Thanh Minh đem màn thầu đặt ở bên miệng, xuất thần nhìn bóng dáng Hà Đồ.

Đi đường cũng đi không tốt, hẳn là rất đau đi.

Thanh Minh một ngụm đem màn thầu cắn trong miệng, phủi phủi y phục, nhắm mắt đuổi theo.

Nhẹ nhàng mở cửa, chúc quang hôn trầm chiếu xuống tiểu thối (chân) trắng nõn, lúc này lại hồng thành một đoàn, Hà Đồ nhẹ nhàng thượng dược cho mình, có thể là rất đau, mỗi lần đụng vào đều rên lên một tiếng.

Thanh Minh đẩy cửa ra.

Tựa hồ không nghĩ tới Thanh Minh sẽ về sớm như vậy, Hà Đồ có chút kích động đem quần thả xuống, ánh mắt mơ hồ không chừng.

Thanh Minh lại lập tức đi qua, ngồi bên giường Hà Đồ, đem chân Hà Đồ đặt trên đùi mình, chậm rãi đem ống quần kéo lên.

Gần xem càng dọa người, có nơi thậm chí hiện ra tơ máu, Thanh Minh cau mày, không nói lời nào.

Hà Đồ nhìn Thanh Minh không lên tiếng, nghĩ đối phương ở sinh khí, chỉ có thể lấy tay chống đẩy, lộ ra tươi cười, nói:“Làn của ta làn da rất tốt, cho nên mới để lại lằn a, bệnh nhà giàu ma, ngươi hiểu không.”

Hoàn toàn không thể kéo chân mình ra, khí lực Thanh Minh thực đáng sợ, Hà Đồ cũng không dám hé răng.

Thanh Minh đổ ra dược thủy, nhẹ nhàng bôi lên, nghe được thanh âm hấp khí lạnh trên đỉnh đầu, có chút bất an ngẩng đầu nhìn.

“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là tay ngươi hơi lạnh nên mới như vậy.” Không biết khi nào thì người kia mới có thể nói thật.

Thanh Minh tiếp tục thượng dược, chỉ là thủ pháp lần này lại càng nhẹ.

“Từ nay về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi.”

Hà Đồ nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng này, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng phòng này chỉ có hai người, sao có thể nghe lầm.

“Ngươi ngoan ngoãn một chút là được.” Lúc này Thanh Minh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Hà Đồ.

Hà Đồ nhìn Thanh Minh kiên định, không biết vì cái gì, hắn chính là tin tưởng, Thanh Minh rốt cục đối hắn mở rộng cửa lòng.

Từ nay về sau, Hà Đồ đã được Thanh Minh sủng đến trời, cá tính tuy rằng không tốt như trước kia, nhưng vẫn là người gặp người thích.

Ai bảo thiên sinh lệ chất của hắn không có chí tiến thủ? Hà Đồ nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Cười cái gì?” Thanh Minh áp trên người Hà Đồ, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người hắn.

“Ta đang cười ngươi mới trước đây tuyệt không khả ái, bất quá khi đó sẽ ôn nhu hơn.” Hà Đồ lâm vào hồi tưởng.“Nguyên lai ngươi bắt đầu từ khi đó đã thầm mến ta, ta thật sự là mị lực vô cùng lớn a”

Thanh Minh nghe thế thực không muốn thừa nhận sự thật, nhưng hình như đúng vậy, chỉ có thể không được tự nhiên nói:“Ta khi đó là thương hại ngươi.”

“Nga, thương hại? Ta đây không cần, ta muốn rời đi.” Hà Đồ có chút đùa cợt chuẩn bị xuống giường.

Thanh Minh đem Hà Đồ bắt trở về, lập tức đặt ở trên giường, hung hăng nói:“Ngươi lõa thể còn định đi đâu?”

“Hừ, ta đi nơi nào mặc kệ ta, dù sao ngươi chỉ biết thương hại ta.” Hà Đồ càng cảm thấy thú vị.

“Thì ra là thế, ta đây thật sự hảo hảo ‘thương hại’ ngươi nga.” Thanh Minh tà tà cười, liền áp lên.

Hà Đồ, ngươi đây là tự thiêu thân a!

Hết chap 24
Bình Luận (0)
Comment