Một khúc tiêu kết thúc, chỉ còn lại viện tử tịch liêu.
“Nếu đã đến, vì sao không xuất hiện?” Ống tiêu trong tay xoay nhẹ một vòng, rồi đặt ngang trước người, Âu Dương Minh Nhật nghiêng đầu hướng hành lang gấp khúc bên kia tà mắt liếc một cái.
Từ trong hồi ức bừng tỉnh lại, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nhìn thấy người kia thanh dật xuất trần đắm mình trong ánh sáng thuần khiết của ánh trăng, đầu ngón tay giấu dưới trường tụ khẽ khàng rung động.
Muốn hỏi hắn tiếng tiêu vì sao thương cảm như thế; muốn hỏi hắn có phải chính là Âu Dương Minh Nhật; muốn hỏi hắn đôi chân kia......
Chỉ là, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, Đông phương Bất Bại thiên hạ đệ nhất, thế nhưng ―― một lời cũng không xuất ra khỏi miệng được.
“Đêm đã khuya, Đông Phương giáo chủ đến đây có việc gì?” Nhìn thấy mạt hồng quắc phiêu động sau cây cột, Âu Dương Minh Nhật mở miệng nói.
Thấy hắn vẻ mặt đạm mạc nhìn về phía bên này, trong mắt Đông Phương Bất Bại lướt qua một mạt tự giễu.
Dù có thật sự là người nọ thì sao, nói không chừng hiện giờ cũng đã không còn nhớ rõ y. Hơn nữa......Y hiện giờ......
Từ góc tối bước ra, Đông Phương Bất Bại thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay người ly khai.
“Đông Phương Bất Bại......”
Nhìn theo nam tử một thân hồng bào mà không hề mất đi chút khí thế đường hoàng bá đạo kia dần dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất trong bóng tối, Âu Dương Minh Nhật cúi đầu thấp giọng thì thầm một tiếng.
“Không biết người nọ hiện giờ......” Bị dòng họ “Đông Phương” này gợi lên từng mảnh kí ức, Âu Dương Minh Nhật ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời.
“Công tử, buổi sáng tốt lành!” Sáng sớm hôm sau, Dương Liên Đình dưới mắt lộ ra hai cái quầng thâm đen sì vừa ngáp vừa bước ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy người vừa đẩy cửa phòng, vì vậy liền chào hỏi.
Quét mắt liếc hắn một cái, Âu Dương Minh Nhật nhẹ gật đầu.
“Công tử, tối hôm qua ngươi ngủ lúc nào vậy? Hẳn là rất muộn đi! Ta ngủ trước còn nghe được thanh âm ngươi thổi tiêu. Bất quá, ngươi ngủ muộn mà như thế nào lại vẫn có tinh thần vậy?” Nhìn thấy người đồng dạng thức đêm như mình mà phong độ như trước không thay đổi, Dương Liên Đình trong lòng bất bình.
Đừng nói là nam tử, cho dù đó là nữ tử Âu Dương Minh Nhật cũng vẫn luôn thản nhiên lạnh lùng như vậy, tà mắt liếc hắn một cái liền bước ra khỏi viện.
Hắn đây là bị xem thường? Bất quá, ta thích chính là ánh mắt người này mang theo ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, chính là xem thường ta cũng thích a!
Giương khóe miệng tươi cười ngốc hề hề, Dương Liên Đình lung lay bay bổng đi ra ngoài.
Đến đại sảnh, Dương Liên Đình đã nhìn thấy giáo chủ cùng công tử ngồi ở kia, hai người một thân hồng bào cùng kim y ngồi cùng nhau mới chân chính là cảnh đẹp ý vui a.
“Giáo chủ sớm......” Cười tủm tỉm vấn an, liền bị một cái liếc mắt lạnh lẽo xẹt qua yếu hầu, đưa tay sờ sờ cái trán, Dương Liên Đình xấu hổ trong một giây, lực chú ý liền bị đồ ăn sáng phong phú trên bàn hấp dẫn.
Đặt mông ngồi xuống, Dương Liên Đình nhìn trái nhìn phải, “Giáo chủ, công tử, các ngươi còn không dùng bữa?”
Nhật Nguyệt thần giáo từ khi nào lại có kẻ lớn mật đến thế?
Ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu đảo qua Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại lại nhìn về phía người bên cạnh.
Âu Dương Minh Nhật trái lại tỏ ra không có việc gì, cầm lấy đôi đũa trước mặt bắt đầu gắp khối điểm tâm.
Vì thế Đông Phương Bất Bại cũng không tiếp tục để ý tới kia kẻ “to gan lớn mật” kia nữa, bắt đầu dùng tảo thiện.
Trộm nhìn động tác tao nhã của hai người, Dương Liên Đình một bên thầm hận không có di động “Tách tách” hai tấm ảnh lưu niệm, một bên cầm lấy chiếc đũa gắp điểm tâm trước mặt từ từ ăn.
Sau khi dùng tảo thiện, quay về trong viện nghỉ ngơi một hồi, Âu Dương Minh Nhật phái Dương Liên Đình đi thông báo một tiếng, chính mình chậm rãi đi về phía đại môn.
Tuy rằng về sau không thấy được giáo chủ cũng có điểm tiếc nuối, song Dương Liên Đình cũng hiểu được, đây không phải TV cũng không phải tiểu thuyết, đây là một thế giới chân thật. Mà ở nơi này, rõ ràng đi theo bên người công tử thoạt nhìn lạnh lùng mà nội tâm nhân từ vẫn là an toàn hơn.
“Giáo chủ.” Đứng ở ngoài cửa, Dương Liên Đình thấp giọng hô một tiếng.
Mặt khác, tuy rằng giáo chủ nàng cũng thực thích, nhưng là một mình đối mặt nàng vẫn là sẽ có chút hơi sợ là sao a?
“Chuyện gì?”
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng nói.
“Cái kia, chúng ta hiện giờ phải rời khỏi đây, công tử phái ta tới nói với ngươi một tiếng ―― a!”
Dương Liên Đình vừa dứt lời, nam nhân mặc hồng y đã dừng ngay trước mắt hắn, sợ tới mức hắn gào to một tiếng.
“Dương Liên Đình, ai cho phép ngươi như vậy làm càn cùng bổn tọa nói chuyện?” Tú hoa châm phiếm hàn quang lướt qua trên cổ hắn, Đông Phương Bất Bại nheo lại phượng mâu, “Có phải ngươi cảm thấy không phải là người của thần giáo, bổn tọa không làm gì được ngươi?”
Cảm giác lạnh lẽo ở cổ nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, Dương Liên Đình thân mình cứng ngắc không dám động, khóc không ra nước mắt hồi tưởng xem rốt cuộc mình đã nói sai câu nào a!
“Thế nào? Hiện giờ ngay cả câu hỏi của bổn tọa cũng không trả lời?” Tú châm trong tay nhích về phía trước một chút, một giọt máu theo tú châm rơi xuống.
Cổ đau xót, Dương Liên Đình rõ ràng cảm giác được hơi thở chết chóc phả trên mặt, hai chân run lên, run giọng nói: “Thuộc hạ không dám!”
“Thuộc hạ? Ngươi cũng không phải là người của thần giáo.” Cười lạnh một tiếng, Đông Phương Bất Bại thu hồi ngón tay, tùy ý vung lên, đem máu dính trên tú hoa châm bắn vào phía sau cây cột.
“Giáo chủ, ta mặc dù không phải người của thần giáo, nhưng tâm vẫn là thuộc về thần giáo.” Tú hoa châm uy hiếp sinh mệnh được thu hồi, Dương Liên Đình nhẹ nhàng thở ra, sau đó liền khẩn trương biểu đạt lòng trung.
“Nga?” Phát ra một tiếng ý vị thâm trường, Đông Phương Bất Bại nhếch môi cười, sóng ngầm trong mắt lại bắt đầu khởi động, “Ngươi đã mang tâm để tại thần giáo, vậy liền đem nó móc ra đi!”
Nhìn thấy hắn khóe môi khẽ nhếch, trong ánh mắt đầy anh khí cùng một tia mị ý nhu hòa, thoạt nhìn quả thực ――
Quả thực cái quỷ a! Nghe được câu nói kế tiếp của y, Dương Liên Đình thu lại ý nghĩ trong lòng, nuốt nước miếng lui về phía sau từng bước.
“Giáo chủ, vậy không tốt đi!” Hai tay che ngực, Dương Liên Đình lại lui về phía sau hai bước, “Công tử còn đang đợi ta, giáo chủ ta ―― ngô, khụ khụ khụ......”
Nhìn thấy hắn bộ dáng e sợ, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay vung lên, đem một vật ném vào trong miệng hắn.
“Khụ...... Giáo chủ, ngươi cho ta ăn cái gì?” Xoay người nôn mửa ngày đều không nhổ ra được, Dương Liên Đình trong lòng có dự cảm không tốt.
“Tam thi não thần đan.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, Đông Phương Bất Bại nhấc chân đi ra sân.
“Không nên đùa như vậy đi?” Nhớ đến trong tiểu thuyết giáo chủ đối “mình” thiên y bách thuận, Dương Liên Đình nhìn trời.
Chẳng lẽ là ta xuyên qua không đúng phương thức sao? Dù không đúng cũng không đến mức khổ bức như vậy đi?
Trúng độc, tìm công tử! Trong đầu đột nhiên toát ra một câu “quảng cáo”, Dương Liên Đình nhanh chân chạy về phía đại môn.
“Trại Hoa Đà tại sao phải ly khai nhanh như vậy?” Thong thả bước tới cửa, Đông Phương Bất Bại đã nhìn thấy người đứng đó.
Nghiêng đầu nhìn về phía y, Âu Dương Minh Nhật gảy gảy vòng kim tuyến cuốn trên tay, “Trại Hoa Đà ta vì cứu người mà đến, nay người đã cứu, cần gì phải lưu lại?”
“Nếu bổn tọa muốn mời Trại Hoa Đà lưu lại trên Hắc Mộc Nhai vài ngày, Trại Hoa Đà có nguyện ý ở lại?” Khóe mắt hơi hơi giương cao, Đông Phương Bất Bại khi nói chuyện với hắn trong mắt lại thiếu vài phần sắc bén.
“Trại ――”
“Công tử cứu mạng a......” Âu Dương Minh Nhật mới phun ra một chữ đã bị người đang ồn ào chạy tới đánh gãy.
Đông Phương Bất Bại lạnh mắt quét qua, Âu Dương Minh Nhật cũng đem ánh mắt chuyển tới trên người hắn.
“Khụ......” Hai ánh mắt đồng thời chiếu tới đây, Dương Liên Đình tỏ vẻ áp lực rất lớn, ho khan một tiếng, nhìn trái nhìn phải, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào hai người kia.
“Cứu mạng?” Âu Dương Minh Nhật hỏi lại một tiếng, nâng tay vung thiên cơ tuyến quấn tới trên cổ tay hắn.
Một lát sau, run tay thu hồi kim tuyến, Âu Dương Minh Nhật nâng mắt, “Sao lại đột nhiên trúng độc?”
“Công tử, chúng ta rời đi trước rồi nói sau!” Dương Liên Đình đưa mắt nhìn Đông Phương Bất Bại, thấp giọng nói.
“Là ngươi?” Âu Dương Minh Nhật nhìn về phía người bên cạnh.
“Là ta thì sao?” Đông Phương Bất Bại nhướng mày, muốn biết hắn sẽ phản ứng thế nào.
“Đi thôi!” Bỏ lại hai chữ, Âu Dương Minh Nhật bước ra cửa.
“Hắn đã nuốt Tam thi não thần đan của thần giáo ta, đến Đoan ngọ, không có giải dược khống chế, đến lúc đó thi trùng trong đầu hắn sẽ thoát ra, vật chủ sẽ chết. Ngươi muốn dẫn một người chết rời đi sao?” Thấy hắn cư nhiên như vậy rời đi, Đông Phương Bất Bại đột nhiên lên tiếng.
Nghĩ đến trong đầu mình có con sâu, Dương Liên Đình liền có chút khóc không ra nước mắt, đứng ở tại chỗ cũng không biết phải làm sao.
“Ngươi không phải mời ta đi Hắc Mộc Nhai? Vì sao còn chưa đi?” Âu Dương Minh Nhật đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người người đang đứng tại chỗ, ngoài dự đoán nói.
Lúc này mới hiểu được hắn nói “Đi thôi” là nói với mình, Đông Phương Bất Bại híp mắt trộm liếc hắn một cái, sau đó lướt qua đi tới phía trước.
Hù chết ta, công tử, đừng nói chuyện nửa vời không minh bạch như vậy a!
Dương Liên Đình vỗ vỗ trái tiểu tâm can yếu ớt, chậm rãi đuổi theo.
Hai người đi theo Đông Phương Bất Bại đi về hướng tây bắc hơn bốn mươi dặm, tới một chỗ núi đá đỏ sẫm như máu, lại tiếp tục đi vào con đường rộng chừng năm thước phía bắc ngọn núi đá.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”
Giáo chúng gác tại đó cung kính hô to, ba người xuyên qua ba sơn đạo, đứng trước một thác nước.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!”
Giáo chúng canh giữ nơi đó hành lễ, Đông Phương Bất Bại khoát khoát tay, một người đi lên phía trước hai bước, lấy ra một quả tên lệnh bên hông bắn lên trời.
Một lát sau, một chiếc thuyền nhỏ lại đây, đem ba người đón tới trên thuyền.
Không bao lâu thuyền nhỏ chở ba người tới bờ bên kia.
Xuống thuyền, đi một đoạn lên dốc núi, ba người dừng lại trước thạch môn.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ!” Giáo chúng trông coi cửa đá nhìn thấy người tới, lập tức quỳ xuống.
“Đứng dậy đi!” Đông Phương Bất Bại quăng ra một câu.
Mấy người đứng dậy thối lui sang một bên, lộ ra trúc lâu
(mình đoán là một loại thang máy cổ xưa =_=) phía sau.
“Cùng tới?” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
Hai người cơ hồ đồng thời phát lực, phi thân hướng đỉnh núi.
Thật khiến người ta bi thương không dậy nổi a!
Ngẩng đầu nhìn hai ngươi kia lăng không mà đi, Dương Liên Đình lắc đầu, thành thành thật thật sải bước vào trúc lâu.
Hắn vừa bước vào đó, một giáo chúng lập tức gõ thanh la bằng đồng ba tiếng, trúc lâu chậm rãi lên cao.