Đông Phương Diệc Hữu Nhật Quy Xử

Chương 12

Trại Hoa Đà đâu?” Nhìn thấy kẻ đang thảnh thơi lật giở thư tịch trong viện kia, Đông Phương Bất Bại cau mày.

Kẻ tùy tiện không quy củ như vậy trước làm thế nào lại sống trong thần giáo nhiều năm như vậy?

“Công tử ở thư phòng, phụttt ――” lưu loát trả lời, ngẩng đầu thấy người vừa tới, Dương Liên Đình trực tiếp đem trà vừa uống vào miệng phun ra.

“Khụ khụ...... Giáo chủ? Ngươi tìm công tử?” Luống cuống tay chân đem thư tịch cùng chén trà để lên mặt bàn đá, Dương Liên Đình lập tức đứng lên.

Tà nghễ liếc hắn một cái, Đông Phương Bất Bại vung tay áo phi thân thẳng đến thư phòng.

Nói đến cùng, ta rốt cuộc đắc tội gì giáo chủ a?

Nhìn bóng dáng y, Dương Liên Đình suy tư, nghĩ nghĩ, ôm thư tịch cùng ấm trà trên bàn trở về phòng.

Cửa thư phòng không khép lại, Đông Phương Bất Bại đến cửa nhìn người phía sau trác án đang hạ bút, vì thế đứng lại tại chỗ.

“Ngươi đến rồi.” Viết xong một bức thư pháp, Âu Dương Minh Nhật đặt bút xuống.

Chậm rãi đi vào, Đông Phương Bất Bại phiêu mắt nhìn trên bàn.

“Mời ngồi!” Từ sau bàn đi ra, Âu Dương Minh Nhật ngồi xuống một bên quyển y (chắc là loại ghế có bàn trà ở giữa đó:v).

“Chữ rất đẹp.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại mới thu hồi ánh mắt ngồi xuống đối diện, nâng tay rót hai chén trà, đem một chén đưa đến trước mặt hắn.

“Đa tạ.” Âu Dương Minh Nhật tiếp nhận trà khẽ nhấp một ngụm.

Dư quang chăm chú nhìn hắn, Đông Phương Bất Bại cũng nâng chén trà chậm rãi uống.

Sau một lát, Âu Dương Minh Nhật buông cái chén nhìn về phía người đối diện, “Đông Phương giáo chủ nếu có thời gian không bằng cùng ta hạ một ván cờ?”

“Được.” Đông Phương Bất Bại đáp ứng, mắt nhìn thời tiết bên ngoài, liền đề nghị: “Hôm nay thời tiết không tồi, không bằng ra bên ngoài?”

“Cũng tốt.” Nhẹ gật đầu, Âu Dương Minh Nhật đứng lên.

“Vậy đến viện tử của ta đi! Vừa lúc nơi đó hoa sen nở.” Đứng dậy ngay sau đó, trên mặt Đông Phương Bất Bại lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt.

Sau đó liền phân phó một tiếng cho hạ nhân sắp xếp.

Đợi khi hai người đi qua, trước tiên dạo một vòng quanh hồ sen.

“Hồ sen này hẳn mới được dựng lên không lâu đi!” Thưởng thức một hồi, Âu Dương Minh Nhật quay đầu nhìn người bên cạnh.

Hơi gật đầu, khóe mặt Đông Phương Bất Bại hơi giương, “Làm sao ngươi nhìn ra được?”

“Thật ra hoa sen này thoáng qua sẽ không nhìn ra được khác biệt, nếu chú ý sẽ phát hiện ra một vài chỗ bị khô nát.” Khóe môi khẽ mỉm cười, Âu Dương Minh Nhật tiếp tục nói: “Hơn nữa xem bùn đất trong ao cũng có thể nhận ra mới được dựng lên.”

“Hồ sen này đích thực tháng trước mới được hoàn thành.” Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu, như là nhìn về phía hắn, lại như là xuyên thấu qua hắn nhìn về phía một nơi rất xa, “Thật lâu trước kia có người nói muốn nhìn hoa sen, muốn nhìn xem có phải loài hoa này rất giống tuyết liên. Chỉ là không biết hiện giờ, hắn có còn muốn xem hay không......”

Thanh âm của y thật thấp, cơ hồ ẩn trong cổ họng, Âu Dương Minh Nhật đứng bên cạnh cũng không nghe rõ những câu sau.

“Bàn cờ đã dọn xong, chúng ta qua đó đi!” Khẽ nhếch môi mang theo chút tự giễu, Đông Phương Bất Bại xoay người đi về hướng đình.

Nhìn thấy y dần dần đi xa, Âu Dương Minh Nhật một bên quấn kim tuyết trong tay. một bên hơi hơi cau mày.

Người này......

Quấn xong vòng kim tuyến cuối cùng, Âu Dương Minh Nhật lúc này mới đi tới.

Hai người ngồi đối diện nhau, Âu Dương Minh Nhật nâng tay, “Thỉnh!”

Hai ngón tay thon dài của Đông Phương Bất Bại cầm một quân cờ đen, “Ba” một tiếng dừng ở  góc bên trái.

Quét mắt nhìn bàn cờ, Âu Dương Minh Nhật không cần (phải) nghĩ ngợi đặt một quân cờ trắng xuống.

Hai người ngươi tới ta đi, cơ hồ cũng không dừng lại suy nghĩ, liên tục hạ xuống hai, ba mươi quân cờ tốc độ mới dần dần chậm lại.

Lại hạ xuống một quân, thấy người đối diện cầm quân cờ bắt đầu suy tư, Âu Dương Minh Nhật nhẹ nhàng quấn kim tuyến, trong mắt hiện ra ý cười.

Nâng mắt liếc hắn một cái, Đông Phương Bất Bại đem quân cờ cầm ở đầu ngón tay “Ba” một tiếng hạ xuống.

Lại quấn hai vòng kim tuyến, Âu Dương Minh Nhật hạ xuống một quân cờ.

Gió nhẹ thổi, hương hoa sen thoảng trong không khí, trong viện tử thanh u thanh âm “ba ba” vang lên tựa như tiếng đệm cho một khúc Liên Hoa Lạc.

Một ván cờ hạ nửa canh giờ còn chưa phân thắng bại, vậy mà hai người ngồi trong đình không hề có nửa phần không kiên nhẫn, ngược lại đều mang theo một chút vui vẻ.

“Ngươi thắng.” Đưa tay dọn cờ về trong hạp, Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

Nhìn trên bàn cờ trống không vừa thắng một ván, Âu Dương Minh Nhật đã lâu chưa gặp đối thủ không khỏi cong cong khé mắt mỉm cười.

Nhìn thấy nụ cười sáng lạn ấm áp tựa ánh nắng trên mặt hắn, Đông Phương Bất Bại không khỏi cong môi cười theo, “Thật không biết Trại Hoa Đà cũng để ý thắng thua như vậy?”

Khoát tay áo, Âu Dương Minh Nhật cười nói:”Thắng thua không quan trọng, quan trọng là gặp được kỳ phùng địch thủ.”

“Đúng vậy.” Đông Phương Bất Bại thán thành gật đầu, lại hỏi: “Có muốn tiếp một ván nữa?”

Nhìn sắc trời, Âu Dương Minh Nhật lắc đầu, “Không, ngươi cũng nên dùng ngọ thiện đi.”

“Cùng dùng đi!” Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại lền đưa ra lời mời.

Nghĩ y tìm mình hẳn là có việc, hơn nữa lúc này tâm tình không tồi, Âu Dương Minh Nhật vui vẻ đáp ứng.

Sai người đi xuống bị thiện xong, Đông Phương Bất Bại dẫn hắn tới đại sảnh.

“Nhân vật như Trại Hoa Đà, không biết trong chốn giang hồ trước kia ta chưa từng nghe qua?” Uống một ngụm trà, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía hắn.

“Không bước vào giang hồ, tự nhiên không có người biết.” Âu Dương Minh Nhật nhàn nhạt nói.

“Trại Hoa Đà trước kia ở đâu?”

“Tất nhiên là ở nơi trước kia nên ở.” Nhẹ nhấp một ngụm trà, Âu Dương Minh Nhật nói.

Đông Phương Bất Bại “Nga” một tiếng, vừa lúc hạ nhân dọn ngọ thiện lên, vì thế cũng không nói gì nữa.

Đợi cho hạ nhân dọn xong thức ăn trên bàn khom người lui đi ra ngoài, Đông Phương Bất Bại mới mở miệng mời hắn dùng thiện.

Cử chỉ khi dùng cơm của hai người nhìn như tùy ý lại tao nhã đến cực điểm, chỉ là khung cảnh dùng bữa lại giống như một bức họa vẽ cảnh đẹp ý vui.

Thấy người bên cạnh có vẻ hài lòng với thức ăn trên bàn, tâm tình Đông Phương Bất Bại lại tốt hơn hai phần, dùng nhiều hơn vài miếng cơm so với ngày thường rồi buông đũa.

Âu Dương Minh Nhật tự nhận mình ăn không nhiều, thấy y dùng cơm so với bản thân mình còn ít hơn, trong mắt có chút không hài lòng: “Sao lại ăn ít như vậy đã dừng?”

Đông Phương Bất Bại cười cười, nhưng không lên tiếng.

“Ngươi không ăn, làm khách như ta làm sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục.” Thấy y không để ý, Âu Dương Minh Nhật nửa nói giỡn, vẻ muốn buông đũa.

“Làm sao có thể để khách bị đói được.” Đáp một câu, Đông Phương Bất Bại khuất phục cầm đũa, cùng hắn dùng thêm vài miếng cơm.

Dùng cơm xong, hai người lại tùy ý đi dạo hai vòng viện tử. Tới đình nhỏ bên cạnh hồ sen, lại liền hạ ván cờ trên thạch trác một phen luận bàn.

Vừa chơi cờ vừa trò chuyện, Âu Dương Minh Nhật cảm thấy được người bên cạnh thông minh, chuyện gì cũng có thể tự mình giải thích, nếu không hiểu cũng suy tư một chút liền thông, cơ hồ chuyện gì cũng có thể cùng y tán gẫu.

Mà Đông Phương Bất Bại cùng hắn nói chuyện với nhau cũng thấy thoải mái tự nhiên, rất vui vẻ.

Đến khi mặt trời hạ dần về phía Tây, đang thưởng thức cảnh hoàng hôn, Đông Phương Bất Bại đưa qua một cái bình bạch ngọc.

“Đây là?” Thuận tay cầm lấy, Âu Dương Minh Nhật nhìn về phía hắn, “Tam thi não thần đan?”

“Ân!” Đông Phương Bất Bại gật đầu.

Nghe thấy đáp án, Âu Dương Minh Nhật mở bình, đổ một viên dược ra lòng bàn tay.

Quan sát thật kĩ viên thuốc trong lòng bàn tay, Âu Dương Minh Nhật lại đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó lấy một ít bột phấn bên ngoài viên thuốc định đưa vào trong miệng.

Động tác trước đó của hắn y không quản, đến khi thấy hắn cư nhiên muốn ném thử dược kia, Đông Phương Bất Bại nhanh chóng đưa tay ngăn cản, “Là dược ba phần độc, sao có thể nếm bừa!”

Liếc hắn một cái, Âu Dương Minh Nhật cũng không kiên trì, đem viên thức kia đổ về bình ngọc, nhẹ nhàng vuốt bột phấn trên tay.

Lại ngồi thêm một hồi, Âu Dương Minh Nhật đứng lên nhìn về phía y, “Không còn sớm, ta trở về đây.”

Giật giật môi, Đông Phương Bất Bại cuối cùng gật gật đầu, nhìn theo hắn đi xa.

“Công tử, ngươi cả ngày hôm nay đi đây vậy?” Dương Liên Đình ở trong phòng cả ngày lục lọi, đang cảm thấy nhàm chán lại nghe thấy tiếng viện môn mở ra, vì thế bỏ lại mấy thứ trong tay vội chạy ra ngoài.

Giơ giơ lên bình ngọc, Âu Dương Minh Nhật trực tiếp trở về phòng.

“Đó là cái gì a?” Nhìn thấy hắn đã vào phòng, Dương Liên Đình không hiểu gì, sau đó liền mạnh mẽ phản ứng lại, lẩm bẩm: “Cái loại bình này thật giống như bình đựng dược thời cổ đại, chẳng lẽ là Tam thi não thần đan?”

Nghĩ nghĩ, Dương Liên Đình đi đến cửa phòng hắn, hỏi: “Công tử, đó có phải hay không Tam thi não thần đan?”

“Vào đi.”

Dứt lời, cửa phòng “ba” một tiếng mở ra, Dương Liên Đình liền bước vào.

“Ngồi đi.” Thấy hắn đứng cạnh cửa, Âu Dương Minh Nhật nói.

“Công tử, có việc gì sao?” Thấy hắn tựa hồ có chuyện muốn hỏi, Dương Liên Đình liền ngồi xuống ghế đối diện hắn.

“Ngươi dường như rất hiểu biết về loại dược này?” Đem bình ngọc để trên bàn, Âu Dương Minh Nhật nhìn về phía hắn, trong mắt chút suy nghĩ sâu xa.

Lúc trước nghĩ rằng hắn cũng giống như mình xuyên tới nơi này, nhưng hai ngày qua, hắn dường như cũng rất hiểu biết về nơi này.

Dương Liên Đình không biết suy nghĩ trong lòng hắn, gật đầu nói: “Tam thi não thần đan này giống như tên gọi, trong có ba loại thi trùng, ăn vào rồi cũng không có gì bất đồng so với ngày thường, nhưng tới buổi trưa lễ Đoan Ngọ, nếu không có giải dược đúng lúc khắc chế, thi trùng sẽ thoát ra khỏi vỏ bọc. Nếu thi trùng xâm nhập được vào não, vật chủ sẽ hành động cuồng dại không khác gì ma quỷ, ngay cả cha mẹ thê tử cũng sẽ không thoát được.” Nói xong, nghĩ đến trong đầu mình cũng có thứ đáng sợ đó, không khỏi rùng mình.

Nghĩ đến giáo chủ ở ngay cách vách, Dương Liên Đình đè thấp thanh âm lại nói: “Công tử, nghe nói thuốc này cũng không có giải dược chân chính, chỉ có thể hàng năm đến Đoan Ngọ khí phát tác tạm thời trấn áp lại trong đầu.”

“Nga” một tiếng, Âu Dương Minh Nhật đột nhiên nói:”Ngươi từ đâu tới đây?”

“Hiện đại a!” Âm cuối vừa dứt, Dương Liên Đình hoảng sợ ngẩng đầu lên, chột dạ hô một tiếng, “Công tử......”

“Hiện đại?” Một bên quấn kim tuyến quanh bàn tay, Âu Dương Minh Nhật một bên liếc hắn: “Có thể giải đáp nghi hoặc này của ta không?”

Nghe thanh âm thản nhiên của hắn, lại nghĩ hắn với mình hẳn là xem như đồng bệnh tương liên, Dương Liên Đình do dự một hồi liền đem tất cả bí mật trong đầu mình nói ra.
Bình Luận (0)
Comment