Âu Dương Minh Nhật từ nhỏ lớn lên ở Thiên Sơn, lần duy nhất xuống núi kia cũng chỉ loanh quanh dây dưa trong Tứ Phương thành, ngay cả phong cảnh Trung Nguyên này cũng chưa từng một lần ngắm nhìn kĩ càng.
Lần này hai người rời Hắc Mộc Nhai, trước tiên rời khỏi Định Châu, sau ra Hà Bắc, sau đó đi thẳng một đường về phía nam.
Tuy rằng Đông Phương Bất Bại miệng nói đi tuần tra phân đàn các nơi, nhưng phần lớn thời gian đều ở cùng người nọ, ngao du sơn thủy khắp nơi.
“Quy tắc “tam bất cứu” kia của ngươi sao lần này lại phá bỏ như vậy?”
Trong một tiểu viện thanh u đơn giản, Đông Phương Bất Bại nghiêng thân nhìn người đang sắp xếp các loại thảo dược, trêu chọc hỏi.
Chuyện là nửa tháng trước, hai người đi tới thôn trang nhỏ có vị trí nhìn sông tựa núi này, cùng nhau thưởng thức sơn thủy hữu tình, phong cảnh mỹ lệ, cũng không dự đoán được trời đang đẹp lại đột nhiên mưa to.
Vốn là có thể tránh ở trong xe ngựa trú mưa cũng không sao, ai ngờ trận mưa này lại càng lúc càng lớn, khiến hai người chỉ có thể chạy đến thôn trang gần nhất để tránh mưa.
Thôn trang này cũng không tính là lớn, chỉ có chừng hai mươi hộ gia đình, thấy có khách tới cũng rất nhiệt tình, chẳng những thu dọn sạch sẽ một viện tử trống để cho bọn họ ở lại, những thôn dân gần xa quanh đó nghe nói có khách nhân tới thôn cũng tới biếu tặng không ít thức ăn bất chấp mưa rền gió giật.
Trận mưa to này cứ vậy kéo dài tới nửa tháng, rốt cục đợi đến lúc mưa tạnh, nhóm dân làng còn chưa kịp vui vẻ thì hơn phân nửa số người trong thôn bắt đầu sốt cao đột ngột, xuất hiện các triệu chứng khó chịu, đau đầu, đau bụng vừa nôn mửa lại tiêu chảy, hoặc hôn mê, phát ban, thân thể bốc mùi hôi thối khó chịu.
Mời thầy thuốc đến xem, nhưng tất cả các thầy thuốc đều hoảng sợ kêu to, “Ôn dịch...... Là ôn dịch......” Lập tức chạy khỏi thôn, một khắc cũng không ở lại.
Khi cả thôn bị đè ép, bao trùm bởi không khí tử vong ảm đạm, người dân trong thôn cũng nhớ phải nhắc nhở ba người khách vẫn trú ngụ trong thôn kia phải lập tức rời đi.
Ở hiền gặp lành, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, nghe nói người dân trong thôn nhiễm ôn dịch, lúc này Âu Dương Minh Nhật liền ra tay, vậy mà chỉ trong mấy ngày, các bệnh trạng giảm dần rõ rệt, rồi từ từ khỏi hẳn.
Mà những trường hợp triệu chứng nặng hơn, đợi đến khi thảo dược trong tay Âu Dương Minh Nhật được chuẩn bị cho tốt, có lẽ sẽ nhanh chóng khỏi hẳn.
“Cũng không phải.” Đặt gói dược thảo đã được sắp xếp tỉ mỉ sang một bên, Âu Dương Minh Nhật nói: “Thứ nhất: nếu ta không cứu, bọn họ hẳn phải chết. Thứ hai: người dân trong thôn chất phác hiền lành, cũng không phải kẻ ác nhân hay đăng đồ tử háo sắc. Thứ ba ――”
“Thần tiên ca ca, mẫu thân của đệ rang hạt dẻ bảo đệ mang tặng cho ca ca!”
“Thần tiên ca ca~!” Nghe tiếng bước chân chạy tới từ xa, cùng tiếng gọi ngọt ngào vang vọng từ ngoài viện, Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh cái tủ chứa, lặp lại tiếng gọi của tiểu hài tử, trên mặt là ý cười nồng đậm, tiếp lời trêu ghẹo: “Thứ ba chính là ngươi ăn đồ ăn ngon lành của nhà người ta nên tâm cũng mềm xuống đi!”
“Thức ăn nhẹ của nơi này quả thực không tồi.” Âu Dương Minh Nhật không hề khó chịu, ngược lại còn đồng ý.
“Thần tiên ca ca mở cửa, Tiểu Bàn đến đây......”
(Tiểu Bàn: bé mập mạp =)))Thấy hắn không để ý Đông Phương Bất Bại cũng cảm thấy không thú vị, nghe tiếng gọi ngoài cửa, vung tay lên một cái, cửa liền mở ra.
“A ――” không đoán được cửa đột nhiên mở, người đang dựa phía ngoài đột ngột xông vào, phải vung cái rổ xách trong tay ra phía sau mới lảo đảo đứng vững ở trong phòng.
“Tiểu mập mạp, còn chưa tới ngày tết, không cần mang quà biếu lớn như vậy a.” Nâng tay đón lấy rổ đặt lên bàn, Đông Phương Bất Bại nói. Tâm tình y nhiều ngày nay quả thực không tệ chút nào.
Người tới là một tiểu nam hài chừng vài tuổi, tuy rằng gọi làTiểu Bàn, nhưng bộ dạng lại không hề béo mập, thấy cái người ngày thường luôn lạnh lùng kia nói với mình, nó cũng không dám đáp lại, rụt rè hướng bên cạnh khẽ dịch dịch từng bước, rồi đưa mắt nhìn cái rổ nho nhỏ trên bàn.
Liếc nhìn nó một cái, Đông Phương Bất Bại lấy ra một hạt dẻ còn nóng trong rổ ra, đủng đỉnh thưởng thức.
“Dược đã phối xong rồi, ngươi mang cho những người trong thôn đi.” Gói thật gọn thang thuốc cuối cùng, Âu Dương Minh Nhật đưa cho tiểu hài tử một giỏ dược đầy ắp, phá vỡ không khí im lặng đến quỷ dị trong phòng.
“Cám ơn thần tiên ca ca!” Tiểu Bàn cười toe toét nhận lấy, vừa chạy ra bên ngoài được hai bước thì quay đầu lại hô: “Thần tiên ca ca, hạt dẻ trên bàn là làm cho ca ca đó!” Nói xong, lén liếc nhìn người đang ngồi bên bàn kia, rồi lập tức chạy mất nhanh như chớp.
“Ngươi thật có duyên với tiểu hài tử.” Nhìn nhìn nọ vừa ngồi xuống bên cạnh, Đông Phương Bất Bại bóc vỏ một hạt dẻ còn nóng rồi đưa qua.
“Còn chưa rửa tay.” Quơ quơ bàn tay vừa sửa sang lại thảo dược của mình trước mặt y, Âu Dương Minh Nhật lại nói: “Tiểu hài tử vốn mẫn cảm, khí thế của ngươi rất mạnh.”
Vốn là thuận miệng nói, tất nhiên trong lòng cũng không thèm để ý. Nghe hắn nói như vậy, Đông Phương Bất Bại hơi gật đầu, ném hạt dẻ vừa bóc vào miệng rồi mới đứng dậy, bưng chậu nước tới trước mặt hắn.
Âu Dương Minh Nhật cũng không khách khí với y, nhúng tay xuống nước rửa rồi nhận lấy khăn tay từ Đông Phương Bất Bại, chậm rãi lau nước trên tay.
“Muốn ở nơi này vài ngày nữa, hay chuẩn bị rời đi?” Một lần nữa bóp vỡ vỏ hạt dẻ trong tay, Đông Phương Bất Bại hỏi.
Nhận lấy hạt dẻ y đã bóc vỏ đưa tới, Âu Dương Minh Nhật nói: “Buổi chiều đi thôi.”
“Được!”
Nói đến đây, hai người đều suy nghĩ lại, bản thân đều là người ưa tĩnh lặng, mà người trong thôn lại vô cùng nhiệt tình đối đãi với khách lạ đến thôn, làm cho bọn họ đều có chút không được tự nhiên.
Vì thế, buổi trưa qua đi, hai người liền ngồi xe ngựa lặng lẽ rời khỏi thôn.
Đợi đến khi trăng treo lơ lửng trên đỉnh trời, bọn họ tới một chỗ tên là Tĩnh An thành.
Bởi vì sắc trời đã muộn nên cửa thành đã đóng, bọn họ liền ở khách điếm ngoài thành nghỉ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau mới vào thành.
Tĩnh An xem như một thành trấn lớn, người đi đường, người buôn bán đi lại đông như hội, tạo thành những dòng người ngược xuôi, hai bên ngã tư đường cửa hàng san sát, thoạt nhìn rất phồn hoa.
Bị trận mưa to làm cho mắc kẹt ở trong thôn dưới chân núi nhỏ ngây người hơn nửa tháng, Đông Phương Bất Bại cũng không muốn tiếp tục ngốc ở trong xe ngựa.
Vừa vào thành liền thả xe phu cùng xe ngựa đi, y cùng Âu Dương Minh Nhật thong dong đi dạo trên đường.
Y phục hai người tinh xảo sang quý, dung mạo lại không tầm thường, sóng vai đi cùng nhau, quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt người đi trên đường.
Hôm nay vừa lúc ngày chợ phiên, không ít thôn dân vùng phụ cận và những tiểu thương hoặc là dẫn theo đồ vật này nọ đến hai bên đường phố bày hàng, hoặc là ở trên đường tìm vật phẩm mình cần, người đến người đi vô cùng huyên náo.
“Nơi này quả thực rất náo nhiệt.” Nhìn thấy dòng người hai bên phố nối gót nhau đi tới đi lui, Âu Dương Minh Nhật khẽ vuốt sợi tóc, khóe môi cong lên một nụ cười.
Đưa mắt nhìn xung quanh, Đông Phương Bất Bại gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Đợi đến hội Hoa Mẫu Đơn thành Lạc Dương năm nay bắt đầu thì có thể tới ngắm một chút, khi đó thành Lạc Dương mới thật sự là vô cùng náo nhiệt.”
“Hội Hoa Mẫu Đơn? Nghe có vẻ không tồi.” Âu Dương Minh Nhật gật đầu, thấy người bên cạnh đột nhiên bước về một hướng, thuận mắt nhìn theo thì thấy một lão nhân bán tiêu đang ngồi bên đó.
Khóe môi hơi giương lên nụ cười nhàn nhạt ấm áp, Âu Dương Minh Nhật đưa tay sờ đến thắt lưng trống không của mình, nhấc chân đi theo y.
“Cây tiêu này thế nào?” Từ trên sạp cầm lấy một cây tiêu trúc tía, Đông Phương Bất Bại tỉ mỉ đánh giá một chút, rồi quay sang hỏi người vừa đến bên cạnh.
“Công tử thật tinh mắt.” Khẽ nhìn ống tiêu y cầm trong tay, lão nhân bày hàng kia cười nói: “Lão nhân ta làm tiêu hơn bốn mươi năm, cũng chỉ có cây tiêu trúc tía vừa hoàn thành hôm qua này là vừa lòng nhất.”
“Thử xem.” Lấy khăn lau lau hai lần, Đông Phương Bất Bại đưa cây tiêu trong tay cho người bên cạnh.
Nâng tay tiếp nhận, khẽ vuốt thân tiêu một lần, Âu Dương Minh Nhật đặt tiêu bên môi.
Đang ở trên đường, hắn cũng chỉ tùy ý thổi vài câu nhạc, nghe được âm sắc trong trẻo liền vừa lòng buông tiêu xuống.
“Cũng không kém cây tiêu ngày trước của ngươi đúng không!”
Thấy hắn gật đầu, Đông Phương Bất Bại vừa lòng nở nụ cười, lấy bạc đang muốn trả tiền cho cây tiêu, đã thấy một bóng đen nhoáng lên một cái, đứng ngay trước mặt người bên cạnh.
“Vị công tử này, tại hạ vô cùng muốn có cây tiêu trong tay ngươi, chẳng biết có bỏ được thứ yêu thích?”
Nghe vậy Đông phương Bất Bại đã có chút tức giận, lại thấy rõ người tới, thanh âm không khỏi lạnh lùng, nói: “Bổn tọa thật không biết, thì ra ngoại trừ yêu đàn, Khúc trưởng lão còn có hứng thú với cả tiêu.”
Nghe được thanh âm quen tai kia, trong lòng người vừa tới cả kinh, đến khi thấy rõ người mặc hồng y bên cạnh công tử ôn nhuận như ngọc, sắc mặt liền hết trắng lại xanh.
“Thuộc hạ......” Muốn hành lễ rồi lại ngại trên đường nhiều người, cả người Khúc Dương cứng ngắc, trong lòng lại kêu khổ không ngừng.
Lúc trước đại loạn trong giáo hắn may mắn tránh được, sao hiện tại lại đụng phải vị này tại đây. Quả nhiên là......
Tà mắt liếc nhìn hắn, Đông Phương Bất Bại cũng không có hứng thú gây náo nhiệt ở đây cho người bên cạnh xem, lưu lại bạc mua tiêu rồi cùng Âu Dương Minh Nhật rời đi.
Đứng tại đó một hồi, Khúc Dương rốt cuộc cũng không dám chạy, tự giác đi theo.
Thần giáo ở đây tất nhiên cũng có sản nghiệp, vì thế ba người một trước một sau đi tới một viện tử ở phía tây thành Tĩnh An.
“Thuộc hạ Khúc Dương bái kiến Đông Phương giáo chủ!” Vào đại sảnh của viện tử, Khúc Dương lập tức hành lễ.
“Bổn tọa khi kế vị giáo chủ cũng không hề nhìn thấy Khúc trưởng lão, lúc này làm sao dám nhận lễ của ngươi?” Ánh mắt sắc bén quét qua người hắn, Đông Phương Bất Bại trào phúng.
“Thuộc hạ không dám!” Khúc Dương cúi thấp đầu xuống, nói “không dám” xong liền không tiếp tục.
Thấy hắn như vậy, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, “Thật không biết Khúc trưởng lão coi trọng cây tiêu bổn tọa vừa chọn là chuẩn bị tặng cho người nào?”
Trong lòng “lộp bộp” một tiếng, Khúc Dương lập tức nói: “Phi Yên ham chơi, vài ngày trước nói muốn học tiêu, hôm nay thuộc hạ bỗng trông thấy cây tiêu trong tay vị công tử này, nhất thời yêu thích. Thuộc hạ mạo phạm, thỉnh giáo chủ thứ tội.”
Chậm rãi thưởng thức cây tiêu trong tay, Âu Dương Minh Nhật ngồi ở một bên thản nhiên liếc nhìn hắn.
“Thì ra là thế.”
Ngữ điệu chậm rãi nghe ra có vài phần ý vị thâm trường, Khúc Dương quỳ cạnh đó nghe được, trên trán toát mồ hôi.
Nào biết đâu, sau khi nói ra bốn chữ này, Đông Phương Bất bại lại vòng vo đề tài, “Như vậy, Khúc trưởng lão mấy năm nay không trở về thần giáo là vì đang dở dang việc hệ trọng gì đi.”
“Giáo chủ chê cười, thuộc hạ vốn yêu thích âm luật vô cùng. Mấy năm gần đây đang tìm cầm khúc《 Quảng lăng tán 》” Vấn đề này không khó trả lời, Khúc Dương thành thật nói.
“Chính là cầm khúc mà Kê Khang trước khi bị hành hình đã đàn rồi thở dài: 《 Quảng lăng tán 》 đến nay đoạn tuyệt! Ôi《 Quảng lăng tán 》?” Âu Dương Minh Nhật nghe đến đây, trong lòng nổi lên vài phần hứng thú. (Nguyên văn:
“Quảng lăng tán vu kim tuyệt hĩ! Đích Quảng lăng tán!” mà mình dịch bừa 1 tẹo:v các bạn thông cảm nha owo)
Thấy hắn đột nhiên chen vào, giáo chủ cũng không có vẻ tức giận, Khúc Dương biết địa vị người này trong lòng Đông Phương Bất Bại chắc chắn không phải tầm thường, vì thế đáp: “Đúng vậy.”
“Ngươi cũng có hứng thú?” Đông Phương Bất Bại quay đầu về phía Âu Dương Minh Nhật, hỏi.
Âu Dương Minh Nhật gật đầu, “Nếu có duyên thì ta thực muốn mở mang kiến thức một chút về danh khúc này.”
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại chuyển hướng qua, nhìn Khúc Dương nói: “Nếu đã như vậy, Khúc trưởng lão tiếp tục tìm kiếm 《 Quảng lăng tán 》 đi. Bổn tọa cũng có vài phần hứng thú với nó, Khúc trưởng lão nếu tìm được nhớ mang về Hắc Mộc Nhai.”
Thuộc hạ thực không rõ vì sao giáo chủ ngài có hứng thú với《 Quảng lăng tán 》a!
Nâng mắt trộm nhìn vị công tử mặc hoa phục tao nhã ngồi bên cạnh, Khúc Dương oán thầm một câu trong lòng, miệng lại lập tức đáp: “Thuộc hạ đã nhớ.” Nói xong, lắc mình một cái, nhanh chóng rời đi.