Danh tiếng của Kiếm Ý sơn trang trong chốn giang hồ không lớn, nhưng ở Giang Tây lại có tiếng tăm hàng đầu.
Sơn trang có tên “Kiếm Ý” không phải vì nơi này có cao thủ dùng kiếm, mà là nơi này lấy nghề rèn đúc kiếm làm sinh ý kiếm sống.
Từ trước đến nay việc tư tàng, tự ý rèn đúc binh khí vốn là điều tối kỵ của triều đình, mà Kiếm Ý sơn trang này lại có thể coi việc rèn kiếm là sinh ý, cũng xem như có chút bản lĩnh.
Hơn nữa, hành tẩu trên giang hồ, tất nhiên không thể thiếu binh khí. Đây cũng là nguyên nhân mà Đông Phương Bất Bại rất coi trọng sơn trang này, phải biết rằng, hằng năm số tiền mà thần giáo chi ra để mua binh khí không phải con số nhỏ.
“Giang Tây Lam Kì kì chủ Tiền Giang bái kiến Đông Phương giáo chủ!” Người quỳ bên dưới tuy rằng sắc mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng đã sớm lo lắng không yên. Giáo chủ tới Giang Tây mà hắn cư nhiên không biết, cũng không rõ hôm nay gọi hắn đến là có chuyện gì.
Khoát tay ý bảo hắn đứng dậy, ánh mắt Đông Phương Bất Bại quét qua hắn, “Nghe nói Tiền kì chủ rất có năng lực trong việc kinh doanh và làm thương nghiệp?”
Không biết ý tứ của giáo chủ đến tột cùng là như thế nào, Tiền kì chủ ở trong lòng suy tư xem có nên trực tiếp thừa nhận hay là nên khiêm tốn một phen, nhất thời không nói tiếp.
Nếu đã cho gọi hắn đến, tất nhiên là Đông Phương Bất Bại đã sớm điều tra rõ ràng, vì vậy, không đợi hắn trả lời, đã lên tiếng, “Tiền kì chủ.”
Tiền kì chủ vốn còn đang mải suy tư về câu trả lời, nghe giáo chủ gọi liền bước lên trước một bước, nói theo phản xạ: “Có thuộc hạ!”
“Kiếm Ý sơn trang này hiện giờ đã trở thành sản nghiệp của thần giáo, bổn tọa giao nó vào tay ngươi, ngươi phải phụ trách cho tốt.”
Sơn trang này từ khi nào đã biến thàn sản nghiệp của thần giáo? Nhớ lại các kì vùng Giang Tây mấy hôm trước vừa mua số lượng lớn đao kiếm của nơi này, Tiền kì chủ ngây người, lại lập tức nghĩ: không hổ là giáo chủ, quả nhiên là thủ đoạn vô biên, đi ra ngoài một chuyến liền thu được một sản nghiệm lớn như vậy.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh! Nhất định không phụ kì vọng của giáo chủ.” Đã biết được mục đích giáo chủ gọi mình tới, Tiền kì chủ giương khóe miệng, thanh âm trả lời cũng có thêm vài phần tinh thần. Trong lòng hắn đã bắt đầu tính toán xem dùng sơn trang này để kiếm tiền như thế nào.
Nghiêng đầu liếc nhìn hắn, Đông Phương Bất Bại lại nói: “Binh khí trong sơn trang trước hết là đưa tới cung cấp trong giáo, sau đó mới tính đến lợi nhuận. Nhớ kỹ, ngươi chỉ cần âm thầm điều hành cho tốt, bổn tọa không muốn nghe trong giang hồ có tin đồn sơn trang này thuộc về thần giáo ta.”
Bị ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị quét tới, Tiền kì chủ lập tức đứng thẳng sống lưng, nhanh chóng đáp lời, “Tuân lệnh!”
Lúc này Đông Phương Bất Bại mới đứng dậy, trong chớp mắt bước ra khỏi đại đường.
Qua hồi lâu, Tiền kì chủ mới thở ra một hơi, sau đó cũng rời đi.
“Mọi chuyện sắp xếp xong rồi?” Nghe tiếng đẩy cửa, Âu Dương Minh Nhật lật thêm một trang sách trong tay, thuận miệng hỏi.
“Ừ” Quay người khép lại cánh cửa, nhìn người đang ngồi trước cửa sổ, thần sắc chuyên chú mà đọc sách kia, Đông Phương Bất Bại ậm ừ trả lời.
Đi đến bên cạnh hắn rồi dừng lại, vận chút nội lực kéo một chiếc ghế bành đến bên cạnh hắn, ngồi xuống. Ngồi một hồi, thấy ngay cả một ánh mắt hắn cũng không liếc lại mình, Đông Phương Bất Bại bắt đầu cảm thấy cuốn sách trong tay hắn có chút chướng mắt.
Vươn tay kéo nhẹ quyển sách của hắn, y chỉ nghĩ là muốn nhìn tên quyển sách, muốn xem xem quyển sách đó là thứ gì mà có thể khiến hắn chuyên tâm đến vậy. Nào biết, vừa mới giật nhẹ một chút nhưng tay lại trực tiếp cầm cả quyển sách lên.
Người này thật sự không chút phòng bị đối với y như vậy sao?
Thấy hắn hơi kinh ngạc nhìn về phía mình, khóe miệng Đông Phương Bất bại cong lên, ánh mắt phiêu qua nhìn tên quyển sách, rồi lại nhét vào tay hắn, “Y thuật của ngươi đã rất cao minh rồi, tại sao còn có hứng thú với quyển dược thư tầm thường này?”
Cũng không để ý đến hành động cướp sách vừa rồi của y, Âu Dương Minh Nhật mở lại quyển sách đến trang vừa xem, “Trong sách này có nhiều bài thuốc kì dị nhưng nhìn kĩ có vẻ rất hay và hữu dụng.”
Thấy hắn dứt lời liền ngước lên thật sự nghiêm túc nhìn mình, Đông Phương Bất Bại cũng không thể không biết xấu hổ mà đi quấy rầy.
Một lát sau, cảm giác sức nặng đè xuống vai, Âu Dương Minh Nhật lúc này mới nghiêng mắt nhìn về phía bên cạnh.
Nhìn người bên cạnh nhắm mắt dựa vào vai mình, hắn nhẹ giọng: “Nếu mệt mỏi thì vào trong phòng nghỉ ngơi một lát đi.”
Đông Phương Bất Bại không nói, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Thả lỏng vai để cho y dựa vào được thoải mái một chút, Âu Dương Minh Nhật liền tiếp tục đọc sách.
Ánh mặt trời long lanh rơi rụng đầy cả sân, ngẫu nhiên có hai cơn gió nhè nhẹ thổi vào qua cửa sổ, khiến không khí buổi chiều sớm càng thêm thanh bình, yên ả.
Đến khi cảm giác được người bên cạnh đã ngủ, Âu Dương Minh Nhật mỉm cười, động tác lật sách cũng bất giác mà nhẹ nhàng hơn.
Đột nhiên, tiếng xé gió rất nhỏ truyền đến, một bóng đen nhẹ chân tiến vào qua cửa sổ, trong tay cầm một phong mật thư.
Không nhìn người đi vào, Âu Dương Minh Nhật hơi hơi nghiêng đầu, thấy người trên vai không tỉnh, nâng tay vận lực rút phong thư từ tay ám vệ tới đưa tin, dùng Thiên lý truyền âm nói hai chữ, “Lui ra.”
Nghe thấy thanh âm truyền đến bên tai, trong lòng hắc y nhân cả kinh, nhìn bức thư trong tay người nọ, vẫn là mở miệng muốn lên tiếng.
Đột nhiên, một vệt kim quang hiện lên, hắc y nhân phát hiện mình phát không ra âm thanh!
Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng lại có có phần ngạo nghễ của nam tử vừa liếc nhìn mình, lại nhìn sang giáo chủ đang ngủ tựa vào vai hắn, hắc y nhân do dự một chút, rồi lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi.
Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng bên tai, Âu Dương Minh Nhật kẹp thư vào trong sách, sau đó tiếp tục đọc trang dược thư mà mình vừa bỏ dở.
Đợi đến khi vầng tà dương đỏ rực lui dần về phía tây, quyển sách trên tay Âu Dương Minh Nhật cũng được lật tới trang cuối cùng. Hắn gấp sách lại, đặt sang một bên, hơi nghiêng đầu nhìn người vẫn còn tựa trên vai mình, rồi lại chuyển tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Vầng thái dương còn chưa hạ xuống, phía chân trời đã rơi rớt đầy những tia nắng yếu ớt, mờ nhạt.
“Tỉnh?” Sức nặng trên vai biến mất, Âu Dương Minh Nhật nghiêng mắt nhìn sang.
Vốn chỉ định dựa vào một hồi, vậy mà lại ngủ mất, lại còn ngủ lâu như vậy. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trên gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Bất Bại thật hiếm thấy mà xuất hiện một chút ngượng ngùng lúng túng.
“Vai có mỏi không?” Nghĩ lại thấy mình dựa vào lâu như vậy, Đông Phương Bất Bại lên tiếng hỏi, không đợi hắn trả lời, lại nói: “Ta thay ngươi xoa bóp.”
Sau đó cũng không đợi hắn mở miệng cự tuyệt, Đông Phương Bất bại liền đứng dậy lùi về phía sau hắn, đặt tay trên vai, điều chỉnh lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ xoa xoa ấn ấn.
Thấy y động thủ, giờ cự tuyệt lại có vẻ xa cách, Âu Dương Minh Nhật liền thu lại lời vừa muốn nói ra.
Vừa rồi vì lo lắng sẽ đánh thức y, Âu Dương Minh Nhật vẫn duy trì tư thế ngồi ngay ngắn đọc sách cả buổi chiều. Ban nãy còn không cảm thấy gì, lúc này được y xoa ấn một chút, quả thực cảm thấy thư thái không ít.
Thấy hắn hơi híp mắt dựa vào lưng ghế, Đông Phương Bất Bại khẽ giương khóe môi.
Ánh mắt hưởng thụ liếc nhìn quyển dược thư trên bàn, Âu Dương Minh Nhật nhớ ra bức mật thư nọ, liền rút ra rồi đưa qua cho y, “Vừa mới nhận được.”
“Ngươi mở ra nhìn xem.” Đông Phương Bất Bại nói.
Mở trang giấy bên trong phong thư ra, Âu Dương Minh Nhật đọc lướt qua nhanh chóng, không khỏi cười nhẹ một tiếng.
“Chuyện gì vậy?” Nghe tiếng cười kia của hắn, Đông Phương Bất bại nghi hoặc.
Nâng bức thư cao lên một chút, Âu Dương Minh Nhật nói: “Tự ngươi nhìn đi.”
Động tác trong tay không ngừng lại, Đông Phương Bất Bại cúi người, cằm đặt nơi hõm vai người nọ, ánh mắt tập trung vào nội dung bức thư.
Nội dung trong thư cũng đơn giản, tổng kết lại được bốn điểm chính: một – đàn chủ phân đàn Sóc Châu ngày trước dẫn người vào núi vẫn chưa có tin tức. Hai – mấy ngày vừa rồi trong chốn giang hồ liên tục truyền ra tin đồn phía sau ngọn núi vô danh kia có cất giấu bảo vật của một tiền bối võ lâm nào đó, có thể là bảo kiếm, hoặc bí tịch võ công đã thất truyền. Ba – mấy tiểu môn tiểu phái ở Sóc Châu thừa dịp đàn chủ không có mặt, kẻ trong phân đàn bạc nhược, kéo đến gây rối làm loạn. Bốn – các môn phái đang kéo đến Sóc Châu.
“Ha!......” Xem xong, Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng.
“Giáo chủ, thuộc hạ có việc gấp phải bẩm báo ――” Tiền kì chủ vừa rời đi lúc trưa, thu được tin tức liền lập tức chạy tới, vội vội vàng vàng trực tiếp đẩy cửa phòng chạy vào.
Đến khi thấy rõ giáo chủ đại nhân nhà mình đứng sau một vị công tử ôn nhuận như ngọc, thân mình thon dài cúi xuống, cơ hồ như vành tai mái tóc kề nhau cùng người nọ, nhất thời Tiền kì chủ kinh hoảng đến sững sờ, chết đứng tại chỗ.
Nghe nói khi giáo chủ còn là đường chủ, phó giáo chủ, có không ít kẻ muốn nịnh nọt mà dâng mỹ nữ cho y, thế nhưng số phận của những nữ tử này nếu không phải bị chuyển đi cho kẻ khác thì cũng là chọc giận y, bị một chưởng đánh chết.
Hiện giờ xem ra, nguyên lai là do giáo chủ vốn thích......
[Hà: thật bất ngờ =)))))]Tự ý thức được rằng mình đang tiếp cận chân tướng, Tiền kì chủ không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi giáo chủ còn để hắn quản lý Kiếm Ý sơn trang, hẳn là sẽ không bởi vậy mà giết hắn ―― đi?
Thấy Tiền kì chủ tự tiện xông vào trong phòng, đã vậy còn ngây người ở cửa, sắc mặt đổi tới đổi lui hết xanh lại trắng, Đông Phương Bất Bại ẩn ẩn tức giận, đứng thẳng dậy, ngữ khí mang theo lãnh khốc đến tàn bạo: “Tiền kì chủ, ngươi thật quá to gan!”
“Thuộc hạ nhất thời vì tình thế cấp bách, thỉnh giáo chủ khoan thứ!”
Vỗ vỗ tay, ý bảo y không cần xoa bóp nữa, Âu Dương Minh Nhật kéo giáo chủ đại nhân đang tức giận đến bên cạnh ngồi xuống.
Sắc mặt Đông Phương Bất Bại lúc này mới tốt hơn một chút, thản nhiên nở nụ cười với hắn, rồi quay sang nhìn người đang kinh sợ, “Có chuyện gì?”
Tiền kì chủ nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh giáo chủ, đang muốn mở miệng lại nghe Đông Phương Bất Bại lạnh giọng quát: “Bổn tọa nói ngươi có thể ngẩng đầu sao?”
“Thuộc hạ biết sai!” Kẻ bị trách cứ lập tức cúi đầu, sau đó mới nói: “Phân đàn Sóc Châu bị công kích, đàn chủ lúc này không rõ tung tích, các môn phái nghe nói sau núi phân đàn Sóc Châu có kho báu liền liên tục kéo tới. Không biết giáo chủ có chỉ thị gì?”
“Bổn tọa đã biết. Ngươi chuyển lời đến các phân đàn khác ở Giang Tây, chưa có mệnh lệnh của bổn tọa, bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện hành động. Còn nữa, nếu các môn phái kéo đến đây, nhắc nhở bọn họ mấy ngày nay hành động cẩn thận cho bổn tọa. Nếu để bổn tọa nghe được tin tức bất kì phân đàn nào bị công kích gây rối một lần nữa......”
“Dạ, thuộc hạ ghi nhớ! Nhất định chuyển lệnh đến các phân đàn.” Tiền kì chủ ôm quyền.
“Lui ra đi.”
“Thuộc hạ cáo lui!” Vốn tưởng rằng thể nào cũng phải chịu một chưởng, lại nghe giáo chủ nói vậy, Tiền kì chủ âm thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng cũng lập tức rời đi.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Đông Phương Bất Bại chuyển ánh nhìn sang người ngồi bên cạnh.
“Xem ra, người đứng sau màn trong chuyện ở phân đàn Sóc Châu này vốn là muốn ngươi phải xuất hiện, hiện giờ các môn phái trong giang hồ cũng bị kéo tới, việc này có thể sẽ có nguy hiểm.” Âu Dương Minh Nhật lạnh nhạt trần thuật.
Điều đó tất nhiên Đông Phương Bất Bại cũng hiểu được, nhưng dựa vào ngạo khí của y, làm sao có thể làm con rùa rụt cổ, khi thấy phân đàn của mình bị tấn công làm loạn mà mặc kệ không can thiệp, “Nếu ta nhất định phải đi?”
“Vậy thì đi thôi.”
“Ngươi đi theo giúp ta?”
“Tất nhiên.” Âu Dương Minh Nhật gật đầu.
Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại nhẹ nở nụ cười.