Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

''Mộ Dung đại nhân chỉ muốn cho Minh Nguyệt Hiệp một con đường sống!'' Cho dù nàng là nữ tử mà mình mới vừa thích, nhưng nàng đã làm nhục sự tôn trọng của sư huynh mình, thì mình cũng không chịu được!

Thấy Nhạc Minh Kha đột nhiên cứng rắn, cảm nhận được Luyện Nghê Thường khinh miệt giận dữ ngược lại cười: ''Vậy sao ngươi không hỏi ta có để cho ngươi con đường sống không a!''

Kèm theo lời nói là lưới kiếm bén nhọn rút ra khỏi vỏ, nhay cả Nhạc Minh Kha cũng phải thầm khen một câu: ''Quả nhiên huấn luyện nghiêm chỉnh.''

Thân kiếm phản chiếu hình ảnh nữ tử yếu ớt yêu kiều, nhưng Nhạc Minh Kha biết đây chỉ là bề ngoài, nữ nhân này chính là một đóa hoa có độc, bất kỳ lúc nào cũng có thể khiến ngươi mất mạng ở đây.


''Người đâu, đưa Nhạc Thiên Hộ cùng hoàng kim ra trại.''

Đối phương người đông thế mạnh dường như mắt chỉ nhìn Luyện Nghê Thường ra lệnh, sau đó đưa mình đi, Nhạc Minh Kha thức thời thấy không cách nào phản kháng, huống chi lần này đi cũng không phải công kích Minh Nguyệt Hiệp, mà là giao hảo, lại bị mọi người bài xích hắn chỉ có thể ảm đạm rời đi.

''Thiếu trại chủ, Nhạc mỗ ở ngoài đợi ba ngày. Nếu thiếu trải chủ sớm đổi ý, có thể báo cho tại hạ, tại hạ cam kết mọi việc vẫn như vậy.''

Đột nhiên trên trời bay lên mấy ngọn đèn khổng minh, trong lòng Nhạc Minh Kha sinh nghi, đồng thời nhìn Luyện Nghê Thường mặt trần ngâm, mọi người trong Minh Nguyệt Hiệp nháy mắt cũng khẩn trương đề cao cảnh giác, trong lòng biết được đầy có thể là cơ hội xoay chuyển thời cơ.


Ai ngờ trong nháy mắt, cơ hội xoay chuyển bị phá vỡ, khi hắn nhìn thấy mũi tên của Minh Nguyệt Hiệp xuất hiện bắn hạ ngăn đèn khổng minh lại, không để cho chúng tiến vào Minh Nguyệt Hiệp, thậm chí còn dùng chút kĩ xảo mình chưa thấy qua đẩy đèn khổng minh đi ngược ra ngoài, hỏng rồi, Nhạc Minh Kha thầm kêu không ổn. Nhìn theo hướng này dường như là chỗ Cẩm Y Vệ đang ở ngoài Minh Nguyệt Hiệp, đang giao thiệp cùng với Đông Hán, các huynh đệ dĩ nhiên biết thủ đoạn ly gián của Đông Hán không ít, không cần lo lắng cho bạn họ. Bất quá nhớ sư huynh đa mưu túc trí của mình cảm giác chỉ dựa theo phân phó của sư huynh lôi kéo Minh Nguyệt Hiệp lúc này là được.

Muốn nhân cơ hội làm việc, nhưng người chung quanh theo dõi mình quá nhiều, không thể làm gì được. Hắn nhìn người bên cạnh, không từ bỏ ý định hỏi: ''Các ngươi không đi hỗ trợ sao?''


Bạch Mẫn nắm chặt kiếm trong tay không nhịn được nhìn Nhạc Minh Kha đang cố thuyết phục mình: "Tròng lòng thiếu chủ hiểu rõ, không cần ngươi nhiều lời."

Nhưng vẫn có một ít cá lọt lưới, trong đó có một ngọn đèn trôi dạt đến chân tường võ trường. Bên trên có một tấm vải viết: Đông Hán Kim Độc Dị bái kiến Ngọc La Sát.

Luyện Nghê Thường nhìn thấy, trong lòng không hiểu, nhưng nàng cũng biết có bẫy! "Tản ra!"

"Đoàng." đèn khổng minh trên cao nổ tung, văng ra vô số ngọn lửa, nói đúng hơn đó là thuốc nổ, nhiều người tránh không kịp bị thuốc nổ làm bị thương, nhất thời vang lên âm thanh hét thảm.

Thấy thứ đồ quỷ dị này, sắc mặt Luyện Nghê Thường nhất thời trở nên khó coi, đây là quanh minh chính chống lại Minh Nguyệt Hiệp, thấy Nhạc Minh Kha đang cố gắng đánh hạ đèn khổng mình trên không trung, so với Đông Hán gây chuyện, thì trong lòng nàng lại thêm vài phần hảo cảm với người này.
Nào ngờ khi Nhạc Minh Kha vận nội lực đánh vào đèn không minh trên không trung, kết quả một chưởng làm nát đen khổng minh liền có thứ bột vàng rơi xuống, Luyện Nghe Thường mặc dù không biết thứ bột kia công dụng là gì, nhưng cùng lúc nàng cũng quyết định đem nội lực vận chuyển bảo vệ mọi người trong trại.

Luyện Nghê Thường nhìn mọi chung quanh tức giận không kiềm được, lại nhìn thấy nam nhân cách đó không xa không chút thương tích nào nhất thời cảm thấy mình bị gài bẫy, đôi mắt xinh đẹp đầy sát ý, thái độ hòa hoãn đối với Nhạc Minh Kha trước mắt cũng mất hết.

"Không phải là ngươi cấu kết Đông Hán, lợi dụng cầu hào với Minh Nguyệt Hiệp rồi tiêu diệt Minh Nguyệt Hiệp chứ?"

Thấy sắc mặt người lộ ra sát khí, mà sát khí này nhắm vào mình, Nhạc Minh Kha cảm giác cả người không ổn. Hắn cảm thấy oan uổng vội vàng giải thích: "Ta một mình vài Minh Nguyệt Hiệp, nếu như là ta làm, vậy không phải tự đào mồ chôn mình sao. Thiếu chủ, nếu như còn tin lời ta nói, ta sẽ giúp thiếu chủ một tay."
Nhạc Minh Kha thật sự trong sạch cũng không dám đánh động Luyện Nghê Thường, ngược lại khiến Luyện Nghê Thường hoài nghi sâu hơn, tức giận nói: "Tiễn khách! cái nhục hôm nay, Minh Nguyệt Hiệp sẽ trả!"

Nhạc Minh Kha chưa từ bỏ ý định, lần này nhiệm vụ sư huynh không xong, còn khiến người mình động tâm cực kỳ chán ghét. Đây tuyệt đối không thể được, muốn lập công chuộc tội hắn lấy lên một chút bột từ dưới đất, xoa xoa ngửi mùi vị trong đó, trong lòng cũng nắm chắc.

"Đây là Kiêm Thiền Độc mà Đông Hán thường dùng, người trúng độc không chết ngay, nhưng sau ba ngày, toàn thân sẽ thối rửa đau đớn mà chết."

Sắc mặt Luyện Nghê Thường giãn ra, nhìn mọi người chung quanh cùng mình lớn lên tình người sâu đậm, sao mình lại không thể quan tâm tới sinh tử của bọn họ được chứ! Nghĩ một chút, nàng thỏa hiệp.
Nhạc Minh Kha cũng có vài phần cốt khí, thấy cảnh này thì không nên ở lại, tiếp thoe là chuyện nội vụ của Minh Nguyệt Hiệp, liền nói: "Nếu như muốn giúp các nàng giải độc, Cỏ Cóc Mắn" người kia cố gắng hết sức trợ giúp sau đó cau mày rời đi.[BHTT-EDIT]-[ĐN-Trần Kiều Ân & Mã Tô] Đông Phương Nghê Thường Khúc. [Hoàn] - Chương 13: Nhất chiến thành danh

Đang lo lắng Luyện Nghê Thường nghe những lời này, nhìn tới Bạch Mẫn cùng đám người đang bị thương chờ đại phu chẩn đoán ánh mắt khẳng định, tâm trạng rất ổn, phân phó: "Mạc Kiều, phái người đi tìm Cỏ Cóc Mắn! Phong bế Minh Nguyệt Hiệp."
Đông Hán Kim Độc Dị nghe tin Minh Nguyệt Hiệp có người trúng Kim Thiền Độc, biết sẽ có người đi tìm ..., chờ đến kh thực lực Minh Nguyệt Hiệp giảm dần liền cho tâm phúc của mình đem Hán vệ tinh anh chia ra há miệng chờ sung rụng, nhưng lại không ngờ được thực lực của Minh Nguyệt Hiệp bên ngoài không ai biết được, hiện tại lại bí mật nhận được viên binh từ Nhật Nguyệt thần giáo, người phái ra cho dù là thực lực hay số lượng so với Đông Hán vẫn là nhiều hơn, trải qua một trận đánh thực lực cách xa nhau ngược lại bắt hết người của Đông Xưởng, còn bắt được hai tên lẻn vào phạm vi của Minh Nguyệt Hiệp là do thám của Võ Đang, hoàn thành vượt qua nhiệm vụ.

Có Cỏ Cóc Mẳn, người của Minh Nguyệt Hiệp nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, càng chiếm ưu thế, Nhạc Minh Kha thấy Minh Nguyệt Hiệp tình thế đã thay đổi ổn định lại, biết mình cũng không thể hành động được, đúng lúc gặp được Mộ Dung Xung để hắn đưa người về, đành quyến luyến rời đi.
Lần trộm gà không thành còn mất nắm gạo Kim Dị Độc nhìn thấy thủ hạ tinh anh của mình bị bắt, tức giận công tâm còn phải đến cửa đòi người, dù sao nhiệm vụ lần này đều là tinh anh thề chết cùng mình. Mà Luyện Nghê Thường cũng không có đả thương tủ hạ mình mấy, nhìn thấy họ bị bắt chết cũng không mở miệng nói. Bộ phục sự trung thành của bọn họ vừa đau vừa hận Luyện Nghê Thường cố chấp lừa gạt một số tiền không ít khiến Kim Dị Độc càng thêm độc ác, phế bỏ võ công của họ rồi đưa người về. Kết quả Kim Dị Độc không nghĩ tới Minh Nguyệt Hiệp còn có chiêu này, bây giờ lại nghe tới đương gia Minh Nguyệt Hiệp là cái tên chưa bao giờ nghe truyền thiếu chủ Luyện Nghê Thường, chỉ có thể oán hận câm miệng chịu thua thiệt.

"Thiếu chủ ngài không sợ Kim Dị Độc thẹn quá thành hận tấn công Minh Nguyệt Hiệp sao?" Mục Cửu Nương lo lắng hỏi, hắn cỏ thể không cần mà cũng không thiếu chỉ cần chút tiền đã đưa Minh Nguyệt Hiệp vào hiểm cảnh.
Bất quá ngược lại Luyện Nghê Thương cũng không cần để ý tới: "Hắn có bản lính nãy thì đã sớm làm rồi còn chờ chúng ta lấy tiền. Nói khi dễ trên đầu Minh Nguyệt Hiệp chúng ta nếu cứ vậy để hắn tùy tiện há chẳng phải tự hạ thấp danh tiếng Minh Nguyệt Hiệp chúng ta sao, sau này có thể sao có thể uy chấn bảy tỉnh Giang Nam." Ai cũng thích chọn hồng mềm mà bóp.

Trải qua lần này Minh Nguyệt Hiệp ung dung giải quyết ba đại thế lực vây khốn, danh tiếng trên giang hồ cũng nâng lên một bậc, cái này cũng là do Luyện Nghê Thường thống lĩnh Minh Nguyệt Hiệp đưa tới mở đầu tốt đẹp.

Còn Đường Gia Bích ngồi trên mái hiên nhìn Bạch Mẫn vì mình che phấn độc dính lên người, trong mắt ngoại trừ đau lòng còn có tự trách. Tại sao không phải là nàng che chở đọc hỏa này cho Bạch Mẫn, hiện tại độc đã giải, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Bạch Mẫn nằm đó đau đớn khó chịu, thì mình cũng đau lòng muốn chết.
"Bạch Mẫn, ngươi ráng lên, sau này ta sẽ nhường ngươi, ta sẽ không cãi nhau với ngươi, sau này ta sẽ nghe lời ngươi!"

Bạch Mẫn yếu ớt vô lực nâng tay lên vì Đường Gia Bích lau đi nước mắt chảy xuống không ngừng, cảm tụ phần tình nghĩa nóng bỏng kia nói: "Đừng khóc, không phải là bệnh hiểm nghèo gì, không phải chỉ là trúng độc thôi sao? Chờ vài qua vài ngày nữa là khỏe, không chết được!"

"Ngươi nói bệnh nan y gì chứ, đáng chết!" mới khi nãy còn nước mắt ào ào, nháy mắt Đường Gia Bích lại thành kiểu mẫu bạo long, "Ta không cho phép người chết, ngươi không được chết, có biết không? Nói tới ngươi giúp ta cản lại hỏa độc gì a, ngươi cũng không luyện được Kim Chung Trảo, nhìn bộ dạng ngươi bây giờ..."

Người nào đó cảm giác nếu mình không làm gì nhất định sẽ bị Đường Gia Bích nhớ tới chết vộ vàng vuốt ngực ho khan, "Khụ khụ", thấy mình Đường Gia Bích lúng túng nhanh chóng khôi phục bộ dạng yên tĩnh, Bạch Mẫn bày tỏ mình rất hài lòng.
Thật ra nàng cũng biết mình và những người kia đều được trại chủ Lăng Mộ Hoa cứu về, traij chủ cũng là sư phụ dạy võ công, trong lòng tự nhiên sẽ kính trọng trại chủ, thậm chí vì nàng tan xương nát thịt cũng không sợ, nhưng khi đối mặt với Luyện Nghê Thường cũng chỉ là đồ đệ được trại chủ cân nhắc đối với Minh Nguyệt Hiệp cũng đóng góp không bao nhiêu, trong lòng tất nhiên sẽ không phục, binh thường cũng không quá tôn trọng. Nhưng bộ dạng bây giờ là thiếu chủ nắm quyền chiều hướng cũng đã tiến triển, nhất là trận đánh lần này, thiếu chủ Luyện Nghê Thường Minh Nguyệt Hiệp danh hiệu cũng được vang xa.

"Gia Bích, chúng ta ở Minh Nguyệt Hiệp bình an được không?" ngả lên người Đường Bạo Long, đối với cuộc sống yên tĩnh Bạch Mẫn nói.

"Ta không...." muốn, Đường Gia Bích luôn muốn đoạt quyền lớn nơi nào chịu buông tay.
Bạch Mẫn thấy vậy, giả bộ dáng vẻ yếu ớt không được. "Không phải ngươi nói sẽ nghe ta nói sao?" Nói xong xoa ngực lại ho khan.

Thấy Bạch Mẫn như vậy, Đường Gia Bích cũng thỏa hiệp, ôm người bên cạnh, thật ra ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực cũng không tệ.

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Mọi người có phát hiện thấy Trác Nhất Hàn ẩn trong chuyện này chứ.

Bình Luận (0)
Comment