Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 39

Người bịt mặt địch không lại Nghê Thường vội hạ chiêu chạy mất, Nghê Thường nhìn quanh một cái, không đuổi theo, người bịt mặt hoảng hốt vội chạy đi cho đến cái hẻm đen nhỏ thì thở phào nhẹ nhõm bước chân chậm lại, mượn địa hình ưu thế kéo khăn che xuống.

Đêm tháng giêng, ánh trăng trên bầu trời chói lọi xuyên thấu qua không gian chật hẹp, hạ xuống mái tóc người kia, chỉ đợi người đó ngẩng đầu lên, ánh sáng yếu ớt nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy được trong bóng đêm khuôn mặt vì bị thương mà nhíu lại, người này không phải ai khác chính là Thiết San Hô nhiều năm không gặp, chỉ không ngờ trước kia nàng còn ở cùng Hà Ngạc Hoa và Cảnh Thiệu Nam bây giờ lại đi ám sát Luyện Nghê Thường.

Bất quá những chuyện như vậy chỉ có Thiết San Hô biết, nàng cũng không có nhiều thời gian ở đây suy nghĩ.


Quan sát hoàn cảnh chung quanh, dường như chỗ này là tường viện của đại gia nào đó, "Đây cũng là chỗ tốt để ẩn thân, Luyện Nghê Thường cũng sẽ không tìm được ta."

Thiết San Hô nghĩ với võ công hiện tại của mình, đối phó với một gia đình bình thường cũng dư sức.

Trong sân, đèn thư phòng vẫn sáng.

"Bẩm giáo chủ, có người vừa leo tường đi vào, đã bị thuộc hạ bắt, thỉnh giáo chủ chỉ thị."

Đông Phương đang xem sổ sách từ Hắc Mộc Nhai đưa đến, nghe được chuyện này, trong tay Ngọc Nương run lên, ly trà cũng lung lay theo, cử động khác thường khiến Đông Phương nhìn vào mắt nàng.

"Thật không, như cũ áp giải về Hắc Mộc Nhai, giao cho Đồng trưởng lão chấp pháp xử lý." chuyện nhỏ này Đông Phương cũng ít khi quan tâm, nếu chuyện nhỏ này cần nàng phải xử lý thì những người kia cũng không cần phải ở đây làm gì.


"Ngọc Nương, gần đây trong cái viện này có không ít chuột." Đông Phương cúi đầu xem tiếp sổ sách vừa đóng lại, dùng bút phê duyệt.

"Thật không? bẩm giáo chủ, nô tỳ ngu dốt, không biết được." Ngọc Nương cố che đi nội tâm bất an, dè dặt nói.

Đông Phương đưa bút cho nàng nói: "Nếu cái sân sạch một chút thì sẽ tốt hơn."

Ngọc Nương nghe được ý trong lời Đông Phương nói, nhưng lại làm bộ giả ngu, "Giáo chủ nói đúng."

"Ngọc Nương, ngươi theo ta cũng một thời gian rồi." Đông Phương nói những lời này cũng muốn giữ lại mạng sống cho nàng, nhưng nghĩ đến người này cũng là có quy tắc, hiện tại cũng muốn thoát khỏi trói buộc cạnh người.

Dường như lời giáo chủ nói hôm nay còn chưa rõ, bình thường chưa bao giờ giáo chủ nói như vậy, không lẽ là do biết hắn tồn tại vậy mình nên chú ý một chút rồi.


"Hồi giáo chủ cũng đã 5 năm rưỡi."

Ánh mắt Đông Phương nhìn về phía nàng "Lâu như vậy, chắc là cũng nhắm được anh tài trong giáo trung của ta rồi nhỉ, cũng không thể trễ nãi tuổi tác của ngươi được."

Tuy nói Ngọc Nương bên cạnh Đông Phương, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ leo lên giường Đông Phương, trước không nói thân phận hai người, nói đến Đông Phương bình thường sát phạt đều luôn ngoan kính khiến nàng cũng không lạnh mà run, từng bước luôn phải cẩn thận sợ là làm sai gì đó sẽ không giữ được cái mạng này. "Ngọc Nương không bao giờ muốn ai, chỉ muốn phục vụ bên cạnh giáo chủ cả đời." miệng không như lòng, chỉ là ứng biến tạm thời.

"Thật không?" Đông Phương Bất Bại không tin lời này, nhìn Ngọc Nương bên cạnh nàng một thời gian, nàng vẫn muốn cho nàng ta một cơ hội.
Đông Phương lẳng lặng nhìn người trước mắt, biết được đề phòng trong lòng Ngọc Nương cũng đã mất hết, mới dời đi ánh mắt lạnh lùng kia, "Bổn tọa cho đến giờ cũng không có bạc đãi người trung thành."

Chân Ngọc Nương mềm nhũn, đồ trên tay suýt rơi xuống đất. Trong bụng thầm nghĩ, giáo chủ chắc đã biết rồi! nếu không sao lại nói trước mặt mình rõ ràng như vậy.

"Hôm nay cũng trễ rồi, ngươi về trước đi!" Đông Phương gõ gõ, dù sao cũng không cần người này, để cho Ngọc Nương quay về suy nghĩ cho kỹ.

"Lâm đại ca, may là ngươi vẫn còn ta tưởng ngươi bị bọn họ bắt rồi." Ngọc Nương nhìn người trong phòng đang ngồi, thở nhẹ một cái.

"Ngọc Nương, khổ cho ngươi, đều do ta vô dụng." thấy Ngọc Nương quay lại, nam nhân mặt mũi thanh tú liền nghênh đón, còn toát ra chút mị hoặc.
Ngon Nương thấy người mình yêu như vậy, trong lòng không chịu nổi, nàng cũng không để ý: "Lâm đại ca, đừng nói như vậy, ngươi cũng đã cứu ta, mấy chuyện nhỏ này coi là gì chứ?"

Mấy năm gần đây, phụng mệnh giáo chủ luôn đi một mình, nhưng không biết tại sao hành tung bại lộ, để một thiếu niên tuổi chừng 20 khuôn mặt có chút tang thương,. Nhưng Lâm Bình Chi từ nhỏ đã được cha hắn dạy dỗ chuyện đại nghĩa, luôn hướng về danh môn chính phái, nhưng đối với Ngọc Nương của Nhật Nguyệt thần giáo là ma giáo thì luôn khinh bỉ.

"Để ta suy nghĩ một chút." Ngọc Nương nói vậy khiến Lâm Bình Chi nghĩ, nếu mình có thể gϊếŧ người đứng đầu ma giáo, thì nhất định các chính phái như là Hoa Sơn nhất định sẽ thu nhận mình.

"Thượng Quan Vân."

"Có thuộc hạ."

"Đem phong thư này đi," Đông Phương nghĩ tới quan hệ bí mật của hai người, cho đến giờ vẫn còn giấu trong tối, không có ai biết được kể cả tâm phúc của hai người bọn họ.
"Đưa đến tay nàng."

"Vâng."

Thượng Quan Vân vừa đến thì phòng cũng trống không, người kia đã sớm đi rồi, chỉ còn lại mẩu tin nhỏ trên bàn, thượng thư: Gửi Đông Phương.

"Nếu các ngươi tịch mịch có thể đi tìm ta a!" tân lang ăn mặc chói rực nhìn hai nữ tử xinh đẹp trước mặt, hất tay với người, nhỏ nước miếng mất nết "Phi" bất quá tân lang này mặc đồ nam nhân cũng không muốn bỏ qua cho hai người, còn nhéo mông các nàng một cái.

Mọi chuyện này đều bị Nghê Thường đứng cách đó không xa nhìn thấy hết, thì ra bộ dạng hắn lại vô sỉ như vậy, Minh Nguyệt Hiệp luôn giúp kẻ yếu thế, nên đối xử với phụ nữ và hài tử tử tế một chút tôn kính nữa, Nghê Thường cũng không muốn nhìn hạng người lưu manh này nữa, âm thầm thở dài vì nữ tử sắp xuất giá kia, kết cục nữ tử này nửa đời sau chỉ có đau khổ.
Làm khách phương xa luôn được hoan nghênh Nghê Thường bị dẫn đến chỗ tên háo sắc đang bất mãn, nhanh đẩy đi. Hắn tính uống hớp rượu vì tâm tình đang tốt, nhưng chưa kịp uống đã bị đánh rớt, tay mình còn bị đánh đến sưng nhìn cái dấu màu tím, hắn tức giận phủi quần đạp lên ghế, đem đại đao đặt lên bàn, nổi giận hét: "Là tên tiểu tử nào dám ám toán Điền gia gia ta?"

Hắn là Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang dung mạo anh tuấn, lại biết nói chuyện, lại là một tay cao siêu về đao pháp, hiếm ai có thể dùng được khinh công mà đến đây bắt được kẻ hái hoa như hắn, hắn muốn nhìn thấy những đại hoàng hoa khuê nữ kia cùng trinh tiết liệt phụ bộ dạng hốt hoảng cầu xin, trong lòng tràn đầy kɦoáı ƈảʍ, thân thể liền có phản ứng, hắn nhớ đến mấy ngày ở Hoa Sơn bị một tên tiểu tử phá hỏng chuyện tốt, bây giờ lại bị kẻ khác giấu đầu lòi đuôi đả thương trên tay, sắc mặt liền u ám hơn.
Khách còn đang vui chơi uống rượu, ai ngờ vì tiếng rống liền cắt đứt bầu không khí này. Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không còn vui vì gì nổi, nhìn thấy có người tay cầm đại đao mặt mày độc ác, có chút sợ hãi bọn họ chỉ là đến uống rượu mừng, tội gì phải mạo hiểm tính mạng, vì vậy vội cáo từ.

Điền Bá Quang tự nhận mình ánh nhìn hơn người, biết những người này luôn là cúi người xuống đất lưng ngửa lên trời sẽ không có bản lĩnh này, cũng không để ý họ, chỉ nhìn xem ai còn ở lại, nhưng vừa liếc mắt một cái liền khiến hắn thấy kinh diễm.

"Ai yo~ từ đâu ra một tiểu nương tử kiều mị như vậy chứ?"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Hái hoa vô số, làm ác đa đoan Điền Bá Quang đối với Nghê Thường luôn ghét kẻ ác như địch thù, sẽ phát sinh chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment