Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 42

Lệnh Hồ Xung hào sảng rộng rãi, nhưng không có ngu cũng biết ân công là vì chủ nhân hà bao trên người mình nên mới giúp hắn, hơn nữa cũng biết ánh mắt hắn đang vội vàng ngóng chờ, mới yên tâm nói: "Hà bao này là của sư muội ta, không biết công tử tìm nàng có chuyện gì?"

"Thật không?" Đông Phương rất muốn biết cái người gọi là sư muội này có phải là muội muội mình không, trên Hoa Sơn chỉ có một Nhạc Linh San, không lẽ còn có môn phái khác: "Không biết nàng là người phương nào?"

"Có thể ngươi không biết, chính là tiểu sư muội Nghi Lâm phái Hằng Sơn."Lệnh Hồ Xung vui vẻ nói ra, người này giúp mình là danh môn chính phái, tất nhiên sẽ không phải người trong ma giáo huống chi Định Dật sư thái cũng là cao thủ nổi danh trong võ lâm, nàng ở bên cạnh người có gặp phải gì cũng không phải sợ.


Nói không chừng người tên Nghi Lâm này có thể là muội muội mình, Đông Phương không kịp đợi muốn đi xem muội muội mình.

"Nghi Lâm sư muội chắc là đã theo Định Dật sư thái rồi, có lẽ đang lên Hành Sơn chỗ Lưu Chính Phong, không bằng ân công đi cùng ta đi!" lúc này Lệnh Hồ Xung đoán chút thời gian, "Ân công hiện tại  là khi nào rồi?"

''Nếu theo như lời ngươi nói Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm ở Hành Sơn thì bây giờ đi sẽ đến kịp.'' Đông Phương biết hắn đang nghĩ gì.

Nghĩ đến ánh mắt Lệnh Hồ Xung lúc sắp đi có chút áy náy, Đông Phương cũng chả quan tâm gì, nàng không đi cùng Lệnh Hồ Xung nàng biết thân phận của mình. Người này xem ra có gì đó liên quan đến muội muội mình, nếu đi cùng hắn thân phận sẽ bị lộ, hắn thân bại danh liệt nói không chừng muội muội sẽ trách mình.


''Lưu Chính Phong lần này tổ chức đại điển rửa tay, các nhân vật quan trọng trong Ngũ nhạc kiếm phái đều đến, xem ra ta phải đ xem một chút"

Lưu Chính Phong những năm qua giao thiệp không ít bằng hữu, hôm này hắn rửa tay gác kiếm, khách mới đến âm thanh nhốn nháo không ngừng:

"Cẩm Trình đường tiêu cục mang quà đến tặng, đưa 10 viên dạ minh châu, một đôi bachj bích, đôi sâm rừng trăm năm.

.........

Đông Phương nhìn ngoài cửa chuẩn bị đi vào, ai ngờ đến cửa lại bị cản lại, ngẩng đầu là một nam nhân trung niên mặt đầy nụ cười: "Khách gia, thiệp mời của ngài?"

"Thiệp mời?" Đông Phương quên mất chuyện này, mà hình như mình cũng không có thiệp mời, với thân phận của mình còn cần thiệp mời sao?

"Nàng là bằng hữu của ta." âm thanh quen thuộc truyền đến, Đông Phương trong lòng biết liền quay đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn: "Ngươi đến còn sớm hơn ta, ta tưởng ngươi đi Lạc Dương rồi."


"Thì ra là bằng hữu cô nương, mời vào mời vào." thấy hai người quen biết nhau, sắc biết ý nam nhân trung niên vội khom người mời hai người vào trong.

Đông Phương tò mò nhìn Nghê Thường một cái, mấy ngày qua nàng ta đã làm gì vậy?

"Vì ta là khách quý của võ lâm minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái Tả Lãnh Thiền a!" Nghê Thường bộ dạng nghiêm chỉnh kéo Đông Phương, tựa đầu lên vai nàng, những người chung quanh nhìn giống như là tình lữ, "Thật ra ta cũng là giúp cho Tả Lành Thiền, hắn phải lấy lòng ta, thì Hành Sơn sao có thể dám đắc tội với ta?" Thật ra thì trên tay nàng còn có lệnh bài của Cẩm Y Vệ đưa cho, nên Tả Lãnh Thiền nghĩ nàng là người quan trọng của Cẩm Y Vệ Mộ Dung Xung nên mới lấy lòng nàng.

"Được rồi, vậy ngươi nói ta biết ngươi kéo ta đi đâu vậy?" Đông Phương bất đắc dĩ nhìn về phía hậu viện đang đi đến.
Nghê Thường lạnh lùng ứng đối với những lời chào hỏi của người chung quanh, nhìn bọn họ như vậy nàng cũng đã quen, đúng là biết dùng thủ đoạn. "Bởi vì ngươi là Đông Phương Bất Bại a, không lẽ ngươi không biết thủ hạ của ngươi Khúc Dương sắp đến rồi sao?" một khi có người nhận ra thân phận của Đông Phương Bất Bại, thì mọi chuyện sẽ xoay chuyển.

"Ta còn tưởng ta sẽ há miệng chờ sung rụng, thì ra là có nhiều lão chim ưng đến vậy." chuyện này cũng hao chút công phu rồi, không bằng đến lúc đó tìm cơ hội giải quyết với nàng.

"Đỡ cho ngươi phải đi thanh lý môn hộ, không phải sao?" Nghê Thường biết Đông Phương đa nghi thì sao có thể bỏ qua được, quan hệ giữa Khúc Dương và Lưu Chính Phòng này cũng khiến tâm những kẻ trong môn phái sôi trào, thì sao có thể lừa được tai mắt Đông Phương chứ?
"Bất quá chuyến này ta đi không phải vì thanh lý môn hộ, chuyện nhỏ này không đáng để ta phí tâm. Nếu Khúc Dương bị bắt sống." Đông Phương nghĩ đến chuyện kia, khóe miệng lộ ra nụ cười âm lãnh, "Vậy thì chơi cho tốt đi."

"Vậy mục đích của ngươi là gì? không lẽ đến giải sầu sao?" Nghê Thường không để ý cười nói.

Đông Phương cũng không che dấu Nghê Thường ý này. "Ta đến tìm muội muội."

"Muội muội ngươi?" lúc trước biết được Đông Phương có một người cha, bây giờ lại thêm muội muội, qua thêm chút thời gian nữa không biết Đông Phương lại có chuyện gì, Nghê Thường cũng có chút mong đợi.

"Có lẽ nàng cũng không nhận ra ngươi, vậy chờ ít ngày, có sư phụ nàng ngươi sẽ biết."

Trong môn phái có nữ tử, Nghê Thường ghĩ đến mấy ngày qua mình gặp không ít các môn phái đứng đầu: "Là Định Dật sư thái? vậy muội muội ngươi là đệ tử trong đó?"
Đông Phương do dự, đúng là mình biết đệ tử đó tên là Nghi Lâm, có phải muội muội mình thì cũng không dám chắc. "cụ thể cũng không rõ, đợi ta hỏi một chút là được."

"Cần ta giúp không?" Nghê Thường thả tay Đông Phương hỏi.

Đông Phương hái lá từ cây bên cạnh, đưa cho nàng: "hiện tại thì chưa cần." chuyện tìm muội muội nàng đích thân đến cũng là nguy hiểm rồi chỉ cần qua tay ai đó thiếu chút gì đó sẽ bị bại lộ liền.

"Nếu ta giúp được thì ngươi cứ nói với ta là được." Nghê Thường cẩn thận lắng nghe âm thanh chung quanh, dường như đang có tiếng hô hấp càng ngày càng gần.

"Oh, đây là gì vậy?" tiếng bước chân vội vã thì mọi người cũng biết chuyện không ổn, Nghê Thường bắt một người lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Nhìn Nghê Thường một cái người này nhịn xuống sợ hãi trả lời: "Nghe nói Lệnh Hồ Xung cấu kết với Điền Ba Quang, bắt Nghi Lâm phái Hằng Sơn, gϊếŧ chết vài người phái Thanh Thành, đả thương Thiên Môn chân nhân phái Thiên Sơn."
"Chuyện Lệnh Hồ Xung làm cũng lớn thật." Nghê Thường nghe nói như vậy, trong đầu lại là kẻ hình ảnh bại hoại kia.

"Qủa thật không ngờ hắn thân như vậy mà làm được nhiều chuyện thật, cũng thật là lợi hại." Đông Phương nghĩ đến tên hào sảng đó, cảm giác chuyện này không giống như những gì người này nói, nói đến là Nghi Lâm thì cũng không chắc, nếu đem hà bao trên người mình cho người khác thì hẳn là tin tưởng rồi.

Vậy giữa hai người xảy ra chuyện gì mà mình không biết sao? Nghê Thường lại nghĩ đến.

"Ngày mai là đại hội Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm, ngươi đến không?" 

"Đến chứ!" Đông Phương cũng không xác định, bất quá Khúc Dương cũng sẽ không chắc sẽ cùng mình quay về Hắc Mộc Nhai, mình cũng nên đến một lần. Hơn nữa muốn nhìn thấy muội muội nàng bộ dạng thế nào rồi.
"Vậy ngày mai ở đây bọn ta đi cùng người."

Ngọc Nương cùng mọi người đến sau Đông Phương một ngày, khi Đông Phương quay về Quần Ngọc Uyển thì Ngọc Nương liền cho người dọn dẹp mọi thứ đi.

Ngọc Nương vừa nhìn thấy Đông Phương liền hành lễ: "Giáo chủ ngài đã quay về, chuyến này vẫn thuận mời chứ?"

Ngọc Nương không phải người thông minh đây cũng là nguyên nhân Đông Phương cân nhắc nàng, chắc là xảy ra chuyện gì rồi sao ánh mắt lại tránh né?

Trong lòng Đông Phương sinh nghi, nhớ đến mấy ngày trước có người truyền tin cho mình liền cảnh giác: "Có bổn tọa ra tay thì có gì không thuận lợi chứ?"

"Chuyến này đi tất cả đều bình yên!" Đông Phương nhìn lướt qua mắt Ngọc Nương, Ngọc Nương cúi đầu, dịu dàng nói: "Vậy thì tốt."

"Giáo chủ, Ngọc Nương có hầm cho giáo chủ tổ yến, giáo chủ ăn một chút đi!" Ngọc Nương đem tổ yến cho Đông Phương.
Không thể che giấu được tâm tư của mình, xem ra mình chọn thật đúng người, Đông Phương cười một tiếng nói: "Ừ."

Qủa nhiên vị tổ yến này không giống trước kia, trước kia Ngọc Nương làm tổ yến khó mà ăn nổi, bây giờ lại nhão thêm vài phần, xem ra tổ yến này không phải do nàng làm, là ai vậy?

Đông Phương làm bộ mặt quan tâm: "Sao vậy, sắc mặt có gì lạ à?" cảm giác trong bụng khó chịu Đông Phương nhìn thêm chút nữa thấy ánh mắt nàng cùng lời nói hoảng sợ, còn có gì mà không hiểu, dưới cơn nóng giận liền hất đồ đèn. Ôm bụng mình, "Ngươi dám hạ độc bổn tọa!"

"Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ có nổi khổ riêng. Xin giáo chủ tha mạng."

"Ta gϊếŧ ngươi." Đông Phương lảo đảo hai bước, phun ra một ngụm máu, giơ tay lên liền vô lực hạ xuống, cả người ngã trên đất.
"Giáo chủ, ngài yên tâm đi đi, kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa chuộc tội ngày hôm nay." nhìn ánh mắt Đông Phương dần nhắm lại, Ngọc Nương thở nhẹ một cái, mới biết khi nãy nàng sợ tới chừng nào, vậy thì nàng sẽ không còn được cùng Lâm đại ca hai người thành đôi

Cảm giác được Ngọc Nương hốt hoảng bỏ chạy đi đâu đó, Đông Phương nằm dưới đất liền mở mắt: "Thật đúng là đáng yêu đến sai dột, tiểu bạch thỏ lực sát thương cơ hồ là không a!"

"Chỉ là đất này có chút bẩn a!"

===///===

Tác giả có lời muốn nói

Có cảm giác Đông Phương trừng phạt Ngọc Nương hơi nhẹ, nàng ta chỉ vì muốn có được nam nhân mình yêu liền hạ tâm độc ác gϊếŧ chết Đông Phương luôn coi nàng như thân tín, nhân phẩm thật không ra gì, nhất là câu "ngàn khổ nên bất đắc dĩ", thiệt khiến tui cạn lời a!
Bình Luận (0)
Comment