Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 45

"Không biết Đông Phương giáo chủ đến Ngũ nhạc kiếm phái chúng ta có chuyện gì?" Nhạc Bất Quần hắn không hổ danh là quân tử kiếm, đối với cừu địch nhiều năm vẫn lễ độ tôn kính, chỉ là trong mắt toàn là phòng bị trong lòng thì thấp thỏm.

"Bổn tọa đến đây không lẽ cũng phải hỏi các vị sao?" Đông Phương khinh thị quét qua đám người này, trong lòng khinh thường không chút che dấu, biểu lộ ra ngoài.

Vì quan hệ với Nghê Thường mập mờ nên Đông Phương không rõ vô tình hay hữu ý khiến hai người xa cách, lúc này nàng chỉ muốn một mình đối mặt với những người này, nhưng lại không được vì bị Nghê Thường kéo lại, trong lòng cũng ấm áp không phản kháng nữa.

"Đông Phương Bất Bại này dám khinh thường như vậy xem ra là có hậu chiêu gì rồi." Nhạc Bất Quần thấy lưng lạnh ngắt, "Không lẽ ma giáo thừa dịp chính phái không đề phòng liền tấn công thành Hành Dương?" nghĩ đến như vậy trong miệng hắn có chút khó chịu, hắn biết võ công bản thân đứng cùng Tà Lãnh Thiền còn thua xa nếu là đánh với đệ nhất thiên hạ Đông Phương Bất Bại thì càng không biết được.


Hắn đưa mắt nhìn mọi người sau lưng, họ đều là đệ tử của mình, khiến mình ưng ý nhất chính là đại đồ đệ và nhị đồ đệ. Mặc dù đại đồ đệ Lệnh Hồ Xung có võ công cao nhất, nhưng lại không có lòng, vào giang hồ cuối cùng cũng không phát huy được võ học phái Hoa Sơn ta. Nhị đồ đệ thì lại có lòng, chỉ là lòng dạ tính toán không tốt, mình đối với hắn luôn có phòng bị, nếu phái Hoa Sơn rơi vào tay hắn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Ai ~ nhìn tình hình như vậy nếu mình phải đánh với Đông Phương Bất Bại sợ là lành ít giữ nhiều, chức chưởng môn cũng nên định đoạt.

"Đại đệ tử Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung tiến lên."

Lệnh Hồ Xung biết cục diện trước mặt có chút kỳ quái, nghĩ đến tự cho mình là thông minh, nói cho Đông Phương Bất Bại biết tung tích của Nghi Lâm, cũng không biết có chuyện gì không. Nếu tất cả do lời nói của mình gây ra, thì sau này sao mình có thể yên tâm được.


"Đại đệ tử Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung, tài đức đầy đủ, tình nghĩa song toàn. Định là chưởng môn thứ 20 của Hoa Sơn." thời gian là vàng, Nhạc Bất Quần chỉ có thể truyền như vậy nếu mình còn sống thì chuyện người kế thừa tính sau vậy, nếu không thì hắn cũng có sư nương trông chắc cũng chu toàn rồi.

Không hiểu sao lại trở thành chưởng môn kế nhiệm, cho dù hắn cũng từng nghĩ đến, dù sao mình cũng là đại đệ tử của sư phụ, nhưng lúc này không phải tỏ ý sư phụ sắp phải chết sao? vì vậy trong lòng thống hận bản thân nhìn Đông Phương từng cứu mình mà oán phẫn.

Thấy cái người nói phải có ân thì báo đáp Lệnh Hồ Xung kia ánh mắt căm hận nhìn mình, Đông Phương cũng biết danh tiếng của mình trong lòng mọi người, bất quá nàng không quan tâm, đạo lý bất đồng không cùng ý nghĩ.


"Từ xưa đến nay chính tà bất phân, chắc hẳn Đông Phương giáo chủ cũng đã biết, hiện tại xem ra không phải thiện rồi!"

Đông Phương vỗ lên tay vịn, muốn đứng lên, lại bị cánh tay khác kéo lại, thấy ánh mắt Nghê Thường kiên quyết. "Đem chuyện sau lưng ngươi giao cho ta." ngươi yên tâm đối phó họ, chuyện còn lại giao cho ta, bất kỳ ai cũng không ám toán ngươi được.

Đông Phương võ nhẹ lên mu bàn tay Nghê Thường, nở nụ cười ấm áp khiến ánh mắt chung quanh lay động, bọn họ cũng nhìn thấy rõ nữ tử đầy kinh diễm này.

Nữ tử này là ai, sao lại cùng một chỗ với Đông Phương, có lẽ không phải thứ tốt gì, nghe nói thánh cô ma giáo Nhậm Doanh Doanh tuổi tác cũng không cách Đông Phương Bất Bai bao nhiêu, không lẽ là nàng. Có người còn biết nữ tử này có quan hệ gì đó với phái Tung Sơn, trong lòng liền suy đoán, không lẽ Tung Sơn treo đầu dê bán thịt chó, cấu kết cùng ma giáo những kẻ nghĩ như vậy không hề ít, trong đó vui vẻ nhất là Nhạc Bất Quần, hắn cho là mình cũng tìm được cớ cướp lấy vị minh chủ của ngũ nhạc.
Người đi thẳng mắt không chớp đến giữa đài, ánh mắt ngạo thị tất cả mọi người, nhìn bọ họ nơm nớp lo sợ Đông Phương cười khẽ, "trong lúc bổn tọa rãnh rỗi, nghe nói không biết từ lúc nào thành Hành Dương lại có đồng minh với Nhật Nguyệt thần giáo ta, liền đến xem thử thực hư thế nào."

Nghê Thường bên dưới có chút kinh ngạc nhìn nàng, đây là đang giúp Lưu Chính Phong bỏ đi nghi ngờ sao? không đúng a, với tính tình của nàng lúc này không phải nên bỏ đá xuống giếng ngồi nhìn ngũ nhạc kiếm phái đấu đá mình ung dung xem kịch sao, chứ sao lại nói ra những lời này?

Lãnh đạm nhìn chung quanh ý nghĩ Đông Phương lúc này rất đơn giản, chỉ là ở hậu viện bắt được những người vô tội kia. Nàng nhớ đến vì thổ phỉ mà cha con nhà nàng ly tán, người vô tội luôn phải hy sinh bất kỳ lúc nào. Nàng có thể đối mặt những cũng không mong những người vô tội kia cũng bị cột chung vào tội danh không có mà bị gϊếŧ.
Lưu Chính Phong biết vì mình cũng bất đắc dĩ mà phải che dấu, nhưng hắn không ngờ Đông Phương Bất Bại lại giúp mình, không lẽ muốn dùng mình khiến mình nhớ ân tình của hắn, sau này hắn sẽ lợi dụng điểm yếu này uy hiếp người khác hành mình.

Lưu Chính Phong còn đang mưu tính thế nào, thì chỗ này Đông Phương vẫn đứng đó, nhiều năm cư vụ thượng vị, dĩ nhiên có khí thế uy hiếp người, khiến các môn phái nhao nhao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sợ ánh mắt sát thần kia, trêu chọc một chút liền gặp họa.

Đông Phương trước mặt mình luôn cười đùa vui vẻ đúng là khiến mình ngạc nhiên đến vui vẻ, trước đó mấy ngày còn làm hoa khôi gây họa, hôm nay lại là giáo chủ uy nghiêm. "Ngược lại cũng có trăm phần bách biến căn cơ." Thiên Môn đạo trưởng phái Thái Sơn, tính tình ngay thẳng hung dữ, liền hạ chiến thư với Đông Phương, khiến Nhạc Bất Quân không kịp cản lại, chỉ có thể giúp đỡ để giảm đi phần nào.
"Ngươi chắc chứ, nói những người khác cũng như vậy." Đông Phương cũng không hề coi thường những kẻ không phục kia. Hơn nữa nàng cũng không phải người tốt, cắt đường lui của kẻ khác thì nàng một chút cũng không nương tay.

Bị Đông Phương chặn lại khiến Nhạc Bất Quần muốn khóc, nhưng cũng phải nuốt răng bị rớt vào trong bụng, khuôn mặt thư sinh nho nhã che đi sự hung tợn: "Chính tà bất phân, tất nhiên chúng ta sẽ cùng tiến lên với Thiên Môn sư huynh."

"Vậy cũng tốt, bớt đi lễ nghi phiền phức, các ngươi lên hết đi!" Đông Phương cũng biết rõ tu vi cả chưởng môn ngũ nhạc kiếm phái, đây cũng chả phải thứ tự cao tự đại gì, chỉ là muốn tiết kiệm thời gian thôi.

"Lời này của Đông Phương giáo chủ cũng thật khinh thường!" bị lời cuồng ngôn chọc tức khiến Nhạc Bất Quần cười lạnh hai tiếng, bất quá chỉ là thiếu niên mới hơn 20 lại dám khinh thị mình như vậy, trên giang hồ nhiều năm cho dù hèn nhát đi nữa để võ lâm đồng đạo truyền ra nhạo báng thì thật nhục nhã.
Thấy Nhạc Bất Quân đen mặt, không để ý đến cái danh quân tử kiếm của mình, Đông Phương có chút thất vọng, trong đám này Nhạc Bất Quần còn có chút lòng dạ, lại ngu đến nỗi không biết tiến lui, đáng tiếc a, Tà Lãnh Thiền lớn mạnh lại không đến, nếu không nhân cơ hội này xem trọng lượng mấy tên kia a.

"Võ công của Nhậm Ngã Hành bọn ta cũng đã gặp qua, cũng biết ngươi kế nhiệm bản lĩnh lớn đến bao nhiêu, không nói đến danh tiếng rất tốt bên ngoài a!" lời nói Thiên Môn đạo trưởng đầy sự châm chọc, hắn cùng Nhạc Bất Quần xông lên, Đông Phương Bất Bại tuổi còn trẻ, võ công nhất định không cao, đoán chừng cùng tầm thường như mình thôi.

Không cần tranh miệng lưỡi với đám người này, Đông Phương tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ.

"Trước hết để cho Thiên Môn phái Thái Sơn ta vận động gân cốt cùng Đông Phương giáo chủ một chút." Thiên Môn đạo trưởng rút kiếm bay vào giữa.
"Ngươi đúng là coi trọng mình a!" Đông Phương kẹp một cây kim trong tay, phóng đến chỗ Thiên Môn khí thế bất phàm kia.

Đông Phương dùng chút nội lực, đám người ở đây cũng có thể nghe được, bọn họ trợn mắt há mồm, Thiên Môn đạo trưởng khí thế hừng hực kiếm rơi một chỗ người bay một nơi như là cái bao rớt đất.

Qủa nhiên, cuối cùng muốn luyện gân cốt cũng chả được nữa rồi.

"Khoan!" một tiếng quát to, chỉ thấy Đinh Lực nắm chặt cờ phái Tung Sơn trong tay, nổi giận đi tới.

Bình Luận (0)
Comment