Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 57

''Giáo chủ, Hà nữ hiệp đến đưa phạm nhân đi.''

''Aizz, đến nhanh thật!'' Đông Phương nhìn Thiết San Hô còn đang rối rắm biết mục đích mình cũng đã thành. ''Ngươi không tính nói sao?'' Hiện tại Hà Ngạc Hoa đã đứng bên ngoài cũng khiến cho Thiết San Hô thêm áp lực hơn.

''Ta nghĩ ngươi cần thêm thời gian.'' Đông Phương đứng dậy, ''Nói với Hà nữ hiệp Thiết San Hô ở đây đợi''

''Khoan, ta nói cho ngươi biết!'' Nếu không đáp ứng Đông Phương Bất Bại sợ là cái mạng ngoài kia cũng sẽ bị kéo theo.

Qua lưng lại với Thiết San Hô ngoài miệng Đông Phương hiện lên nụ cười, nàng cũng biết lúc này sự đề phòng của Thiết San Hô cũng đã mất hết, nàng biết khi Hà Ngạc Hoa đứng trước mặt mình thì sẽ gây bất lợi cho nàng, trừ đáp ứng nàng cũng hết cách xem ra nàng cũng cảm thấy hối hận bản thân vì ham lại mà phải nói ra những chuyện không nên này.


Khi Đông Phương quay về, Nghê Thường cũng đã tỉnh hai chân trống không đứng trên đất quay lưng về phía mình.

''Nghê Thường, nền đất rất lạnh sao lại đi chân trần?''

Dường như Nghê Thường không nghe thấy dáng vẻ vẫn như vậy, như là bị chế trụ Đông Phương cảm giác không ổn, liền tiến lên nhìn thấy môi Nghê Thường trắng bệch ánh mắt đầy sát khí thậm chí con ngươi đang nổi lên màu đỏ. Không xong rồi lần trước khi nhìn thấy Nghê Thường như vậy đó là lần đầu khi vừa gặp nàng.

Nhưng mà Bình Nhất Chỉ mới giúp nàng xem mạch theo lý thuyết thì không hẳn sẽ phát tác bây giờ nếu không Bình Chỉ đã nói với mình nhưng mà hiện tại không lẽ là... Nhìn thấy mảnh giấy trên tay Nghê Thường cẩn thận xem qua thì sắc mặt đại biến.

''Tra rõ liên quan đến trại chủ bị Thiết Phi Long gϊếŧ chết, mời thiếu chủ nhanh quyết định.'' Ký tên Mục Cửu Nương, nếu như nói trước kia thì Nghê Thường còn cho là sư phụ nàng võ công trác tuyệt chỉ bị mất tích, nhưng phong thư hiện tại của Mục Cửu Nương không thể nghi ngờ đã đánh vỡ mọi hy vọng của nàng.


''Nghê Thường.'' Đông Phương cảm giác chỉ cần Nghê Thường động thủ liền ngăn nàng lại.

Ai ngờ khi Nghê Thường nghe được tiếng gọi 'Nghê Thường' ôn nhu không biết là đang nghĩ gì liền phun ra một ngụm máu liền ngã xuống. Để Nghê Thường nằm ngay ngắn sắc mặt Đông Phương càng khó coi hơn nàng biết tình trạng thân thể Nghê Thường rất yếu, nhưng hiện tại cũng đang chứng minh với Đông Phương chuyện này cũng không thể dùng chữ yếu để hình dung.

Nàng cũng biết rõ căn bệnh này của Nghê Thường thật ra cũng là do luyện công sai cách nợ này cũng là tính trên đầu Thiết Phi Long nếu không phải hắn hại chết Lặng Mộ Hoa thì Nghê Thường cũng không có ai chỉ dẫn tự mình mày mò mà thành bộ dạng như hiện tại.

''Hạ lệnh xuống cho ta, toàn bộ Nhật Nguyệt thần giáo truy sát Thiết Phi Long dám bao che thì là kẻ thù của Minh Nguyệt Hiệp.''


Cổ kiệu vừa hạ xuống đất, thì đã có người ân cần vén rèm lên cung kính khom người chờ người trên kiệu đi xuống, người bước ra ngoài kia chính là Hồng Hoa Qủy Mẫu.

Kim Dị Độc chăm chú nhìn người đã bên cạnh bồi bạn cùng mình nhiều năm tiến đến nâng tay nàng nghênh đón: ''Phu nhân.''

Nhìn Kim Dị Độc một cái Hồng Hoa Qủy Mẫu gật đầu nàng cũng đã nghe thấy tin của Minh Nguyệt Hiệp hôm nay vội chạy đến đây. ''Người đâu?''

''Đang chờ bên trong.'' Nhìn chung quanh Kim Dị Độc nhỏ giọng nói và tai nàng: ''Còn có thư truyền của Hướng Vấn Thiên muốn cùng bọn ta bàn đại kế.''

Ở bên ngoài Kim Dị Độc đã sớm cùng Hồng Hoa Qủy Mẫu thương lượng xong, sau khi đi vào hàn huyên một hồi cho đến khi nhìn thấy mặt Thiết Phi Long có vẻ lo lắng hai người cùng cười một tiếng không nhanh không chậm bắt đầu hỏi mục đích của hắn.
Cho dù biết Kim Dị Độc đang chơi mình nhưng muốn có chỗ dựa tốt thì đối với Thiết Phi Long cũng đã như tuyệt lộ.

Từ khi mình chạy trốn Thiết Phi Hổ biết mọi chuyện của mình mà mọi người không biết được, kể cả chuyện mình ám sát Lăng Mộ Hoa nếu như đến Minh Nguyệt Hiệp nói ra những chuyện này thì với tính tình sư chất như nhau kia cùng cách làm việc của Minh Nguyệt Hiệp sao có thể bỏ qua cho mình, mà thế lực Minh Nguyệt Hiệp cũng không hề nhỏ còn có có Minh Nguyệt Hiệp cũng đã liên minh với Cẩm Y Vệ, ngược lại nói không chừng sẽ dùng thế lực triều đình để bắt mình, nếu mình rơi vào tay bọn nhất định sống không được chết cũng không xong.

Không biết sao đột nhiên Nhật Nguyệt thần giáo lại phát lệnh truy sát, thiên hạ rộng lớn lại chỉ cho mình một chỗ nho nhỏ cho dù thái độ Đông Hán lạnh nhạt thì mình cũng nên gây tội, dù sao nó cũng có thể chống lại được thế lực của Cẩm Y Vệ còn có thể cưỡi lên cả thế lực bên trên. Nghĩ như vậy Thiết Phi Long trong lòng có một cổ bực bội vô hình, nhớ đến năm đó hắn hăng hái vì Thien Lang kiếm phổ mà phải rơi vào cuộc sống như chuột cống trên phố.
"Kim thái giám quả nhiên khoái nhân khoái ngữ vậy Thiết mỗ cũng không dài dòng nữa, tại đang bị Minh Nguyệt Hiệp cùng Cảm Y Vệ truy sát, hy vọng chỉ có thể dựa vào Đông Hán."

"Vậy ngươi dùng gì để dựa vào mà khiến chúng ta mạo hiểm đắc tội Minh Nguyệt Hiệp chịu hiểm nguy che chở ngươi?" Qủy Mẫu biết miệng Thiết Phi Long còn có lời muốn nói, vì vậy liền theo ý hắn hỏi tới.

"Qủy Mẫu có khi gϊếŧ người không cần võ công cao mình gì chỉ cần dùng chút mánh khóe nhỏ là đủ." tinh quang trong mắt Thiết Phi Long chợt lóe, dự tính nói chuyện Lăng Mộ Hoa đã chết từ lâu cho bọn họ nghe, mình làm sao gϊếŧ chết vị cao thủ thiên hạ này. Lời nói đầy đắc ý, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Hồng Hoa Qủy Mẫu càng thêm âm trầm.

"Người tới là ai?" Qủy Mẫu đột nhiên nói khiến những người khác đang ngồi phải kinh sợ, trong lúc đó Hồng Hoa Qủy Mẫu cũng bước ra ngoài sân chỉ có một mình Thiết Phi Long cảm thấy không ổn liền lui ra sau viện.
"Tại hạ Đông Phương!" Đông Phương xếp lại quạt đứng trên không trung. "Hồng Hoa Qủy Mẫu 5 năm trước không gặp, ngươi ngược lại vẫn không thay đổi a!"

"Đông Phương giáo chủ cũng không như trước hơn nữa võ công cũng nâng lên một bậc, không biết lần này đến có phải là đánh lén hay không." thấy khinh công như vậy Hồng Hoa Qủy Mẫu sao không biết là đang thị uy với mình chứ? chỉ là thị uy này đúng là thành công, vì với võ công này cũng năm đó khiến lưng mình ăn một nhát chủy thủy, khiến mình chút nữa là mất mạng, nếu không phải năm đó hắn không muốn lấy mạng mình chỉ sợ là bây giờ cũng không còn Hồng Hoa Qủy Mẫu nữa rồi.

"Đông Phương sao có thể làm vậy chứ, chỉ là năm đó Hồng Hoa Qủy Mẫu ngươi đưa lưng về phía ta, tại hạ cũng không muốn làm hư hảo ý của người nên đánh một cái thôi." Đông Phương cũng không thừa nhận mình đánh lén, với thân phận của nàng mà đánh lén thật khó nghe a.
Hồng Hoa Qủy Mẫu cũng biết tính tình người này, vô sự không lên điện tam bảo: "Lần này đến Đông Phương giáo chủ có chuyện gì, không lẽ muốn đến gặp bọn ta."

"Đây cũng không phải, chỉ là tên đứng sau ngươi có chút chuyện, chỉ muốn đến đòi một câu trả lời thích hợp mà thôi."

"Luyện Nghê Thường?" liên quan đến Đông Phương Bất Bại cũng chỉ có mỗi Luyện Nghê Thường.

"Tiểu nữ nhi Công Tôn gia." nhìn quanh không thấy bóng dáng Kim Dị Độc nếu không hắn thấy mình cùng nữ nhi hắn mặt mũi có vài phần giống, có thể bị hù chết hay không.

Mặt Hồng Hoa Qủy Mẫu biến sắc dường như nghĩ đến nghĩa tử ngu ngốc Công Tôn Lôi: "Không lẽ là vì những chuyện này?" không biết tiểu nữ nhi của Kim Dị Độc có vận may gì mà lại khiến cho nàng phải ra mặt.

Chuyện này rõ là ngoài dự liệu của Hồng Hoa Qủy Mẫu, Đông Phương cười cười làm bộ như sao cũng nói được: "Dĩ nhiên nếu như Qủy Mẫu không đồng ý, vậy thì Qủy Mẫu hãy đem Thiết Phi Long giao cho tại hạ đi."
"Đông Phương giáo chủ thật đúng là không khách khí a!" nhưng chắc hẳn trước một người cái này có thể khiến phải chịu nhiều hơn.

"Chỗ nào, đây không phải là hai chúng ta cũng có chút duyên phận sao?"

Hồng Hoa Qủy Mẫu trơ tráo không cười nhìn người trước mặt bắt đầu vô lại đùa bỡn, không muốn giao nhưng nghĩ đến thế lực Nhật Nguyệt thần giáo ở phương Bắc thì trầm tư một hồi nghĩ kế. "Được thôi ta để Đông Phương giáo chủ thuận lợi chuyện này vậy." nàng vẫn luôn thương yêu Công Tôn Lôi không nghĩ đến đứa nhỏ kia mà nói đến Kim Dị Độc đối với mình cũng có ân, nếu đáp ứng người trước mặt sợ là lúc đó hai người cũng phải bỏ ra chút gì đó. Nàng cũng biết chút chuyện của Kim Dị Độc năm ấy.

"Vậy thì tốt rồi, không làm phiền Qủy Mẫu, ta người của ta cũng đem Thiết Phi Long đi rồi."
"Ngươi!" nhìn nụ cười sâu hiểm của Đông Phương Hồng Hoa Qủy Mẫu cũng biết không đánh lại võ công của hắn nên đành nhìn xuống cục tức này. Chỉ có thể cười đơ mặt nói: "Vậy thì tốt rồi." bất quá thì Thiết Phi Long cũng đã nói ra chuyện mình muốn biết, cho dù đối địch với Nhật Nguyệt thần giáo cũng phải giữ hắn lại.

Bình Luận (0)
Comment