Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 7

Lúc này Đông Phương Bất Bại còn đang nghe Tuyết Tâm nói đem theo nữ nhi Nhậm Doanh Doanh đến bên cạnh, quả nhiên nhắc đến nữ nhi, thì dường như Tuyết Tâm nói cũng không hết, biểu tình trên mặt cũng thêm nhu hòa.

"Mấy ngày gần đây Ngũ Nhạc Kiếm phái bên dưới núi ồn ào, thuộc hạ cũng chưa có đến thăm Doanh Doanh, đứa nhỏ có khỏe không?"

Tuyết Tâm nghe vậy, cười một tiếng: "Đứa nhỏ còn nhiễm chút phong hàn ngược lại không vội, chẳng qua ngoài miệng kêu cha, nhưng thật ra thì lại muốn Đông Phương thúc thúc dẫn ra ngoài chơi."

"Giáo chủ bế quan, sợ là không ai phụng bồi tiểu công chúa này ra ngoài chơi, đúng lúc hôm nay Đông Phương thúc thúc rảnh rỗi vậy đưa nàng lên núi hái trái cây vậy." Nói đến Nhậm Doanh Doanh, cảm tình mà Đông Phương Bất Bại đối với nàng rất là phức tạp. Cũng do tiểu cô nương này xấp xỉ với tuổi tác muội muội đã thất lạc nhiều năm, nhiều năm rồi cũng chỉ biết nhìn tiểu cô nương này xem như muội muội mà đau lòng, có thể nói cầu như được gì đó. Nhưng đồng thời nàng lại là nữ nhi của kẻ thù Nhậm Ngã Hành, trong cái yêu thương này không thiếu vào xen lẫn của sự lợi dụng.


Nghe Đông Phương Bất Bại thương yêu nữ nhi mình như vậy, nháy mắt Tuyết Tâm lại ý ra một ý nghĩ khác, hiện tại tuổi Đông Phương Bất Bại vẫn còn trẻ, ước chừng cũng chỉ lớn hơn Nhậm Doanh Doanh có sáu tuổi, mà vị Đông Phương thúc thúc này đối đãi với Doanh Doanh cũng rất gần gũi, tương lai để hai người chung một chỗ cũng không hẳn là không được, dù sao Đông Phương Bất Bại cũng có tướng mạo võ công tốt, cũng coi như là nhân trung long phượng, chờ phu quân ra ngoài nhất định phải đem chuyện này nói cho hắn biết, còn thân phận, cái này cũng không có gì, giữa hai người cũng không có liên hệ máu mủ. Bọn họ luôn tự xưng là danh môn chính phái coi mình là tà ma ngoại đạo, nhưng lần này liên quan đến hạnh phúc của nữ nhi, tà ma  một lần thì ngại gì.

Vì vậy ngoài hỏi thăm sức khỏe của Đông Phương Bất Bại ánh mắt lại càng thêm nhu hòa, khiến ánh mắt Đông Phương Bất Bại cũng phải né tránh một chút. Hai người vừa định đi gặp Doanh Doanh một chút, thì nữ tỷ tiểu Thúy hốt hoảng vội chạy tới nói: "Khải bẩm phu nhân, tiểu thư, tiểu thư nàng bị bắt rồi!"


Tuyết Tâm nghe xong sắc mặt đại biến: "Sao lại có thể như vậy?"

Lúc này mồm miệng tiểu Thúy hết sức lanh lợi liền đem mọi chuyện đầu đuôi thuật lại một lần, cũng nói là do Ngũ Nhạc Kiếm phái gây ra.

Định dùng chuyện này để ép Nhậm Ngã Hành xuất quan, nhưng lại bị Tuyết Tâm ngăn lại, Tuyết Tâm lại tự mình cố ý xuống núi cứu nữ nhi, vội mang theo mấy thị nữ có võ công vội vàng rời đi, để lại Đông Phương Bất Bại không kịp ngăn cản.

Đông Phương Bất Bại thấy vậy cũng bất đắc dĩ: "Nữ nhân ngu ngốc, đây không phải là đi chịu chết hay sao? Cũng khó trách, trên đời này làm gì không có mẫu thân nào mà không thương hài tử của mình đâu?" Nghĩ một chút, Đông Phương Bất Bại cảm thấy hành động của Tuyết Tâm như vậy, đối với mình càng thêm có sức hút, không quá vội vàng đuổi theo.


Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vỗ tay một cái, liền có một thủ hạ thân tín dùng khinh công xuất hiện sau lưng nàng, "Tham kiến phó giáo chủ." Đông Phương Bất Bại căn bản không thể nhìn thấy được nơi Nhậm Ngã Hành bế quan, trong mắt lộ ra một tia âm ngoan, "Đêm Nhậm dại tiểu thư an bài thật tốt, không được để tổn thương chỗ nào. Hai canh nữa giáo chủ sẽ tự mình xuất quan hạ Nhai. Điều động toàn bộ các giáo trung tinh anh, đến lúc đó các ngươi dẫn theo người ngựa, theo như kế hoạch, không được sai sót."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" biết chuyện này rất quan trọng, tên thuộc hạ thân tín kia nhíu chặt chân mày, nghiêm túc chắc chắn nói.

Trong lúc này Tuyết Tâm đã đem theo năm thị nữ xuống núi tìm Ngũ Nhạc Kiếm phái tính sổ, đúng lúc đụng phải Ngũ Nhạc Kiếm phái không có cách nào lên được núi, kết quả không tha cho, Tuyết Tâm bị bắt, đám thị nữ cũng chết hết. Sau đó may thay Hoa Sơn nữ hiệp Ninh Trung động lòng trắc ẩn, thả cho nàng con đường sống, cũng được Ninh Trung nhắc nhở, nàng phát hiện có gì đó không ổn, nghĩ tới ngoại trừ nội gián, thì đúng là có người muốn khơi mào cuộc tranh đấu giữa Ngũ Nhạc Kiếm phái và Nhật Nguyệt Thần giáo. Nhưng mà lúc này mình cũng do mình không nghĩ ra, nên mới tạo thành cục diện như bây giờ. Nàng vội vàng muốn quay về Hắc Mộc Nhai báo cho mọi người biết tin này, vì vậy lợi dụng Thiên Lý Truyền Âm phát tín hiệu cầu cứu.
Lúc này trên Hắc Mộc Nhai vội vàng đem người đến chuẩn bị cứu Tuyết Tâm, nhưng lại gặp được Đông Phương Bất Bại cũng hạ Nhai. "Tham kiến phó giáo chủ." Mục đích báo cho bọn họ biết.

"Phu nhân tất nhiên là quan trọng, nhưng mà bên trong này cũng rất quan trọng, vạn nhất nếu để năm phái kia bay lên đây thì Nhật Nguyệt Thần giáo chúng ta  khó mà giữ được!" "Vâng." đáp lại, cuối cùng mấy người kia cũng bị Đông Phương Bất Bại nói vài câu liền quay về, cũng có thể nói uy tín của Đông Phương Bất Bại rất lớn.

Tuyết Tâm đang trong cơn sợ hãi thì bóng tới lại gặp được Đông Phương Bất Bại cả người mặc bạch y, vạn phần mừng rỡ nàng liền nói: "Đông Phương hiền đệ, chúng ta bị lừa, Doanh Doanh không phải bị ... " Kết quả liền quay lưng về phía Đông Phương Bất Bại, nhanh chóng xoay người điểm huyệt đạo của nàng.
Lúc này Tuyết Tâm mới hiểu được, thì ra tất cả đều là do Đông Phương Bất Bại giở trò quỷ, nàng đau lòng nhìn người trước mặt mình đã từng tín nhiệm, nhưng hôm nay lại phụ lòng tín nhiệm của nàng, tức giận hỏi: "Tại sao?"

Đông Phương Bất Bại nhìn ánh mắt do dự không dám tin của Tuyết Tâm, trong mắt đầy ưu tư và phức tạp, "Ngươi thật ngu xuẩn, Hắc Mộc Nhai phòng bị sâm nghiêm, Doanh Doanh sao có thể bị người khác bắt dễ dàng như vậy được, ta nói thật với ngươi! trận chiến này giữa Ngũ Nhạc Kiếm phái và Nhậm Ngã Hành, cũng là do ta đã tính từ lâu trước đó, nhưng hắn vẫn rụt đầu không ra."

Nhìn người xa lạ trước mặt đầy mưu mô, Tuyết Tâm không dám tin đó đã từng là người ôn nh dễ thân cận Đông Phương hiền đệ, nước mắt làm mờ hai mắt nàng, khuôn mặt tuấn mỹ cũng dần trở nên mơ hồ, cuối cùng vì cái gì khiến nàng trở nên xa lạ như vậy, trước kia thượng Nhai còn xấu hổ, tâm địa hiền lành nhưng trong lúc mình lơ đãng thì lại biến mất rồi.
"Phu nhân thật xin lỗi." Đông Phương Bất Bại vận nội lực đánh một chưởng vào tim Tuyết Tâm, máu tươi từ miệng Tuyết Tâm chảy ra, nàng mở to hai mắt, chậm rãi ngã xuống. Đông Phương Bất Bại thu chưởng, nháy mắt hiện chút lệ quang.

Là một người thật lòng quan tâm mình, sâu hơn là vì người hay vì mình. Nàng từ từ quỳ xuống đất, nhìn người kia từ từ lạnh dần, trong miệng không ngừng nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Vốn là nàng không hề muốn làm tổn thương Tuyết Tâm, dù sao nữ nhân này đối với mình không tệ, sống cùng thì nàng cũng đối với mình mấy phần thật lòng, nàng cũng không có tham dự vào âm mưu của Nhậm Ngã Hành, nhưng tại sao nàng lại hạ Nhai, nhưng sao nàng lại trốn về được, chỉ cần Nhậm Ngã Hành xuống núi tranh đấu với Ngũ Nhạc Kiếm phái, tất nhiên mình sẽ cứu được nàng. Nhưng mà tại sao nàng lại trốn về để vạch trần chuyện có nội gián. "Sao ngươi lại quay về chứ?"
"Nếu ngươi đau khổ như vậy, sao không để người khác ra tay thay." Âm thanh lạnh lùng một người vang lên, Đông Phương Bất Bại cũng không nhúc nhích gì.

Đông Phương nhìn Luyện Nghê Thường mặc hồng y một cái, "Ngươi biết cái gì, thà để người khác gϊếŧ chết nàng, ta tình nguyện tự mình động thủ."

"Thật đúng là người vòng vo a!" Luyện Nghê Thường nhìn Đông Phương, "Nhưng mà đây không phải lúc ngươi nhìn người này mà thông cảm!"

"Ngươi không cần phải để ý tới, sao ngươi lại quay về?"

"Nghe thuộc hạ của ngươi nói, ngươi chuẩn bị động thủ, ta liền đến xem náo nhiệt." Luyện Nghê Thường cũng không nói cho Đông Phương Bất Bại biết mình có chút bận tâm, cộng thêm đã lâu rồi không đến xem.

"Vậy cực khổ cho ngươi, xa như vậy cũng chạy tới. Đợi ta tìm một người an bài chút, hôm nay ngươi theo ta về trước đi!" Đông Phương Bất Bại ôm thi thể đã lạnh dần trên đất lên, nét mặt đau thương khiến nàng mệt mỏi không ít.
"Ngươi không sao chứ?" Tự tay gϊếŧ chết người mình để ý, cho dù Luyện Nghê Thương cũng chưa từng làm, nàng cũng biết tư vị nàng cũng không dễ chịu chút nào, "Nếu không ta cõng giúp ngươi nha!"

"Không cần, đây là chuyện duy nhất ta có thể làm cho nàng!" Đông Phương Bất Bại đem Tuyết Tâm ôm vào trong ngực, "Năm đó ta theo sư phụ lên núi, khi đó nàng còn chưa phải là Nhậm phu nhân, chẳng qua chỉ là một hài tử hầu hạ của Nhậm Ngã Hành, nàng đối với ta luôn luôn rất tốt, khiến cho ta cảm nhận được sự ấm áp gia đình từ lâu. Lúc đó ta và Nhậm Ngã Hành đều muốn có được nàng, dù sao lúc đó ta cũng là đệ tử của giáo chủ,  thay mặt giáo chủ quyết định mọi chuyện bên trong, mà Nhậm Ngã Hành cũng chỉ là một tên Đường chủ thôi. Nhưng mà sau đó, sư phụ ta bị Nhậm Ngã Hành hại chết. Nàng lại thành thê tử của Nhậm Ngã Hành. Hôm nay người này lại do tay ta hại chết, vận may thật trêu ngươi."
Mỗi người đều có chút chuyện mà mình chưa bao giờ nói ra, Luyện Nghê Thường lẳng lặng nghe Đông Phương nói, cảm thụ nàng khó khăn bày tỏ hết nỗi lòng.

Tác giả có lời muốn nói: đã lâu rồi, mọi người nguyên đán vui vẻ! Đông Phương đoạt vị sao có thể thiếu Nghê Thường được chứ? 

Bình Luận (0)
Comment