Sự kiện Long Thời Nhậm cùng chuyện cũ về cha mẹ kết thúc chừng năm tháng, cũng là lúc Ngô Cẩn Ngôn đón sinh nhật tuổi 16.
Trước đó cô vẫn luôn nghĩ rằng Tần Lam nhất định sẽ không biết.
Nhưng thì ra bản thân đã nhầm.
“Quà của ngươi.”
Đẩy gói quà được bọc tỉ mỉ về phía cô, cùng với bánh sinh nhật mà Tô Thanh đặc biệt chuẩn bị. Nàng nhàn nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm nay, theo ta làm nhiệm vụ.”
Sau cái ngày biết được sự thật ấy, Ngô Cẩn Ngôn càng lúc càng tĩnh lặng. Tĩnh lặng tới mức nàng từng cho rằng cô bị câm, nếu như cô không cùng Xa Thi Mạn trao đổi khi luyện võ.
Ngẩng đầu nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mặt, Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi vươn tay mở gói quà của nàng.
Một thanh chủy thủ và khẩu lục bạc giống với Tần Lam.
“Ngươi sẽ cần tới nó.”
“Ngươi muốn gì ở ta?”
Chẳng biết từ khi nào đại sảnh chỉ còn lại hai người. Bấy giờ cô mới lên tiếng hỏi.
“Ta muốn ngươi an phận.” Nàng đáp.
“Ta luôn luôn an phận.”
Từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, Tần Lam từng bước tiến về phía cô. Cuối cùng nàng nâng tay vuốt ve khuôn mặt giống hệt người phụ nữ họ Thẩm đó.
“Ngươi tốt nhất đừng bao giờ nghĩ tới việc phản bội ta.”
Ngô Cẩn Ngôn rũ mi, khuôn mặt lộ rõ tia mệt mỏi chẳng thể che đậy.
“Dạo gần đây điều kiện nghỉ ngơi kém ư?” Nàng hỏi.
“...”
“Muốn cùng ta uống một ly không? Coi như đặc biệt để ngươi phá lệ vì sinh nhật.”
Kì thực cô sống trên đời ngần ấy năm nhưng chưa từng chạm qua dù chỉ là một giọt rượu. Cha cô nói uống rượu dễ khiến con người mất cảnh giác, đương nhiên ngoại trừ những kẻ tửu lượng khủng hoặc những kẻ luyện túy quyền mới ham mê vô độ mà thôi.
Mà im lặng tức là đồng ý.
Cho nên Tần Lam rất nhanh đã chuẩn bị hai chiếc ly cổ cao, sau đó đem hảo tửu rót xuống.
Hương rượu thơm nồng dần quấn lấy chóp mũi hai người.
“Thử đi.”
Đem ly rượu đặt xuống trước mặt cô. Nàng hơi dựa vào thành ghế, khiến Ngô Cẩn Ngôn nhất thời chẳng thể phân biệt nổi đâu mới là hơi men quyến rũ ban nãy mình vừa ngửi.
Máy móc cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cuối cùng lại sặc tới mức ho đỏ cả mặt.
Tần Lam khẽ cười, cũng không quên chế giễu: “Đồ ngốc, ngươi uống nhanh như vậy làm gì? Đây cũng đâu phải nước giải khát?”
Tự dùng tay lau đi giọt rượu vương trên môi, cô vẫn im lặng, tiếp tục quật cường uống hết ly rượu.
Mà nàng ở một bên cũng rất tùy ý để kẻ thực chất vẫn chưa đủ tuổi kia nốc từng ngụm rồi lại từng ngụm. Thẳng đến khi chai rượu quý trông đã vơi đầy, nàng mới nhỏ giọng than thở:
“A, ta đây một năm mới dám uống nó một lần, ngươi liền một lần đã hao mất một nửa?”
Vừa nói vừa nhìn đến tiểu nữ hài đôi gò má đã đỏ ửng, hai mắt lờ đờ ngây ngốc.
Hẳn là say rồi.
Có chút hứng thú quan sát dáng vẻ tuy đã say bí tỉ nhưng vẫn đang cố gắng làm như tỉnh táo của Ngô Cẩn Ngôn. Nàng lắc đầu đem ly rượu trên tay cô đặt lên bàn, thuận tiện cao hứng nhắc nhở: “Chờ chút, để ta kêu người đưa ngươi về phòng nghỉ ngơi. Dù sao ngươi cũng đã có kỉ niệm đầu đời với rượu rồi nhỉ?”
Chợt, kẻ đang say quên trời đất kia bỗng gục đầu lên bụng nàng. Thậm chí còn cảm thấy thoải mái mà cọ cọ vài cái.
“...”
“Tại sao lại đối xử với ta như vậy?” Cô nhỏ giọng lầm bầm. Đôi mày dần nhíu lại thật chặt, thoạt nhìn vô cùng khổ sở. “Tại sao?”
Vô thức cúi xuống quan sát khuôn mặt chưa hoàn toàn trưởng thành, nàng biết cô đã say, nhưng vẫn nhàn nhạt đáp: “Vì ngươi sinh ra đã là một sai lầm.”
“Sai lầm?”
Phần bụng theo hơi thở của Ngô Cẩn Ngôn mà nóng lên, Tần Lam lập tức đẩy cô ra, ấy thế nhưng tiểu nữ hài vô cùng kiên quyết trụ trên người nàng.
“Ta thực sự là sai lầm sao?” Vẫn chưa chịu từ bỏ.
“Đúng thế.”
“Ha… hahaha…”
Tiếng cười cất lên vài giây rồi im bặt, qua lớp sườn xám, lần này Tần Lam lại cảm thấy ươn ướt.
Ngô Cẩn Ngôn khóc.
Đây là lần đầu tiên sau hơn một năm chịu đựng, cô ở trước mặt nàng bật khóc.
“Ta đâu có quyền lựa chọn nơi đầu thai? Ta làm sao mà biết được mình thế nào lại phải xuất hiện ở cái địa phương tanh mùi máu này? Ta muốn được đi học, ta muốn được tới trường, ta thậm chí từng ước mơ rằng bản thân có thể không cần vệ sĩ đi theo mà ra ngoài dạo chơi cùng bạn bè.”
“Nhưng ta không có bạn…”
“Tuổi thơ của ta chỉ gắn liền với thuộc hạ của cha… nhưng rồi Tần Lam - nàng ta cũng nhẫn tâm đem toàn bộ cuốn đi mất.”
“Thù hằn giữa các người đâu nhất thiết phải kéo ta vào? Tại sao ta phải hứng chịu toàn bộ mọi chuyện? Tại sao?”
“Cha mẹ ta đều đã chết rồi, sự thật về họ ta cũng đã biết rồi… Lòng ta thực sự rất đau.”
“Lòng ta thực sự rất đau…”
***
“Đương gia, chị làm ơn đừng uống nữa.”
Tô Thanh nhíu mày thật chặt. Chuyện về Long Thời Nhậm kết thúc chưa lâu, hiện tại chưa phải là lúc nàng có thể thảnh thơi mà cho phép bản thân uống nhiều rượu như thế.
“Tôi tự biết chừng mực. Em ra ngoài đi, để tôi một mình.” Tần Lam thanh âm khàn đặc.
Quay lại nửa tiếng trước…
Xa Thi Mạn nhận lệnh của nàng xong liền đem Ngô Cẩn Ngôn toàn thân mùi rượu nhấc về phòng. Và kể từ lúc đó tới tận bây giờ, Tần Lam vẫn tiếp tục chìm đắm trong men say.
Nàng đã uống liên tục hai chai rồi.
Nếu còn uống nữa chắc chắn sẽ chết.
“Đương gia, em xin chị đấy. Sức khỏe của chị là quan trọng nhất, chị phải chèo chống Tần gia. Nếu như để lão gia biết…”
“Tôi ghét em dùng ông nội để uy hiếp tôi.”
Đem ly rượu để sang một bên. Nàng hít sâu một hơi rồi cảnh cáo: “Ra ngoài.”
Ngày đăng: 21.12.2019