Ba ngày sau khi nghe diễn thuyết về ý nghĩa của bức tranh mà đương gia thích nhất. Rốt cuộc, kẻ mà cô vẫn luôn muốn gặp cũng trở về.
Buổi sáng hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn trước sau như một đóng cửa tuyệt thực. Dường như người lần trước bước chân ra khỏi phòng để đi xung quanh tham quan kia không phải là cô.
"Đương gia sẽ gặp em ở thư phòng lúc 8 giờ tối nay."
Như mọi khi, Tô Thanh gõ gõ lên cửa rồi bước vào nhắc nhở.
Điều đặc biệt là dạo gần đây, Ngô Cẩn Ngôn không còn trông thấy Xa Thi Mạn xuất hiện nữa. Cô nghe Tô Thanh nói Mạn tỷ là hộ pháp duy nhất được tách ra giúp Tần Lam xử lý công việc mỗi khi nàng ta vắng nhà. Cho nên hiện tại hẳn là chị ta giống với đương gia của mình, đang ở nơi nào đó hăng hái chém giết rồi.
Kết quả, từ trên giường đứng dậy. Cô mặc kệ bụng đói rã rời, tay lăm lăm cầm con dao gọt hoa quả mà bản thân lấy trộm được trong lúc bác sĩ Tô sơ ý, khẽ nở nụ cười.
"Em muốn làm gì?" Tô Thanh kinh ngạc, nội tâm dâng lên từng đợt linh cảm chẳng lành.
"Bác sĩ Tô nói xem tôi sẽ làm gì?" Quả nhiên Ngô Cẩn Ngôn giống hệt kẻ điên. Cô ngửa đầu than nhẹ một tiếng, sau đó dùng lực cắt vào cánh tay.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và đột ngột. Thẳng tới khi Tô Thanh lao đến, thì máu tươi trên cánh tay cô đã nhuốm đỏ mảng da thịt trắng ngần.
"Tôi nghe nói trước khi rời đi, Tần Lam đã dặn các người trông chừng tôi phải không? Ồ, giờ thì tôi bị thương rồi, tôi định xem các người giải quyết chuyện này như thế nào?"
Sớm đã được Xa Thi Mạn cảnh cáo về việc nữ nhi duy nhất của Ngô Thái Minh không phải đứa trẻ đơn giản. Ấy thế nhưng Tô Thanh thập phần không ngờ Ngô Cẩn Ngôn lại dám hạ thủ với chính bản thân như vậy.
Một đứa trẻ không yêu bản thân, thì còn có thể yêu được ai đây?
Mặc kệ dáng vẻ bàng hoàng của nàng, cô nâng cánh tay vừa bị cứa, nghiêng đầu cong môi cười.
***
Trở về sau cuộc đàm phán dài tại Moscow, Tần Lam thẳng thừng từ chối vài cuộc hẹn làm ăn. Thay vào đó là nói với Vương Quán Dật hãy lái thẳng xe về Đông thành.
"Tình hình bên phía Thi Mạn thế nào?" Thả hồn theo chuyển động của cảnh vật bên ngoài, nàng thuận miệng hỏi.
"Long gia vẫn sống chết đòi chia 7 - 3, Mạn tỷ đương nhiên vẫn giữ thái độ kiên quyết bác bỏ ý định này của hắn. Còn tình hình rõ hơn, tôi nghĩ phải đợi chị ấy về." Hứa Khải thành thật trả lời.
"Gần 6 tháng dây dưa." Hàng mi dài dần khép lại rồi nhanh chóng mở ra, nàng tiếp tục truy vấn. "Còn Ngô Cẩn Ngôn?"
"Lúc nãy Tô Thanh gọi điện... nói trong nhà xảy ra chút chuyện..."
"Tôi đã dặn nếu con bé Ngô Cẩn Ngôn náo loạn, có thể tiêm cho nó vài mũi an thần kia mà?"
"Đương gia, cô biết tiểu Thanh sẽ không bao giờ làm vậy." Vương Quán Dật gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng. "Trong số 4 người chúng tôi, nàng lúc nào cũng là người dễ mềm lòng nhất. Ở bên nhau ngần ấy năm, trải qua muôn vàn lần vào sinh ra tử. Đôi khi tôi luôn nghĩ nàng đáng lẽ không nên thuộc về nơi này."
"Nàng vốn dĩ không thuộc về nơi này." Tần Lam bâng quơ đáp. "Xuất thân của nàng đặc biệt hơn các cậu, nàng cũng đặc biệt nhất trong 4 người các cậu."
"Đương gia, cô có nghĩ..."
"Sẽ không. Nàng sẽ không bao giờ như thế."
Bầu không khí theo câu chuyện của hai người mà rơi vào trầm lặng.
Qua một lúc, Hứa Khải quay xuống nhìn nàng.
"Đương gia, thứ cho tôi nói thẳng. Chẳng phải năm đó cũng vì sự tin tưởng tuyệt đối... mà Thẩm Lan mới quay lưng phản bội cô sao?"
"Hứa Khải." Vương Quán Dật lớn tiếng cắt ngang.
Đôi đồng tử chậm rãi di chuyển rồi đặt trên người Hứa Khải. Bờ môi đỏ mọng của nàng lạnh nhạt phun ra ba chữ: "Câm miệng lại."
Chọc giận đương gia vốn không phải chuyện tốt. Bởi vậy suốt quãng đường kế tiếp, cả hai người đều thôi không lên tiếng.
Tần Lam trở về, đại bản doanh coi như náo nhiệt hơn hẳn.
"Đương gia."
"Đương gia."
Từng tốp người trải dài thành hai hàng, sau đó đồng loạt cúi gập người.
Nàng đơn giản đáp lại vài câu rồi sải bước vào trong.
Đại sảnh thủy chung tĩnh như tờ, ngoại trừ ánh sáng nhàn nhạt từ đèn chùm chiếu xuống, thì địa phương này chẳng khác nào tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang.
"Đã thông báo với con bé rằng tôi sẽ gặp nó lúc 7 giờ chưa?" Nghiêng đầu hỏi Hứa Khải, Tần Lam vươn tay nhận lấy chiếc tẩu thuốc bằng ngọc đặt trong hộp gỗ mun mà gia nhân đưa tới.
Thời điểm Hứa Khải toan trả lời, thì Tô Thanh bất ngờ xuất hiện nơi cầu thang.
"Đương gia, cô đã về."
"Ừ."
"Cuộc đàm phán thế nào? Có khiến cô mệt mỏi hay không?"
"Tôi vẫn ổn, còn em? Trông em tiều tụy đi nhiều đấy." Chậm rãi nhả một vòng khói trắng trước mặt nàng, Tần Lam tựa tiếu phi tiếu quan tâm hỏi.
"Đương gia không mệt, thuộc hạ như chúng em làm sao dám mệt?"
"Đừng làm dáng vẻ ấy với tôi. Ngô Cẩn Ngôn đâu? Nhắc con bé chuẩn bị tới thư phòng."
"Đương gia, lúc sáng nay Cẩn Ngôn..."
"Em đừng quên tôi đã cho phép em áp dục y học để khiến nó ngậm miệng."
Dứt câu, nàng xoay lưng tiến về phía cầu thang.
"Tuy nhiên có vẻ như em đã khiến tôi thất vọng rồi, Tô Thanh."
Ngày đăng: 27.10.2019