Vừa đặt chân về đại bản doanh, thuộc hạ đã cung kính thông báo với nàng rằng Hinh tiểu thư đang ngồi chờ ở phòng khách.
Hài lòng nở nụ cười, cũng không quản mệt mỏi mà cùng cô tiến vào, thản nhiên nghênh tiếp ánh mắt vừa lóe lên tia kinh ngạc kia.
Đàm Trác rõ ràng đã tinh ý phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt kì lạ giữa cô và nàng.
"Tần tiểu thư." Chị gật đầu chào hỏi.
"Hinh tiểu thư tác phong thật quá đỗi chuyên nghiệp. Dù sao mới chưa qua nửa ngày chị đã tìm tôi đưa kết quả rồi."
Vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân châm trà. Nàng tỏ ý muốn cô ngồi xuống kế bên mình, sau đó rất tự nhiên mà dựa vào người cô. Dáng vẻ ngả ngớn chẳng kiêng nể ai thế này quả thực chỉ có Tần Lam nàng mới đủ khả năng làm được.
Hắng giọng, cố gắng bỏ qua cảm giác phản cảm trong lòng, Đàm Trác nghiêm túc đáp: "Tôi đã có câu trả lời."
"Ừm?"
"Tôi giúp cô."
Trên tay chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện tẩu ngọc. Mùi khói thuốc thơm nồng nhanh chóng tỏa ra xung quanh, mơ hồ kèm theo câu nói của nàng: "Quyết định rất đúng đắn. Đồng chí cảnh sát nhân dân, chúng ta đây chính là song kiếm hợp bích rồi."
"Nếu không có việc gì khác. Vậy... tôi xin phép đi trước."
Đàm Trác dứt câu liền đứng dậy đeo kính đen lên rồi rời khỏi đại bản doanh.
Cả câu chuyên nguyên lai chỉ gồm như thế.
Trông theo bóng lưng đang dần khuất xa, Ngô Cẩn Ngôn nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi Tần Lam: "Đàm Trác dễ dàng thỏa thuận thế sao?"
Nàng bình thản trả lời: "Đương nhiên rồi. Một khi nội dung tin tức có liên quan tới chị ta và Đặng Sa hẹn hò trong tay ta bị đe dọa phát tán, chị ta chắc chắn sẽ liều chết để bảo vệ hạnh phúc của mình."
"Mối quan hệ giữa họ khăng khít tới mức ấy ư?"
"Ừ. Đại khái khi Đàm Trác còn nhỏ đã ôm mối tình với cô bé hắc đạo Đặng Sa rồi. Cho nên trải qua bao nhiêu lần sóng gió, chị ta vẫn kiên trung giữ lại sự sống cho tình yêu."
"Giá mà..." Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng - dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Hả?"
"Không. Không có gì..."
Giá mà ta cũng được như chị ấy. Giá mà ta cũng có thể giữ vững mối quan hệ giữa ta và ngươi.
***
Thời điểm dùng cơm trưa xong, Tần Lam trái lại vô cùng an nhàn.
"Ngươi định đi đâu?"
Nhìn bóng lưng cô đang tiến về phía cầu thang tầng ba, nàng hơi nhíu mày hỏi.
"Ta... ta về phòng." Ngô Cẩn Ngôn thành thật đáp.
Nàng dựa vào tường, tay hơi nâng lên rồi vẫy nhẹ: "Qua đây."
"Ta?"
"Ngốc sao? Nơi này còn ai khác ngoài ngươi?"
Hàm ý cô cùng rõ ràng. Vì thế nhanh chóng nở nụ cười thật tươi, người bạn nhỏ nào đó dùng hết tốc lực chạy đến bên cạnh nàng, vui vẻ nói: "Lam Lam, ngươi có phải hay không muốn ngủ cùng ta?"
"Lam Lam?" Thời điểm nghe thấy cái tên này, sắc mặt nàng thoáng trở nên đông cứng. "Biệt hiệu kiểu gì khó nghe vậy?"
Ngô Cẩn Ngôn bĩu môi: "Khó nghe? Lam Lam hay như vậy mà ngươi dám nói khó nghe?"
"..."
"Lam Lam, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Lam Lam."
Vừa nói, cô vừa nhanh chóng rúc vào lòng nàng.
Tần Lam cười một tiếng, giúp cô đem mái tóc dài buộc lên.
"Ngươi đồng ý?" Hồi lâu chưa thấy nàng trả lời, Ngô Cẩn Ngôn ngửa đầu thắc mắc.
"Chỉ là cái tên thôi mà, ngươi thích là được." Nàng xoa nhẹ lưng cô. "Cùng ta về phòng nghỉ ngơi đi. Ta cảm thấy tương đối mệt mỏi."
Bởi thế cho nên, đồng chí Ngô đã thành công trở thành tiểu ấm lô giúp nàng lăn giường.
Chờ khi Tần Lam đã ngủ say, nhìn nàng an tĩnh nằm trong lòng mình, trái tim cô bỗng nhói đau.
Giá như ta có thể gặp ngươi sớm hơn. Giá như ta có thể xuất hiện trong khoảnh khắc nụ cười của ngươi đẹp nhất. Giá như ngày đó ta có thể thay ngươi gánh vác tất cả...
Nhưng tất cả vốn không có giá như.
Cô thực sự yêu nàng, yêu nhiều tới mức ngay cả bản thân cũng không thể tin được rằng mình sẽ vì một người mà từ bỏ ý niệm trả thù vốn luôn tồn tại mãnh liệt trong tim.
***
Tần Lam ngủ chừng nửa giờ thì bị chuông điện thoại quấy rầy.
Nàng liếc qua dãy số hiển thị trên màn hình, khuôn mặt dần tràn đầy tiếu ý.
"Cẩn Ngôn, sớm tắm rửa một chút. Lát nữa chúng ta đi xem cuộc vui."
"Đàm Trác hành động rồi?" Cô hỏi.
"Ừ, ta cá Tần Tử Việt hiện tại hẳn đang ở bệnh viện phát điên. Tốt, rất tốt, đây vốn dĩ là cái kết mà chị ta cần chấp nhận khi năm lần bảy lượt tìm cách chọc ghẹo ta."
Cảm giác mâu thuẫn dần dâng lên khiến cô thở dài.
"Sao thế?" Nàng vuốt ve gò má cô.
"Ta chỉ đang phỏng đoán... bước tiếp theo ngươi định làm gì?"
"Còn làm gì nữa? Đương nhiên ta sẽ đem chị ta tới Đức để đoàn tụ với cha mẹ. Dẫu sao trước giờ chị ta vẫn luôn là con gái cưng của cha mẹ ta, à không, phải nói là cả Tần Lễ và Hạ Hạ nữa."
"Ngươi..."
"Ta vì chuyện cũ mà bị gia đình ghét bỏ." Cúi xuống cổ cô cắn mạnh một cái, nàng nhỏ giọng thì thầm. "Ngươi có hối hận không, Cẩn Ngôn?"
"Ta đương nhiên không hối hận."
"Tốt lắm. Ta thích sự si tình của ngươi, tiểu ấm lô."
Ngày đăng: 19.1.2020
Chút tâm sự mỏng: Tự nhiên nhớ Tiêu a di và tiểu ấm lô của nàng ghê =))))