Đồng Thể

Chương 36

“Vậy em vào trước đây. Bye.” Lâm Hề thôi nói chuyện với Quý Nhiên, mới vừa quay người lại liền thấy một anh chàng mặc áo khác đen khoanh tay đứng tựa vào thân cây ngay dưới lầu, anh lẳng lặng nhìn cô, rõ ràng trong bóng tối cô không thể nhìn thấy được ánh mắt của Vô Song nhưng lại cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo.

Cả người Lâm Hề cứng đờ, Quý Nhiên vốn định rời đi, nhưng khi thấy bóng dáng cô thoáng chốc đứng sửng lại, anh ta cảm thấy kỳ lạ nên bước đến vỗ lên vai cô: “Sao vậy, gặp quỷ à?”

“A…”

“Đúng vậy, trời đã tối từ lâu, cũng không phải không có khả năng gặp được quỷ.” Không để cho Lâm Hề có thời gian mở miệng, Vô Song vừa lạnh giọng nói, vừa đi tới vị trí đèn đường có thể chiếu sáng. “Rốt cuộc em đã quay về rồi à.”

Hiểu ra hàm ý trong lời nói của Vô Song, Quý Nhiên sửng sốt, có chút không dám tin nhìn về phía Lâm Hề, cô không cãi lại, Vô Song tiếp tục nói: “Quen biết em lâu như vậy, lại không thấy em nuôi con chó xấu xí nào, ừ, là tôi mù sao?”

Lâm Hề chảy mồ hôi lạnh, cười gượng xoay người giải thích với Quý Nhiên: “Chuyện đó, anh đừng hiểu lầm, đây là…” anh họ của em, còn chưa kịp nói bốn chứ này thì Vô Song đã tiếp lời cô:

“Là anh họ của em có phải không?” Vô Song nheo mắt cười. “Lại cái cớ đó, em chẳng tiến bộ chút nào, tôi cũng không chấp nhận được chuyện mình và cô gái mình thích mối quan hệ huyết thống.”

Lời nói rõ ràng như vậy khiến cho Lâm Hề bị giật mình đến bủn rủn chây tay, ngay cả Quý Nhiên trước nay luôn bình tĩnh cũng há hốc miệng: “A… thì ra là như vậy.” Lâm Hề im lặng, Quý Nhiên cười khổ. “Em có thể nói trước với anh mà, hại anh lại nói ra những lời không đúng mực như vậy.” Anh ta thở dài một tiếng, buồn bã quay đi.

Lâm Hề cứng ngắc nhìn theo bóng dáng Quý Nhiên đã đi xa, sau đó quay đầu lại nhìn Vô Song: “Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy!”

“Có câu nào không đúng sao?” Vô Song liếc mắt nhìn cô, nét mặt quá mức kiêu căng, tựa như uất nghẹn trong lòng không có nơi bày tỏa.

Lâm Hề nghẹn lời, cảm thấy khó thở hồi lâu mới nói: “Đúng, bây giờ chúng ta đang ở chung với nhau, chỉ là cho anh ở tạm một thời gian, anh dừng nói rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta mờ ám như vậy! Sẽ khiến cho người khác hiểu lầm!”

“Chính tôi muốn tên đó hiểu lầm.”

“Nhưng tôi không muốn như vậy!” Lâm Hề bị thái độ như vậy của anh làm cho tức giận. “Anh nói quen biết tôi thì quen biết tôi, anh nói muốn ở lại thì tôi phải cho anh ở lại, anh nói muốn để cho người khác hiểu nhầm thì tôi phải nhất định khiến cho người khác hiểu lầm sao? Cái gì thế này, giống như tôi là đầy tớ của anh vậy, anh nói tôi cái nghì thì tôi phải nghe theo.” Lâm Hề trừng mắt nhìn Vô Song. “Anh phải biết rõ bây giờ tôi là người cho anh chỗ ở! Anh cũng đừng nên làm như rất đúng lý hợp tình mà nói chuyện lớn tiếng với tôi!” Lâm Hề xoay người đi vào hành lang, miệng còn lầm bầm. “Còn chưa gì đã nói thích, rõ ràng chỉ là một người xa lạ, nói chữ ‘thích’ dễ dàng như vậy thì ai tin chứ.”

Cô thở hổn hển lên lầu sáu, mới vừa mở cửa ra, chợt nghe ban công truyền đến giọng nói của Vô Song:

“Em giận tôi sao?”

Lâm Hề sửng sốt, nhìn thang lầu yên tĩnh phía sau mình, lại nhìn về phía Vô Song đang ở trong phòng, hít một hơi khí lạnh.

“Em tức giận là bởi vì tôi quá cường thế hay là em sợ tên kia hiểu lầm em?”

“Anh!” Lâm Hề căn bản không có nghe thấy câu hỏi của anh, kinh hãi nói. “Sao anh vào nhà được!”

Mắt Vô Song hơi trầm xuống, mới vừa rồi người còn ở ban công chỉ trong chớp mắt liền lách người đứng trước mặt cô, giữ lấy tay cô, người Lâm Hề vừa chuyển, chỉ nghe cánh cửa phía sau ‘đùng’ một tiếng đã đóng lại, trong bóng tối, một anh chàng giam cầm cô ở khoảng giữa bức tường và lồng ngực anh, không khí lưu động hơi thở ám muội và nguy hiểm.

“Nếu như là giả thuyết đầu thì tôi đây xin lỗi. Nếu như là giả thuyết sau…”

Lâm Hề đã muốn bị động tác của Vô Song làm sợ tới mức ngây người, nét mặt ngạc nhiên: “Anh là yêu quái sao…”

“Tôi là Tử Thần.” Rốt cuộc câu hỏi và câu trả lời của hai người đã ăn khớp với nhau. Nhưng theo sau câu trả lời này là làn hơi thở phả bên môi Lâm Hề. Ngay sau đó đã có bờ môi mềm mượt bao phủ lấy môi cô. Lâm Hề mở to mắt, trong đôi mắt ấy đã mất dần tiêu cự, cũng không biết đây là nơi nào, chỉ cảm thấy có cái gì đó tiến vào trong miệng khiến cho cô có một loại cảm xúc không thể khống chế được, đó là cảm giác… rung động.

Tim đập nhanh đến độ chấn động điếc cả tai.

“Em chỉ cần biết tôi thích em là đủ rồi.”

Lời nói của Vô Song vọng vào trong tai khiến cho trái tim cô rung động, nhưng cô vẫn không tin vào câu nói ấy, chỉ là hiện tại, cô thật sự có một cảm giác được thích, lời lẽ cứng ngắc tượng biểu lộ những trúc trắc của anh, hàm răng cắn nhẹ biểu đạt phẫn nộ trong đáy lòng anh, nhưng động tác quá mức mềm nhẹ lại như đang đại biểu tình cảm mà anh không thể nói nên lời. Quý trọng cô, bảo vệ cô… yêu thương cô sâu sắc…

Một nụ hôn sâu khiến cho người ta không thể cự tuyệt.

Có phải bản chất của cô là một cô gái hư hỏng, bị một anh chàng xa lạ hôn môi, cô không chỉ không muốn đẩy anh ra, ngược lại còn muốn tiếp tục xâm nhập, muốn giữa lấy anh, ôm chặt lấy anh giống như anh ôm cô, đáp lại lại những động tác của anh.

Thấy Lâm Hề không phản kháng, Vô Song tiến thêm một bước, một tay giữ lấy gáy cô, tay kia ôm lấy eo cô, thu ngắn khoảng cách giữ hai người, thậm chí anh còn cảm nhận được hai vật mềm mại dưới lớp áo trước ngực Lâm Hề. Anh đã từng thấy qua thân thể của Lâm Hề, không chỉ một lần, thậm chí còn từng ôm cô ngủ, anh biết màu sắc da thịt cũng như dáng người của cô… Hình ảnh trong đầu bắt đầu không còn thuần khiết nữa, thân thể không thể khống chế được mà cứng lên, cho đến lúc Lâm Hề cũng cảm nhận được phân thân kia “cứng ngắc”. Hơi thở của Vô Song trở nên nặng nề, trước khi Lâm Hề phản kháng thì anh đã đẩy cô ra.

Hai má ửng hồng, hơi thở dốc không bình ổn được của hai người vang lên trong bóng đêm.

“Anh làm cái gì vậy…” Giọng nói của Lâm Hề nhỏ như muỗi kêu, đang hỏi Vô Song cũng đồng thời đang thức tỉnh chính mình, vừa rồi cô đã đáp lại một anh chàng cưỡng hôn mình? Quả nhiên cô điên rồi.

Nhưng mà sau khi Lâm Hề hỏi một lúc lâu cũng không có nghe thấy Vô Song trả lời, lúc này cô mới ngẩng đầu lên lén nhìn anh, chỉ thấy trong bóng tối Vô Song đang che miệng của anh, nghiêng đầu sang chỗ khác cũng không biết anh đang nhìn cái gì.

“Chậc, Lâm Hề.” Sau một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói rầu rĩ của anh. “Lấy giấy, tôi chảy máu mũi rồi.”

Lâm Hề yên lặng hóa đá.

Đèn phòng khách được mở lên, trong lỗ mũi Vô Song có nhét hai cuộn giấy vệ sinh bắt mắt, anh nằm ngửa trên ghế sô pha, nhìn Lâm Hề đang bận rộn nấu cơm trong bếp, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không thật, đây là thế giới mà bất kể như thế nào anh cũng không thể cảm thụ đủ.

“Hôm nay quá muộn tôi chỉ kịp làm mấy món, anh ăn tạm đi.”

Nghĩ đến hình ảnh cô và Quý Nhiên nói nói cười cười, oán niệm bỗng chốc bùng lên, anh vừa muốn mở miệng chế nhạo, nhưng suy nghĩ vừa chuyển, lúc nói ra miệng chỉ là một tiếng “Ừ” có chút bất mãn. Sợ cô tức giận, sợ mình bất giác gây cho Lâm Hề có cảm giác bị ép buộc, anh không muốn ép buộc ăn hiếp Lâm Hề, anh chỉ…

Ghen tị mà thôi.

Vô Song ngượng đến mức đỏ bừng mặt, tinh thạch màu vàng trước ngực lại phát sáng, sắc mặt Vô Song nghiêm túc hẳn, đứng dậy bước vào phòng ngủ của Lâm Hề.

Anh đóng cửa phòng lại, màu vàng tinh thạch lập tức phóng ra hình ảnh của thế giới kia, trong ảnh là sắc mặt nghiêm túc của Tô Tây: “Mai anh phải trở về.”

“Làm sao vậy?” Vô Song nhướng mày. “Tứ Ly đâu?”

“Tứ Ly đi ứng phó với các trưởng lão rồi, ngày mai là ngày kết hôn mà các trưởng lão đã lựa cho chúng ta.” Trên nét mặt khó coi của Tô Tây toát ra một tia bất đắc dĩ. “Tôi quên mất chuyện này.” Bây giờ trong tổ chức rất hỗn loạn, Tôn Chủ và trưởng tộc của bộ tộc Đọc Tâm kết hôn vốn không phải việc nhỏ, nhưng vào lúc có nhiều chuyện như vậy, nó không thể không biến thành chuyện thứ yếu, mà điều quan trọng hơn chính là, hai người này căn bản không xem nó là chuyện lớn lao gì.

Vô Song ngây người trong chốc lát: “Phải không, là ngày mai à, tôi cũng đã quên mất.”

Dường như có người đang gọi Tô Tây, cô ta quay đầu lên tiếng, cuối cùng dặn dò một câu: “Tóm lại, ngày mai trước khi kết hôn đó.”

Hình ảnh biến mất, Vô Song đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm Hề nấu canh xong đặt lên bàn, nét mặt có chút sợ sệt, Vô Song cầm lấy bát đũa, đắn đo một lúc rồi nói: “Ngày mai tôi phải đến một nơi, chắc phải rời khỏi…”

“Phải không, chuyện này rất tốt.” Lâm Hề nói. “Anh đã quấy rầy cuộc sống của tôi lâu rồi, rời khỏi sớm một chút cũng tốt.”

Vô Song ngẩn ra: “Lâm Hề.” Anh chỉ vào mũi mình. “Tôi cứ nghĩ rằng em đã không còn xem tôi là người quấy rầy cuộc sống của em rồi chứ.”

Bàn tay nắm chặt, Lâm Hề cười: “Đối mặt với một anh chàng cứ bám lấy mình không buông lại còn cưỡng hôn mình, người bình thường sẽ xem anh ta là một người phiền phức thôi, lúc trước vì vết thương trên người anh mới ngại đuổi anh đi, bây giờ tôi thấy anh cũng đã khỏe rồi, anh đi đi, đừng trở về nhiễu loạn cuộc sống của tôi nữa.”

Vô Song trầm mặc một lúc lâu, nhìn chằm chằm đồ ăn ngun ngút khói trước mặt cười lạnh: “Đối mặt với một anh chàng quấy rầy cuộc sống của em mà em cũng đối xử tốt như vậy, Lâm Hề, em thật đúng là thiện lương đó.”

“Sau này sẽ không.” Giọng nói của Lâm Hề lạnh nhạt. “Thể nghiệm cảm giác thần kinh bị gián đoạn một lần là đủ rồi. Qua đêm nay, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Tốt, như em mong muốn.” Vô Song buông bát đũa xuống, xoay người đi đến ban công, không hề dừng lại liền từ lầu sáu nhảy xuống. Lâm Hề sửng sốt trong giây lát, đồng tử co rút nhanh, tay chân thoáng chốc không có độ ấm, cô vội chạy đến ban công nhìn từ trên xuống, không thấy gì ở phía dưới hết. Cô vội xoay người chạy xuống dưới lầu, ngay cả cửa cũng quên đóng lại, nhưng khi chạy xuống dưới lầu cũng không thấy bóng dáng của Vô Song.

Anh… đi rồi.

Lâm Hề đứng một lúc lâu trong bóng đêm, lúc này mới thất thần về nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn còn chưa ai động đến, cô ngồi bên bàn, cầm lấy bát đũa từ từ ăn một mình. Chỉ là miệng vừa ăn một miếng, giọt nước mắt lăn dài lách tách rơi xuống bát. Rõ ràng là người sắp kết hôn lại còn trêu chọc cô. Cuối cùng cô cũng nuốt không trôi mà nhả thức ăn ra.

Căn phòng trống trải chỉ có mình Lâm Hề lầm bầm mắng nhỏ:

“Người xấu.”

Tối hôm đó Lâm Hề nằm mơ, cô chật vật đấu tranh giữa những ảo ảnh kỳ quái suốt một đêm, nằm nửa ngày nhìn trần nhà. Thì ra, cô và Vô Song thật sự quen biết nhau, ba năm trước đây, cô và anh đã cùng nhau đồng sinh cộng tử, cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy.

Cô… cứ thế mà quên mất chuyện quan trọng như vậy. Mà hiện tại, bọn họ thật sự sẽ không gặp lại nữa, Vô Song đã trở về kết hôn cùng Tô Tây, lần này anh trở lại đây, chắc là lần cuối anh gặp cô, anh đã hiểu rõ trái tim của mình, nhưng vì sao không đứng ở góc độ của cô mà suy ngẫm. Rõ ràng hai người không thể ở cùng nhau, sao anh không suy nghĩ một chút, nếu như khi cô gặp anh, cô bất giác nhớ lại những chuyện trong quá khứ, chẳng phải làm cho cuộc sống sau này của cô càng thêm khó chịu sao, hay là, anh cố ý để cô nhớ lại, không muốn để cô quên anh.

Thật là một tên ích kỷ.

Chắc là anh rất vừa lòng.

Vô Song đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô rồi đột nhiên biến mất. Sau vài ngày, Lâm Hề đã tìm lại được tiết tấu cuộc sống của mình.

Tạ Thục gọi điện thoại đến nói cho Lâm Hề biết, đứa con trai của một người bạn thân của bà sắp đến đây công tác, bảo Lâm Hề tiếp đãi cho tốt, lại bổ sung thêm cho Lâm Hề biết tuổi tác và công việc của anh chàng kia. Lâm Hề làm sao không biết mẹ cô ý tứ gì, những lần “tiếp đãi” giống như vậy cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là mỗi lần Lâm Hề tìm đủ mọi cớ để từ chối, mà lúc này đây…

“Lâm tiểu thư.” Trong quán cà phê, một anh chàng mỉm cười ôn hòa ngồi đối diện. “Bác gái nói cô rất thích nghiên cứu khoa học, tôi còn tưởng sẽ gặp một cô gái cứng nhắc đầy tính học thuật, không ngờ cô lại rất linh động như vậy.”

Là một anh chàng thích nói chuyện, Lâm Hề suy nghĩ trong lòng, khẽ mỉm cười nói: “Lục tiên sinh quá khen, mấy ngày này mỗi ngày tôi cũng ngồi trước máy vi tính, tôi làm sao linh động được chứ.” Lúc quyết định đi gặp người này, Lâm Hề nghĩ thầm, dù sao cô cũng phải tìm một người cùng cô vượt qua quãng đời còn lại, từ bỏ Vô Song, sau đó từ từ làm quen với chuyện có một người khác bước vào cuộc sống của cô.

“Đôi mắt.” Lục tiên sinh mỉm cười ôn hòa. “Đôi mắt của cô vừa linh động lại xinh đẹp.”

“À, vậy sao, sao tôi lại cảm thấy bộ dạng cô ấy giống như cả đêm hôm qua ngủ không ngon giấc.”

Một giọng nói như mũi tên vọt đến với âm lượng lớn đến mức người ta không thể bỏ qua. Ánh mắt Lâm Hề chậm rãi nhìn lên, kinh ngạc nhìn thấy sắc mặt đen thui của Vô Song. Không phải anh đã đi rồi sao? Không phải…anh đã trở về kết hôn rồi sao?

Lục tiên sinh cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “Vị này là?”

Vô Song cười lạnh: “Là người có được cô ấy.” Nói xong anh không thèm giải thích mà nắm lấy cổ tay của Lâm Hề, kéo cô đi ra ngoài, Lâm Hề cũng quên mất giãy dụa, chỉ nhìn bóng lưng của anh mà sửng sốt ngây người. Mãi đến một đường kéo về nhà, lại ở cửa nhà, lại ở giữa vách tường và lòng ngực anh, Vô Song kiềm nén cơn giận. “Em thật có bản lãnh! Tôi mới trở về vài ngày thì em đã đi trêu chọc một người đàn ông khác!”

“Không phải là anh đã đi sao…”

“Tôi không đi xử lý hết mấy chuyện phiền phức kia thì làm sao trở về đây được.”

“Không phải anh trở về kết hôn sao?” Lâm Hề ngẩn người hỏi.

Vô Song giật mình hiểu ra, anh trắc lưỡi, im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi không trở về hủy hôn sự, em chịu lấy người đàn ông có vợ à. Tôi không thích quan hệ nam nữ không rõ ràng, cho nên hủy bỏ hôn sự đó rồi tính tiếp.” Rõ ràng anh không có thói quen giải thích, mấy câu ngắn ngủn như vậy mà anh nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chau mày, không kiên nhẫn nói. “Chậc, tóm lại, em chỉ cần nhớ rõ sau này tôi sẽ lấy em là được rồi.”

Lần này Vô Song trở về gặp một chuyện mà ngay chính anh cũng không ngờ, trong tổ chức rất hỗn loạn, hôn lễ của anh lúc này chỉ có thể tận lực giản lược, nhưng mà những trưởng lão nên tới cũng đã vào điện đông đủ. Chuyện kết hôn của anh và Tô Tây cũng không phải là chuyện của riêng họ, mà là mối kết hợp khăng khít của hai tộc Tử Thần và Đọc Tâm, anh muốn xóa bỏ hôn ước, nếu xử lý không tốt tất sẽ tạo nên sự rạn vỡ trong liên minh giữa hai tộc. Trong một tổ chức mà thù trong giặc ngoài cùng một lúc thì cũng không phải là chuyện tốt gì.

Anh đã lén lúc bàn với Tô Tây về lí do thoái thác, tính của hai người không hợp, không thể ở cùng nhau, nhưng đồng thời lấy thân phận Tôn Chủ và tộc trưởng ký kết một minh thư càng sâu sắc hơn.

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Chuyện không ngờ chính là, khi Vô Song và Tô Tây đứng ở trên Đại Điện Hắc Thạch, lúc anh đang muốn mở miệng nói “hủy bỏ hôn ước” thì một một quả cầu lửa bỗng nhiên bay vào trong Đại Điện Hắc Thạch, Tự Diễm xông lên giữ lấy tay Tô Tây, hét lớn một tiếng “Đi!” Hai người liền không thấy bóng dáng đâu. Vô Song đứng trên đại điện, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười.

Sau vài ngày, Vô Song đang vùi đầu xử lý công vụ với Tứ Ly, Tô Tây và Tự Diễm đồng thời trình lên lời tạ tội của từng gia tộc và đồng minh thư, một trò khôi hài như vậy làm cho mối quan hệ giữa ba tộc càng thêm vững chắc, vẽ nên một dấu chấm tròn.

Sau khi Vô Song xử lý những công văn, lại nghe âm thanh ai oán của Tứ Ly vừa mới từ hiện tại trở về, nào là tìm nửa ngày cũng không tìm được Lâm Hề, lại ở trường học của cô gặp phải Quý Nhiên, vừa hỏi mới biết được cô đến nơi này xem mắt!

Xem mắt!

Coi như anh đã chết rồi sao!

Những lời nói trước đây đều vô ích, cô gái này thật sự không khiến cho người ta bớt lo chút nào!

“Anh trở về… lấy em?” Lâm Hề ngốc nghếch lặp lại câu nói đó.

Vô Song nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, bỗng nhiên ho vài tiếng, quay đầu đi, không biết vì sao chỉ “ừ” một tiếng.

Lâm Hề im lặng không nói, trong lòng đủ mọi cảm xúc, người kia thật sự là… giày vò cô rất lâu. Lâm Hề nắm chặt bàn tay, cố ý lạnh lùng nói: “Sao anh chắc chắc em sẽ lấy anh chứ?” Câu hỏi của cô khiến Vô Song sửng sốt.

Lâm Hề đẩy anh ra, hờ hững bước vào phòng ngủ: “Thích em, vậy anh theo đuổi em đi. Em chờ.”

HOÀN
Bình Luận (0)
Comment