*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời này quả thực khiến người ta không khỏi nghĩ lại, Giang Thế Ninh nói xong, chính hắn cũng không nhịn được mà run rẩy. Hắn run như thế, vừa khéo bị Tiết Nhàn lại ló đầu ra trông thấy.
Tiết Nhàn cũng phục tên ngốc mọt sách này luôn: Bản thân đã là quỷ rồi mà còn có mặt mũi đi sợ quỷ à!
Lời Giang Thế Ninh nói vừa nhỏ vừa nhanh, Huyền Mẫn nghe vậy, mi tâm đang nhăn lại bỗng dưng thả lỏng, bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi.”
Tiết Nhàn: “Ngươi hiểu cái chim ấy!”
(Vâng nguyên văn ẻm nói thế đấy ạ (‘-ω-‘))Y trời sinh đã nóng tính, kết quả lại gặp phải Giang Thế Ninh tính chậm chạp, Huyền Mẫn thì là loại trời sập cũng không thèm chạy! Tiết Nhàn thấy mình quả thực giảm thọ mất thôi. Y không đợi được Huyền Mẫn phản ứng, bấy giờ chui ra khỏi túi, ba lủi hai lật lặng yên không một tiếng động bám vào quần Lưu Xung, chớp mắt đã bò lên cái áo xanh xám.
Một câu lạnh lùng ung dung của Huyền Mẫn, đã tát cho tên ngốc Lưu Xung phản ứng chậm bừng tỉnh.
Giang Thế Ninh vừa nhấc đầu liền đối diện với cặp mắt của Lưu Xung.
Đôi con ngươi giãn ra, to mà vô hồn, thoạt nhìn rất quỷ dị. Khi nhìn chằm chằm vào người khác, quả thực có thể khiến người ta vãi cả ra quần.
Giang Thế Ninh xoay người định chạy, không biết rằng gặp quỷ cũng giống gặp chó hoang, khi ngươi đối diện với nó, nó còn hơi do dự chần chờ, nhưng ngươi chỉ động đậy một chút thôi là nó sẽ lập tức nhào lên. Lưu Xung phát ra một tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng, theo bản năng bỏ lại Huyền Mẫn, đuổi theo Giang Thế Ninh đang cử động.
Bản mặt trắng bệch của tên ngốc mọt sách này nháy mắt tái mét, tiếng kêu sợ hãi của hắn vừa chực ra khỏi miệng thì đã nuốt trở về cổ họng, dù vào loại thời điểm này mà vẫn không bỏ được cái gọi là “Dáng vẻ quân tử” trong sách, muốn chạy, nhưng lại không muốn chạy quá mức chật vật, một chân muốn chạy, một chân lại mọc rễ, thiếu điều tự thắt mình thành cái nút thòng lọng.
Bịch rầm ——
Giang Thế Ninh không phối hợp rốt cuộc cũng không phụ sự mong đợi của mình, ngã phịch xuống đất, hai tay chống thẳng gượng dậy.
“Lưu Xung” do trận cục này tạo nên cũng ngốc như Lưu Xung thật, mỗi động tác đều mang vẻ khờ khạo và quá sức, đâm ngang đánh dọc, muốn cản người cũng chẳng cản nên hồn.
Giang Thế Ninh thấy Lưu Xung sắp nhào tới, hít một ngụm khí lạnh, rụt cổ nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt, bỗng nghe một tiếng “Rầm ——” trầm vang, Giang Thế Ninh chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua tay áo, nền đá xanh dưới chân rung mạnh. Ngón tay lạnh lẽo không có túm lấy cổ hắn như dự đoán.
Giang Thế Ninh nhe răng trợn mắt cẩn thận mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Lưu Xung đang lấy tư thế quỳ ngũ thể đầu địa mà nằm bẹp trước chân hắn, hiển nhiên, không biết vì sao ngã như chó cắn bùn.
(Ngũ thể đầu địa là một tư thế lễ Phật mà năm phần xoay trên cơ thể gồm gối trái, gối phải, tay trái, tay phải và đầu đều gieo xuống đất.)Tên ngốc này có lẽ cũng không ngờ mình lại ngã nên phản ứng hơi chậm, ngay cả tay cũng chưa kịp chống, cứ thế ngã chúi xuống đất.
Hắn sửng sốt một lát, vội vàng đứng lên, vừa phủi bụi trên người, vừa hoảng loạn nhìn mặt đất.
Chỉ thấy Tiết Nhàn tình cờ trượt ra từ sau cái áo xanh xám của Lưu Xung, trong tay còn nắm một đoạn vải mịn, nhìn kiểu gì cũng giống……..
Thắt lưng quần?
Giang Thế Ninh sực hiểu ra, thì ra sở dĩ tên ngốc này bị ngã, là vì khi đang nhào tới thì quần bị tụt, vướng vào chân hắn. Lưu Xung vốn hơi ngốc, bước chân không linh hoạt, lại bị vướng chân như vậy nên liền ngã đau. Hơn nữa do bị cụng trán nên hắn quỳ rạp trên đất nửa ngày mà vẫn chưa thấy ngóc đầu dậy.
Khi Tiết Nhàn nắm đai lưng của người ta trượt xuống đất, còn tiện tay ném lên mặt Giang Thế Ninh: “Đừng mất hồn nữa, mau trói tay chân tên ngốc này lại với nhau!”
Dứt lời, y còn tỏ vẻ ghét bỏ nói với Huyền Mẫn: “Mau lên, nhặt ta đứng lên, kéo đoạn vải này làm ta suýt đứt tay rồi.”
Nhặt ta đứng lên……..
Giang Thế Ninh im lặng không nói gì: Vì sao một kẻ liệt nửa người lại có thể bay nhảy quậy phá thế này?
Hắn vừa nghĩ thế, lại cảm thấy mình chậm chạp nên mới rước thêm phiền phức cho người khác, nhất thời vô cùng hổ thẹn. Hắn không để ý đến hành động “Kéo thắt lưng quần của người ta” không hợp với lễ nghĩa của bậc quân tử nữa, thành thật dùng đoạn vải dài trói tay trái và chân phải của Lưu Xung lại với nhau, vừa trói vừa nói thầm một câu: “Xin đắc tội.”
Tiết Nhàn chỉ hừ mũi trước cái bệnh này của hắn.
Y thấy mình đã giúp hai tên khốn này loại bỏ nguy hiểm, kéo lê hai cái chân tàn phế, hạ mình kéo thắt quần của người ta, con lừa trọc này nên “Bình bịch” cung kính quỳ xuống, dùng hai tay nâng y lên, ngoan ngoãn đặt về chỗ cũ. Ai ngờ con lừa trọc này lại không biết điều tí nào, đúng là chẳng ra gì!
Tiết Nhàn ngửa mặt căm tức nhìn Huyền Mẫn, định trừng cho hắn áy náy. Kết quả bấy giờ y mới phát hiện, tay trái Huyền Mẫn đang nắm lấy xâu tiền đồng bên hông, hiển nhiên là đang định tháo xuống làm gì đó.
Lẽ nào, con lừa trọc này vốn đã định ra tay?
Có vẻ Huyền Mẫn không hề nghĩ tới còn có phương thức giữ người khác bằng cách “Kéo thắt lưng quần của người ta” thế này, không đoán được tình thế sẽ phát triển như vậy, hắn sửng sốt một lúc rồi mới kịp phản ứng.
Vì thế, Tiết Nhàn trơ mắt nhìn lừa trọc buông ngón tay đặt trên xâu tiền ra.
Khi được Huyền Mẫn nhặt lên khỏi mặt đất, Tiết Nhàn bỗng dưng có chút hối hận: Sớm biết như thế thì mình đã không vội đi kéo thắt lưng của tên ngốc kia rồi, không chừng có thể xem xem con lừa trọc này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh!
Bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, Tiết Nhàn lập tức mất hết hưng trí, giấy da mềm oặt xuống, gục đầu như thể muốn treo cổ, treo mình trên miệng túi của Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn nhíu mày quét mắt nhìn y một thoáng, cho rằng y đang nghĩ trò mới, bèn dùng ngón tay vén cái đầu đang gục trên miệng túi lên. Kết quả khi ngón tay nhấc lên thì người giấy còn cố dựng thẳng đầu được, ngón tay vừa buông lỏng thì lại gục xuống như không xương.
Huyền Mẫn: “……..”
Cứ vén tới vén lui như vậy một lúc, Huyền Mẫn đại để xác định được rằng, có vẻ nghiệp chướng này mắc bệnh gì rồi. Hắn lắc đầu, mặt vô cảm nói với Giang Thế Ninh: “Đi thôi.”
Hắn vừa dứt lời, cửa hông bên kia đã bị đám người Lưu sư gia đập mạnh. Sau khi đập được mấy cái, chốt cửa bằng gỗ đã hơi buông lỏng.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng đập cửa khiến Giang Thế Ninh run hết cả người, cuống cuồng đi theo sau Huyền Mẫn.
Bọn họ đã đi qua mấy cánh cửa trong trạch viện như cái mê cung này rồi, trên đường đụng phải vài ba người, những người đó vốn đang nói chuyện như diễn kịch, khi nhìn thấy bọn họ thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức bị bao phủ bởi một tầng quỷ khí, dù nhanh hay chậm đều ầm ĩ đuổi theo phía sau, như thể đang chơi thả diều, cứ bám theo sau không xa không gần.
Giang Thế Ninh thừa dịp quẹo vào cửa, tim đập thình thịch đếm qua hai lượt. Trong số những người đó có vài nha đầu và sai vặt không nhận rõ mặt, còn có ba Lưu sư gia, hai Lưu Xung, hai lão thái thái chống gậy gỗ……..
Trong đó có hai tiểu nha đầu trông có vẻ yếu đuối, nhưng trên đường đuổi theo, dùng tay không nhổ bật một gốc cây già, mặc dù cái cây kia đã chết héo, không tính là rắn chắc. Song muốn nhổ phứt lên như thế thì lực tay phải mạnh như đao!
Giang Thế Ninh nhìn mà sợ —— Lúc trước hắn tỉnh lại trong một căn phòng trống, chỉ bước qua hai cánh cửa liền đụng phải bọn Tiết Nhàn, thật đúng là vận cứt chó.
Đến bây giờ mà hắn còn chưa hiểu ra ý nghĩa của đống cửa nẻo trong trạch viện này thì đúng là phí công đọc sách.
May mà Huyền Mẫn thoạt nhìn vô cùng trấn định, bước đi vừa dài lại nhanh, không hề có vẻ gì là nóng vội kinh hãi. Hắn dường như đã sớm có tính toán, qua cửa vào nhà không hề do dự chút nào. Giang Thế Ninh tự nhận mình không phải kẻ mù đường, song vòng đi vòng lại nhiều lần như thế cũng khiến hắn lẫn lộn phương hướng, mà Huyền Mẫn thì vẫn tỉnh táo.
“Lừa trọc, chúng ta đang đi đâu thế?” Tiết Nhàn gục nửa ngày đột nhiên ngẩng phắt đầu lên như xác chết vùng dậy, hỏi một câu.
Huyền Mẫn: “Qua Tử môn, đến Sinh môn.”
Lời nói của Tiết Nhàn tràn đầy hoài nghi: “Nếu ta không mù, chúng ta đã đi qua viện này ba lần rồi.”
Huyền Mẫn bình tĩnh nói: “Nơi này là Đỗ môn.”
Tiết Nhàn: “Cho nên?”
Huyền Mẫn: “Ngươi nhìn đằng sau là biết.”
Tiết Nhàn yên lặng nhấc cái đầu đang gục xuống lên, hạ mình xoay qua, chỉ thấy vải trắng: “……… Ngươi trêu ta đấy à? Đằng sau ta chỉ có mớ tăng y nát của ngươi thôi.”
Huyền Mẫn: “……..”
Giang Thế Ninh nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía sau, hắn vội vàng chạy thêm vài bước nữa rồi mới kịp phản ứng: “Những người đằng sau đâu? Sao không thấy đâu cả? Mới đây còn nghe thấy tiếng bọn họ kêu la mà.”
Tiết Nhàn bấy giờ mới hiểu được ý của Huyền Mẫn, y ngửa mặt, nói: “Ngươi cố ý đi như thế?”
Huyền Mẫn không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Trong tám cửa, không hung không cát, hai cửa trung bình Đỗ, Cảnh cũng không phải chẳng hề có tác dụng gì. Đỗ môn là nơi ẩn nấp, thích hợp nhất để chạy trốn lánh nạn.
Huyền Mẫn ba vào ba ra, quẳng sạch đám người thả diều phía sau.
Sau đó, hắn chuyển mũi chân, đi qua cửa hông phía Tây Nam, sải bước dọc theo một hành lang.
“Đây chẳng phải là Tử môn mà chúng ta lỡ đi vào sao?”
Khi Tiết Nhàn còn đang kinh ngạc thì Huyền Mẫn đã mở cửa hông trong góc hành lang, một tay đẩy Giang Thế Ninh đi vào: “Tử môn là con đường dành cho âm hồn, đối với ngươi chính là đại cát.”
Giang Thế Ninh bị đẩy thì thoáng sửng sốt, chân lảo đảo hai bước, vượt qua cửa tiến vào sân.
Lưu Xung và Lưu lão thái thái đã bị Tiết Nhàn và Huyền Mẫn dẫn ra từ lâu, lúc này trong sân vắng tanh, trừ Giang Thế Ninh thì ngay cả một bóng quỷ cũng chẳng có.
Ngay sau khi hai chân Giang Thế Ninh vừa bước vào trong viện thì liền nổi lên, đột nhiên biến mất.
“Mọt sách kia thoát khỏi trận rồi sao?” Tiết Nhàn hỏi.
Huyền Mẫn gật đầu, xoay vòng lại đi thẳng đến Sinh môn.
Vị trí của Sinh môn, Tiết Nhàn còn thấy quen hơn ——
“Đây chẳng phải là căn phòng rách của Lưu Xung sao?” Tiết Nhàn nhìn căn phòng nhỏ âm u ở cuối con đường lát đá, không thể nào hiểu nổi vì sao cái nơi âm khí ngút trời này lại có liên quan với “Sinh môn”, “Nếu ngươi nói đây là Tử môn thì có khi ta còn thấy đáng tin hơn.”
“Từng là.” Huyền Mẫn trầm giọng đáp, “Nhưng hiện giờ tám hướng của Lưu trạch bị đảo ngược, Tử môn biến thành Sinh môn.”
“Thế nghĩa là sao?” Tiết Nhàn nghe vậy thì nhíu mày, y bỗng nhớ tới lời lúc trước của Giang Thế Ninh “Nốt ruồi trên mặt Lưu Xung thay đổi vị trí, vốn là ở má trái, giờ lại đổi sang má phải”, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ: “Gương ư?”
Huyền Mẫn rũ mắt nhìn cái đầu của người giấy, cảm thấy nghiệp chướng này quậy thì quậy thật, song lại không ngốc: “Theo Bát môn cũ của Lưu trạch, phòng hông ở phía Tây Nam là Tử môn, phòng chính phía Tây là Khai môn, Đông Bắc là Sinh môn.”
Phòng Tây Bắc là nơi Lưu sư gia ở, phòng Đông Bắc là chỗ ở của đứa con trai Lưu Tiến đang tuổi thiếu niên của Lưu sư gia.
Trong Bát môn, Khai môn dẫn đầu, mang ý nghĩa khai cơ thành nghiệp, Lưu sư gia mong muốn đường làm quan thuận lợi, thẳng tận mây xanh, đương nhiên sẽ ở Khai môn. Mà Sinh môn, ý là cháu con đầy đàn, làm nơi ở cho đứa con nhỏ, tất nhiên có thể đảm bảo bình an suôn sẻ, có như thế, Lưu sư gia mới được cho là có người kế tục.
Tiết Nhàn chợt hiểu ra vì sao Lưu sư gia lại bố trí Trừu hà nhập hải cục.
(Cục rút sông đổ biển)Chỉ thương cho đứa ngốc Lưu Xung, khờ khạo ngu si, không hiểu sinh tử âm dương, sống hơn hai mươi tuổi đầu rồi, sở trường giỏi nhất có lẽ là gấp mớ vàng thỏi chỉ to bằng nửa bàn tay. Hắn sống với sở trường này, một lòng hiếu thuận, còn sợ viết không rõ nên tách chữ viết tên.
Núi vàng núi bạc, bình bình an an…….
Không biết khi Lưu sư gia còn đang thưở thiếu niên, Lưu lão thái thái có từng đốt vàng giấy trước mặt lão, có từng nói như vậy hay không. Song, dù có từng nói, có lẽ lão đã quên hết sạch rồi, nếu không thì sao có thể nhẫn tâm đối xử với đứa con ngốc của mình như đồ bỏ đi được.
Trừu hà nhập hải cục.
Lưu Xung là hà, Lưu gia là hải.
Nhưng Lưu sư gia có lẽ không ngờ được rằng, phong thủy cục không phải luôn cố định, một khi bị thay đổi thì Càn Khôn liền điên đảo, hung có thể thành cát, cát cũng có thể thành hung. Chiếc gương đồng mang ý nghĩa “Sửa điềm hung thành điềm lành, mãi mãi bình an” mà Lưu lão thái thái và Lưu Xung cùng nhau chôn dưới gốc cây, trùng hợp trở thành “biến số” này.
Vì thế, Bát môn đảo ngược, Tử môn thành Sinh môn.
………. Mắt thấy chỉ còn cách vài bước là đến căn phòng âm khí nặng nề kia, cánh cửa hông thông đến phòng chính lại vang lên một tiếng “Két”.
Tiết Nhàn gần như chết lặng trước động tĩnh bất ngờ này, lòng nói đừng bảo lại là Lưu Xung đấy nhé.
Y ôm cổ ghé vào bên hông Huyền Mẫn thì thấy…….
Quả nhiên lại là Lưu Xung!
“Đúng là vẫn chưa xong mà!” Tiết Nhàn lại điên tiết lên, y nâng tay muốn bay ra ngoài, nhưng mà vừa lộ ra nửa thân mình thì liền dừng lại. Y nghiêng mắt ngắm xâu tiền đồng bên hông lừa trọc, lòng nói: Thời cơ vừa vặn!
Vị người giấy họ Tiết này cắn đầu lưỡi, giương móng vuốt, túm lấy xâu tiền của lừa trọc như câu cá, nhét vào tay lừa trọc, ngửa mặt nói: “Ngươi còn chờ gì nữa!”
Huyền Mẫn vươn một đầu ngón tay nhấn y trở về: “Không vội, nốt ruồi của vị này ở bên trái.”
“………” Tiết Nhàn giận sôi máu, lại treo cổ trên miệng túi của Huyền Mẫn.