*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiết Nhàn bị tiếng thở kia làm nổi hết da gà da vịt.
Đương nhiên, giấy da không thể nổi da gà, cũng không phải là y bị dọa. Chỉ là vừa nghĩ đến có kẻ có thể đem chính mẹ ruột của mình trấn dưới phòng, chỉ vì để tiền đồ của mình thuận lợi, y liền cảm thấy có vài kẻ thực sự ghê tởm khủng khiếp.
Nuôi cái loại con này, còn không bằng đi nuôi cái cối xay!
Huyền Mẫn nâng tay đem chiếc cối xay đá to bằng bàn tay từ trong địa động ra, đặt trên mặt đất, bóc lá hoàng phù trên xích sắt ra, lại châm một ít lửa, đốt sạch sẽ.
Khi đốt lá phù kia, Tiết Nhàn treo bên hông Huyền Mẫn cũng có thể cảm thấy chấn động “Keng keng”, tựa như có người đang cầm một cái búa sắt nhỏ, đánh không nặng không nhẹ vào xương cốt. Tóm lại, chẳng phải thoải mái gì.
Cối xay này trấn dưới đất ít nhất cũng ba năm rồi, trong khoảng thời gian đó đã hấp thụ rất nhiều âm oán khí từ Nam chí Bắc. Bây giờ hoàng phù bị đốt, âm oán khí bị khóa trong đó cũng lần lượt thoát ra, có chút phản ứng không tốt là điều bình thường. Y chỉ là một tấm giấy da dở sống dở chết treo bên miệng túi mà còn thấy chẳng thoải mái, lừa trọc trực tiếp đốt hoàng phù tất nhiên lại càng không thoải mái.
Tiết Nhàn xoay mặt nhìn Huyền Mẫn, thấy hắn vẫn giữ bộ dáng bát phong bất động như trước, thần sắc lãnh đạm như thể đang làm một việc hoàn toàn không liên quan.
Y bỗng nhiên cảm thấy tên lừa trọc này hơi khác với vài tăng nhân mà trước đây y từng gặp, nhưng khác cụ thể chỗ nào thì y lại không thể nói rõ được.
Chắc là…….. cực kỳ thiếu đánh đi!
Khi Tiết Nhàn còn đang suy nghĩ lung tung, Huyền Mẫn đã đốt xong hoàng phù. Khi một ít tàn tro cuối cùng rơi xuống mặt đất, xích sắt khóa trên cối xay vang lên tiếng “Răng rắc” rồi đứt ra, rơi xuống đất.
Một hư ảnh vịn cán của cối xay đá dần dần hiện rõ ra, tựa như một thân cây khô oằn mình trên mặt đất, dần phóng to trước mắt Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, biến thành một bà lão lưng còng.
Tóc của bà lão bạc trắng mà thưa thớt, cột thành một búi nhỏ sau đầu. Trên mặt bà chằng chịt nếp nhăn, hai mắt đục ngầu như đang rưng rưng lệ nhòa.
Nhìn dáng vẻ thì có thể thấy bà rất giống Lưu lão thái thái, có điều so với bà lão chống gậy trong trận cục, Lưu lão thái thái đã hóa thành quỷ này có vẻ càng già thêm, như thể ngay giây tiếp theo sẽ nhắm mắt ngã xuống đất.
Không có gậy chống, thân thể nghiêng lệch của bà có vẻ vô cùng dị dạng, nửa người bên trái còng hơn bên phải rất nhiều, phải vịn vào cán xoay để chống đỡ mới miễn cưỡng đứng ổn định được.
“Tạo nghiệt…….” Tiết Nhàn thì thầm một tiếng.
Y trời sinh đã không cha không mẹ, chẳng hiểu bao nhiêu về máu mủ tình thân, nhưng y đã trà trộn vào phố phường nhân gian hơn nửa năm, tri thức nông cạn nhất vẫn phải có.
Lão Lưu sư gia này quả thực đã khiến y mở rộng tầm mắt, phải hận mẹ mình cỡ nào mới có thể làm ra cái chuyện súc sinh này đây.
Huyền Mẫn nghe vậy thì rũ mắt nhìn y một thoáng, thấy Tiết Nhàn đã hơi nóng giận. Y ngửa cằm hung hăng nhìn ngược lại, đáng tiếc làm kiểu gì cũng kém một khúc khí thế.
Vị tổ tông này quét mắt thoáng cân nhắc một chút, chợt có ý tưởng ——
Lên! Đỉnh! Đầu!
Tính tình của y nói gió thì là mưa, không nói hai lời liền thò móng vuốt bám lấy tăng y của Huyền Mẫn. Trước lạ sau quen, lần này y leo lên còn lưu loát hơn lần trước, chớp mắt đã bò đến trước vạt áo.
Ngay khi y đang giơ một cái móng vuốt định trèo lên một tầng nữa, cửa phòng đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
“Á á á —— Đừng động vào ta đừng động vào ta! Cứu mạng —— Cứu mạng ——”
Tiếng kêu thê lương như thể gặp phải quỷ.
Tiếng thét này to đến thủng lỗ tai, lại còn quá khó nghe. Tiết Nhàn cả kinh, móng vuốt run run, không cẩn thận túm phải khoảng không, rung rinh rớt xuống từ ngực Huyền Mẫn, tư thái lúc rơi xuống đất có hơi bất nhã —— mặt hôn đất.
Sau khi rơi xuống Tiết Nhàn mất mặt chẳng muốn gặp người, tứ trảo nắm cứng, vẫn không nhúc nhích, như thể đã ngã ngủm rồi.
Huyền Mẫn ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu thảm thiết chưa nghỉ ngoài phòng, chỉ hạ thấp người nhìn người giấy đang quỳ rạp trên đất giả chết, nói không mặn không nhạt: “Không dậy à?”
Tiết Nhàn vẫn giả chết như cũ.
Huyền Mẫn dùng đầu ngón tay gẩy gẩy cái ót mỏng manh của người giấy: “Vậy thì đốt thôi.”
Dứt lời, hắn đi tìm đồ đánh lửa thật. Châm ngọn lửa rõ to đến ngay cả người giấy cũng phát hiện được.
“……” Tiết Nhàn ồm ồm nói: “Ngã Phật từ bi bị ngươi cho cẩu ăn rồi hả?”
Huyền Mẫn nghe vậy thì ngón tay khựng lại, cũng không biết là nhớ tới cái gì. Hắn khẽ thu lại biểu tình, lại lắc đầu, dập ngọn lửa đi, túm một chân người giấy nhấc lên, nặng nề hỏi: “Còn trèo nữa không?”
Tiết Nhàn có lẽ vẫn cảm thấy dọa người như trước, khi bị nhấc lên còn dùng hai cái móng vuốt đỡ mặt. Có điều y như thế nhưng vẫn không quên chêm vào hai câu: “Trèo cái ông nội nhà ngươi!”
Nghiệp chướng này vừa bị bỏ vào trong túi, liền nghe thấy tiếng bước chân “Bịch bịch bịch” lảo đảo từ trong phòng chạy ra.
Y mở tay ra thì thấy tên ngốc Lưu Xung đang ngẩn ngơ nhìn sang bên này. Hắn mới vừa thoát thân đi ra khỏi trận cục, cũng không biết đã trải qua những gì, chiếc áo xanh xám có vài vết rách, sợi bông bị lòi ra ngoài.
Vẻ mặt hắn đau khổ, hai mắt đỏ ngầu, há miệng về phía Huyền Mẫn, như thể muốn nói gì đó. Nhưng còn chưa lên tiếng thì ánh mắt liền đảo qua bà lão đang đỡ cối xay, nhất thời cứng đờ cả người.
“Bà….. Bà nội?” Lưu Xung do dự gọi một tiếng, cũng không biết có phải trong trận cục đã bị hư ảnh của bà lão cào trúng hay không, hắn theo bản năng hơi co quắp lại, không dám cất bước đi tới.
Bà lão nâng đôi mắt không có sức sống nhìn hắn, nhất thời nước mắt tuôn rơi. Bà nặng nề thở dài, vịn cán vẫy tay với Lưu Xung: “Xung Nhi à, sao quần áo lại bị rách thế này……”
Lưu Xung vừa nghe giọng điệu đó, chớp mắt liền ném việc bị tấn công trong trận cục ra sau đầu, đỏ mắt chạy tới, ngồi xổm xuống đất muốn nắm lấy tay của bà lão, “Bà ơi sao bà lại biến nhỏ thế này…….. Sao, sao con không chạm vào bà được?”
Bà lão đã bị cối xay bòn rút rất lâu, tất nhiên chỉ còn to bằng nửa người già bình thường, còng đến vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên bà không nói thế với Lưu Xung, chỉ chép miệng cười: “Bà nội già rồi, già rồi nên mới nhỏ đi. Không chạm được thì thôi đừng chạm nữa…….”
“Bà ơi sao bà…… sao lúc trước bà không đến gặp con. Con gấp nhiều vàng giấy như vậy, không phải bà đã nói gấp rồi viết tên đem đốt, thì sẽ tới mang đi sao? Con….. Con ngày nào cũng gấp, ngày nào cũng đốt, con muốn nghe bà nói chuyện với con, con cũng muốn nói chuyện với bà, nhưng luôn chẳng thấy được gì cả, con quên mất mình muốn nói gì rồi……”
Tâm trí của Lưu Xung vẫn như đứa trẻ con, vừa nhìn thấy người bà mình luôn nhớ mong, liền thút tha thút thít, mở miệng là bắt đầu khóc. Không phải kiểu ẩn nhẫn của nam tử trưởng thành, mà là gào khóc. Tựa như đem hết thảy những gì tích cóp ba năm qua mà khóc hết ra.
“Bà có nghe mà, Xung Nhi không cần phải nói, bà cũng biết hết.” Bà lão lau nước mắt, “Bà…… Ngày ngày đêm đêm, đều đang nhìn con…….”
Hai bà cháu đang khóc thì có người điên điên khùng khùng chạy từ ngoài vào: “Cứu mạng! Cứu mạng! Đừng động vào ta —— Đừng tới đây!”
Người tới tóc tai tán loạn, áo quần tả tơi, không biết đã lăn lộn trên mặt đất bao nhiêu hồi, cả người dính đầy bùn đất, chật vật như kẻ điên.
Tiết Nhàn tập trung nhìn: “Đây chẳng phải Lưu sư gia sao?”
Như vậy xem ra, Lưu Xung quả thực vẫn còn may mắn, Lưu sư gia hiển nhiên đã bị dọa chết khiếp trong trận cục, cũng không quản căn phòng này trước đây lão không bằng lòng tiến vào cỡ nào, cứ chạy thẳng vào trong.
Huyền Mẫn nhìn lão nhem nhuốc cả người, nhíu mày, nghiêng người tránh ra. Lưu sư gia không bị cản lại, lập tức va vào người Lưu Xung, phịch mông ngồi bệt xuống đất.
Vừa ngồi xuống, lão liền mặt đối mặt với Lưu lão thái thái.