*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi tiếng keng keng qua đi, bóng tối trước mắt cũng chầm chậm mờ đi, Tiết Nhàn phát hiện có điểm không ổn ——
Dưới thân y là nền đá xanh, cựa một chút là quệt phải cả mảng rêu xanh. Hiển nhiên, y đã rơi xuống đất, mà con lừa trọc vốn đang túm y thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
Không chỉ mỗi lừa trọc, y quay đầu xem xét một vòng. Lưu sư gia cũng chẳng biết đi đâu. Căn phòng phía sau y thì vẫn còn, có điều căn phòng này nhìn đâu ra đấy, trên cửa còn chạm trổ tranh gỗ tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải nơi ở của tên ngốc Lưu Xung kia, đương nhiên y cũng không trông mong đám Giang Thế Ninh sẽ xuất hiện trong phòng.
Trên thực tế, nơi này cực kỳ im ắng, một chút tiếng người loáng thoáng cũng không nghe thấy. Giống như một nơi biệt lập trong đại trạch vậy, cửa sân vắng lặng, yên tĩnh không một tiếng động.
“Đây là chỗ quỷ nào?” Tiết Nhàn nói thầm.
Tình cảnh trước mắt y hơi khiến người ta phát sầu, nếu đổi thành người khác bị ném vào một nơi lặng yên không một tiếng động thế này, ít ra còn có thể đi lại xung quanh vài bước, xem xem rốt cuộc là tình huống gì. Nhưng mà Tiết Nhàn thì không làm thế được, y liệt nửa người thế này thì đi sao được.
Người giấy Tiết đại gia dứt khoát ngửa người ra luôn, phơi ra mấy nếp gấp trên người mình, hai tay gối đầu, cà lơ phất phơ lắc lư cái đầu thưởng thức phong cảnh ——
Trừ gian phòng ở phía sau, bên tay trái y còn có bụi cây già dựa vào tường, cùng một gốc cây che mát, nhánh cây vươn ra từ đầu tường. Bên tay phải là hành lang và tường viện, nhìn xuyên qua cửa hông, có thể thoáng thấy được bên trong phủ có một vườn hoa nhỏ.
Chỉ nhìn lướt qua một góc này là có thể nhìn ra đây là một phủ trạch được bố trí tỉ mỉ, có điều phủ trạch khang trang thế này mà ngay cả nửa bóng người cũng không có, khiến người ta có chút sợ hãi.
May mà Tiết Nhàn là kẻ đã chọc thủng cả trời, cảnh tượng rùng rợn này trong mắt y cũng chẳng có gì đáng sợ cả, cẩn thận ứng phó một chút là được.
“Đằng trước là Nam, phía sau là Bắc……..” Ngắm cảnh cũng không phải chỉ ngắm suông, Tiết Nhàn nhìn một vòng, từ chỗ đám rêu xanh mọc trên phiến đá, hướng bụi cây và hướng phòng ở, đại khái phán đoán được vị trí.
Nếu không tính sai, chỗ của y hiện giờ, chính là góc Đông Bắc của trạch viện.
Góc Đông Bắc………
Tiết Nhàn “Úi ——” một tiếng: “Hơi quen tai nhỉ……..”
Nếu y vẫn còn ở trong phủ trạch của Lưu sư gia, vậy góc Đông Bắc này chính là phòng ở của đứa con nhỏ Lưu Tiến suýt chết đuối của Lưu sư gia.
Tiếng keng keng lúc trước nghe được, hình như cũng phát ra từ hướng này.
Nơi này có thứ y muốn tìm sao?!
Tiết Nhàn giật mình một cái, ngồi phắt dậy, nín thở ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, song chẳng nghe được chút âm thanh nào, chứ đừng nói gì đến tiếng keng keng đặc biệt như vậy.
Y quệt một mảnh rêu xanh trước mặt, có chút ghét bỏ bĩu môi, rồi sau đó lại nằm bẹp lên mặt đất. Bấy giờ, y rốt cuộc cũng nghe được một chút động tĩnh cực nhỏ. Nhưng kỳ quái là, tiếng động này cứ lúc xa lúc gần, luôn không có địa điểm cố định.
Âm thanh này cực nhỏ, chỉ hơi lơ đãng một chút thì khó mà nghe được. Cái kiểu cứ vang lên rồi chạy mất, lại vang lên rồi chạy mất này, khiến Tiết Nhàn rất mất kiên nhẫn, nghe được chốc lát thì điên hết cả người, hận không thể lật tung nơi này lên, quậy đến khi tơi bời mới thôi.
Đáng tiếc, với cái thân thể bằng giấy da này, y muốn lật cũng chẳng lật nổi.
Ngay khi y đang khó chịu, một cơn gió chợt thổi qua cửa sổ trồng hoa bên tường. Gió mùa đông, dù chỉ chút ít song cũng khá mạnh. Tiết Nhàn quen mượn gió Đông, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Y mở bung người ra, đón lấy ngọn gió.
(Chỗ này tác giả chơi chữ đồng âm: gió ở đây là gió mùa đông (冬风
), còn gió Đông trong câu “mượn gió Đông” là gió hướng Đông (东风
), ý nói mượn sức người khác)Chỉ trong chớp mắt, y đã được gió thổi lên.
Tiết Nhàn mượn cơ hội túm lấy một nhánh cây, nhanh chóng đẩy mình lên cái cây che mát kia.
Thân cây thẳng tắp, trừ một nhánh vươn ra đầu tường thì chẳng có bao nhiêu cành khô rườm rà, vì thế lần này Tiết Nhàn mượn gió Đông leo tót lên ngọn cây.
Giấy da mỏng manh, chẳng những treo trên nhánh cây sẽ dễ bị thổi rớt xuống, tầm nhìn cũng chẳng tốt chút nào.
Do đó Tiết Nhàn liền biến về người sống, một làn gió nhẹ thoảng qua, đột nhiên biến trở về nguyên dạng. Y một tay vịn thân cây, một tay chống nhánh cây, vững vàng ngồi ở đầu tường.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, khuôn mặt y có vẻ càng đẹp hơn, con ngươi đen thẫm như hai đầm nước sâu hút, phủ một tầng hơi nước mỏng manh, lộ ra khí chất sắc bén lại tự tại.
Ngồi vững xong, nơi đầu tiên y nhìn chính là ngoài tường viện.
Sau khi đánh giá, Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào trong tường viện một lát, rồi sau đó lại quay đầu nhìn về phía ngoài tường.
Sau vài lần như vậy, biểu cảm của Tiết Nhàn rốt cuộc cũng rạn nứt, như thể vết nứt vỡ trên mặt sứ trắng.
“………”
Sao y lại thấy trong tường với ngoài tường giống nhau như đúc thế này?!
Tiết Nhàn cảm thấy trò vui này hơi lớn rồi.
Nếu đoán không sai, có lẽ y gặp phải quỷ đả tường rồi.
(Quỷ đả tường: hiện tượng người ta không xác định được phương hướng, quanh quẩn trong vòng tròn không thoát ra được, thường xảy ra khi đi đêm hoặc ở vùng ngoại ô.)Quỷ đả tường dám giở trò với y, đây là lần đầu tiên trong đời.
Nhưng thứ này sẽ không ra tay mà không có lý do, luôn phải có nguyên nhân. Tiết Nhàn nhớ lại chuyện lúc trước, chỉ nghĩ tới cái câu “Trừu hà nhập hải cục” của con lừa trọc Huyền Mẫn kia.
Chẳng lẽ phong thủy cục này khiến thứ gì đó hỗn loạn, một lời không hợp là phát điên, đưa bọn họ đến chỗ này?
Như vậy, phủ trạch này chẳng một tiếng động nào, rốt cuộc là vì ảnh hưởng của quỷ đả tường hay thực sự chỉ còn mình y?
Tuy tầm nhìn ở đầu tường thoáng đãng hơn trên nền đất một ít, nhưng vẫn chẳng tốt hơn là bao. Khắp nơi trong trạch viên đều có tường phong hỏa có chiều cao không đồng nhất, chắn hơn phân nửa cảnh tượng. Tiết Nhàn chỉ thấy được lớp ngói xanh sẫm và nền đá trắng, cùng vài cánh cửa hông chẳng biết có đi thông được hay không.
(Tường phong hỏa: là loại tường được xây để phòng cháy trong các khu dân cư truyền thống của Trung Quốc.)Y thấy bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều có cửa hông, lại quét mắt nhìn đầu tường nhấp nhô, trong lòng thầm tính toán.
Giữa trạch viện bốn bề yên lặng này gặp phải quỷ đả tường, muốn phá trận mà ra thì chỉ có thể giải theo Bát môn độn giáp.
(Bát môn độn giáp:thuộc môn Độn giáp của người Trung Hoa. Môn là Bát Môn, tức là tám cửa. Tám cửa gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn; là phương vị của tám hướng ứng với tám quẻ bát quái mà ra.)Khai môn, Hưu môn, Sinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Kinh môn và Tử môn, mỗi cửa một biến số, đi nhầm thì sẽ không thoát khỏi cục này, sai hướng không chết thì cũng bị thương.
Trạch viện này là bốn phương bọc lấy bốn phương, bát môn cũng là một tầng bọc một tầng, muốn giải thì tất nhiên phải tốn sức.
Thân phận của Tiết Nhàn khác với người thường, y vốn không cần phí công cân nhắc mấy thứ lắt nha lắt nhắt này. Trong nửa đời trước của y, mấy thứ này chẳng có tác dụng gì to tát. Y cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đi đứng bất tiện, còn đụng phải quỷ đả tường.
Cho nên, bảo y ngồi đây tính xem chỗ nào là Sinh môn, chỗ nào là Tử môn, không bằng bổ cho y hai đao còn sướng hơn.
“Kêu ta kéo lê hai cái chân tàn phế này đi tìm người hả?” Tiết Nhàn “Xí” một tiếng, lòng nói: Sao ta lại hận mình thế được?
Y kiêu ngạo đã quen, không gặp phải tình huống bất đắc dĩ thì đánh chết cũng không tự ép buộc mình. Còn nếu bất đắc dĩ thật thì………. Vẫn trực tiếp đánh chết luôn đi.
Gió trong trạch viện này ít đến mức đáng thương, y chẳng tìm được thứ gì để mượn lực, còn cân nhắc xem nên chạy đi đâu ấy hả, y đi kiểu gì bây giờ? Bò lê hay là lăn qua?
Chỉ nghĩ đến hình ảnh kia thôi cũng khiến Tiết Nhàn thấy đau răng.
Nằm mơ đi, ai thích bò thì bò, dù sao y cũng không bò!
Tiết Nhàn dựa vào thân cây, cắn đầu lưỡi cân nhắc một lát, thò tay vào túi mò mẫm một hồi, lấy ra một tờ giấy vàng.
Giấy vàng trông không được phẳng phiu, rất nhiều nếp gấp, vừa nhìn là biết từ khi rơi vào tay Tiết Nhàn, thứ này chẳng được trải qua những ngày tốt lành gì. Tiết Nhàn còn tỏ vẻ ghét bỏ với nó, dùng hai ngón tay kẹp lấy, vuốt phẳng một chút. Chỉ thấy trên giấy vàng là một đống chữ gà bới chẳng ma nào đọc nổi.
Nhưng Tiết Nhàn lại đọc được.
Đây là thứ y lấy được từ một đạo sĩ xem bói trên đường đi qua nhiều châu phủ.
Đạo sĩ nọ có hai cọng râu cá trê nghiêng lệch, đội cái mũ vải nát, khóe mắt còn có vết thâm đen, không biết là bớt hay là bị ai đánh. Lão ngồi cả ngày bên cầu, sống bằng nghề xem bói sửa chữ, bán được không ít hoàng phù tự vẽ. Người này cũng rất kỳ lạ, nếu muốn bán phù thì tốt xấu gì cũng phải luyện chữ cho đẹp thì mới lừa người được chứ. Lão đạo này thì ngược lại, bày ra cái hoàng phù vẽ chữ cẩu bò, chẳng biết xấu hổ tí nào, cũng không sợ không bán được.
Tiết Nhàn lưu lại sạp quẻ của lão mấy ngày, liếc mắt nhìn qua đống phù lão vẽ, phần lớn chỉ là đồ trang trí thôi, chỉ có rất ít trong số đó là vẽ lưu loát, có thể dùng một chút.
Song cũng chỉ là dùng một chút thôi.
Tỷ như nói là phù trừ tà, thực tế chỉ đuổi được kiến; nói là phù kéo dài tuổi thọ, kỳ thực cũng chỉ giảm bớt được vài bệnh vặt.
Lá phù trong tay Tiết Nhàn chính là y nhìn thấy đạo sĩ kia vẽ ra.
“Tuân lệnh Long quân phía Nam giáng sấm sét.” Tiết Nhàn híp mắt, miễn cưỡng đọc từng chữ viết trên lá phù. Phần lớn mấy chữ này đều bị móc uốn đến tám trăm hồi, nhìn như giun đất, chín khúc mười tám vòng, khiến y khó mà nhớ rõ được.
Chỉ nghe nội dung cũng có thể đoán được đại khái, đây là một tấm phù gọi sét, cũng không biết đạo sĩ kia rảnh rỗi chẳng có việc gì làm lại đi luyện cái trò này làm chi.
Song nói là gọi sét, tấm phù nhăn nheo này đương nhiên chẳng gọi được Long quân phía Nam gì đó rồi, cùng lắm chỉ kéo được hai đụn mây che khuất mặt trời thôi. Nhưng phù này ở trong tay Tiết Nhàn thì lại khác.
Bởi vì cái vị Long quân phía Nam viết trên phù ấy mà, ngại quá, hơn phân nửa chính là Tiết Nhàn này đây.
Mặc dù với cái thân thể bằng giấy hiện giờ, y chẳng có cách nào tự làm phép được, nhưng mượn hoàng phù làm vật dẫn thì vẫn có thể thử chút xem sao.
Vì thế y lại lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ tinh xảo, mở nắp bình ra, một mùi lạnh lẽo cổ quái mang theo hương vị tinh ngọt liền tản ra.
Tiết Nhàn nhíu mày, mặc dù là máu của chính mình nhưng y cũng chưa từng cảm thấy dễ ngửi bao giờ.
Y vuốt phẳng lá phù trong lòng bàn tay, nhỏ một giọt máu đỏ sậm từ bình sứ, giọt máu nháy mắt lan ra trên hoàng phù.
Tiết Nhàn cất bình sứ, ném lá phù ra ngoài.
Trong khoảnh khắc lá phù rời tay, giữa vết máu chợt nổi bùng lên ngọn lửa, lập tức cháy sạch sẽ.
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên, mây mù mãnh liệt từ xa cuồn cuộn kéo đến.
Sắc trời bất chợt tối đen, như được quét một lớp mực. Luồng sét hình mạng nhện sáng như tuyết bổ ập xuống từ trên chín tầng trời, một đường sét kinh hoàng đánh xuống mặt đất, tiếng nổ như dán bên tai.
Không biết đạo thiên lôi này đã chạm vào biên giới trận cục, hay là kinh động đến cốt lõi trận cục.
Lại một tiếng nứt như băng rạn trên núi cao, theo luồng điện uốn lượn, quay đầu nện xuống đất.
Tiết Nhàn ngồi tựa vào thân cây già ở đầu tường, bát phong bất động[1]
(kiên định không lay động) nhìn sấm sét bổ ngay xuống mặt đất dưới chân y, đập nát nền đá xanh nguyên vẹn, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lấy một lần.
Cả gian trạch viện đều rung động không thôi, qua hồi lâu mới dần ổn định lại.
Tiết Nhàn nhướn mày, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt có chút tiếc nuối: Giờ y mượn dùng lá phù này mà chỉ có thể bổ một chút như vậy thôi.
Trận thiên lôi kinh thiên động địa vừa rồi xem ra cũng có chút tác dụng, có vẻ nó đã bổ ra một vết nứt nhỏ hẹp ở nơi nào đó trong trận cục. Trạch viện vốn im lặng đến gần như đông cứng đột nhiên có một trận gió lùa, tiếng vang nhỏ vụn loáng thoáng phát ra từ chỗ đó, nhanh chóng bao phủ toàn bộ trạch viện.
Quả nhiên trong trạch viện này không chỉ có mình y.
Người khác hẳn là cũng bị kéo vào trong trận cục này, có điều mỗi người một góc khuất, không thấy được nhau thôi.
Tiết Nhàn tùy tay nhổ một sợi dây mây xoắn lại trên cây, dựa vào thân cây nhàn nhã cuộn quanh ngón tay. Y khép lại hai tròng mắt, nghiêng tai lắng nghe âm thanh truyền đến từ khe hẹp kia. Y muốn phát hiện điều bất thường trong những âm thanh nhỏ vụn lộn xộn đó.
Sau một lát, y quả thực nghe được một tiếng……..
Tiếng chuông?
“Không đúng…….” Tiết nhàn “Chậc” một tiếng, nhíu nhíu mày.
Trong tiếng gió như nức nở, âm thanh nọ khá mơ hồ, như thể truyền từ đằng xa, hoặc là bị cái khe hẹp dài kia kéo dài khoảng cách.
Nghe giống như tiếng chuông đồng tứ giác treo trên xe trâu, song lại có điểm không giống.
Chuông đồng……
Tiền đồng?
Vừa nghĩ vậy, âm thanh kia lại càng rõ ràng hơn, quả thực giống như tiếng tiền đồng va chạm vào nhau.
“………” Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi mở mắt ra, dây mây cuốn trên tay bị chà đạp nhiều lần, “Pực” một tiếng đứt thành hai đoạn.
Dường như chỉ trong nháy mắt, tiếng tiền đồng va chạm càng gần hơn.
Tiết Nhàn ghé tai nghe, cảm giác tiếng này phát ra từ ngoài tường.
Trên hành lang, một cánh cửa chợt khẽ phát ra tiếng vang “Kẽo kẹt”, Tiết Nhàn đang tàn phá cái cây nghe tiếng thì nâng mắt lên nhìn.
Hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng y trắng toát không một tiếng động vịn sát tường đi tới.
Một thân áo trắng đơn bạc giữa cái lạnh mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng thấy rét, như thể trên áo còn mang theo khí lạnh ngày đông. Mãi đến khi Huyền Mẫn đứng vững ở tường, đầu ngón tay kẹp xâu tiền đồng giắt vào bên hông lần nữa, Tiết Nhàn mới sực tỉnh, cái con lừa trọc này đi đường luôn chẳng có tiếng động gì.
Cho nên………. Tiếng tiền đồng va chạm vừa rồi, là hắn cố ý tạo ra ư?
Huyền Mẫn đứng ở sát tường, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng hướng về phía Tiết Nhàn đánh giá một phen.
Người ngồi trên tường có một khuôn mặt vô cùng đẹp không thể nghi ngờ, như một thanh kiếm bén nhọn vừa tuốt ra khỏi vỏ. Có điều thoạt nhìn y quá mức gầy yếu, bộ đồ màu đen lại khiến y càng tái nhợt hơn, lộ vẻ bệnh tật nặng nề, kết hợp với vẻ sinh động sắc bén kia tạo nên một cảm giác hỗn tạp, vừa mâu thuẫn lại vừa thần bí.
Khi Tiết Nhàn không tỏ cảm xúc gì, luôn tạo cho người ta một loại ảo giác sâu xa kín đáo.
Y trưng ra cái bộ dáng này, nhìn nhau với Huyền Mẫn một lát, rồi sau đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trợn mắt nhìn trời, nói: “Sao lại là ngươi……….”
Dứt lời, y còn căm giận vò mớ dây mây trong tay thành một nùi.
Tên này cũng thật thiếu đòn, dù ngồi trên đầu tường nhưng vẫn không an phận như trước, sau khi không cam tâm liếc mắt nhìn Huyền Mẫn, y bèn ném mớ dây mây rối nùi kia về phía Huyền Mẫn.
Huyền Mẫn lắc lắc đầu, nâng tay tóm được “ám khí” vào lòng bàn tay: “Thiên lôi vừa nãy là chuyện gì xảy ra?”
Tiết Nhàn nhướn mày nhìn hắn một cái: “Ngươi không hỏi ta là ai à?”
Lúc con lừa trọc bắt được y, y vẫn là một mảng rêu xanh, sau đó lại biến thành giấy da, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện bằng bộ dáng thật.
Huyền Mẫn mở tay ra, bàn tay nhợt nhạt thon gầy, đang nắm chứng cứ phạm tội của tên Tiết Nhàn thiếu đánh —— Dây leo rối nùi.
Tính hắn vốn ít lời kiệm chữ, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không lộ biểu cảm gì, nhưng bàn tay mở ra lại rõ ràng truyền đạt một ý tứ —— Trơ tráo như thế, chỉ có một kẻ thôi, dù có cháy thành tro cũng nhận ra được.
Tiết Nhàn: “……….”
Huyền Mẫn đặt mớ dây mây trong tay xuống gốc cây, lại giương mắt nhắc nhở Tiết Nhàn lần nữa: “Ngươi còn chưa nói thiên lôi kia là sao.”
Tiết Nhàn “Ồ” một tiếng, nói: “Không có gì, chỉ là muốn báo cho những người khác biết ta đang ở trong này thôi, để tìm cho tiện ấy mà.”
Huyền Mẫn: “……..”
Trận sét kia hận không thể chọc trời phá đất, thanh thế khổng lồ, uy lực kinh người, như thể muốn bổ nát cả phủ trạch Lưu gia này thành tro vậy.
Kết quả lại chỉ là một tiếng “kêu” vô cùng đơn giản, ý bảo mọi người đang có người chờ ở chỗ này…….
Bản mặt lừa trọc vốn luôn băng sương, song khi nghe lời ấy, lần đầu tiên có dấu hiệu rạn nứt.
Tiết Nhàn bị ánh mắt hắn chọc cười, biểu tình trầm tĩnh lại, muốn cười nhưng không cười hỏi hắn: “Ồ? Ngươi theo thiên lôi tìm tới đây sao? Vậy xem ra ta không phí công rồi. May mà ngươi tới cũng nhanh, ta đang cân nhắc xem có nên gọi thêm không.”
Huyền Mẫn im lặng không nói gì nhìn y một lát, lạnh lùng đạm nhạt nói: “Vậy thì không cần tìm phương vị của bát môn nữa, cứ bổ cho nát đất cũng giảm được tiền quan tài.”
“Người xuất gia sao cứ mở mồm nhắc đến tiền thế, ngươi cái đồ lừa……..” Tiết Nhàn xoay mặt, nuốt chữ “Trọc” về, nghiêm trang nói: “Không sợ bôi nhọ Phật Tổ à.”
Huyền Mẫn: “……….”
Cái đồ nghiệp chướng đến sấm sét cũng dám gọi, thế mà còn có mặt mũi nói ra câu này sao.
“Vừa nãy ngươi có nói phải tìm phương vị của bát môn nhỉ, tìm được chưa?” Tiết Nhàn hỏi: “Nếu tìm được rồi thì cũng bớt việc, mang ta theo luôn. Nếu không tìm được, vậy ngươi cũng đừng sợ bị bổ trúng, ta sẽ nghĩ cách gọi thêm một trận sét nữa, không chừng có thể trực tiếp chọc thủng trận cục này.”
Ngoài miệng thì nói thế, nhưng trong lòng y lại thầm nhủ: Lừa trọc ngươi trăm ngàn lần phải nói với ta là tìm được rồi đấy, ta chỉ có một tấm phù gọi sét thôi, dùng xong thì chẳng còn nữa đâu.
May mà Huyền Mẫn không phụ sự kỳ vọng của y, gật gật đầu, nói không mặn không nhạt: “Ngươi có thể xuống khỏi đầu tường được rồi đấy.”
Dứt lời, hắn xoay người bước đi.
Tăng y vải bố trắng toát nhẹ nhàng hất lên như mây, chỉ vài bước đã đi xa.
Nhưng chỉ lát sau, Huyền Mẫn lại dừng bước, quay đầu nhìn về phía Tiết Nhàn vẫn chẳng hề động đậy.
Tiết Nhàn cực kỳ vô tội vỗ vỗ chân mình, nói đúng tình hợp lý: “Phế rồi, không đi được.”
Huyền Mẫn cau mày, cho rằng y lại giở trò đùa giỡn, mặt vô cảm lạnh lùng trả lời: “Lúc trước nghiệp chướng nhà ngươi chạy cũng đâu có chậm……..”
Nhoắng một cái đã bay lên áo nhóc sai vặt, động tác nhanh nhẹn miễn bàn.
“……….” Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng: “Hình như con lừa trọc nhà ngươi không có mắt thì phải, lúc trước ta tự động chân mà chạy sao? Đó là ta mượn chân người khác.”
Lừa trọc không hiểu nhân tình và nghiệp chướng quậy phá nhìn nhau một lát, cuối cùng người trước rủ mi buông mắt, xoay người đi về sát tường lần nữa.
Hai chân Tiết Nhàn giấu dưới lớp áo đen, có thể nhìn thấy hình dáng đầu gối gầy nhô lên. Người nằm liệt giường quanh năm không thể đi lại, hai chân phần lớn đều nhỏ gầy hơn bình thường, nhưng Tiết Nhàn thì không giống vậy. Nhìn từ hình dáng đại khái, hai chân y không khác người bình thường là bao, chẳng hề giống người liệt hai chân.
Huyền Mẫn liếc mắt đánh giá, nâng tay bắt lấy một mắt cá chân của Tiết Nhàn.
Tiết Nhàn bị động tác của hắn làm giật mình, nếu không phải hai chân không cảm giác được, có khi y đã tung cước đạp con lừa trọc này ra rồi.
Ngươi dùng lương tâm nói cho ta biết, móng rồng mà ngươi cũng tùy tiện sờ được hay sao?! Hả?! Đúng là chán sống rồi!
Huyền Mẫn thu hết phản ứng của y vào tầm mắt —— Nếu là người đi đứng thuận lợi, lúc giật mình sẽ không chỉ động thân trên còn nửa thân dưới không hề có phản ứng.
Có thể thấy, lời này của nghiệp chướng là thật, hai chân y đúng là bị liệt.
Huyền Mẫn nâng mắt, nâng một tay làm động tác lễ Phật, tay còn lại hướng về phía Tiết Nhàn, bàn tay gầy mà mạnh mẽ rắn chắc mở ra, nói: “Xuống dưới đi.”
******
★Chú thích:
[1]Bát phong bất động: hay “Bát phong suy bất động”, dùng để khen người có định lực tốt, không bị bất cứ điều gì lay chuyển. Bát phong là tám thứ: Xưng, Cơ, Huỷ, Dự, Lợi, Suy, Khổ, Lạc (khen ngợi, chê bai, hạ thấp, đề cao, lợi lộc, tốn hao, khổ não, vui vẻ). Đây là các trạng thái tình cảm thường thấy thường gặp trong cuộc đời con người, được nhà Phật xem như tám loại gió. Phật được tôn là Thiên Trung Thiên, Thánh Chí Thánh, tám thứ gió ấy chẳng làm Ngài suy chuyển (Bát phong suy bất động).
Câu nói này có liên quan đến câu chuyện về Tô Đông Pha:
Khi Tô Đông Pha đến Cô Châu ở Giang Bắc nhậm chức, ông thường qua đàm đạo với sư Phật Ấn trên chùa Kim Sơn ở bên kia sông. Một hôm, Tô Đông Pha làm được bài thơ Thiền tâm đắc bèn sai tiểu đồng sang sông gởi cho sư Phật Ấn xin ấn chứng. Thơ rằng:
Kế thủ thiên trung thiên
Hào quang chiếu đại thiên
Bát phong suy bất động
Đoan tọa tử kim liên.
(Cúi đầu lạy đức Như LaiHào quang rạng rỡ chiếu soi muôn trờiBát phong gào thét tơi bờiTòa sen Ngài vẫn mỉm cười ngồi yên.)Sư Phật Ấn xem xong liền viết vào hai chữ, bảo tiểu đồng mang về.
Tô Đông Pha chắc mẩm thế nào cũng được sư Phật Ấn khen ngợi về sự tinh tấn trong tham thiền. Nhưng khi mở ra chỉ thấy hai chữ: “Đồ thối”. Không dằn được nóng giận, ông liền kêu đò qua sông tìm sư Phật Ấn để hỏi cho ra lẽ.
Sư Phật Ấn đã ra cổng chùa đón đợi sẵn. Tô Đông Pha vừa thấy sư liền lớn tiếng: “Ta với thiền sư là bằng hữu chi giao, thơ của ta, ông không khen thì thôi, cớ sao lại còn chửi mắng như vậy?”. Phật Ấn giả như không hiểu chuyện gì, hỏi: “Ta chửi ông cái gì?”. Tô Đông Pha đưa hai chữ “Đồ thối” ra. Phật Ấn cười: “Chẳng phải ông đã nói là Bát phong suy bất động à? Sao Đồ thối còn vượt sông sang bên này?”. Tô Đông Pha không còn biết nói sao nữa.