Đồng Tiền Kham Thế

Chương 98

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

55png

Nụ hôn lần trước trên bãi hắc thạch chỉ là chuồn chuồn lướt nước, thậm chí còn không tính là lướt qua, chẳng mang theo chút ý vị rung động và ái muội nào, mà càng giống như một lời từ giã khắc chế mà trang trọng, những tưởng rằng ngày sau sẽ không còn gặp lại.

Lúc ấy ngũ cảm của Tiết Nhàn vừa mới khôi phục, chỉ mơ hồ cảm giác bên môi bị chạm nhẹ một thoáng, nếu không phải y từng nhìn thấy tử kỳ của Huyền Mẫn ở động Bách Trùng, có lẽ ngay cả cái chạm đó cũng không cảm nhận được, chung quy khi đó y đã chẳng còn lòng dạ nào mà đi chú ý tới mấy thứ ấy.

Cho nên đến tận lúc này, y mới thực sự hiểu rõ được Huyền Mẫn hôn là cảm giác gì.

Huyền Mẫn ngày thường luôn cho người ta cảm giác đạm mạc mà khó gần, tựa như một tảng băng khắc cẩn, lạnh lẽo mà trầm ổn. Nếu không tới gần hắn, chỉ bằng hai mắt nhìn từ phía xa, thậm chí sẽ sinh ra ảo giác rằng da thịt gân cốt của hắn cũng đều đắp nặn từ tuyết, ngay cả hơi thở cũng lạnh như băng.

Nhưng cái hôn của hắn lại ấm áp, mang theo ý vị lưu luyến chẳng thể tả rõ, thật giống như trút toàn bộ cảm xúc ôn nhuyễn và sâu nặng trong cả đời này vào một hành động thân mật ấy.

Ý vị thân mật như vậy xuất hiện ở Huyền Mẫn, có lẽ là trăm năm khó gặp, Tiết Nhàn sao có thể chống đỡ được, ngay lập tức đã đầu hàng.

Trong cảm xúc ôn nhuyễn bủa vây, y ngửa đầu đáp lại. Y cọ cọ chóp mũi hơi lạnh của Huyền Mẫn, thời điểm môi khẽ nhếch lên, ý cười bên khóe môi thậm chí còn chưa tan.

Tuy nhiên……. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, tiếu ý ôn hòa nhàn tản này đã biến mất chẳng sót lại gì, ngay cả một chút bóng dáng cũng tìm không thấy.

Tiết Nhàn muôn phần hối hận một khắc ấy mình mở miệng, dùng đầu lưỡi liếm kẽ môi Huyền Mẫn, cùng hắn môi răng dây dưa. Nếu không phải vậy thì lúc này y sẽ không một tay chống lên thắt lưng Huyền Mẫn, một tay đan chặt ngón tay Huyền Mẫn, ngồi trên người hắn……

Toàn thân Huyền Mẫn tràn đầy mồ hôi, mà hắn đổ mồ hôi càng nhiều, chỗ làn da kề sát lại càng trơn trượt, ngay cả ngón tay đan xen cũng sắp tuột ra.

Có lẽ long tiên quá mức hại người hại mình, hoặc cũng có lẽ sau khi tâm ý tương thông không còn áp lực, Tiết Nhàn chưa từng nghĩ mình có thể mất khống chế đến nỗi này, động tác y hôn cắn Huyền Mẫn vừa lo âu lại vừa gấp gáp, đầu gối tì trên giường trúc cứng rắn đã áp ra vết đỏ.

Y siết chặt chân, nặng nề hạ eo xuống. Đôi mắt khép hờ lại phủ lên một tầng hơi nước, hàng mi đen dày đã ướt đẫm, viền mắt ửng hồng, ngăn lại đôi môi hơi mở ra của Huyền Mẫn, truyền một hơi thật sâu, trong tiếng thở dốc lộ ra một tiếng ngâm khẽ khó nhận ra.

Ngón tay đan xen co quắp lại như đã dùng hết lực, cuối cùng trượt ra vì mồ hôi, lại nắm lấy cánh tay căng chặt của Huyền Mẫn.

Huyền Mẫn không mở tay khi Tiết Nhàn thở không nổi, mà cầm lấy eo y, phía dưới lại tăng thêm lực đạo.

Tiết Nhàn rốt cuộc nhịn không được thở gấp một tiếng, song y còn chưa thở hết hơi, ánh nhìn của Huyền Mẫn lại lộ ra từ trong con mắt nửa mở, đảo qua môi y. Một tay còn lại nâng cằm y, nghiêng đầu hôn lên……

Rất lâu rất lâu trước kia, mỗi khi nghe được câu “Long tính bản dâm” trong truyền thuyết dân gian, Tiết Nhàn luôn nhịn không được mà cười nhạo lũ phàm nhân. Y sống cả trăm ngàn năm, đâu thấy mình có chỗ nào liên quan đến cái từ kia.

Hiện giờ y chợt cảm giác, lời này có vẻ cũng có lý đấy chứ……

Nhưng mà không trách y được, đều là lỗi của long tiên.

À…… Còn cả tiền đồng và dây tơ hồng kia nữa. (ĐM BỌN RE-UP!!!)

Vốn là long tiên có hại thì cũng chỉ hại một mình Huyền Mẫn thôi, giờ lại bị hai cái thứ xúi quẩy này liên lụy, y cũng không thể may mắn thoát khỏi. (RE-UP CHẾT CMN ĐÊ!!!)

Được rồi, có lẽ trong đó còn có tâm lý càn rỡ khi rốt cuộc tu thành chính quả nữa.

Tóm lại, nhân quả trong thế gian này dây dưa cực kỳ phức tạp, dưới nhiều mặt tác dụng, kết quả sau cùng chính là y cảm thấy đời này mình có thể khỏi cần xuống giường nữa.

Nhưng thân thể Huyền Mẫn dù sao cũng vừa mới điều dưỡng xong, trước khi chết còn từng rút Phật cốt…… Dẫu Tiết Nhàn đã nhiều lần xác nhận, sau khi sống lại thì bên hông Huyền Mẫn không còn khuyết thiếu gì cả, nhưng Phật cốt không phải nói rút là rút được, y cứ luôn cảm thấy ít nhiều vẫn sót lại chút ảnh hưởng.

Nếu không phải không dám để Huyền Mẫn hao tổn căn cơ quá mức, y đã chẳng đến nỗi chủ động ngồi trên người Huyền Mẫn.

Khoái hoạt đương nhiên khỏi cần nói, cho nên nếu chỉ riêng chuyện này thì Tiết Nhàn cũng không hối hận lắm. Y chỉ ảo não sao mình không nhịn thêm một ngày, tốt xấu gì cũng phải đi ăn vài thứ trước đã. Không thì đã chẳng lưu lạc đến tình cảnh vừa đói bụng, vừa đầm đìa mồ hôi.

Hai người bọn họ tốn thời gian ba ngày, đứt quãng liên tục, rốt cuộc cũng hoàn toàn thanh sảng, khi men theo sương trắng dày đặc đi ra khỏi khe núi, liền thấy hắc điểu của Huyền Mẫn đang thu cánh rúc ở cuối khu rừng hoang, ủ rũ ỉu xìu, có vẻ đã chịu không ít kinh hãi.

Tiết Nhàn khoanh tay, một thân hắc y bị gió trong khe núi thổi phất phơ, ngửa đầu nhìn hắc điểu trên chạc cây, không quay đầu lại mà nói với Huyền Mẫn: “Con chim này sống cả trăm năm rồi nhỉ? Có phải sắp thọ chung chính tẩm không, sao rụng nhiều lông thế này?”

Y vừa nói, vừa dùng mũi chân gạt lông vũ dưới gốc cây, chậc chậc hai tiếng: “Hay là lát nữa tiện đường mua cho nó chút đồ ăn, để nó trải qua mấy ngày cuối cùng trong hạnh phúc.”

Hắc điểu tức điên, móng vuốt không bám chặt, lập tức ngã từ trên cây xuống, lúc sắp rơi vào lòng Tiết Nhàn, mới sực nhớ ra mình còn biết bay, vội vàng vỗ cánh quay đầu chạy thẳng, bay được một vòng thật xa mới biệt nữu quay về.

Lúc trước ở trong phòng hôn thiên hắc địa, chắc là hắc điểu này trông thấy, có khi cũng núp góc tường nghe được không ít rồi. Xét thấy nó gần như thành tinh, Tiết Nhàn nghĩ nó hẳn là bị kích thích đến rớt cả lông, còn về phần kích thích ở đây rốt cuộc là kinh hãi hay lo lắng, thì đến quỷ cũng chẳng biết. (Hôn thiên hắc địa: trời mờ đất tối, ý chỉ mấy chuyện ấy ấy, hoạt động về đêm, chuyện đen tối làm trong tối:D)

Một người một chim này chẳng biết vì sao cứ đấu đá nhau, nhưng mà nếu nói là quan hệ thực sự không tốt, thì khi Tiết Nhàn đói bụng, nhóc chim này lại chủ động mang đồ ăn cho y. Có lẽ là bởi trong hơn nửa tháng kia, đã sinh ra một ít tình cảm biệt nữu sống dựa vào nhau mà lại chán ghét lẫn nhau.

Dù sao thì Huyền Mẫn cũng không hiểu lắm, hắn nhìn lướt qua hắc điểu, cũng không bắt buộc, chỉ nói: “Đi cùng hay không thì tùy.” Rồi liền vỗ vỗ Tiết Nhàn, ý bảo y tiếp tục đi ra ngoài rừng.

Hắc điểu do dự bay quanh hai vòng ở phía sau, cuối cùng vẫn vỗ cánh lao đến, đậu xuống vai Huyền Mẫn, móng vuốt nho nhỏ nhún nhảy hai cái, cẩn thận cọ cọ mặt Huyền Mẫn.

“Ngươi giỏi chiếm tiện nghi đấy nhỉ.” Tiết Nhàn liếc xéo hắc điểu.

Hắc điểu kêu chiếp chiếp hai tiếng với y, rồi lại nhảy sang vai y, cũng cọ cọ mặt y.

“Còn rất chú ý công bằng nữa chứ, không bỏ qua người nào.” Tiết Nhàn cười xùy một tiếng, thật ra cũng không để ý. Huyền Mẫn bỗng nâng tay, thuần thục túm lấy chân hắc điểu, mang nó xuống khỏi vai Tiết Nhàn.

Hắc điểu: “……”

Hay lắm, cọ ai cũng bị chê, hai mặt chẳng phải người…… À, chim chứ.[1]

Hắc điểu cảm thấy mình đường đường là một linh cầm, vậy mà lại mất địa vị thế này. Lập tức lớn gan lên, run rẩy dùng cánh tát cho mỗi tên một phát, phẫn nộ bay lòng vòng trên trời.

Nó vừa gào được hai tiếng thì chợt đổi âm điệu, quay sang một hướng nào đó, phát ra tiếng hừ hừ.

Tiết Nhàn và Huyền Mẫn nghe tiếng liền nhìn lại, trông thấy phía đối diện có một con bồ câu đưa thư màu xám đang lao thẳng tới nơi này.

******

★Chú thích:

[1]Hai bên chẳng phải người: câu đầy đủ là “Trư Bát Giới soi gương, hai mặt chẳng phải người.” Đây là câu tục ngữ ý nói đến người nằm ở thế lưỡng nan, khó xử, đắc tội với cả hai bên nên chẳng được lợi ích gì.
Bình Luận (0)
Comment