Động Xuân Tâm

Chương 19


Bình minh ngày hôm sau, Khương Trĩ Y bị một tiếng gọi "Quận chúa" đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Cốc Vũ khom người trước mép giường nàng, cách đó không xa, Tiểu Mãn đang quét tước cái chén sứ đêm qua khi nàng kinh mộng đã đánh vỡ.
Trong phòng đã không có thân ảnh Nguyên Sách.
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, hồi tưởng lại ký ức cuối cùng của đêm qua ——
Hình như là nàng ôm hắn không buông tay, không biết ôm bao lâu, khóc đến mệt mỏi liền ngủ.
Sau đó, thì hình như chả còn mộng mị gì nữa.
......!Vậy hắn đi khi nào?
Cốc Vũ: "Quận chúa, Thẩm Thiếu tướng quân mới rời đi từ hai khắc trước."
Khoé môi Khương Trĩ Y cong lên: "Tính ra, hắn không nuốt lời."
—— khó trách trước khi Thẩm Thiếu tướng quân đi còn làm dáng vẻ kia, như là bực bội đợi không nổi quận chúa tỉnh lại, cố ý rời đi ngay trước mặt nàng ta cùng Tiểu Mãn, phảng phất như muốn các nàng làm chứng vậy.
Cốc Vũ nghĩ nghĩ, lại móc từ trong tay áo ra một tấm bản vẽ: "Thẩm Thiếu tướng quân còn để lại cái này, nói viện này của chúng ta phòng vệ đầy sơ hở, phải sửa lại theo bản vẽ này đi."
Khương Trĩ Y từ trên giường bò dậy, nhận lấy xem.
Trên mặt giấy Tuyên Thành trắng phau là một bức vẽ Dao Quang Các từ trên nhìn xuống, nét mực mới tinh, còn chưa khô hẳn, tuy bút hoạ không phải quá xuất sắc, nhưng mỗi một cánh cửa, cửa sổ, mỗi vị trí đều thập phần rõ ràng tường minh, giống như bản đồ bố phòng quân sự vậy.
Hoá ra đêm qua hắn biến mất không thấy là do đi làm cái này......
Cốc Vũ: "Nhưng mà Quận chúa, nếu chúng ta bố trí phòng vệ lại như vậy, thì Thẩm Thiếu tướng quân còn đi vào được sao?"
"Ngươi có thấy ai đào hố chôn chính mình chưa? Còn không phải là vì phòng ——" nhắc tới cái tên dơ bẩn kia, Khương Trĩ Y nháy mắt không còn gương mặt tươi cười, "Đại biểu ca bên kia có động tĩnh gì không?"
"Có lẽ là vì sợ ngài vấn tội, đại công tử sáng sớm liền ra phủ."
"Nhìn chằm chằm đi, người vừa hồi phủ liền nói cho ta."
"Vậy hôm nay Quận chúa không đi ủng hộ công chúa Bảo Gia sao? Nô tỳ mới vừa rồi đánh thức ngài, là muốn nhắc ngài sắp đến giờ rồi."
Khương Trĩ Y lúc này mới nhớ lại, thật là nàng bệnh một trận liền quên hết ngày tháng.
Tuy vào Đông nàng thường đóng cửa ít ra ngoài, nhưng thiếp mời lại chưa từng ngừng nghỉ, những quý nữ thế gia đó, ai mở Tuyết yến, ai mở tiệc thưởng mai, ai chủ trì dạo hồ băng, dù biết rất rõ nàng ghét gió lạnh không muốn ra ngoài chơi, nhưng khi tổ chức yến tiệc đều đưa thiệp mời đến xem như tôn trọng.
Nàng cũng không xem mấy chuyện này là chuyện lớn gì, thiệp mời xếp thành núi cũng không xem một cái, duy chỉ mỗi Bảo Gia a tỷ là nàng cố ý dặn tỳ nữ giữ kỹ rồi nhắc nhở nàng tham dự.
"Tửu lầu của tỷ ấy là hôm nay khai trương?" Khương Trĩ Y nhìn ánh mắt trời sáng rọi ngoài cửa sổ, tạm thời vứt cái tên đen đủi kia ra sau đầu, "Vậy mau trang điểm cho ta đi."
*
Một canh giờ sau, chợ phía tây.
Xuyên qua mấy tiệm hàng rong san sát, người đến người đi từ đầu đường đến cuối đường, xe ngựa dừng lại trước một mảnh sân nhỏ, Khương Trĩ Y dẫm lên ghế kiệu xuống xe ngựa, cách một tầng mũ có rèm lụa mỏng mà nâng mắt lên.
Trước mặt là một toà nhà mái củng ba tầng vô cùng sang trọng, tráng lệ huy hoàng, trên biển hiệu là ba chữ thư pháp "Phong Từ Lai" phiêu dật màu vàng, có thể thấy đây là nhã danh của tửu lầu này.
Một người người cung trang tỳ nữ nhanh chóng bước lên đón: "Cuối cùng cũng mong được Quận chúa đến! Công chúa đã ở nhã gian lầu 3, đặc biệt lệnh cho nô tỳ đứng đây đợi, xin Quận chúa theo nô tỳ lên lầu."
Khương Trĩ Y nhận ra tỳ nữ này tên là Thuý Mi, liền cười khanh khách tiếp lời, nói: " Thanh phong từ lai, thuỷ ba bất hứng (Editor: Gió nhẹ thổi qua, nước không gợn sóng), a tỷ nghĩ thế nào không biết, sao lại lấy tên cho tửu lầu thanh đạm như canh suông vậy."
"Phải không? Nô tỳ cũng nói tên này nhạt nhẽo quá, không thể hiện được uy danh công chúa, tiên sinh phong thuỷ cũng nói tên này không may mắn, sợ sẽ lỗ vốn, công chúa càng không nghe, ngài ấy nói dù sao ngài ấy chỉ là người ở phía sau màn ra tiền ra bạc, cũng không ra làm trưởng quầy nhọc lòng lao động, cùng lắm thì ——" Thuý Mi nói tới đây liền che che miệng thấp giọng nói, "Cùng lắm thì bớt nuôi mấy trai lơ mà thôi."
"Thôi đừng nha, đều là đầu quả tim của a tỷ đó, bỏ đi ai cũng khó xử, lúc đó lại mệt ta an ủi tỷ ấy!" Khương Trĩ Y một đường vừa đi vào hướng bên trong vừa cùng Thuý Mi nói giỡn, xuyên qua đám khách quan tụ tập ở đại đường, tới lầu một, không khí náo nhiệt đã thanh tĩnh hơn.
Khương Trĩ Y vịn cánh tay Cốc Vũ, vừa muốn chuyển qua chỗ ngoặc ở thang lầu, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói say khướt, âm thanh có chút quen thuộc ——
"......!Các ngươi hỏi ta sầu cái gì? Còn không phải sầu cái biểu muội Quận chúa kia!"
Bước chân Khương Trĩ Y chợt dừng lại, ngừng ở cửa thang lầu.
Sắc mặt Cốc Vũ cùng Thuý Mi đi theo khẽ biến, đưa ánh mắt nhìn nhau.
Phía sau nhã gian, lại một giọng nam tử vang lên: "Biểu muội kia của ngươi, mắt cao hơn đầu, người sống chớ gần, cũng khó trách ngươi nhiều năm như vậy cũng không được đến tay......"

"Ngươi thì biết cái gì? Đó đều là giả vờ......!Người ta đã ngầm sớm có thân mật!"
"Thiệt hay giả?!"
"Ta tận mắt nhìn thấy hai người đó nửa đêm lén gặp nhau, còn có thể có giả?"
"Ai vậy? Ai vậy?"
"Nói ra chắc các ngươi nhảy dựng —— người nọ là Thẩm, Nguyên, Sách!"
Trong nhã gian một mảnh ồ lên.
"......!Không phải chứ, hai người bọn họ không phải đối thủ một mất một còn sao?"
"Hai người này sao lại trộn lẫn vào một chỗ được?"
"Nhìn không ra Quận chúa thích cái thứ......"
Khương Trĩ Y lạnh mặt chậm rãi hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía nhã gian phía sau.
Vừa vặn bên trong có người nói "Đi đi ngoài chút" rồi đẩy cửa mà ra, một tên công tử ôm cái bụng rượu bước qua ngạch cửa, một khắc trước thì miệng còn vui vẻ cười hì hì, sau một khắc, chân này liền vướng chân kia, ngã một cái té sấp.
"Mới uống bao nhiêu đâu mà thành như vậy!" Bên trong truyền ra một trận cười vang.
Người đang quỳ rạp trên mặt đất run run nâng mắt lên, nhìn thấy Cốc Vũ cùng Thuý Mi, liền biết người mang mũ có rèm là ai.
"Quận, Quận chúa......"
Trong nhã gian chợt tĩnh lặng, cả đám công tử thế gia vây quanh bàn tiệc ấm từ từ quay đầu, nhìn về hướng ngoài cửa.
Đối diện với đôi mắt dường như lạnh như băng sau tấm lụa mỏng kia, Phương Tông Minh giơ chén rượu bên miệng run lên, làm rượu trong ly đổ hơn phân nửa ra ngoài: "Biểu, biểu muội sao, sao lại ở chỗ này......"
Khương Trĩ Y cười khẽ: "Tới tửu lầu tốt nhất thế này, không dùng bữa cho đàng hoàng, lại ở chỗ này đại nói nói càn —— đại biểu ca, nếu không biết miệng nên dùng như thế nào, không bằng cứ cắt đi?"
Phương Tông Minh giật mình một cái, rượu lên đến não thoáng chốc tỉnh một nửa, mặt đang đỏ hồng cũng trắng bệch đi như cà tím mắc sương.
Thúy Mi trầm mặt khoanh tay lên, nhìn Phương Tông Minh liếc mắt một cái, lại đảo qua từng gương mặt say xỉn trong nhã gian kia: "Quận chúa nói thật đúng, vừa vặn hôm nay trong yến tiệc của Công chúa, có món mõm heo trộn rau với lỗ tai heo hầm nấm hương đang thiếu nguyên liệu chính."
"Vậy sao? Hôm nay là ngày tốt, ngày khai trương tửu lầu, cần phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được." Khương Trĩ Y khẽ hừ một tiếng từ trong xoang mũi, phất tay áo xoay người, nhấc chân muốn đi lên trên lầu.
Mọi người trong phòng đều run rẩy mà nhìn theo bóng dáng Khương Trĩ Y biến mất ở chỗ ngoặt, sờ sờ lỗ tai và miệng mình, sau lưng chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhã gian lầu ba, tiếng đàn sáo nhạc giao hưởng lượn lờ, giữa sân khấu lớn ở trung tâm, hơn mười vũ cơ Tây Vực ăn mặc mát mẻ đang múa đến tà áo tung bay.
Các nữ khách chia nhau đứng hai bên, tụm năm tụm ba mà nói nói cười cười.
Tâm tình vui vẻ của Khương Trĩ Y đều bị đánh rớt ở lầu một, không mấy hứng thú mà vào cửa, để thị nữ gỡ nón có rèm và áo choàng giúp.
Một đám quý nữ ở gần cửa vội vàng đứng dậy muốn chào hỏi nàng, nhưng nhìn kỹ liền thấy nàng đang xụ mặt, liền run run dừng lại, ngồi trở về.
Ở ghế chủ tọa bên kia, công chúa Bảo Gia trong bộ váy bằng sa mỏng nhiều lớp màu cát nhẹ nhàng bay bay, mắt phượng trang điểm vũ mị, đang dựa vào ghế cùng mấy người khác chuyện trò vui vẻ, nghe thấy động tĩnh liền ngồi dậy: "Nha, là ai chọc tiểu Vĩnh Doanh chúng ta không cao hứng vậy?"
Thuý Mi dẫn Khương Trĩ Y tới bên đó, thỉnh nàng ngồi xuống bên cạnh Bảo Gia, sau đó cúi đầu thì thầm vài câu cùng Bảo Gia.
"Có chuyện như vậy sao?" Bảo Gia khẽ nhíu mi, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, khẽ nháy mắt ý bảo Thuý Mi đi chuẩn bị, sao đó với người qua níu lấy cánh tay Khương Trĩ Y, "A tỷ liền đuổi hết mấy cái đám lưu manh chẳng ra gì đó đi! Lời đồn hôm nay đã rải ra ở tửu lầu của ta, sẽ không chảy được ra bên ngoài, muội cứ an tâm."
Sắc mặt Khương Trĩ Y đẹp hơn chút: "Làm phiền a tỷ."
"Mới một tháng không gặp mà đã khách sáo với ta, tức giận đến như vậy, lời đồn đãi này —— chẳng lẽ là thật sao?"
Khương Trĩ Y hạ thấp hai đuôi mày: "Sao có thể!"
"Vậy muội mặt đỏ cái gì?"
Khương Trĩ Y nghẹn lời, từ trước dường như nàng cũng chưa từng lộ ra tâm tình như vậy, nếu không nàng cùng A Sách ca ca sớm đã bại lộ, hiện giờ sao cũng đã qua nhiều năm, vừa nghe người nhắc tới hắn liền thiếu kiên nhẫn.
"Tức thôi," Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, "Bịa đặt ta cùng ai không được, lại là Thẩm Nguyên Sách, a tỷ không phải không biết ân oán của ta cùng hắn."
"A, ta thiếu chút nữa đã quên mất! Vậy làm sao bây giờ, hôm nay ta cũng có gửi thiệp cho hắn, hai người gặp mặt sẽ không đánh nhau luôn đấy chứ?"
"Hắn tới chưa?" Khương Trĩ Y quay đầu nhìn về phía nam tịch (Editor: bàn tiệc dành cho nam giới) ở bên ngoài bình phong.

Bảo Gia khẽ mỉm cười: "Chưa đâu, kiên nhẫn thôi, có lẽ trong chốc lát sẽ tới."
Nhìn ánh mắt của Bảo Gia dường như nhìn thấu hết mọi thứ, Khương Trĩ Y tằng hắng một tiếng, nâng chung trà trong tay lên, chậm rãi uống một ngụm, lại chậm rãi xoay đầu đi.
Nhưng vừa xoay qua, chợt cảm thấy có một ánh mắt nhìn trộm ánh mắt dừng trên mặt mình.
Khương Trĩ Y tìm tòi nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ mặc áo trường bào cổ đứng màu xanh thiên thanh, trang sức thuần tịnh.
Làm như thấy nàng phát hiện, đối phương lập tức trốn tránh ánh mắt nàng, nắm chung trà cúi đầu.
Nàng hồi lâu không ra ngoài, trong nhã gian này không ít người đều đang trộm đánh giá nàng, nhưng ánh mắt này lại không giống như vậy,nó tựa hồ như đang nhìn chằm chằm vào môi nàng, phảng phất như đang nỗ lực đọc khẩu ngữ từ miệng của nàng cùng Bảo Gia vậy.
Khương Trĩ Y hồi tưởng một chút, người này là sau khi nàng tiến vào tửu lưu, lúc nàng cùng đám Phương Tông Minh đối mặt, người này hình như đã ở ngay phía sau chỗ ngoặt thang lầu, có lẽ đã nghe được những lời nói bậy......
Khương Trĩ Y hỏi Bảo Gia: "Đó là ai vậy? Nhìn có chút lạ mắt."
Bảo gia nhìn nhìn rồi cúi đầu khẽ nói: "Tiểu nữ nhi của Bùi tướng gia, Bùi Tuyết Thanh, tiểu thư khuê các chính cống, ngày thường không ra khỏi đại môn một bước, chả trách muội thấy lạ mắt, ta cũng lạ mắt mà......!Nhưng mà nói tiếp, gần đây hình như ta thường thấy nàng ta ở bên ngoài, có lẽ là tới tuổi rồi, mượn yến hội ra để xem mắt đối tượng thôi."
Khương Trĩ Y lại đưa mắt nhìn Bùi Tuyết Thanh, liếc mắt một cái.
Cũng trang điểm như người khác, mặt mày thanh tú đạm nhã, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay an an tĩnh tĩnh cúi thấp, cũng không nói chuyện với hai bên trái phải, nhìn bề ngoài không giống mấy người lưỡi dài hay xen vào việc người khác.
Đã là cô nương Bùi gia, hẳn cũng là người thông minh, hiểu được có một ít lời nói nghe xong nên lập tức quên đi mới đúng, sao còn tò mò với nàng?
Đang nghĩ ngợi, Thuý Mi lại dẫn một hạ nhân tiến vào, Khương Trĩ Y vô tình thoáng nhìn qua, liền thấy một gương mặt quen mắt ——
Là Thanh Tùng.
Khương Trĩ Y liếc mắt về phía nam tịch, không thấy có mặt Nguyên Sách, chỉ chớp mắt một cái, Thanh Tùng đã cúi đầu hành lễ đến trước mặt, tự báo gia môn.
"Tiểu nhân bái kiến công chúa, quận chúa, công tử nhà ta đang ở quân doanh, không tiện dự tiệc, đặc biệt lệnh cho tiểu nhân đưa đến một phần hạ lễ để chúc mừng."
"Bận như vậy sao, thật đáng tiếc." Bảo Gia ngó ngó Khương Trĩ Y, "Vĩnh Doanh có muốn mở ra xem xem không?"
"Muốn —— cái gì mà muốn, cũng đâu phải hạ lễ cho ta!"
Bảo Gia cười vẫy tay, bảo Thuý Mi trình hộp lễ lên, mở ra vừa nhìn, thì ra là một con Tỳ Hưu sáu chân bằng vàng nạm ngọc, ngụ ý trừ tà chiêu tài.

Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn, liếc Thanh Tùng âm dương quái khí cười: "Ta còn tưởng rằng công tử nhà ngươi chỉ biết tặng bảo kiếm thôi chứ."
"......" Thanh Tùng thình lình chột dạ một trận, liền gục đầu xuống.
Khương Trĩ Y: "Yến hội này của Bảo Gia a tỷ tổ chức cũng cả một ngày, đến đêm mới nghỉ, công tử nhà ngươi thật bề bộn như vậy, cả ngày cũng không rút ra được chút thời gian nhàn rỗi? Hay là hắn hiện giờ có quân công trong người, không coi ai ra gì, ngay cả Bảo Gia a tỷ cũng không cho chút mặt mũi?"
Thanh Tùng hơi há hốc miệng, cẩn thận suy ngẫm về lời này trước.
Công tử đã bốn đêm khuya đều không ngủ mà chạy ra ngoài, nếu không phải thân thể vốn khoẻ mạnh, sợ là đứng cũng có thể ngủ gục luôn, đã vất vả đến như thế, quận chúa hẳn phải cùng công tử hòa hảo như ban đầu rồi chứ, không đến mức cố ý gây khó dễ......
A hiểu rồi! Đang hỏi hắn đây mà!
Thanh Tùng: "Quận chúa hiểu lầm rồi, công tử sáng nay có việc trì hoãn, đi quân doanh trễ, nên phải đến đêm khuya mới về được, ước chừng giờ Tuất mới tới phủ, xác thật phải bỏ lỡ yến hội của công chúa."
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng à thanh, nhớ lại cái câu có việc trì hoãn kia, tay lại cầm chung trà lên che khuất khoé môi cong cong, yên lặng nhớ kỹ canh giờ.
*
Hơn nửa Giờ Tuất, Dao Quang Các.
Khương Trĩ Y từ tửu lầu trở về, sau khi nghỉ mệt tắm gội một lúc, liền ngồi trước kính để tỳ nữ lau khô mái tóc dài ướt đẫm.
Lúc chạng vạng, sau khi hồi phủ, nàng liền hỏi thăm tin tức của Phương Tông Minh trước, lại nghe nói cả ngày nay hắn cũng chưa hồi phủ lần nào, phỏng chừng hôm nay lại bị nàng bắt tận tay như thế, nên tên này không dám trở lại.
Nếu hắn hồi phủ, nàng còn có thể dẫn người bao vây sân viện của hắn, gõ hắn một trận, còn nếu hắn cứ mãi lang thang bên ngoài như thế này, nàng cũng không tiện gióng trống khua chiêng đi bắt người, có khi còn bị lộ chuyện riêng, người bị tổn hại thanh danh ngược lại lại là nàng.
Khương Trĩ Y phiền lòng bực bội ngồi, vẫn luôn chờ đến khi tỳ nữ lau khô mái tóc dài, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay.

Lại nhìn nhìn cái giường phía sau kia, dường như nàng có bóng ma tâm lý, không muốn nằm lên trên đó.
Đêm qua nàng nằm mơ thấy Nguyên Sách tuy hứa không đi nhưng lại nuốt lời, kết quả Phương Tông Minh ngóc đầu trở lại, bò lên trên cái giường kia......
Hôm nay Tiểu Mãn không theo nàng ra cửa, đã đem này chăn đệm, màn trướng lẫn cái giường này đi chùi rửa, thay đổi một lần —— cho dù có xảy ra trong mộng, thì cũng bị ô uế rồi.
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn thấy nàng vừa mới hết phong hàn không bao lâu, lo lắng lại tái phát, tận tình khuyên bảo nàng đi ngủ.

Kỳ thật sau khi sửa lại bố trí phòng vệ trong viện như hình vẽ của Thẩm Thiếu tướng quân, viện này đã là phòng thủ kiên cố, chỉ là đêm qua Quận chúa mới vừa bị kinh sợ, trong lòng vẫn chưa hết ám ảnh, mới cảm thấy không an toàn.
Hai người liền cam đoan nói, các nàng nhất định sẽ thức canh ở chỗ này cho đến khi Thẩm Thiếu tướng quân tới mới thôi, tuyệt không để nàng một mình ở bất cứ thời điểm nào nữa.
Khương Trĩ Y nghe được lời này, nhìn nhìn canh giờ, nhất thời lại không xác định.
Thanh Tùng rốt cuộc có nghe hiểu nghĩa bóng trong lời nàng nói không nhỉ? Câu "Giờ Tuất tới phủ" kia có ý là canh giờ A Sách ca ca lại đây đúng không?
Lúc này đã là giờ Hợi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Trĩ Y phái một hộ vệ đi Thẩm phủ truyền lời, uể oải không vui mà ngồi ở trên giường chờ tin.
Một lúc sau, lại nửa canh giờ qua đi, chỉ chờ được hộ vệ hồi báo, nói Thẩm Thiếu tướng quân hôm nay căn bản chưa từng hồi phủ.
Khương Trĩ Y càng buồn bực, gục mặt xuống tựa người ra sau: "Trễ như vậy còn chưa hồi phủ, hắn chạy đi đâu chứ?"
Cốc Vũ: "Có thể là quân doanh có chuyện quan trọng, liền ở lại luôn hay không?"
"Đó là do ta không đủ quan trọng thôi......"
"Nếu không tới, cũng phải phái người tới nói một tiếng......"
Cốc Vũ tiến lên dịch dịch góc chăn cho nàng: "Vậy quận chúa cũng đừng đợi nữa, nếu ngủ không được, nằm xuống nhắm mắt dưỡng dưỡng thần cũng tốt."
"Cái tên dơ bẩn kia nói không chừng sẽ hồi phủ bất cứ lúc nào, ta làm sao nhắm mắt được chứ!"
Cốc Vũ liền không khuyên nữa, cứ như vậy ở bên cạnh nàng, nghĩ cùng lắm thì ngồi đến khi Quận chúa thật sự mệt mỏi, sẽ không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy.
Không biết qua bao lâu, Cốc Vũ ngồi ở chân giường thiếu chút nữa ngủ gục, thì Tiểu Mãn thở hồng hộc chạy vào: "Tới tới!"
Khương Trĩ Y bỗng chốc nâng mắt lên nhìn về phía sau cửa sổ.
"Không, không phải Thẩm Thiếu tướng quân tới, là đại công tử đã trở lại!"
Hay nha, không đợi được tình lang, đợi được sài lang cũng tốt!
Phương Tông Minh hắn đã dám trở về, nàng nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận, để ngày sau hắn không còn dám đứng bên ngoài bêu xấu nàng, thật nhớ đến thôi cũng làm nàng tức đến run rẩy!
Khương Trĩ Y tỉnh thần, khoác áo xuống giường, vung tay lên: "Mang theo người, chúng ta liền ——"
"Quận chúa không cần......" Tiểu Mãn vừa mới thở đều lại được, đã nói, "Đại công tử gãy chân được người ta khiêng về!"
"?"
"Là gãy ngay hai cái đùi, gào thét như quỷ khóc mà được người khiêng trở về!"
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Sao lại như vậy?"
"Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe tin liền sốt ruột tới báo tin cho ngài."
Sao nàng còn chưa kịp ra tay, trời liền giáng chính nghĩa rồi? Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, hất hất cằm: "Đi, đi qua nhìn xem."
*
Khương Trĩ Y buộc tóc, đổi xiêm y chống lạnh, ngồi lên trên kiệu nhỏ đi về hướng mặt Đông, vừa đến trước cửa viện của Phương Tông Minh viện, liền nghe bên trong truyền ra tiếng hét như người ta giết heo.
Khương Trĩ Y nhíu mày xoa xoa bên tai, được Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn hầu hai bên, đi vào trong viện.
Xa xa liền thấy trong căn phòng đốt đuốc sáng như ban ngày đã có một đám người vây lấy, hai vị đại phu khom người bận việc, mấy nha hoàn cùng hạ nhân bưng chậu nước, khăn sạch, còn có vị thiếp thất Hứa thị của cữu cữu.
Đại phu ra tay một chút, người trên giường liền lại cắn vải kêu lên ngao ngao, hai tay quơ quào lung tung, làm thế nào cũng ấn xuống không được, thật là vô pháp.
"Phương công tử, ngài chịu đựng một chút, chân này của ngài nếu không dùng ván kẹp cố định cho tốt, thì xương cốt sợ là không lành nổi đâu!"
Khương Trĩ Y đứng ở ngạch cửa nhìn vào bên trong: "Chuyện gì vậy?"
Một đám người vừa nghe thấy thanh âm này, lập tức cúi đầu nhường đường.
Tiếng kêu rên của Phương Tông Minh liền cứng lại, mắt thấy nàng đang về hướng vào trong, liền trừng lớn hai mắt như thấy quỷ, giãy giụa run run dịch người về hướng bên trong giường.
"Ai Phương công tử không thể không động đậy, đừng động mà!"
Khương Trĩ Y không thể hiểu được mà nhìn về phía Hứa thị.

Hứa thị: "Nửa đêm quấy nhiễu Quận chúa rồi, đại công tử không biết ra bên ngoài lại nổi lên tranh chấp với ai ——"
"Bị người đánh thành như vậy?" Mặt Khương Trĩ Y lộ vẻ kinh ngạc, "Mới vừa rồi đại phu nói cái gì xương cốt không lành được, không lành được thì sẽ như thế nào?"
Đại phu: "Nếu không lành được, nhẹ thì chân thọt, nặng thì nửa đời còn lại không thể xuống đất được!"
"Ai nha, nghiêm trọng như vậy sao? Vậy chẳng phải chỉ có thể cả đời nằm trên giường?"
"Dạ......" Một tiếng tiếc hận của đại phu còn chưa kịp ra khỏi miệng, vừa quay đầu lại thấy Quận chúa lấy khăn che mũi, dùng một loại ánh mắt thập phần cảm thông như không kém phần ghét bỏ nhìn người trên giường, đột nhiên không xác định được mình có nên nói tiếp nữa hay không.
"Nếu như thế, đại biểu ca vẫn nên cắn răng nhẫn nhịn đi, dù sao cũng phải trị cho hết cái chân, nửa đời sau mới có cái trông cậy vào." Khương Trĩ Y nói xong chuyển hướng đại phu, "Người phải trải qua đau khổ trong đau khổ mới là người đứng trên người khác, đại phu không cần quan tâm đại biểu ca gào bao nhiêu lớn, cứ việc thẳng tay đi —— phải nặng tay một chút, giờ phút này, sự nhẫn tâm của ngài đều là vì tương lai Hầu phủ sau này."
Phương Tông Minh nước mũi nước mắt đầy mặt mà lắc lắc đầu, miệng cắn vải cũng liều mạng ư a cái gì không rõ.
Đại phu: "Quận chúa yên tâm, lão phu nhất định tận lực chữa trị, để cho Phương công tử hai chân tung tăng nhảy nhót."
Trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng heo tru, hai tên hạ nhân một trái một phải ấn mạnh tay Phương Tông Minh xuống, cuối cùng cũng khống chế được người.
Mắt thấy Phương Tông Minh từ khóc lóc gào thét đến gân xanh cũng nổi rõ, đến dần dần thành hơi thở mong manh, kêu không nổi nữa, Khương Trĩ Y khịt một tiếng xem thường.
Khương Trĩ Y lắc đầu thở dài: "Trải qua lần giáo huấn này, đại biểu ca phải nhớ cho rõ nga, phải tránh chọc tới người không nên dây vào, nếu lại có lần sau, thật không biết thứ bị gãy tiếp theo là cái gì."
Đáy mắt Phương Tông Minh tràn ngập hoảng sợ, một hơi không thở lên, đầu ngã qua một bên, ngất xỉu.
*
Từ mặt đông đi ra, Khương Trĩ Y ngồi trên kiệu nhỏ quay trở lại Dao Quang Các, vừa đi vào tẩm điện liền tò mò hỏi tỳ nữ: "Hỏi thăm ra chưa, đến tột cùng là chuyện như thế nào?"
Cốc Vũ: "Mới vừa rồi nô tỳ vờ nói chuyện với tên hầu bên cạnh đại công tử mấy câu, nghe hắn bảo đêm nay đại công tử cùng một đám hồ bằng cẩu hữu lưu luyến ở Yến Xuân Lâu, trên đường về đột nhiên bị người xách cổ áo kéo vào hẻm tối, một lời không nói không nghe liền ăn hai côn, hai cái đùi cứ bị đánh gãy ngay trước mắt như vậy!"
"Hoắc!" Khương Trĩ Y nhẹ nhàng che miệng.
"Lại còn nữa, không chỉ riêng đại công tử, có vài vị công tử đồng hành cùng đại công tử cũng gặp phải chuyện giống như vậy, bất quá chỉ khác một chỗ là bọn họ đều bị đánh gãy có một chân thôi......"
Tiểu Mãn kinh ngạc: "Ai thay trời hành đạo, còn lý trí phân minh, thưởng...phạt rõ ràng như vậy?"
"Nói là đêm tối không trăng, trời cũng không động chút gió nên nhìn không rõ, chỉ nhìn ra được vóc người rất cao, khoác một thân áo choàng đen như mực đột nhiên từ trên trời giáng xuống, giống Diêm La đòi mạng vậy, vừa kinh sợ lại rất thần bí!"
Vừa dứt lời, ánh nến trong tẩm điện có hơi nhoáng lên.
Ba người đồng thời dừng miệng, hình như cảm giác mà từ từ quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ sau lưng.
Chỉ thấy một kẻ thần bí vóc dáng cao ráo, khoác một thân áo choàng đen từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất liền lật mũ áo choàng ra, lắc lắc cổ trái phải hoạt động một chút, ngẩng đầu lên.
Khương Trĩ Y: "......"
Nhìn một chủ hai tớ đang ngây người như phỗng trước mắt, Nguyên Sách vừa kéo áo choàng trên người xuống, hơi hất hất mí mắt: "cho chén nước."
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn bị lôi ra khỏi cơn sửng sốt liền dạ dạ hai tiếng, vội vàng đi rót nước, đôi mắt vẫn còn nhìn chằm chằm hắn.
Khương Trĩ Y thì ngây người tại chỗ một lát, nhìn người đối diện, đôi mắt chậm rãi sáng lên.
Quả nhiên là A Sách ca ca trùng quan nhất nộ vi hồng nhan!
Khương Trĩ Y bước nhanh tiến đến, nắm lấy một cổ tay của hắn lật lên xoa xoa, "Nhiều người như vậy, đánh đau tay không?"
Nguyên Sách: "......"
Khương Trĩ Y lại giơ một bàn tay ra nhận chung trà Tiểu Mãn mang đến, còn nâng chung lên đến bên miệng hắn đút cho hắn, thấy hắn bất động, liền nghiêng đầu hỏi: "Không phải khát sao? Mau uống đi."
Nguyên Sách nhìn nhìn chung trà trước mắt, lại nhìn nhìn hai tỳ nữ cách đó không xa nhìn chằm chằm bên này, khẽ tránh về sau một bước, rồi dùng cái tay còn tự do kia nhận chung trà, xoay người ngửa đầu uống.
Mắt Khương Trĩ Y lấp lánh như phát sáng mà nhìn hắn: "Sao chàng biết hôm nay ta bị người khi dễ?"
Công chúa Bảo Gia là người khôn khéo, xảy ra tin đồn như vậy, hiển nhiên sẽ báo cho bên đương sự còn lại, nên bảo Thanh Tùng mang theo lời nhắn lại cho hắn.
Sự việc ảnh hưởng đến danh dự của huynh trưởng, tất nhiên không thể ngồi yên không nhìn đến.
Nguyên Sách: "Vậy sao? Ta bất quá chỉ thấy những tên đó không vừa mắt, như thế nào, bọn họ còn trêu chọc nàng?"
Tâm tình Khương Trĩ Y lúc này rất tốt, không rảnh lo để ý hắn mạnh miệng, liền à một tiếng thật dài: "Nhưng tuy rằng những tên này hỗn trướng, xuất thân của bọn hắn lại đều không thấp, chàng tuỳ ý làm bậy như thế, không sợ bị quan viên trong triều buộc tội?"
"Buộc tội ta, thì mấy kẻ bất lực bọn họ thay ta đi chiến trường à?"
Khương Trĩ Y mím môi cười: "Chàng nghỉ tạm trên giường ta một chốc lát đi, ta vừa mới qua bên sân viện của đại biểu ca, người dơ muốn chết, phải tắm lại một chút."
Nguyên Sách đưa mắt nhìn chiếc giường của nàng, lại hơi giơ cằm cúi mi: "Trong nhà ta chẳng lẽ không có giường?"
"Nhưng trong nhà chàng không có ta nha!" Khương Trĩ Y dậm dậm chân trừng hắn, "Ta đi một chút sẽ quay lại, không cho chàng đi đâu nha!":,,..

Bình Luận (0)
Comment