Bị trận mưa hoa hạnh này thổi đến hoa mắt say mê, Khương Trĩ Y sửng sốt mất một lúc mới hiểu hắn đang nói cái gì, mặt nóng lên, giống như chim sợ cành cong phành phạch vỗ cánh một chút bay đi xa, vỗ vỗ ngực nhìn hắn: "......!Nói cái gì, trong lòng ai có ngươi chứ!"
Nguyên Sách nhìn chằm chằm vệt đỏ đang hiện lên trên má nàng: "Vậy trong lòng không có, trên mặt có?"
Khương Trĩ Y giật mình, theo bản năng giơ tay vỗ vỗ mặt.
"Sao nói chỗ nào lại vỗ chỗ đó vậy?" Nguyên Sách cười khẽ ra tiếng.
Ý thức được mình buồn cười, Khương Trĩ Y nhăn mày nhìn hắn dậm chân: "Ngươi là đồ vô lại sao?"
Nguyên Sách hơi nhương nhướng mi: "Trước kia lúc nàng chơi xấu ta, ta có nói cái gì đâu?"
"Ta đó là vô lại với ngươi sao? Đừng cứ mãi lấy mấy chuyện lúc đầu của ta không thanh tỉnh nói......"
Vui vẻ trên gương mặt bỗng nhiên bị tưới diệt, Nguyên Sách thu nụ cười lại, nhìn thẳng nàng: "Khi đầu thanh tỉnh không phải cũng thích kẻ vô lại."
Khương Trĩ Y cứng người lại, hơi né tránh ánh mắt hắn: "......!Người ta đó là giả vô lại, chỗ nào giống ngươi, thật sự vô lại."
Nguyên Sách nhìn nhìn nàng liếc mắt đi, xoay người nhìn xuống trường cung: "Được rồi, tất nhiên kém hơn ánh trăng trong mắt, đan sa trong lòng nàng."
Khương Trĩ Y quay mắt nhìn lại, thấy bóng dáng hắn vẫn chăm chú với bao đựng tên, phảng phất như đang tự mình tiêu biến, miệng vừa há ra muốn giải thích cái gì, nhưng lại nhớ đến bộ dáng hắn vừa rồi giễu cợt nàng, liền khịt khịt mũi trầm mặc không nói gì.
Một lát sau, Khương Trĩ Y nhìn nhìn cái ót của hắn một chút, lại rướn người về trước, nhón chân lên.
Nguyên Sách bỗng nhiên xoay người, vừa rũ mắt, thấy đầu ngón tay nàng đang cầm một mảnh hoa hạnh, dường như mới lấy xuống khỏi tóc hắn.
Nhìn ánh mắt Nguyên Sách hơi lóe, Khương Trĩ Y hắng giọng rồi xoay đầu qua một bên, nhìn thấy mặt đất cánh hoa hạnh cùng với mặt bia trống trơn, không có gì nói nên tìm lời nói mà nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta rốt cuộc còn có thể bắn trúng hồng tâm một lần hay không......"
Ý cười lại hiện lên trong đáy mắt Nguyên Sách, hắn cong ngón tay lại, gõ gõ khớp ngón trỏ lên mũi nàng: "Trở về chờ đi.".
||||| Truyện đề cử: Sắ.c Tình Khó Cưỡng |||||
Khương Trĩ Y bỗng dưng sờ mũi một cái: "......!Lại chờ cái gì?"
Lúc chạng vạng, trong thư phòng ở chính viện, khi Mục Tân Hồng vào cửa, liền nhìn thấy Nguyên Sách ngồi trước thư án, dùng đá mài dao chuyên chú mài giũa một đầu mũi tên nhỏ sắc xảo, xung quanh tầm tay hắn là những mũi tên sáng bóng đã mài xong.
"Thiếu tướng quân," Mục Tân Hồng chắp tay hồi bẩm, "Tất cả ngõ hẻm trong thành đều đã điều tra xong bước đầu, tạm thời chưa phát hiện có ai khả nghi."
Hôm nay sở dĩ thiếu tướng quân lưu tại trong phủ là vì trong thành vẫn còn tai hoạ ngầm chưa điều tra xong, cho dù phòng thủ trong phủ kín đến mức tích thủy bất lậu, nhưng hắn cũng sợ khi mình không ở đây, quận chúa vạn nhất lại xảy ra chuyện gì.
Kết quả trong doanh hôm nay lan truyền tin đồn, là do mấy huynh đệ giúp đỡ khiêng cán ngày hôm qua nói đêm qua thiếu tướng quân "chảy thật nhiều máu", lại thêm chuyện hôm nay hắn không đi quân doanh, nên ai cũng cho rằng hắn thật sự bị thương không nhẹ, hôm nay khi đi điều tra liền phá lệ hùng hổ, rốt cuộc là đã tuần tra xong sớm như vậy.
Động tác trên tay Nguyên Sách vẫn không ngừng, gật đầu nói: "Ban đêm lại dẫn người đi tra thêm một lần."
"Dạ, còn nữa, kẻ sống sót cuối cùng kia đã khai, bảo là lần ám sát này là do Tuyên Đức Hầu sai sử."
Lúc ấy Tuyên Đức Hầu vì muốn báo thù cho nhi tử nên không màn quyết tuyệt giết địch một ngàn tự hại tám trăm, tố giác chuyện Chung gia tham ô quân lương, nhưng hắn không thể ngờ rằng mình cũng bị liên lụy do lộ chuyện có ích lợi qua lại với Chung gia, cho nên bản thân cũng bị bãi chức quan, không còn tước vị trong người, suốt ngày thất vọng mà ở nhà canh giữ nhi tử hư não nằm liệt.
Sau này nghe nói nam đinh cả nhà Chung gia đã mất tích trên đường lưu đày, phỏng chừng Tuyên Đức Hầu cũng đoán được Chung gia đã bị người ám sát, lại ngẫm nghĩ kỹ một chút, liền phát hiện ra thiếu tướng quân mới là chính là kẻ hạ độc thủ phía sau màn, liền bằng bất cứ giá nào bố trí trận ám sát này, ngay cả tuồng diễn kia cũng là nghi thức báo thù.
Từ góc độ làm cha, Tuyên Đức hầu này thật ra lại là một người cha tốt.
Mục Tân Hồng: "Ngài tính xử lý Tuyên Đức hầu như thế nào?"
Nguyên Sách ôn nhu mà một thổi mấy bụi vụn trên đầu mũi tên, giống như đối đãi với một vật cực âu yếm, nhưng khi phân thần nói chuyện thì đáy mắt lại lạnh lùng: "Giết."
"Là chúng ta động thủ, hay là ——"
"Cũng nên để Thánh Thượng chúng ta làm làm ác nhân một lần."
Lần trước vụ án tham ô của Chung gia, nhân lúc trong triều có người lấy chiến công của Lạc Khang bá và cái chân thọt của hắn ra khuyên can, kéo hướng gió trong triều, Thánh Thượng lại luôn luôn bày ra bộ mặt hậu đãi công thần, liền miễn tội chết cho Lạc Khanh bá.
"Lần này Thánh Thượng sẽ vì ngài mà ra tay tàn nhẫn sao?"
"Nếu muốn bắt ta đối phó Hà Đông, cũng phải bày ra chút thành ý." Nguyên Sách đem đầu mũi tên gắn vào thân tên, nhướng nhướng mắt.
"Ti chức hiểu rõ." Mục Tân Hồng gật đầu, "Đúng rồi thiếu tướng quân, tối hôm qua ngài có hỏi, về chuyện ngài không ăn món gì và cái bớt của ngài, ti chức cũng xác nhận rồi, hiện giờ đúng lý là không thể có ai khác đồng thời biết được hai chuyện này."
Nguyên Sách nhíu nhíu mày.
Trong tất cả chuyện phiền toái, vẫn là vấn đề Khương Trĩ Y mang đến là khó giải quyết nhất.
"Biết rồi." Nguyên Sách thu dọn mấy mũi tên mới cất vào trong hộp, nhẹ nhàng đóng hộp lại, cầm lấy đứng dậy ra khỏi thư phòng.
*
Khương Trĩ Y mới vừa ngồi xuống trước bàn cơm chuẩn bị động đũa, liền thấy người bảo nàng đợi nửa ngày đang thong thả vào cửa.
Nguyên Sách đem một cái hộp hẹp lại bẹp bẹp dài cỡ nửa thước đẩy lên trên bàn ăn, đưa tới trước mắt nàng.
Khương Trĩ Y nhìn hộp nhỏ không chớp mắt, khẽ nhướng mắt lên nhìn hắn: "Đây là mũi tên có thể giúp ta bắn trúng hồng tâm?"
"Như thế nào, khinh thường người ta nhỏ hả?"
Khương Trĩ Y tò mò mở hộp ra, thấy một cái ống tròn bằng đồng và một mớ mũi tên tinh vi lả lướt, ánh mắt sáng ngời: "Đây là —— tụ tiễn?"
"Làm theo độ nhỏ cánh tay của nàng."
"Ngươi làm?" Khương Trĩ Y cầm lấy tụ tiễn, kinh ngạc ước lượng một chút, "Nhìn có vẻ nặng, nhưng cầm vào tay lại nhẹ như vậy, cái này nên dùng như thế nào?"
Nguyên Sách cầm lấy một mũi tên mỏng, chỉ cho nàng cách bỏ mũi tên vào ống đồng, sau đó chỉ chỉ một cơ quan nằm trên ống: "Ấn chỗ này liền......"
Lời còn chưa dứt, Khương Trĩ Y bỗng chốc nhấn một cái, Nguyên Sách cùng Kinh Chập trong phòng đồng thời lắc mình một cái.
Mắt thấy mũi tên kia bắn vụt ra, một đường bắn tới hơn 30 trượng trong đình viện, lại đinh một tiếng cắm vào cột trụ trên hành lang.
"Oa, xa vậy sao, thật là lợi hại......" Khương Trĩ Y nhìn tay của mình như được thêm thần lực, vừa quay đầu, liền phát hiện hai người kia đang tránh như tránh mãnh thú, nhíu mày lại, "......!Các ngươi hoảng cái gì, ta nhìn phương hướng mà!"
Kinh Chập xấu hổ cười cười, đứng về bên cạnh bàn.
Nguyên Sách khẽ chậc một tiếng: "Một mũi tên làm mất hai khắc, trong nháy mắt đã bị nàng phá hỏng rồi."
"Mũi tên này cũng là ngươi làm?" Khương Trĩ Y kinh ngạc nhìn hắn.
"Bằng không thì sao có lực sát thương này?"
"Vậy sao ngươi không nói sớm chút, ta liền dùng tiết kiệm chút......" Khương Trĩ Y vội vàng nhìn nhìn mấy mũi tên còn lại, giống như đang đếm xem nàng còn dư lại bao nhiêu bảo bối.
Nguyên Sách nhìn ánh mắt quý trọng của nàng, tùy tiện ngồi xuống đối diện nàng, cong môi: "Không cần phải vậy, không phải chỉ là chuyện hai khắc thôi sao, dùng hết lại làm tiếp."
"Nhưng ngươi cũng hiếm khi ở trong phủ, hay là hiện tại tranh thủ làm......"
Nguyên Sách đưa một ngón tay chỉ tụ tiễn trong tay nàng: "Khương Trĩ Y, tiền ăn ta đều đã giao rồi, nàng làm chủ mà lễ nghĩa như vậy sao?"
Rõ ràng tranh thủ tới ăn ké bữa tối, còn nói như thể là nàng không khách khí.
Khương Trĩ Y cẩn thận cất tụ tiễn vào, thôi thì nể tình mấy mũi tên này lợi hại như vậy, liền nhìn Kinh Chập hất hất cằm: "Lấy cho hắn bộ chén đũa đi."
Nguyên Sách vữa lấy khăn ướt lau tay vừa nói: "Chuyện đêm qua nàng hỏi ta qua, ta xác nhận rồi, chỉ có ta và ngươi, cùng ba người nữa."
"Nhưng ba người này không có khả năng tiết lộ ra ngoài?"
"Tuyệt đối không có khả năng," Nguyên Sách lắc đầu, "Ta đã trả lời nàng, nàng cũng nên trả lời ta, những việc này nàng từ đâu biết được?"
"Trước đêm qua, ta cũng không biết được......"
Đêm qua sau khi tan rã trong không vui, sáng hôm nay Khương Trĩ Y vốn cũng muốn nhắc lại việc này, nhưng tưởng tượng đến phải giải thích cho hắn chuyện quyển thoại bản kia liền thấy đầu to ra gấp hai lần.
Như thế còn không phải là tự vả mặt, tự làm lộ ra mình nói dối, nói cho hắn, nàng căn bản không thích huynh trưởng hắn, rốt cuộc hắn sẽ vì nàng không thích huynh trưởng hắn mà vui vẻ, hay là sẽ vì nàng lừa hắn mà trở mặt......
"Là chuyện của mấy tháng trước lận, cũng không gấp làm gì, ăn xong rồi nói sau." Khương Trĩ Y mặt ủ mày ê xoa xoa tay.
Đã qua nhiều ngày, khi lại lần nữa ngồi ăn cùng bàn, hai người im lặng cùng nhau cầm đũa lên, chợt nhớ đến tình cảnh lần trước ăn chung, lại cùng nhau dừng lại.
Khương Trĩ Y giương mắt nhìn về phía Nguyên Sách.
Lần trước, cũng ngay trên bàn cơm này, Nguyên Sách lột một con tôm cho nàng, mà nàng ngại dơ không chịu ăn......
Khương Trĩ Y quét mắt về phía đồ ăn trên bàn, không hiểu sao lại trùng hợp đến vậy, nhưng hôm nay phòng bếp lại làm một dĩa tôm nướng muối.
Ánh mắt hai người đồng thời dừng lại trên dĩa tôm kia, Khương Trĩ Y chột dạ mà vờ chuyển mắt đi, Nguyên Sách thì thật ra lại nhìn chằm chằm dĩa tôm không bỏ: "Không ăn tôm ta lột, huynh trưởng ta sẽ lột tôm cho nàng sao? Sẽ làm tụ tiễn cho nàng sao?"
"......"
Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái: "Ăn cơm thì ăn cơm đi, lật nợ cũ làm cái gì."
"Vậy không lật nợ cũ, hôm nay ta lại lột cho nàng, nàng có ăn hay không?"
"Ta có Kinh Chập ở đây, cần ngươi động tay làm cái gì?"
Nguyên Sách nhếch khóe miệng, buông tay: "Được, hiện tại không phải nợ cũ nữa rồi —— không ăn tôm ta lột, huynh trưởng ta sẽ lột tôm cho nàng sao? Sẽ làm tụ tiễn cho nàng sao?"
......!Hắn là quỷ đánh tường sao?
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi: "Huynh trưởng ngươi không có lột tôm cho ta, cũng sẽ không làm tụ tiễn cho ta, thì làm sao chứ!"
"Nhưng ta làm."
"Ta phải nhất định chọn một trong hai huynh đệ các ngươi hay sao?"
"Ngươi không thể cùng huynh trưởng ta thành thân mật, ta tất nhiên là lựa chọn tốt nhất ngoài hắn rồi."
Khương Trĩ Y cắn răng: "Nếu như ta căn bản chưa từng muốn cùng ngươi huynh trưởng thành thân mật thì sao?"
"Ngươi nói lời này, huynh trưởng ta tin sao?"
"Sao hắn lại không tin chứ? Toàn thế gian này cũng chỉ có một mình ngươi tin tưởng ta thích huynh trưởng ngươi thôi!" Khương Trĩ Y bất chấp tất cả mà gõ đũa xuống.
Ánh mắt Nguyên Sách đầy nghi vấn mà nhìn về phía nàng.
"Ta, Khương Trĩ Y ——" Khương Trĩ Y chỉ chỉ chóp mũi nàng, "Cuộc đời này người mà ta ghét nhất, ghét ghét nhất, và không có khả năng trở thành thân mật nhất, cho dù ta có sống cô độc cả quãng đời còn lại cũng tuyệt đối không khả năng nhìn trúng nhất —— chính là huynh trưởng Thẩm Nguyên Sách của ngươi! Tuy rằng ngươi cùng Bùi cô nương đều xem hắn như bảo vật, nhưng ta đây chỉ xem hắn là gốc cây ngọn cỏ.
Ta cùng huynh trưởng ngươi, tính từ hai phía chúng ta luôn, cả ngoài mặt lẫn trong lòng, đều là quan hệ đối đầu, không chết không dừng!"
Nguyên Sách bị khí thế ngất trời của nàng doạ cho một phen chấn động, chớp chớp mắt trầm mặc một lát, giống như không dám tin tưởng mình nghe được cái gì: "Nàng —— lặp lại lần nữa?"
"Chính là, do bản thân ngươi cho rằng ta thích huynh trưởng ngươi, nên lúc ấy ta mới tương kế tựu kế lừa ngươi, muốn thuyết phục ngươi buông tha ta!" Khương Trĩ Y mệt mỏi đỡ đỡ eo.
Trong đầu như có thiên quân vạn mã lao nhanh gào thét mà qua, Nguyên Sách không nháy mắt mà nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi buông đũa xuống, hầu kết khẽ lăn một cái: "Khương Trĩ Y, ngươi thật có bản lĩnh."
Khương Trĩ Y nắm chặt tụ tiễn kế bên vào trong tay một phen, thủ trước người như đang phòng bị: "Ngươi, ngươi làm gì, muốn trở mặt sao?"
Nguyên Sách nheo mắt lại: "Trước khi trở mặt, ta muốn biết rõ ràng, nếu ngươi không thích huynh trưởng ta, thì mấy thứ lung tung rối loạn trong đầu ngươi rốt cuộc từ chỗ nào tới."
Khương Trĩ Y hoảng hoảng loạn loạn mà co tụt về sau, nhìn Kinh Chập đứng một bên cũng biết chuyện này, liền hất mắt về phía nàng ta: "Kinh Chập, phái ngươi lên đó."
*
Hai khắc sau, sau khi giải thích rõ ràng ngọn nguồn quyển thoại bẩn, trong một mảnh tĩnh mịch, Khương Trĩ Y cùng Kinh Chập nhìn Nguyên Sách rơi vào trầm ta, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không dám nói lời nào.
Chuyện này vốn dĩ ban đầu không biết, nhưng hiện giờ lại thấy nó đề cập quá nhiều đến bí mật mới cũ của Thẩm gia, Nguyên Sách chỉ là nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, giờ phút này có thể an tĩnh ngồi ở chỗ này tự mình suy nghĩ chứ không phải nổi giận đùng đùng, thì hắn đã là bình tĩnh hơn người.
Không biết đến bao lâu, sắc mặt Nguyên Sách từ mặt vô biểu tình đến nhăn mi lại, rốt cuộc thần sắc đã thay đổi.
Khương Trĩ Y lúc này mới do dự mà xen mồm vào: "Đêm qua ta nghĩ rồi, mặc kệ là ai viết thoại bản, cũng khẳng định là không có địch ý với Thẩm gia các ngươi, nếu không thì chỉ cần tùy tiện lộ một cái bí mật nào ra cũng có thể......!Huống hồ quyển thoại bản này đến tay ta đã hơn nửa năm, thành Trường An vẫn không có bất luận cái gì gió thổi cỏ lay."
Nguyên Sách nắm đôi tay, không đáp lại l.
"Nếu những người biết bí mật của ngươi đều không có khả năng tiết lộ, ta càng nghi ngờ chuyện này vốn có quỷ, ngươi xem, lúc ấy ta đọc cái gì liền hiển linh cái đó, ngay cả âm mưu của đại biểu ca cùng cữu mẫu ta cũng là biết từ chỗ thoại bản, ngay cả mấy chuyện vô cùng nhỏ nhặt cũng thần thần bí bí mà linh nghiệm....."
"Ngươi có nghĩ tới hay không," Nguyên Sách im lặng một chút, lại nâng mắt lên, "Ghế lên kiệu của ngươi bị hỏng, có thể là bị người động tay chân, xiêm y của ngươi bị mất, có thể là bị người trộm đi.
Chuyện ngươi muốn thử xem thoại bản linh nghiệm hay không nên đi thu lễ của mấy tên công tử thế gia kia, nhưng kết quả không thấy có con chuột chết nào, có lẽ không phải là thoại bản lúc linh lúc không, mà là người này không thể một tay che trời, động đến đồ vật của mấy nhà quyền quý đó."
Sau lưng Khương Trĩ Y chợt nổi lên một đợt da gà, came giác âm trầm trầm lạnh lẽo bao bọc lấy nàng: "Ý của ngươi là ——"
"Nếu như theo lời ngươi nói, nữ chính trong thoại bản phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn do cữu mẫu nàng ta gây ra, như vậy người viết thoại bản này sau khi ngươi có được thoại bản một thời gian, chọn một ít chuyện trong thoại bản làm cho nó thực sự xảy ra với ngươi, cũng không cần nghiêm khắc làm cho nó phải phù hợp với thời gian ngươi đọc thoại bản, chỉ cần ngươi đọc được là trong thoại bản có chuyện giống như vậy, thì mặc kệ là mốc thời gian có khớp hay không, chuyện nào trước chuyện nào sau ngươi cũng sẽ không quan tâm, đều sẽ nghi ngờ là những lời này đã hiển linh."
Khương Trĩ Y liền giật mình một cái, hình như đúng thật là như vậy.
"Nhưng người này vì cái gì lại mất công như vậy......" Khương Trĩ Y ngơ ngẩn nhớ lại, khẩn trương mà nuốt một cái, "Nếu không phải ta cho rằng thoại bản sẽ hiển linh, thì sẽ không có chuyện đi kiểm chứng túi thơm, chẳng lẽ người này là đang nhắc nhở ta, giúp ta tránh khỏi âm mưu của đại biểu ca cùng cữu mẫu sao?"
Nguyên Sách gật đầu.
"Vậy nếu người này là vì tốt cho ta, sao hắn không nói thẳng với ta?" Khương Trĩ Y nghĩ trăm lần cũng không ra, chớp chớp mắt.
Nguyên Sách suy tư vuốt vuốt thân ngón tay: "Có lẽ —— có cái lý do gì khó nói, cũng có lẽ còn có mục đích lớn hơn nữa."
Mục đích lớn hơn nữa, chính là đôi tay này đem nàng cùng Nguyên Sách như hai quân cờ bằng ngọc, bày lên trên tinh la địa võng rối rắm đó, rồi thao túng bọn họ đi lên cái quỹ đạo mà hắn muốn như đang đánh cờ, nhưng bọn họ vẫn không hề hay biết......
Nguyên Sách giương mắt nhìn về phía Kinh Chập cũng đang không rét mà run: "Bảo Tam Thất lập tức đi báo cho Mục Tân Hồng cùng Lý Từ Phong tới gặp ta."
Kinh Chập vội vàng theo lời đi ra khỏi cửa.
Trong phòng chỉ còn hai người, đầu Khương Trĩ Y choáng váng, tiếp nhận quá nhiều tin tức, nàng vẫn còn ngơ ngác nhìn đồ ăn trước mặt, mãi mà không động đũa.
Bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Sách ở đối diện mở miệng: "Ăn cơm trước đã."
"Ngươi còn có tâm tư ăn cơm sao......" Khương Trĩ Y trề môi nhìn hắn, rùng mình một cái, nàng bị hù đến sắp chết rồi đây này.
"Ít nhất, trước mắt xem ra, người này đối với ngươi, đối với ta đều không có địch ý, trước khi tra được đối phương là ai, thì sốt ruột cũng vô dụng," Nguyên Sách chỉ chỉ đôi đũa trong tầm tay nàng, "Ăn cơm, ăn xong lại tính sổ với ngươi."
Khương Trĩ Y à một tiếng, mất hồn mất vía mà cầm lấy đũa, vươn đũa đi gắp đồ ăn, nhưng khi đụng tới đĩa đồ ăn bên cạnh liền cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cái gì? Chúng ta hiện tại chẳng lẽ không tính là người cùng thuyền sao, ngươi còn muốn tính sổ gì ta nữa?"
Đôi mắt Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng, lại dời dĩa tôm kia trên bàn cơm đến trước mặt mình, chậm rãi bắt đầu lột.
Rõ ràng lột tôm, nhưng nụ cười ánh mắt kia lại làm nàng cảm thấy, hắn giống như đang thong thả ung dung mà lột da nàng ——
"Trước khi phạt ngươi, ăn hết dĩa tôm này cho ta mau.".