Động Xuân Tâm

Chương 86


Nguyên Sách mau chóng mang thuốc mỡ từ chỗ Lý Từ Phong tới, ngồi ở mép giường khẽ khàng bôi lên vết đỏ trên cổ Khương Trĩ Y: "Có đau không?"
"Nói không có bị gì mà chàng lại không tin......" Khương Trĩ Y không biết đáp hắn đến lần thứ mấy, "Vậy đau, đau muốn chết, đau đến muốn cắn chàng!"
Nguyên Sách khẽ nhíu mi tiếp tục bôi thuốc cho nàng, Khương Trĩ Y thấy hắn có biểu tình khổ đại cừu thâm này, hoài nghi rằng nếu có thể, sợ là hắn sẽ tự cắn chết chính bản thân mất.
Nguyên Sách lau thuốc mỡ còn sót lại trong lòng bàn tay, nghiêng cổ qua: "Nàng cắn đi."
Khương Trĩ Y tiến lên, nhắm vào hầu kết hắn, cắn một ngụm.
Hàm răng chạm vào hầu kết không đau nhưng lại kích lên một cơn rùng mình ngứa ngáy, tay Nguyên Sách gác trên đầu gối chợt căng thẳng: "......!Ai bảo nàng cắn chỗ này?"
"Quân doanh trọng địa, nàng muốn ta dẫn đầu phá giới?" Nguyên Sách rũ mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Chàng có muốn phá ta cũng không cho đâu, trước mắt còn vẫn còn có chuyện quan trọng phải làm."
Khương Trĩ Y chỉ một tay ra bên ngoài trướng: "Bổn quận chúa muốn đi xem mặt trời mọc."
Hai khắc sau, Khương Trĩ Y cùng Nguyên Sách cưỡi trên một con ngựa, được hắn ôm lấy từ phía sau, theo đường núi loằng ngoằng uốn lượn mà đánh ngựa chạy về phía trước.
Ngựa chạy không mau, những cơn gió sau cơn mưa mang theo hơi nước nhẹ nhàng phất tới, không lạnh cũng không buốt, vừa lúc hợp lòng người.
Nhìn không trung từ âm u đang chuyển dần dần thành màu xanh xám, Khương Trĩ Y quay đầu lại nói: "Trời cũng sắp sáng rồi, chàng cưỡi chậm như vậy, có thể lên đến đỉnh núi trước khi mặt trời mọc sao?"
Nguyên Sách liếc nàng một cái: "Cưỡi nhanh thì làm nàng chóng mặt, ngày mai chân cũng không đứng vững, người ta cho rằng ta đã làm gì nàng thì sao."
Khương Trĩ Y yên lặng xoay đầu trở về, tằng hắng giọng chuyển chủ đề: "Chàng không hỏi chuyện ta cùng tứ điện hạ sao?"
"Ta cũng muốn nói cho rõ ràng, giao tình của ta cùng hắn chỉ đến khi ta chừng mười tuổi, lúc ấy căn bản cái gì cũng không hiểu, chỉ nghĩ hắn là bạn chơi cùng mà thôi.

Hắn nhớ kỹ ta không ăn sủi cảo, có thể là do cái kiêng ăn này của ta quá đặc biệt, rốt cuộc ai ăn tết mà không ăn sủi cảo chứ."
Nàng lúc đó thì trẻ người non dạ, nhưng Tề Duyên lớn hơn nàng đến năm tuổi, sao lại không hiểu gì.
Nếu vị tứ hoàng tử này chỉ đơn thuần xem nàng là bạn chơi cùng, liền sẽ không cố tình lảng tránh sau khi từ chối hôn sự cùng nàng, cũng không còn lui tới với nàng, cũng sẽ không lộ ra thần sắc phức tạp sau khi nghe nàng nói câu "Người sẽ thay đổi, ta hiện giờ đã không còn giống như ta lúc trước ", càng sẽ không có chuyện ủ dột rũ mi xuống khi nhìn thấy hai người bọn họ tình chàng ý thiếp.

Không trung từ màu xam xám đã bắt đầu chuyển sang làm cam đậm, phía chân trời đã nổi lên một vòng sáng le lói đỏ rực, Khương Trĩ Y thúc giục Nguyên Sách: "Ngựa này của chàng có được không vậy, đi không nổi thì thả ta xuống đất đi, mau lên, mau lên!"
Nguyên Sách giơ tay ra roi, chiến mã đen nhánh chợt vù đi như gió, Khương Trĩ Y nắm chặt yên ngựa, kinh hô lên một tiếng, lại bị một cánh tay kiên cố ôm lấy eo, kéo người vào trong lòng ngực.
Cảm giác cả người bị xóc nảy đến sắp bay lên trời, trái tim Khương Trĩ Y kinh hoàng, mái tóc đen được cột thúc lên bay loạn trong gió: "Cũng không bảo chàng nhanh như vậy nha!"
Nguyên Sách nhướng nhướng mi: "Ai bảo nàng nói nó không được? Ngựa cũng có tự ái."
"Có tự ái rốt cuộc là ngựa hay là chàng vậy!" Mắt thấy đỉnh núi đã xuất hiện trước mặt, nhưng dây cương trong tay Nguyên Sách cũng chưa xả một chút, cứ như vậy mang theo nàng, nghiêng nghiêng chạy băng băng qua một vòng cong đỉnh núi như một cơn gió, Khương Trĩ Y kinh hoảng hô thất thanh, "Chúng ta sẽ rớt xuống vách núi mất! Ta sẽ không trở thành người đầu tiên trong sử sách cùng tình lang xem mặt trời mọc không cẩn thận tuẫn tình đâu! Nếu sau này sử sách Đại Diệp ghi lại một chuyện như vậy, thì mặt mũi
Vĩnh Doanh quận chúa ta đều mất hết rồi ——!"
Tiếng Nguyên Sách cười vang trong gió: "Đáng tiếc ta không thể cùng vị hôn thê mất mặt đến như vậy được."
"......"
Người không lưu lại họ tên ở đâu cả đúng là không có gì phải sợ hãi.
Người không sợ hãi lại giơ tay ra một roi, chiến mã chạy băng băng lên thẳng đỉnh núi như bay, Khương Trĩ Y thét chói tai, nhắm chặt mắt lại: "A ——!"
Hét mãi đến khi giọng nói phát ách, yết hầu bốc khói, vó ngựa bỗng nhiên cao cao giơ lên một cái ngừng lại, Khương Trĩ Y thở hồng hộc mà nắm chặt yên ngựa, gom ba hồn bảy vía đã vỡ thành từng mảnh của mình lại.
Nguyên Sách vừa xả dây cương vừa quay đầu ngựa: "Mở mắt."
Khương Trĩ Y mở mắt ra, vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy lằng sáng óng ánh vạn trượng xé rách tầng mây, rải ấm áp xuống thiên địa mênh mông, thái dương vừa mới chui ra từ trong dãy núi hoành tránh nối tiếp nhau, giây lát sau, sương mù tan đi, ánh mặt trời toả sáng rực rỡ.
Khương Trĩ Y nhìn phía chân trời chói mắt, chậm rãi phục hồi nhịp thở, lẳng lặng nhìn một lát, bỗng nhiên quay đầu lại: "Đỡ chút nào chưa?"
Nguyên Sách sửng sốt, ánh mắt chuyển ra khỏi phía chân trời, rũ mắt nhìn nàng: "Cái gì?"
"Khi còn nhỏ, có một lần ta gặp ác mộng, nửa đêm tỉnh lại, sợ hãi đến ngủ không yên, a cha liền dẫn ta đi xem mặt trời mọc, a cha nói, thứ yêu quái đáng sợ trong mộng đó đến từ chính tâm ma chúng ta, nếu lòng ta chính trực, liền có thể nhìn thấy ánh mặt trời, những thứ đáng sợ cũng sẽ không tới gần chúng ta." Cũng đã lâu Khương Trĩ Y không nhớ tới mấy chuyện cũ này, vừa rồi nhìn thấy Nguyên Sách gặp ác mộng mới nhớ lại, "Ta dẫn chàng đi xem mặt trời mọc, ác mộng của chàng có thể tan đi một chút không?"
Ánh mắt Nguyên Sách hơi lóe, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Ánh mặt trời rực rỡ phản chiếu trong ánh mắt đó, còn có cả bóng dáng của hắn.
Những hình ảnh ẩm ướt âm u trong mộng lại lần nữa hiện lên trong óc, Nguyên Sách chậm rãi nâng mắt lên, nhìn về phương hướng kinh thành nơi xa xôi, ánh mắt như xuyên qua vạn dặm, nhìn thấy cả tòa thâm cung nguy nga lạnh băng kia.
Năm đó phụ thân còn chưa kịp san bằng thâm cung kia, tiên đế liền đã băng hà, vì thế phụ thân đem mối thù hận giận đối với một người mà giận chó đánh mèo lên tất cả những ai giống như người kia, còn nói cho hắn, bọn họ đều đáng chết như nhau.

Lúc ban đầu, khi hắn đi vào tòa thành gọi là "Trường An" kia, kỳ thật là muốn kết thúc nó, muốn hủy diệt tòa thâm cung cùng tất cả những kẻ cao cao tại thượng đó, có lẽ trong số đó cũng bao gồm cả Khương Trĩ Y mà hắn chưa từng gặp mặt.
Hắn muốn huỷ hoại những kẻ nắm sinh tử người khác trong lòng bàn tay, những kẻ giẫm đạp lên nhân sinh giẫm đạp con kiến, điên đảo cái vương triều mà bọn chúng khổ tâm kinh doanh, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới chuyện ngồi lên cái vị trí chí cao vô thượng kia.
Trước khi đi vào tòa thành kia, hắn từng vô số lần tưởng tượng đến kết cục của một ngày kia.
Vào một khắc cung tường sụp xuống, đất đá vỡ vụn, cung điện rơi vào lửa lớn hừng hực, hết thảy đều tan thành tro bụi kia, có lẽ hắn cũng cùng tòa thâm cung kia táng thân biển lửa, kết thúc cuộc sống không còn ý nghĩa của chính hắn.
Tối nay là lúc hắn cách cái kết cục này gần nhất.
Ngàn dặm cần vương, mang binh đến tận đây, sẽ không bao giờ còn cơ hội nào tốt hơn đêm nay nữa.

Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, thì tất cả những chiến sĩ cho một tên phụ thân bồi dưỡng đó, sẽ vì hắn máu chảy đầu rơi, chiến đấu anh dũng.
Nhưng mà, cái kết cục đó chú định không thuộc về một người tham sống sợ chết.
"Đáng thương cho thây cốt trôi dạt bờ sông, mà vẫn tham luyến nhớ về người trong mộng", khi hắn đọc hiểu câu thơ này, hắn liền càng ngày càng tham luyến được sống, cũng càng ngày càng muốn đem có hội được sống để lại cho những chiến sĩ đã có người chí thân chí ái.
Hắn biết rõ, cho dù tối nay không có một phong thánh chỉ kia, không có đại quân kinh thành tập trung tại vùng phụ cận này, không có tứ hoàng tử ám chỉ, hắn cũng sẽ không mang bọn họ đi lên con đường kia.
Hắn tay nắm dao mổ, đi từng bước một tới gần tòa thâm cung được phụ thân miêu tả là tội nghiệt sâu nặng kia, lại vì một chuyện ngoài ý muốn nửa đường từ trên trời giáng xuống, bị đẩy về phương hướng ngược lại với kết cục mà hắn đã chuẩn bị ngược lại.
Có lẽ không phải hắn không hận, chỉ là hắn càng muốn được yêu nhiều hơn.
Phụ thân chưa bao giờ dạy hắn yêu, hoá ra là bởi vì sợ khi hắn có được nó, thấy được ánh sáng, liền sẽ buông dao mổ trong tay.
Nguyên Sách chậm rãi quay đầu đi, nhìn về phía chiến mã dưới thân đang ngừng ngay ở miệng vực, lại nhìn về phía Khương Trĩ Y đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, liền từ phía sau ôm chặt lấy nàng: "Khương Trĩ Y, có nàng ở ben, ta sẽ không gặp ác mộng nữa."
Khương Trĩ Y cười nắm lấy tay hắn ôm vòng qua eo nàng: "Vậy là tốt rồi."
*
Giờ Thìn, Huyền Sách Quân cùng đại quân Kinh thành đứng hai bên giới tuyến vô hình kia mà nhìn nhau, sau đó từng người quay đầu ngựa lại, một hướng vê Tây, một hướng về Đông mà đi.

Nguyên Sách tạm thời giao phó đại quân cho phó tướng, bảo Lý Từ Phong cùng hắn đưa Khương Trĩ Y hồi kinh.
Nếu đã đến đây rồi, tất nhiên nên bắt Lý Từ Phong đi Trường An tự mình bắt mạch cho Vĩnh Ân Hầu.
Còn bản thân hắn, sau khi dẹp yên được phản quân, vốn đã không nên ở lại, huống chi mấy ngày trước, hắn thu được tin báo từ Mục Tân Hồng đang tọa trấn Hà Tây, biết được Tây La tộc ở phía tây mấy ngày gần đây thường xuyên có rụt rịt, thi thoảng quấy rầy biên quan, đánh cướp đồ vật lương thực của bá tánh Hà Tây, chỉ sợ bọn chúng đã biết được Đại Diệp nội loạn, muốn nhân dịp này đắc lợi.
Cho nên nhiều nhất hắn chỉ đưa Khương Trĩ Y đến bên ngoài thành Trường An, sau liền lập tức quay đầu đi hội họp với đại quân, mau chóng trở lại Hà Tây.
Đi được ba ngày, đã đến trạm dịch cuối cùng chỉ cách thành Trường An mấy chục dặm.
Hôm tết Thượng Nguyên, Khương Trĩ Y từng ngủ lại trạm dịch này, lúc đó trong lòng chỉ nghĩ sẽ cùng Nguyên Sách về tận Hà Tây, hiện giờ lại phải một lần nữa cùng hắn dừng lại nơi đây, nhưng sau đó lại là ly biệt.

Sau khi dùng cơm tối tắm rửa xong, mắt thấy sắp phải đi ngủ, một giấc ngủ dậy liền chia xa, nhịn không được liền ngồi trong phòng thở ngắn than dài với Nguyên Sách.
"Thật là phong thuỷ thay luân chuyển, lần trước tới nơi này, là Lý Quân Y cùng Bảo Gia a tỷ lưu luyến chia tay, lần này Lý Quân Y lại có thể đi Trường An đoàn tụ với Bảo Gia a tỷ, chúng ta lại phải chia xa, mãi đến cuối năm mới gặp lại."
Kinh Chập dành thời gian riêng tư lại cho hai người, Nguyên Sách liền làm nam tì cho Khương Trĩ Y, đang lui cui rải hương liệu đuổi rắn và côn trùng ở góc phòng ngủ.
Vì mấy ngày nay nhiều mưa, hương liệu có chút ẩm, rải không quá dễ dàng, Nguyên Sách ném cái túi thơm xuống khi nhẫn nại gần cạn sạch, vừa đáp lại nàng: "Trở về ráng mà trông chừng cái áo cưới làm mấy trăm ngày của nàng ấy, chờ đến cuối năm mà còn làm chưa xong, ta không thèm qua cưới đâu."
"Chàng dám!" Khương Trĩ Y ghé vào mép giường bấm tay tính toán, "Ta cảm thấy nếu thuận lợi chừng tháng tám là có thể xong, sau đó còn đến bốn tháng để chờ chàng, nếu như đến giao thừa mà chàng không đến kịp, ta mới không thèm gả cho chàng!"
Nguyên Sách rải xong những cái hương liệu mà hắn cảm thấy thực sự không cần thiết đí, quay đầu lại véo cằm nàng kéo qua: "Không gả thì trói mang đi."
Khương Trĩ Y vội vã một tát phủi bay tay hắn: "Dính đầy hương liệu đuổi côn trùng cũng sờ lên trên mặt ta, có phải chàng ghét ta rồi hay không!"
"......"
Nguyên Sách nâng một cái tay khác lên: "Ta dùng tay này rải này, tổ tông."
"Vậy cũng mau đi tắm đi, còn còn mấy canh giờ nữa trời liền sáng, tranh thủ chút thời gian lên giường nghỉ ngơi chứ."
Nếu không phải nàng sợ côn trùng sợ rắn như vậy, hắn có cần phải bận rộn đến bây giờ không? Nguyên Sách quay đầu lại cầm lấy một bộ trung y đi vào phòng tắm.
Khương Trĩ Y ghé vào trên giường, nghe tiếng nước tắm chảy róc rách trong phòng như tiếng như thời gian trôi đi, tiếp tục thở ngắn than dài.
Đang lơ đãng nhìn quanh, ánh mắt chợt vô tình xẹt qua cánh cửa sổ đang mở hờ cách đó không xa, bỗng nhiên nhìn thấy một thân trúc xanh mượt thon dài nghiêng nghiêng ở bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ trạm dịch này có rừng trúc sao? Sao nàng không có chút ấn tượng nào nhỉ.
Khương Trĩ Y hoảng thần, tò mò lại khó hiểu mà vươn người nhìn cho kỹ, bỗng nhiên thân trúc thon dài xanh mượt kia "sống" lại rồi, nó nghiêng người mấp máy chui vào bệ cửa sổ, ngẩng một cái đầu bẹp hình tam giác lên.
Khương Trĩ Y đột nhiên trừng to mắt: "A ——! Nguyên Sách Nguyên Sách Nguyên Sách Nguyên Sách......!"

Tiếng nước chảy trong phòng tắm bỗng nhiên yên lặng, mấy giây qua đi, cửa phòng bị đẩy ra một phen, Nguyên Sách sải bước dài vọt qua, vừa nhấc mắt liền thấy thứ màu xanh lục trên bệ cửa sổ.
Cùng lúc đó, Khương Trĩ Y từ trên giường phi thân xuống, lấy tốc độ nhanh nhẹn mà cả cuộc đời này chưa từng nhào về hướng Nguyên Sách, hai chân cong lên, quấn chặt lấy vòng eo hắn.
Nguyên Sách một tay ôm người, một tay vừa kéo kiếm trên giá xuống, ánh kiếm chợt lóe, con rắn bị hất ra ngoài cửa sổ, nháy mắt tiếp theo, cùm cụp một tiếng, cửa sổ đóng lại, ngăn cách nguy hiểm ở ngoài.
Khương Trĩ Y kinh hồn chưa định mà ôm lấy cổ Nguyên Sách, dáo dát nhìn xung quanh, thở gấp nói: "Không, không phải đã rải hương liệu rồi sao?"
Nguyên Sách nhắm mắt lại, hoãn lại trái tim đang nhảy tưng bừng trong lòng ngực, nhẹ nhàng nuốt xuống: "Có thể là vì, hương liệu của nàng bị ẩm."
"Hả? Nếu bị ẩm khẳng định liền vô dụng nha, sao chàng không nói sớm!" Khương Trĩ Y quay đầu nhìn qua.
"Đồ vật tinh quý như vậy, ta có từng dùng đâu mà biết?"
Khương Trĩ Y buông một cánh đang vòng lấy cổ hắn ra ấn ấn lên ngực: "Thiếu chút nữa là tuẫn thân ở chỗ này rồi, còn may, còn may chàng tới ——"
Ủa? Mà hắn làm sao tới nhanh như vậy?
Khương Trĩ Y nói một nửa, hơi ưỡn người ra sau, chậm rãi rũ mắt xuống nhìn, nhìn từ nửa người trên màu đồng rắn chắc, một đường nhìn đến nửa người dưới chỉ được che bởi một cái khăn vải ướt của hắn.
Nguyên Sách theo tầm mắt nàng cúi đầu.
Một chớp mắt qua đi, một người thì lúc nhào lên có bao nhiêu mau, thì bò đi xuống bấy nhiêu khẩn cấp, một người thì ban nãy vọt ra có bao nhiêu tốc độ, thì bước chân trở về cũng nhanh không kém.
Khương Trĩ Y vừa lăn vừa bò mà trở lại trên giường, hồi tưởng lại thứ mới vừa rồi mình mơ hồ nhìn thấy màu sắc cùng hình dáng xuyên qua lớp khăn mỏng ướt, liền đưa hai tay ôm kín khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Một mảnh tĩnh mịch, tiếng nước trong phòng tắm mãi mà không vang lên.
Khương Trĩ Y lặng lẽ tách ra một khe hở ngón tay, chần chờ nhìn về phía tấm bình phong che phòng tắm, thấy một thân ảnh cao dài đang đứng cứng đờ, lưng tựa vào cửa.
"Chàng, chàng làm sao vậy......" Khương Trĩ Y thật cẩn thận hỏi.
Nguyên Sách không đáp lại, tựa hồ vẫn đang yên lặng để bình phục cái gì đó.
Nên nói chút chuyện gì để không khí bớt ngại ngùng đây......
Nói nàng không thấy gì cả? Vậy không khỏi cũng quá giả đi.
Nhưng ngoại trừ làm bộ không thấy, còn có thể nói cái gì để an ủi hắn đây?
Khương Trĩ Y nghẹn nửa ngày, nỗ lực hít sâu một hơi: "......!Chàng đừng có ngại, không có gì phải mất mặt, ta cảm thấy, bộ dáng cũng đẹp mờ.".

Bình Luận (0)
Comment