Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 57

Nguyên Nghệ Luân nói lời này có thể nói là tràn đầy ác ý rõ ràng.

Trong những tình huống như thế này, hỏi một người đồng tính luyến ái bao giờ kết hôn, ngoại trừ có ý nhục nhã còn có lý do nào khác?

Đặc biệt là đối với Trần Hoài có quá khứ không hay ho về tính hướng, lại không thể nào vui nổi.

Trước đây tính hướng bị lôi ra chế nhạo, từng khiến dư luận xôn xao ồn ào một thời gian dài, còn khiến anh mất tư cách của học sinh trao đổi ưu tú.

Cho dù hiện tại, thái độ của mọi người đã trở nên bao dung không ít đối với đồng tính luyến ái, nhưng kết hôn đồng tính lại vẫn luôn là đề tài vừa mẫn cảm vừa khó chịu.

Chuyện này không thể dựa vào bạn bè ủng hộ là có thể giải quyết vấn đề, sự cản trở từ gia đình,  ngăn cấm từ pháp luật, đều đè ép bọn họ như rơm như rạ.

Cho dù bạn bè xung quanh có thể chấp nhận thậm chí ủng hộ Trần Hoài, nhưng trong vấn đề hôn nhân, lại không cách nào có thể giúp đợ Trần Hoài dù chỉ một chút.

Cả bàn đều trầm mặc.

Diêu Văn Bác tính khí nóng nảy nhất thời nổi giận, hắn quyết định vi phạm trang nghiêm cam kết với Đồng Hân Hân, ở trong hôn lễ của cô tuyệt đố mặc kệ cái tên tiểu nhân Nguyên Nghệ Luân muốn nói gì thì nói.

Năm đó Đồng Hân Hân dùng đủ mọi từ thô tục để mắng chửi Nguyên Nghệ Luân, Diêu Bác Văn tin tưởng Đồng Hân Hân có biết cũng nhất định sẽ giúp đỡ mình.

Hắn nỗ lực chắp vá nhớ lại những từ ngữ điên cuồng mà Đổng Hân Hân đã dùng, còn chuẩn bị tái hiện lại hùng phong năm đó của cô.

Ừm…. dùng từ xác thực dũng mãnh.

Lúc Diêu Văn Bác còn đang tập trung nhớ lại những câu chửi đặc sắc, còn không quên tranh thủ cảm khái, ông xã của Đồng Hân Hân quả nhiên là dũng sĩ!

Nhưng Diêu Văn Bác còn chưa kịp truyền thừa tinh thần của Đồng Hân Hân, Trần Hoài đã lên tiếng trước, anh lạnh lùng quét mắt liếc Nguyên Nghệ Luân một cái, lại chuyển hướng sang nhóm bạn học mình, cười nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Diêu Văn Bác hóa đá.

Các bạn học khác cũng hóa đá.

Giời ạ, Trần Hoài, cho dù ông có bị kích thích tới dâu cũng đừng tự lấy đá đạp chân vậy chứ, khoác lác cũng phải có căn cứ cơ bản, ông thế này làm sao chúng tôi giúp ông điều đình được đây.

Các bạn học máu đầy mặt.

Trần Hoài thấy vẻ mặt thảm thiết của đám bạn, cũng biết mọi người không tin, vội vã bổ sung: “Thật đó, mấy tháng trước đã đi đăng kí rồi…”

Anh nhớ lại lần trước Vương Tri Tranh đã nói với Ngụy Lai Thu, tuy rằng không rõ thật giả, nhưng cứ dùng tạm để ngăn chặn là được rồi: “Nếu bày tiệc rượu tôi nhất định thông báo cho mọi người.”

Biểu tình Trần Hoài vô cùng chân thành, nói năng cũng phi thường tỉ mỉ xác thực, vì vậy mọi người nửa tin nửa ngờ.

Một vị đồng học bán tín bán nghi hỏi: “Trần Hoài, ông nói thật à?”

“Thật, thật.” Trần Hoài gật đầu: “Nhà tôi hôm nay cũng tới, vừa nãy có điện thoại nên ở ngoài nghe, chắc cũng sắp vào rồi.”

Lần này mọi người không tin không được, bất quả vẻ mặt mọi người lúc này đều rất vi diệu.

Tình cảnh trong nước thế nào, ai nấy đều rõ ràng.

Nếu như Trần Hoài thật sự đã kết hôn rồi, vậy chỉ có một khả năng – cùng nữ nhân kết hôn.

Đệt, đây không phải là đê tiện vô sỉ lừa hôn sao?

Mọi người đều là người có tam quan chuẩn mực, có thể chấp nhận bạn là gay nhưng không thể trơ mắt nhìn bạn lừa gạt con gái nhà lành!

Mọi người vốn đang định giúp Trần Hoài thảo phạt Nguyên Nghệ Luân lần này lại hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Nghệ Luân phục hồi tinh thần trước, ban đầu gã cũng cho là Trần Hoài khoác lác, nghe tới câu sau, cũng rất vui sướng cho rằng là Trần Hoài lừa hôn.

Chuyện này so với chuyện đồng tính luyến ái càng khiến người ta khinh thường hơn, Nguyên Nghệ Luân nhìn biểu tình của đám bạn cùng bạn cũng biết bọn họ khinh thường loại hành vi này.

Tâm trạng gã lúc này vừa thấy buồn nôn vừa thấy mừng thầm, âm dương quái khí cười nói: “Cậu thật sự đã kết hôn rồi? với nữ nhân mà cậu cũng cương được sao?”

Câu hỏi này của gã thực dơ bẩn.

Nhưng các bạn học đã không còn tâm trạng nào nữa nên cũng không biết giúp Trần Hoài thế nào.

Lừa hôn, xét trên phương diện đạo đức đã thua trước rồi, nếu bọn họ còn tiếp tục thiên vị Trần Hoài, cũng không thể chấp nhận được hành vi của cậu ta.

Kết quả thấy Trần Hoài lườm gã một cái rách mặt, lạnh lùng nói: “Đúng là cái đồ miếng chó – không phun ra được ngà voi.”

Trần Hoài cố ý kéo dài âm thanh, nghe càng có vẻ cay nghiệt, Nguyên Nghệ Luân dù cảm thấy khó chịu cũng không biết đáp trả làm sao.

Trần Hoài tiếp tục: “Ai nói với cậu tôi kết hôn với phụ nữ?”

Cái gì?

Mọi người thi nhau ngoáy lỗ tai, có phải nghe nhầm rồi không?

Nguyên Nghệ Luân vội vàng muốn giẫm Trần Hoài, lập tức nói ra nghi hoặc của mọi người: “Lẽ nào cậu lại kết hôn với nam nhân?”

Trần Hoài không hề thất khinh khi bị vạch trần như trong tưởng tượng, thần thái hờ hững: “Phải, là cùng nam kết hôn.”

Diêu Văn Bác kìm lòng không được che mặt mình lại.

Các bạn học cũng lệ rơi đầy mặt.

Trình độ khoác lác của Trần Hoài đã mãn cấp, hoàn toàn đạt đẳng cấp kim cương.

Trần Hoài, đề này bọn tôi không biết giải, cậu có thể đổi đề khác được không.

Diêu Văn Bác nghĩa khí cảm thấy mình cần thiết phải cứu vãn tình cảnh hiện tại, khó nhọc mở miệng: “Trần Hoài à, ý ông có phải là sống chung không?”

Sống chung, cũng có nhiều người sẽ nói thành kết hôn.

Sự thực hôn nhân mà.

Tuy rằng dùng lý do này có chút miễn cưỡng, thế nhưng mọi người cùng nhau điều đình thì cũng có thể lật ngược ván cờ.

Diêu Văn Bác cảm thấy mình tương đối cơ trí.

“Ây…” Trần Hoài nhìn thần tình lúng túng của đám bạn học, xem ra không nói rõ không được, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói: “Không phải, bọn tôi đã kết hôn ở Las Vegas, tuy rằng hôn nhân đồng tính ở Mỹ không được pháp luật trong nước công nhận thế nhưng hôn nhân của chúng tôi vẫn là hợp pháp ở Mỹ…”

“……………………….”

Cả đám bạn học bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Vì vậy vốn là ánh mắt do dự đều biến thành khiếp sợ.

Kết hôn ở Mỹ, đó tuyệt nhiên không có vấn đề, tuy rằng trong nước không thừa nhận thế nhưng giờ phút này, ý nghĩa tượng trung cho cuộc hôn nhân của Trần Hoài so với ý nghĩa pháp luật thực tế còn quan trong hơn rất nhiều.

ở trong nước, đồng tính luyến ái không thể kết hôn, nhiều cặp đồng tính chỉ vì khuyết thiếu một tờ khế ước mà cuối cùng khó tránh khỏi phải chia tay.

Những người có dũng khí có lòng tin cam kết cả một đời nắm tay tới già lác đác không được mấy người, mà bọn Trần Hoài lại đã kết hôn ở Mỹ rồi.

Có hợp pháp hay không tạm thời chưa bàn tới, quan trọng nhất là cuộc hôn nhân này đã thể hiện quyết tâm của cả hai.

Ở hoàn cảnh trong nước, các cặp đồng tính có thể thực hiện được lời cam kết lớn nhất với nhau, có lẽ so với các cuộc hôn nhân phổ thông, còn cần dũng khí và quyết đoán nhiều lắm.

Các bạn học nhất thời không nói gì, Nguyên Nghệ Luân cũng sững sờ tại chỗ, da mặt giống như bị ai đó giày xéo, gã chỉ muốn nhân cơ hội mà nhục nhã Trần Hoài, vạn lần không ngờ tới tên này đã thực sự kết hôn với nam nhân, còn tiểu nhân cực điểm chèn ép câu hỏi ác ý kia của mình.

Bất quá lúc này không còn ai để tâm tới gã, mọi người đều tập trung ánh nhìn trên người Trần Hoài.

Trong bầu không khí trầm mặc, rốt cục có người lên tiếng phá vỡ: “Tôi đi chết đây, ngay cả nam nhân cũng kết hôn với nam nhân còn làm trước cả tôi—-“

Mọi người đồng tình nhìn vị bạn học nữ đã bị gia đình dùng đủ mọi thủ đoạn để thúc ép kết hôn khóc tới hoa lê đái vũ.

“Tôi cũng đi chết đây, mấy người mấy người cả ngày chọc tức tôi chọc tức tôi.”gà trống Diêu Văn Bác quanh năm suốt tháng đều bị show ân ái chọc cho mù mắt, vô cùng oán giận: “Kết quả mấy người ai nấy cũng đều kết hôn sớm hơn cả tôi…”

Hắn nói xong liền chồm sang muốn bóp cổ Trần Hoài: “Đặc biệt là nhà ngươi, nhà ngươi dám lén lút kết hôn, cái đồ bạch nhãn lang, ta muốn diệt nhà ngươi….”

Trần Hoài vội hô to oan uổng: “Tôi cũng chỉ mới kết hôn không bao lâu, tôi còn chưa kịp show ân ái nữa mà!”

Khinh bỉ, nhất định phải cường liệt khinh bỉ.

Lại còn muốn show ân ái trước mặt tụi này!

Các bạn  cảm thấy bất mãn mãnh liệt đối với hành vi không cho là nhục này của Trần Hoài, mắt thấy Diêu Văn Bác đơn độc bùng cháy liền phát triển trở thành quần công hội.

May mà có bạn học nữ đầu óc thanh tỉnh chú ý tới trọng điểm: “Chờ đã, chờ đã, vừa rồi Trần Hoài có nói, vị kia nhà cậu ấy cũng có tới.”

Ánh mắt mọi người lại đồng loạt dán lên người Trần Hoài, Diêu Văn Bác cân nhắc mãi, tuy rằng Trần Hoài đê tiện vô liêm sỉ nham hiểm giả dối thế nhưng tốt xấu gì đối tượng của cậu ta cũng lần đầu xuất hiện, coi như lưu lại cho người ta một ấn tuongj tốt.

Bạn học Diêu phẫn nộ rụt tay trở về, cảm thấy mình thực sự biết lấy đại cục làm trọng, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Ánh mắt nhóm bạn học nữ sáng lên, dấy lên tinh thần bát quái muôn năm: “Trần Hoài, vị kia nhà ông là ai?”

“Anh ấy tới rồi.” Trần Hoài nhìn về phía cửa, đối mắt sáng lấp lánh, giơ tay cao lên, gọi: “Tri Tranh, chỗ này.”

Các bạn học chỉnh tề đồng loạt rướn cổ nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy ngoài cửa đang đi vào một thanh niên cực kỳ xuất chúng.

Vương Tri Tranh dung mạo xuất sắc, khí chất tuyệt hảo, vóc người rắn rỏi kiên cường, quần áo là lượt phẳng phiu, lúc này trên tay vắt áo vest tùy ý cởi xuống, chậm rãi đi tới, liền có loại phong độ mà người thường khó có thể bắt kịp. (Jer: Boss lên sàn)

Diêu Văn Bác phiền muộn: “Chưa thấy a, ai vậy?”

Trần Hoài: “….”

Diêu Văn Bác bị mù lúc nào vậy?

Vậy mà lúc này không ít bạn học đều có cùng suy nghĩ như Diêu Văn Bác.

Ánh mắt mọi người đều dính lên con người soái khí đang đi vào kia lại không ai nghĩ rằng người đó là đối tượng kết hôn của Trần Hoài cùng là một người.

Người này khí chất quá cường đại, cho nên phản ứng đầu tiên của mọi người cho là hắn là một khách mời có thân phận cực kỳ đặc biệt chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.

Mãi tới khi người này đi tới gần, cuối cùng thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Hoài, ôn hòa lịch thiệp mỉm cười chào hỏi mọi người: “Chào mọi người, thứ lỗi đến muộn.”

Có bạn học không bình tĩnh nổi liền hít một ngụm khí lạnh.

Biểu tình của Vương Tri Tranh:???

Bạn học có phản ứng quá độ lúc này mới phát hiện mình thất thố, nhất thời xấu hổ — mẹ nó, thực mất mặt!

Diêu Văn Bác đại diện chất vấn thay nghi hoặc của mọi người: “Anh… anh chính là Trần Hoài….”

Bạn học Diêu mỗi lần tham gia khẩu chiến đều không thiếu thốn từ ngữ mà lúc này lại có chút chật vật ngắc ngứ, nhất thời không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để gọi.

Vương Tri Tranh ngược lại không gây khó dễ mọi người, cười nói tiếp: “Tôi là người nhà Trần Hoài, tôi tên Vương Tri Tranh.”

Trần Hoài một lần nữa yên tĩnh như gà.

Rất tốt, Vương tổng một lần nữa bình tĩnh sử dụng từ ngữ nhấn mạnh tăng cường sự xấu hổ cho mọi người.

Cái gì honey, em yêu, bà xã, người nhà….

Trần Hoài hoài nghi cõi đờinày không có từ nào Vương tổng không dám dùng.

Mọi người hiển nhiên cũng bị thái độ bá khí của Vương Tri Tranh gây sốc nặng.

Đến cùng vẫn là Diêu Văn Bác lực chống đỡ cường đại, thần thái vẫn trấn định như cũ, trả lời: “Tôi là bạn học Trần Hoài, Diêu Văn Bác.”

Trần Hoài nhất thời tự ti, nhìn khí thế đối lập giữa Diêu Văn Bác và Vương tổng.

Bạn học không biết điều lặng lẽ điên cuồng gửi tin nhắn với nhóm bạn còn lại dưới gầm bàn—

[Diêu Văn Bác]: Sao rồi sao rồi? biểu biểu hiện của gia được chứ? Khí tràng không bị đè ép chứ?

Các bạn học dồn dập máu chảy đầy mặt úp mặt di động xuống bàn, thực đúng là…

Không đành lòng nhìn thẳng.
Bình Luận (0)
Comment