Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 61

Hệ thống bán hàng online của tập đoàn Thái Thương chính thức login, điểm khác biệt với hệ thống của Gia Da chính là ngoại trừ hàng hóa dân dụng bình thường trong nước, còn lại chiếm đại đa số chính là hàng hóa ở nước ngoài, thậm chí số hàng hóa đó được sàng lọc lựa chọn, so với đống hàng hóa của bên Gia Da thì hàng hóa của Thái Thương chiếm ưu thế hơn hẳn về cả chất lượng và số lượng.

Mấy đối tác mà Thái Thương lựa chọn hợp tác đều là những nhà cung cấp tương đối nổi tiếng, hợp tác với nhiều bên sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều như khi hợp tác với mình Gia Da, càng đảm bảo tốc độ vận chuyển hàng hóa.

Có thể nói hệ thống bán hàng của Thái Thương có thể giải quyết tốt nhất về vấn đề chấy lượng và bảo hành của việc mua sắm vật dụng nước ngoài, cũng cung cấp quá trình bảo hành tốt nhất cho khách hàng.

Từ trước tới nay Thái Thương chưa từng đạt được doanh thu cao như trong dự án của Vương Tri Tranh, nhất thời toàn bộ hệ thống đều được tập trung đầu tư quảng cáo sâu rộng.

Sau khi dự án được công bố, số lượng người dùng đăng kí đã ngang bằng với hệ thống bên Gia Da.

Trên dưới Thái Thương khắp chốn vui mừng, ai nấy đều cảm thấy như đã trút được cơn giận. Trong khí thế hừng hực đó, bầu không khí trong công ty lại trở nên quỷ dị khó giải thich.

Trong nhóm bát quái cấp tốc truyền tin, bất quá hiển nhiên là đã trải qua vài lần thêm mắm thêm muối.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Mấy người đã nghe tin gì chưa?

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Ân oán tình cừu của Vương tổng và Gia Da….

[Làm thay thẻ tín dụng]: Công ty chúng ta rốt cục có bao nhiêu ân oán tình cưu với bên Gia Da?

[Tinh Tinh Đốt Đèn]:  Cái quỷ gì đây?

[Hoài thủy dễ uống]: +_+ what?

[Kính râm gấu mèo]: [Giơ tay] tôi có nghe nói, nhưng mà chỉ là tin đồn, tôi không tin.

[Hoài thủy dễ uống]: Mấy người có thể mau mau nói vào đề tài chính được không?

[Hoài thủy dễ uống]: Nhanh.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Nghe nói trong hạng mục hậu cần của dự án hệ thống online, Gia Da phải chia tay với Thái Thương là bởi vì Vương tổng đắc tội Lục thái tử.

[Hoài thủy dễ uống]:…..

[Kính râm gấu mèo]: Tôi mới không tin, bọn họ đều là người làm chuyện lớn, một dự án gần cả trăm triệu, sao có thể coi như trò đùa.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Ai mà biết được, tôi nghe thì chính là như vậy.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Tôi còn nghe chính Gia Da bên kia nói, nếu công ty đuổi việc Vương tổng, bọn họ sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta.

[Gốc cây Thái Thương]:???

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: SB (ngu ngốc) thiệt, dự án của chúng ta cũng đã công bố rồi.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Thế nhưng Gia Da vẫn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta, nghe nói Gia Da còn đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn, còn nhường mọi ưu đãi sang cho bên chúng ta…

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: [kinh sợ] thiệt hay giả?

[Gốc cây Thái Thương]: Có cần chơi lớn vậy không?

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Tôi cũng muốn biết là thật hay giả, nhưng đó là chuyện của các sếp, tôi dù có nghe được thì cũng chỉ là nhân viên quèn…

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: cho dù có là thật đi chăng nữa, thì tôi vẫn chỉ tò mò Vương tổng đã đắc tội thế nào với Lục thái tử, khiến cho bị cừu hận tới vậy…

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Chuẩn đó.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất, chính là…Vương tổng đã cưỡng gian Lục thái tử rồi!

[Hoài thủy dễ uống]:……………………………………..

Nếu còn tiếp tục đọc đối thoại trong group rất có thể sẽ lại dọa trọc lần nữa.

Qua hồi lâu, Hùng Mặc đột nhiên lên tiếng.

[Kính râm gáu mèo]: a a a a a …. Tin tức mới nhất, chiều nay đại công tư tới công ty!!!

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: [choáng] đại công tử nào?

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: [kinh bỉ] còn có thể là ai, chính là boss Ngụy Lai Tư!

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: Đến thì đến chứ sao,  cũng chưa phải đại công tử chưa từng tới, sao phải kích động vậy?

[Kính râm gấu mèo]: Không phải tôi kích động chuyện đại công tử tới công ty, mà tôi kích động là do sáng nay đã nghe được tin bát quái!

[Kính râm gấu mèo]: Vốn tôi cảm thấy chắc không phải nên tôi không nói cho mọi người.

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: tin hot gì? Mau khai ra.

[Kính râm gấu mèo]: Sáng nay tôi đã thu được tin tức ngầm, nói Ngụy đổng phi thường động lòng về điều kiên của Gia Da, cho nên quyết định gọi đại công tử trở về trụ sở tiếp nhận dự án của Vương tổng.

[Kính râm gấu mèo]: không thể nào, Vương tổng….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]:: Không thể nào [khiếp sợ]

[Meo meo meo]: [ta không tin ta không tin] Ngụy đổng sẽ không làm vậy chứ

[Kính râm gấu mèo]: [Khóc] tôi vốn cũng cảm thấy là không thể, thế nhưng đại công tử sớm không về muộn không về, lại cố tình về vào lúc này, nào có chuyện trùng hợp như vậy.

[Meo meo meo]:  Nói không chừng chỉ về thăm người thân thì sao?

[Kính râm gấu mèo]: == thăm người thân cái gì, anh ấy và Ngụy đổng ở chung một nhà có được không….

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Mẹ nó! ai dám động tới Vương tổng, tôi liền bắt tên đó đi bán thân!

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Cho dù có là Ngụy đổng cũng thế! Một ngày tiếp đón tám mươi khách làng chơi!

[Tích Ly Ly Ly Ly Ly Ly]: Còn có cả khuynh hướng SM các loại!

[Tinh Tinh Đốt Đèn]: ⊙﹏⊙ bà bình tĩnh đã!

………………..

Trần Hoài nhìn đối thoại trong group chat bắt đầu đi chệch quỹ đạo. tâm tình phức tạp. Anh tát khung chat đi, mở tin nhắn riêng với Vương Tri Tranh.

Avatar Vương Tri Tranh tối om, chắc lại đang họp.

Khẽ thở dài, nhất thời anh cũng không biết mình muốn làm gì.

Buổi trưa, Trần Hoài theo thường lệ ra ngoài ăn cơm cùng bọn Ngô Đế Lâm.

Dạo gần đây Vương Tri Tranh bận rộn chân không chạm đất, vẫn là phòng hành chính gọi cơm lên văn phòng cho hắn, nên Trần Hoài khôi phục thói quen trước khi kết hôn, quay trở về tháng ngày cùng đám bạn đồng nghiệp trải qua khoảng thời gian nghỉ trưa phiền não.

Kết quả, hôm nay vừa bước ra cửa chính công ty, liền thấy Lục Ngọc Ca đứng ở xa xa, vừa nhìn thấy gã, hai mắt liền dính chặt tới.

Nhìn qua chắc gã đã đứng chờ khá lâu rồi.

Trần Hoài nhớ tới tin tức thật thật giả giả hôm nay trong nhóm buôn chuyện, do dự một chút, vẫn quay đầu nói với bọn Ngô Đế Lâm: “Mấy người đi ăn trước đi, tôi có chút việc.”

Chờ bọn Ngô Đế Lâm đi xa rồi, Trần Hoài mới đi về phía Lục Ngọc Ca.

“Anh đưa ra yêu cầu đuổi Tri Tranh khỏi Thái Thương?” Trần Hoài hỏi thẳng.

Lục Ngọc Ca đứng thẳng người, không phủ nhận, nhưng cũng không đáp mà nói: “Anh mời em ăn cơm.”

Trần Hoài than nhẹ một tiếng: “Anh việc gì phải thế?”

“Anh còn nợ em một bữa cơm.” Lục Ngọc Ca đáp.

Trần Hoài bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Vậy được, ăn cái gì?”

Hai mắt Lục Ngọc Ca sáng lên, mở cửa xe: “Lên xe đi.”

Trần Hoài theo bản năng chống cự: “Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện ăn gì đó gần đây là được rồi.”

Lục Ngọc Ca không nói gì, chỉ kiên trì đứng đó.

Trần Hoài chợt nhận ra bữa cơm hôm nay không ăn không được, do dự một chút, vẫn ngồi lên ghế phó lái, suy nghĩ một chút, lại nhắn một tin cho Vương Tri Tranh…

“Lão Vương, trưa nay em ăn trưa với Lục Ngọc Ca, anh yên tâm, em đảm nảo trên đầu anh vẫn đen nhánh, thuận tiện tìm cơ hội ụp bao tải gã, ăn xong sẽ báo cáo tình huống lại cho anh, đừng lo lắng.”

Lục Ngọc Ca khởi động xe, dựa theo mục tiêu đã chọn chạy tới.

Trần Hoài nhìn quang cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, chợt nhận ra Lục Ngọc Ca muốn đi đâu.

Nhà hàng nổi tiếng nhất G thị, trên tòa nhà cao 88 tầng, sàn nhà lát pha lê, có thể quan sát toàn cảnh G thị,

Nhưng chung quy, anh cũng chả nói gì, đối với Trần Hoài mà nói, đi đâu ăn cơm đã không còn quan trọng nữa.

Lục Ngọc Ca dừng xe trước tòa nhà cao nhất G thị, hai người đi vào thang máy, vừa ngắm cảnh vừa đi lên tầng 88.

Trần Hoài rốt cục được đặt chân lên sàn nhà lát pha lê trong truyền thuyết, xác thực trong suốt trơn bóng như lời đồn.

Trần Hoài tùy tiện gọi món, Lục Ngọc Ca lại gọi hầu hết là hải sản xa hoa.

Nhìn một bàn bày ra toàn những món ăn mình thích, Trần Hoài lại cảm thấy hoàn toàn không có khẩu vị.

Lục Ngọc Ca cầm đũa lên, gắp một con tôm rất lớn đã lột vỏ sẵn để vào bát Trần Hoài.

“Không cần, tôi tự gắp được.” Trần Hoài đáp, rồi tự mình gắp đồ ăn.

Tay Lục Ngọc Ca giơ giữa không trung, cuối cùng vẫn không thể làm gì khác hơn là thu trở về.

Trần Hoài cúi đầu ăn, Lục Ngọc Ca muốn nói chuyện lại không biết nói gì.

Hai người rõ ràng cách nhau chưa tới 1 mét, mà trên người Trần Hoài lại toát ra khí tức như cách xa ngàn dặm, khiến gã có cảm giác như cả hai đang cách nhau cả chân trời.

Lục Ngọc Ca nhất thời hoảng hốt.

Bữa ăn sang trọng này chính là chấp niệm bao nhiêu năm không thể tiêu trừ. Rất nhiều người phải mấy mấy tháng lương mới có thể ăn một bữa ở đây, nhưng đối với gã chuyện này hoàn toàn không là vấn đề, chỉ cần gã muốn, mỗi ngày gã đều có thể tới đây ăn cơm.

Nhưng gã muốn ăn cùng với người kia, lại chưa từng làm được.

Xuyên thấu qua các bức tường thủy tinh trong suốt của tòa nhà, gã có thể  quan sát toàn cảnh thành phố, lại không thể nhìn thấy thân ảnh người kia.

Nhiều năm trôi qua, Lục Ngọc Ca vẫn luôn nhớ gã còn nợ Trần Hoài một bữa cơm.

Lại chỉ có thể hết lần này tới lần khác một mình ngồi ngắm phong cảnh.

Nhưng khi gã rốt cục có thể cùng Trần Hoài đặt chân tới nhà hàng này, lại cảm thấy, ngồi ở đây vẫn chỉ có một mình mình.

“Nếu như không phải vì Vương Tri Tranh, có phải em sẽ không tơi ăn bữa cơm này?” Lục Ngọc Ca đặt đũa xuống, nhìn Trần Hoài.

Trần Hoài cũng dừng động tác gắp đồ ăn, từ tốn nói: “Anh đã biết câu trả lời rồi, không cần phải hỏi lại lần nữa.”

“Giữa chúng ta, lẽ nào một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có sao?” trong mắt Lục Ngọc Ca ánh lên vẻ không cam lòng.

“Kết quả này, chẳng lẽ không phải là do anh lựa chọn sao?” Trần Hoài lại thấy khó hiểu.

“Anh hối hận rồi.”

Đây là lần đầu tiên Lục Ngọc Ca thừa nhận gã hối hận, gã xuất thân hào môn, luôn luôn kiêu ngạo, trong cuộc sống từ xưa tới nay đều luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng có chuyện không thể khống chế được.

Nhưng lần này, gã không thể không thừa nhận, mình rốt cuộc đã thua bởi tình cảm.

Gã hối hận năm đó không giữ Trần Hoài lại, hối hận đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, gã muốn cứu vãn, lại phát hiện chuyện tình cảm không thể dùng tiền tài và quyền lực để điều khiển, cho nên gã chỉ có thể chịu thua.

Trần Hoài có chút ngoài ý muốn nhìn Lục Ngọc Ca, trong ấn tượng của mình, anh biết Lục Ngọc Ca là loại ưa sĩ diện, tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận mặt mềm yếu của bản thân.

Thế nhưng, còn có thể làm gì được đây.

Trần Hoài không nói gì.

“Nếu như anh nguyện ý công khai, thổ lộ, thậm chí…” Lục Ngọc Ca nhìn Trần Hoài: “Cùng em tới nơi cho phép kết hôn, em có thể….”

“Tôi không muốn.” Trần Hoài đánh gãy lời gã.

Những lời chưa nói xong tắc nghẹn trong cổ họng Lục Ngọc Ca.

“Tôi đã kết hôn rồi.” Trần Hoài mặt không đổi sắc nhìn gã.

“Anh có thể làm tốt hơn hắn ta.” Lục Ngọc Ca ngữ khí thành khẩn.

“Anh không thể.” Trần Hoài đáp: “Bởi vì tôi sẽ không cho anh cơ hội.”

“Vậy anh sẽ không để cho cái tên kia sống dễ dàng?!” Lục Ngọc Ca đột nhiên có chút điên cuồng.

“Hôm nay, tôi ăn bữa cơm này cùng anh, chính là để nói cho anh biết…” Trần Hoài nhìn Lục Ngọc Ca, thần sắc kiên định: “Cho dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng vô dụng thôi.”

“Không phải ai cũng sẽ lùi bước khi đứng trước lợi ích, Tri Tranh càng không như vậy.” Trần Hoài tràn đầy tín nhiệm.

“Vạn nhất…” Lục Ngọc Ca không cam lòng nói tiếp.

“Không có vạn nhất.” Trần Hoài đáp: “Cho dù anh ấy có lùi 10 ngàn bước, cho dù anh ấy dao động, vậy anh ấy phải tự mình tới nói với tôi mới được.”

“Bất kỳ ai nói cũng vô dụng, cho nên anh tới tìm tôi cũng vô dụng thôi.” Trần Hoài đẩy ghế đứng lên: “Tôi ăn xong rồi, từ nay về sau, tôi và anh không ai còn nợ ai.”

Nhà hàng trên tầng 88 tòa nhà chọc trời.

Sàn pha lê trong suốt trơn bóng, có thể quan sát toàn cảnh G thị.

Cao cao tại thượng, lại không chiếm được lòng người.
Bình Luận (0)
Comment