Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 15


Trần Thất chiếm đoạt nhà của Lục Hạo Chi, dốc lòng tu luyện hơn mười ngày, Thái Thượng Hóa Long Quyết vậy mà tiến cảnh rất khá, liên tiếp đả thông khiếu huyệt ở ba nơi, toàn bộ kinh mạch ở sau lưng đều thông suốt hết, vận dụng những pháp khí của túi Ngũ Âm, Hỗn Thiên Phiên, Lục Đạo Hắc Tác, Huyền Âm Chém Quỷ Phù, Định Hồn Phù, càng thêm cực kỳ thành thạo.
Lục Hạo Chi sớm đã bị Trần Thất dùng dây thừng trói lại, dán Định Hồn Phù lên người, mỗi ngày nhét hai cái màn thầu, uống một ngụm nước, nhốt ở trong thư phòng sống dở chết dở.

Hắn ta bị Trần Thất ám toán, rơi vào trong tay của vị “Thất đệ”, mới đầu bị thủ đoạn của Trần Thất làm cho kinh sợ nhưng không trở tay kịp vậy là lập tức hoạt động đầu óc nghĩ kế sách thoát thân.
Sao bỗng dưng Trần Thất lại biết được pháp thuật, đã vậy còn thử luyện mỗi ngày trước mặt hắn ta, Lục Hạo Chi suy nghĩ rất nhiều khả năng, cuối cùng nghi ngờ tới đầu mối là Tiêu Bình Nam kia.

Mặc dù hắn cũng không biết trong đó có chuyện gì nhưng là chỉ cần suy đoán một chút là có thể suy ra Trần Thất không biết thế nào lại có được kỳ ngộ cho nên mới có thủ đoạn như bây giờ.
Trần Thất cũng không giết hắn, Lục Hạo Chi nghĩ tới nghĩ lui, liền đoán được mấy loại khả năng.

Trong đó có khả năng nhất chính là, Trần Thất tu luyện pháp thuật còn chưa thuần thục, về sau vẫn còn có chỗ cần dùng đến hắn ta, chỉ chờ pháp thuật luyện thành lập tức thả hắn ra ép buộc hắn ta phải khuất phục.

Lục Hạo Chi tự nhận mình xui xẻo, trong lòng cũng có tính toán, nếu như Trần Thất chỉ cần hắn hàng phục, loại đàn ông không có cốt cách như Lục Hạo Chi đương nhiên cũng sung sướng vui vẻ mà nhận thua.
Hắn thậm chí còn đoán được, một thân bản lĩnh của Trần Thất cũng không phải có từ Đại trại chủ Hắc Toàn Phong.

Bình thường Hắc Toàn Phong đối xử với Trần Thất như thế nào, Lục Hạo Chi cũng nhìn thấy rõ, tuy rằng lúc trước suy tính không đúng, vậy thì giữa Trần Thất và Đại trại chủ Hắc Toàn Phong tất nhiên là không có tình nghĩa sâu đậm gì.

Lục Hạo Chi đã tính toán mấy trường hợp xảy ra, nếu như Trần Thất muốn thu phục hắn ta, thì hắn cứ cam tâm làm tâm phúc của Đại đương gia Trần Thất, tiết lộ mấy bí mật của Đại trại chủ Hắc Toàn Phong, phải lật đổ Đại trại chủ này.
Trần Thất cũng không biết suy nghĩ của Lục Hạo Chi đã lưu lạc đến mức muốn ra tay hại người như vậy.


Sau khi hắn đả thông một đường kinh mạch, Thái Thượng Hóa Long Quyết liền thay đổi hoàn toàn, giữa một lần hít thở, bên trong cột sống hình như có tiếng sấm sét, rung động ầm ầm.

Dù sao Trần Thất cũng là đổi nghề giữa chừng với việc tu hành đạo pháp, lại không có ai chỉ bảo, mỗi lần vận kình, đều sẽ cảm thấy cột sống của chính mình giống như biến thành một con rồng vàng, phá thân mà bay vút ra ngoài, rồi phi lên cao biến hóa, trong lòng có mấy phần lo lắng.
Mất hết cả ngày, Trần Thất cuối cùng cũng luyện công xong, hắn chợt nhớ tới Lý Mị Mị.
Lần đó, hắn cùng với vị Tam bang chủ xinh đẹp này mây mưa một phen, mới đầu còn thấy chút thú vị, về sau bỗng lâm vào cảnh giới cổ quái nào đó, cuối cùng vậy mà lấy Lý Mị Mị làm đồ thải bổ luôn.

Sau khi nhớ lại, nửa thân dư.ới bỗng mơ mơ hồ hồ, làm cho lòng hắn rất ngứa ngáy, khá là muốn có lại cảm giác ấy một lần nữa.
Nhưng Trần Thất lại nghĩ tới Lý Mị Mị đang thèm muốn “Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết” của mình, chuyện này không dễ đối phó.

Trong nhà của Lục Hạo Chi có mấy tỳ nữ mà hắn ta mua được, mặc dù nhan sắc bình thường nhưng cũng có thể thu thập.

Trần Thất thầm nghĩ nếu như nhịn không được, đại khái có thể nhắm vào những tỳ nữ này.

Tam bang chủ Lý Mị Mị sờ vào phỏng tay như vậy, hắn không dám đi tìm kiếm, hỏi thăm vị nữ tử phong lưu tận xương tủy này nữa.
Mấy ngày hôm trước, hắn khổ cực tu luyện, còn chưa có nghĩ nhiều về chuyện này như thế.

Lúc này rảnh rỗi, Trần Thất bỗng nhiên thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Lý Mị Mị đã thèm muốn Phúc Vũ Phiên Vân Hóa Long Quyết của ta như thế, tất nhiên là sẽ phải tới đây dây dưa.

Nàng ta không tìm thấy ta ở trong nhà mình thì nhất định sẽ tới nhà của Lục Hạo Chi tìm ta, sao đã hơn mười ngày trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng của vị Tam bang chủ này đâu cả?”
Trần Thất suy nghĩ đủ kiểu cũng không thể lý giải được, nhưng hắn không biết rằng, Lý Mị Mị không phải là không muốn tới tìm hắn, mà là đã bận đến mức khó mà thoát thân.

Bên ngoài phủ thành Phàn Dương có một quân doanh tu kiến tạm thời.

Mặc dù thời gian gấp gáp nên quy mô của tòa quân doanh này không lớn, nhưng bầu không khí lại vô cùng xơ xác tiêu điều, giữa bầu trời kết thành một đám mây đen, lăn lộn lăn lộn, hình như có Long, Hổ, *Toan Nghê, Sư tử, Báo, các loại hung thú đang ở trên mây chém giết.
*Nói một cách ngắn gọn, nghê là sự kết hợp giữa thân chó và đầu lân.

Đặc điểm phân biệt giữa nghê và lân là ở bộ móng, nghê mang móng vuốt còn kỳ lân mang móng guốc.

Ở Trung Quốc, người ta gọi “toan nghê” chính là con sư tử, còn ở Việt Nam, hình ảnh nghê gắn liền với con chó.
Lý Mị Mị đang ngồi ngay ngắn ở trong đại doanh, bình thường luôn mỉm cười xinh đẹp phóng túng, vậy mà giờ đều đã giấu nhẹm đi, khuôn mặt không còn chút biểu cảm.

Ở trong doanh trướng có một võ tướng toàn thân giáp đen, gương mặt lãnh lẽo như sắt, khuôn mặt anh tuấn vô cùng, dáng người thẳng tắp, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.

Võ tướng giáp đen này cứ ngồi xếp bằng trên đất như thế, ở trên đầu gối của hắn ta đặt một thanh trường đao liền vỏ, trên vỏ đao đen nhánh phát ra tầng tầng sát khí, ở trước ngực võ tướng giáp đen ngưng kết thành đủ loại hình dạng của hung thú, nhìn như lúc ẩn lúc hiện vô định, nhưng lại phát ra sát khí hung ác của lệ quỷ.
Võ tướng giáp đen ủ sát khí hai canh giờ, đủ loại hình dạng của hung thú, từ từ thu trường đao về liền vỏ, rồi hắn ta bỗng nhiên trợn hai mắt lên, trong hai con ngươi giống như có ánh điện lạnh lấp lóe của viên ngọc bích long lanh.

Một luồng khí thế uy vũ dũng mãnh đột nhiên bao phủ cả người, mặc dù không có động tác nào, lại giống như luồng không khí xơ xác tiêu điều, cuồng phong rét lạnh của ngọn núi sừng sững quét sạch toàn bộ doanh trướng, thậm chí là xông thẳng ra ngoài, ngưng tụ lại làm một cùng với mây đen sát khí trên bầu trời quân doanh, diễn hóa thành vô số hung thú, gào thét gầm thét, hí dài chấn động vang trời.
Trong mắt Lý Mị Mị lộ ra vẻ say mê, nhưng chưa kịp hiện rõ thì đã bị che giấu lại, vẻ mặt thay đổi cực kỳ phức tạp.
Võ tướng giáp đen chậm rãi mở miệng, giọng nói thanh lãnh nhưng lại có chút dễ nghe, hắn ta không hề liếc nhìn Lý Mị Mị nhưng có vẻ như đang nói với nàng.
“Tình hình ở Đúc Ấn Sơn thế nào rồi, Lý bang chủ có dò xét kỹ càng chưa?”

Lý Mị Mị nở nụ cười xinh đẹp nói: “Tuân Kim Linh xuất sư từ tiên phái Linh Kiệu, rồi trở về Đúc Ấn Sơn ở ẩn tu hành, đây là nơi nàng sống từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng dọn đi.

Có điều…”
Gương mặt võ tướng giáp đen trầm tĩnh như nước, Lý Mị Mị vốn muốn cố ý thừa nước đục thả câu, nhưng mà hắn ta lại không có chút phản ứng nào, chỉ lẳng lặng chờ Lý Mị Mị nói.

Lý Mị Mị thấy đủ loại thủ đoạn của mình cũng không câu dẫn được hắn, mà cũng không dám làm quá mức nên vội vàng nói tiếp: “Trúc Chi bang bọn ta cũng chỉ là bang hội giang hồ, không có ai hiểu được pháp thuật.

Tuân Kim Linh kế tục tiên phái Linh Kiệu, bọn ta cũng không có cách nào nắm rõ hành tung của nàng ta, đến nay còn chưa dò xét ra, ẩn cư ở chỗ nào.”
Võ tướng giáp đen cười nhạt một tiếng, nói: “Điều này không cần ngươi nhọc lòng, trận Hung Thú Sát của ta đủ để bao quanh mọi đường ra lối vào của ngọn Đúc Ấn Sơn ấy, chỉ cần nàng ta vẫn còn ở trong núi thì nhất định chạy không thoát nổi.” Trong lời nói của Võ tướng giáp đen có sự tự tin cực lớn, giống như hoàn toàn không để bất cứ ai vào trong mắt.
Lý Mị Mị bị võ tướng giáp đen này ép tới mất hết dáng vẻ kiêu ngạo, khác xa với vẻ nói cười tự nhiên trước mặt Lục Hạo Chi, Trần Thất.

Có nhiều lúc, muốn mở miệng nói gì đó thì lập tức bị một luồng hơi thở mạnh mẽ của võ tướng giáp đen kia ép ngược trở về, ngoại trừ những lời nói khá quan trọng ra thì những lời vô ích đều không thể nói ra.

Thủ đoạn bình thường dùng để câu dẫn nam nhân không dám dùng một chút nào.
Lý Mị Mị đang cảm thấy áp lực trên người chỉ có tăng chứ không giảm, bỗng nhiên màn cửa của doanh trướng bị nhấc lên một cái, hai bóng người yểu điệu đi vào.

Chính là Vạn đại tiểu thư và nữ hộ vệ phòng thân của nàng, Tình Vũ kiếm Nhâm Mai Phi.
Vạn đại tiểu thư hình như cũng cảm nhận được khí thế kinh người của võ tướng giáp đen này.

nhưng nha đầu này không phải kiểu nhân vật bang hội như Lý Mị Mị nên lập tức cười lạnh một tiếng, bàn tay trắng nõn vừa vung lên, liền có một đường sáng xanh bay ra, vòng quanh người một vòng, thúc ép áp lực của võ tướng giáp đen kia ở ngoài.

Vị Vạn đại tiểu thư vẫn tiếp tục đội mũ mang giáp như một vị võ tướng, trái lại thì Tình Vũ kiếm kia vẫn một bộ thanh bào, không giống với thủ đoạn thần diệu của Vạn đại tiểu thư, nàng dường như chỉ hơi nhíu mày rồi lập tức hoàn toàn không để ý đến khí thế kinh người trên người võ tướng giáp đen.
Võ tướng giáp đen cũng không để ý Vạn đại tiểu thư, cũng không có ý thu lại sát khí trên người, Vạn đại tiểu thư nhíu mày, quát: “Tần Vũ Úy! Vương Trường Sinh nói ông ta không muốn ra tay, lần này truy bắt Tuân Kim Linh ở Đúc Ấn sơn chỉ có ta với ngươi, ngươi có nắm chắc không?”

Võ tướng giáp đen bị Mặc đại tiểu thư gọi là Tần Vũ Úy, cười nhạt một tiếng, có chút mỉa mai nói: “ Bản tướng chưa hề nghĩ tới việc dựa vào những Tiên quan lăn lộn trong triều đình hưởng bổng lộc nhưng một chút đóng góp cũng không có này.

Huống chi Thú vương doanh của bản tướng quân chinh chiến trăm trận nơi sa trường, đối phó với một con hồ ly tinh nho nhỏ thì dễ như trở bàn tay, không cần người khác giúp!”
Vạn đại tiểu thư nhướng mày, có điều nàng cũng biết tính khí của vị võ tướng giáp đen này, thêm nữa việc này rất quan trọng, nhất định cần phải có một người mạnh như thế giúp đỡ, bèn lập tức thu lại sự nóng nảy của mình, kiên nhẫn nói: “Tần tướng quân võ công kinh người, là một trong bảy đại mãnh tướng của triều đình, Tuân Kim Linh mặc dù là đệ tử Tiên phái Linh Kiệu, nhưng cũng chẳng qua chỉ là ở ngoài cửa đi một vòng, xác thực không phải đối thủ của Tần tướng quân.

Nhưng giọng nói và tiếng cười của nữ tử này, sớm đã truyền đến trước trước bàn của thiên tử, bổn cô nương trong tay cầm thánh chỉ thiên tử, yêu cầu phải bắt sống nữ tử này, Tần tướng quân không được phạm sai lầm.”
Võ tướng giáp đen cười đắc ý, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là Võ úy lục phẩm, quản không được nhiều chuyện đại sự của triều đình đến vậy.

Nói đi phải nói lại, nữ tử này cũng đáng thương, có lòng tốt giúp đỡ dân tị nạn Thanh Hà nhưng lại bị người ta phác họa lại chân dung, bị người ta truyền đến trước bàn thiên tử cho nên mới có ta với ngươi đến đây bắt sống nàng.

Nếu như nàng không có tốt bụng như vậy, chỉ có ý tu luyện thì làm sao có tai họa bậc này.”
Vạn đại tiểu thư lạnh lùng nói: “Thiên tử thế nào là chuyện mà ngươi có thể xem xét sao? Tần Vũ Úy, khi nào chúng ta có thể lên đường?”
Võ tướng giáp đen khẽ gầm lên một tiếng, mây đen trên bầu trời kết hợp cùng với khí thế của hắn, đột nhiên thoáng quay cuồng rồi biến thành sáu đầu hung thú, chia làm Rồng, Hổ, Toan Nghê, Cự Tượng, Thanh Lang, Ác Báo mỗi con tự gầm thét chấn động bầu trời, hung uy bộc phát, xa hơn mười dặm, không có bất kỳ chim trên trời hay thú dưới đất nào có gan xuất hiện.

Cho dù là sâu bọ cũng đều yên tĩnh im ắng, hoa cỏ cây cối cũng dường như đang rủ xuống.
Trần Thất đang ở nhà Lục Hạo Chi tu luyện thì bỗng mở to hai mắt ra, trong lòng như có một luồng khí thế hung ác đang nổi lên, không khỏi chấn động mãnh liệt toàn thân.

Hắn đột nhiên nhảy ra khỏi cửa phòng, vừa nghiêng người đã nhảy lên tới nóc lầu gác nhỏ cao nhất trong nhà của Lục Hạo Chi, dõi mắt nhìn về phía xa, mơ hồ nhìn thấy sáu đầu hung thú phân hóa của đám mây đen bên ngoài thành Phàn Dương, nhất thời có chút do dự, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi Chân Long kình của Thái Thượng Hóa Long Quyết mà hắn tu luyện được trong cơ thể bỗng nhiên chạy dữ dội, khiến cho hắn gần như bị tẩu hỏa nhập ma.

Trần Thất khó khăn lắm mới kiềm chế lại chân khí trong cơ thể mình lại, rồi lại cảm thấy hướng này giống như có đồ vật gì đang hấp dẫn bản thân, giống như… chính mình muốn đem cái thứ đồ gì đó ở hướng bên kia, nuốt chửng xuống bụng, thỏa mãn vui mừng!.

Bình Luận (0)
Comment