Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 45


Trần Thất nâng hai tay lên đánh ra Chân Long Pháo, lập tức đánh vỡ nát viên đá pháp khí mà tên tiểu đạo sĩ này phóng ra.
Không đợi Trần Thất đổi pháp thuật khác, Tuân Ngọc Tảo đã vội bước nhẹ lên, cái miệng thơm của nàng ta phun ra một làn sương mù màu hồng đập vào mặt của tên tiểu đạo sĩ, hắn lập tức gục đầu ngã quỵ.
Trần Thất thấy thế khen một tiếng:
- Ngọc Tảo muội muội, làm tốt lắm.
Tuân Ngọc Tảo đi theo Trần Thất vẫn luôn không có biểu hiện gì.

Tuy nàng đơn thuần, nhưng dù sao nàng cũng có xuất thân là hồ tộc nên biết được tâm tư của đàn ông, nếu như bản thân mình giống như một khúc gỗ thì cho dù có hầu hạ Trần Thất cẩn thận hơn nữa, cuối cùng cũng bị lãng quên.

Lần này Lý Mị Mị đột nhiên mất tích, Lục Hạo Chi cũng bị Trần Thất đuổi đi, Tuân Ngọc Tảo liền âm thầm quyết định phải nhân lúc hai người ở riêng với nhau, làm cho Trần Thất có ấn tượng sâu sắc nhất, phải chiếm một vị trí cố định ở trong lòng người đàn ông ngày.
Trần Thất khen nàng một câu, Tuân Ngọc Tảo cũng rất vui vẻ, vừa cuốn tay áo lên liền quét tên tiểu đạo sĩ này qua một bên, đi theo Trần Thất xông vào bên trong đạo quán.
Tòa đạo quán này có diện tích không lớn, Trần Thất và Tuân Ngọc Tảo đánh bại tiểu đạo sĩ xông vào bên trong, lập tức quấy rầy tới quán chủ của đạo quán này.

Ông ta vẫn ngồi thiền trong tịnh thất, nhìn thấy đôi thiếu niên nam nữ này thì không khỏi có chút giật mình, thầm nghĩ: “Tại sao đồ đệ của ta cũng không ngăn được hai người này? Nếu như bị người bên ngoài phát hiện ta đang tu luyện pháp thuật tà môn thì ít nhiều cũng gặp chuyện không hay.”
Thực ra vị quán chủ này không giống như những gì đồ đệ ông ta nói là từng làm Tiên quan của triều đình, ông ta chỉ là mượn cái danh này lừa gạt một số hộ nhà giàu giúp hắn xây dựng tòa đạo quán này.

Nếu như ông ta có năng lực như Vương Trường Sinh làm Tiên quan trong triều đình, thì tại sao phải tới tòa đạo quán nhỏ bé này kiếm sống?
Vị quán chủ của đạo quán này sợ bị người ta phát hiện ông ta đang tu luyện một loại pháp thuật tà môn, vội vàng quát to:
- Hai vị khách quý đến Thanh Phong quán của ta có chuyện gì không? Để lão đạo ta gọi đồng tử tới dâng trà đãi khách.

Trần Thất cười ha ha nói:
- Cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút thích thú muốn mượn đạo quán của ngài để làm đạo sĩ mấy ngày.

Vị đạo trưởng này không cần để ý tới bọn ta, chỉ xem như không nhìn thấy là được.
Trong lòng quán chủ Thanh Phong quán rất buồn bực, nghĩ thầm: “Tiểu tử này đang đùa ta ư?” Ông ta không biết lai lịch của Trần Thất, còn đang định kiếm cớ đuổi hai người này ra ngoài.

Nhưng Trần Thất lại dựa vào sức mạnh xông luôn vào bên trong.

Lão đạo sĩ này sao có thể chịu để cho người khác phát hiện bí mật của lão ta, liền quát một tiếng, từ trong tay áo bay ra một cây trường phiên, trên đó có xiên chừng một trăm cái đầu lâu, quanh thân có làn khói vàng lượn lờ, loáng cái đâm về phía Trần Thất.
Trần Thất ồ nhẹ một tiếng, pháp khí mà quán chủ Thanh Phong quán đang dùng vừa hay hắn có thể nhận ra, vật này cũng được ghi chép trên Hòa Sơn Kinh, tên là Ngũ Độc Bạch Cốt Phiên.

Ngũ Độc Bạch Cốt Phiên xếp thứ ba mươi bảy trong Hòa Sơn Kinh, là thuốc độc giết người cực kỳ mãnh liệt, xương cốt của những người chết có ẩn chứa khói độc, rồi lại lấy những bộ xương cốt đó rèn luyện thành một cây trường phiên, chỉ cần đâm trúng người khác liền có thể hạ độc chết người đó ngay lập tức, trong thời gian một chén trà liền biến thành một vũng máu, lại có tên là Hóa Thi Bạch Cốt Phiên.
Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo đều cực kỳ nham hiểm độc ác, nếu như người bình thường gặp phải chỉ có thể để mặc cho người khác thao túng, cho dù là cao nhân có đạo pháp, nếu như không cẩn thận cũng dính phải thủ đoạn thâm độc của truyền nhân phái này.

May là trong tay Trần Thất còn có pháp khí của Hòa Sơn Đạo, hắn thúc dục Chân Long Kình trong túi Ngũ Âm, trên cánh tay lập tức bay ra một vòng sáng đen chặn làn khói vàng mà Ngũ Độc Bạch Cốt Phiên thả ra.
Quán chủ Thanh Phong quán thấy Trần Thất dùng loại pháp thuật này, trong lòng liền thả lỏng vội nói:
- Đạo huynh là truyền nhân của vị trưởng lão nào vậy? Ta cũng là đệ tử của Hòa Sơn Đạo, đều là người một nhà cả, chớ nên người mình lại đi đánh người mình.
Trần Thất cười hì hì cũng tự thu lại pháp thuật nói:
- Thì ra là sư huynh đệ của bổn phái, ta chính là môn hạ của trưởng lão Vương Trường Sinh, đi theo sư phụ tới quận Đô Lương có chút việc.


Chỉ là gần đây quận Đô Lương có rất nhiều yêu quái tới, sư phụ không thể phân thân liền để ta đi tìm một chỗ trốn, tạm tránh đi để khỏi vướng tay vướng chân ngài ấy.
Mấy ngày nay quán chủ Thanh Phong quán luôn ở trong đạo quán của mình tu luyện loại pháp thuật tà môn kia mà không thể đi đâu, cho nên không biết những sự việc bên ngoài.

Nghe lời của Trần Thất nói lập tức tin mấy phần, vội nói:
- Vương Trường Sinh chính là Thái thượng trưởng lão của bổn môn, nói ra chính là cùng thế hệ với sư tổ của ta, thì ra là sư thúc tới, Trần Khánh Hỷ xin làm lễ ra mắt.
Trần Thất vậy mà chiếm được lợi, thành trưởng bối của người ta, trong lòng cũng khá đắc ý.

Chẳng qua hắn suy nghĩ cẩn thận, cũng sợ vị đạo sĩ Trần Khánh Hỷ này phát hiện sơ hở của chính mình, cướp lời nói:
- Ta vừa rồi không biết đây là nơi ở của người trong môn phái nên đã đánh ngất đồ đệ của ông, ông đi cứu hắn tỉnh đi, ta có chuyện muốn căn dặn.
Quán chủ Thanh Phong quán cũng không biết Trần Thất đang lừa gạt ông ta, thấy Trần Thất nói xong liền xông vào bên trong tĩnh thất của ông ta, mặc dù có chút lo lắng bí mật của mình ở trong phòng, nhưng ông ta thấy Trần Thất dùng pháp thuật của Hòa Sơn Đạo liền nghĩ thầm: “Pháp thuật của bổn phái sợ người khác phát hiện, còn sợ người trong phái phát giác sao? Túi Ngũ Âm mà hắn vừa sử dụng còn nham hiểm hơn mấy loại pháp thuật mà ta đang luyện.” Trần Khánh Hỷ nghĩ tới đây liền vội vã đi cứu đồ đệ của mình, ông ta biết pháp thuật của Hòa Sơn Đạo đều vô cùng lợi hại, động một chút liền bị thu hồn đoạt phách, sợ là chậm chút nữa thì không kịp cứu.
Trần Thất cũng mặc kệ ông ta, dẫn theo Tuân Ngọc Tảo bước vào bên trong tĩnh thất mà Trần Khánh Hỷ tu luyện, thấy trong phòng có một cái đèn đồng kỳ lạ, bên trên có năm cái bóng đỏ thẫm đang quay cuồng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Trần Thất có chút kinh ngạc, biết được đây lại là pháp thuật của Hòa Sơn Đạo.
Pháp thuật này có tên là Ngũ Quỷ Đại Bàn Vận, là luyện hóa năm cái âm hồn, dựa theo đặc tính có thể xuyên tường vào phòng, không có hình dáng, không lộ tung tích để trộm cắp đồ vật.
Ngoài ngọn đèn đồng này ra, trong tĩnh thất của Trần Khánh Hỷ còn có rất nhiều rương vàng bạc, trân châu rải rác, trên chỗ niêm phong của rương vàng bạc còn có đóng dấu ngân khố của quan phủ, rõ ràng là có lai lịch không đứng đắn.
Trần Thất tuy xuất thân là sơn tặc, đã cướp rất nhiều đồ, nhưng đồ tốt đều bị Đại trại chủ Hắc Toàn Phong chiếm mất, trong tay hắn từ trước đến nay chưa từng có tiền dư.


Nhìn thấy số vàng bạc châu báu này thì không khỏi có chút ngứa tay, liền thúc dục túi Ngũ Âm biến thành một vòng sáng màu đen bay ra nuốt năm cái rương lớn chứa vàng bạc này vào.
Trần Khánh Hỷ dẫn theo đồ đệ đi vào, nhìn thấy vàng bạc của mình tìm đủ mọi cách trộm về bị mất năm rương, trong lòng vô cùng đau xót.

Nhưng ông ta biết pháp lực của Trần Thất cao minh hơn mình rất nhiều nên cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm ôm chủ ý, thầm nghĩ: “Ta phải thả năm con quỷ ra lấy thêm một chút vàng bạc về, có thể bù lại số vàng bạc bị tiểu sư thúc này tiện tay lấy đi mất.

Nếu biết trước vị tiểu sư thúc này nhanh tay như vậy, nói thế nào ta cũng không để cho hắn vào căn tĩnh thất này.” Đồ đệ kia của Trần Khánh Hỷ thấy sư phụ cũng không dám làm gì đôi thiếu niên nam nữ này, ngược lại cũng thông minh tự mình chủ động đi rót trà hầu hạ cho khách quý.
Trần Thất thấy bên trong Thanh Phong quán này chỉ có hai sư đồ bọn họ, liền cố ý hỏi dò rất kỹ càng.

Trần Khánh Hỷ không biết mưu kế của Trần Thất liền nói một lượt lai lịch của Thanh Phong quán.

Trần Khánh Hỷ ở Hòa Sơn Đạo học nghệ, bởi vì đắc tội với một sư huynh được sủng ái nên mấy lần muốn hại ông ta, ông ta ở trong Hòa Sơn Đạo không có chỗ dựa nào, sư phụ của ông ta cũng không phải là nhân vật có tiếng nói, liền nghĩ một cái cớ trốn khỏi sư môn đi lang thang rồi tới quận Đô Lương.
Đúng lúc có một phú hộ rất giàu có là Trương gia ở trong phủ Thanh Long có vị tiểu thư bị ác quỷ mê hoặc, ngày ngày ăn chơi thác loạn, giữa ban ngày cũng dẫn người về ăn ngủ, kêu to đủ kiểu rất quá quắt.

Trương gia tìm mọi cách cầu rất nhiều pháp sư nhưng đánh không lại ác quỷ, rất nhiều pháp sư đã chết trong tay ác quỷ, thậm chí còn bị làm nhục, dần dần những pháp sư ở lân cận đều không dám đến nữa.
Trương gia không còn cách nào khác đành phải dán bảng cáo thị, đúng lúc Trần Khánh Hỷ đi lang thang tới đây, ỷ vào pháp thuật bí truyền của Hòa Sơn Đạo liền tự mình tới Trương gia ứng cử.

Pháp thuật của Hòa Sơn Đạo tuy không tính là cao minh, nhưng đối phó các loại lệ quỷ thì lại là sở trường.

Ngay ngày hôm đó Trần Khánh Hỷ đã bắt con ác quỷ dụ dỗ tiểu thư Trương gia, luyện hóa vào bên trong một món pháp khí của mình để gia tăng uy lực.
Trương gia gặp vị đạo trưởng “Pháp lực vô biên” này liền khẩn cầu Trần Khánh Hỷ ở lại, đồng thời bỏ ra rất nhiều tiền tài giúp hắn dựng lên tòa Thanh Phong quán này.
Vương triều Đại Vân cực kỳ rộng lớn, còn rất nhiều nơi hoang vắng, chỉ có chim bay trên trời thú đi dưới đất, yêu ma quỷ quái chiếm cứ.


Những yêu ma quỷ quái này đời đời sinh sôi nảy nở, còn nhiều hơn người của vương triều Đại Vân một hai thành.

Đừng nói là gia đình bình thường, mà ngay cả thiên tử đương triều cũng phải nuôi dưỡng rất nhiều Tiên quan để tránh bị những vật yêu tà này gây họa.
Trương gia cũng là sợ phải gặp chuyện không hay lần nữa nên mới chịu dốc sức giữ Trần Khánh Hỷ ở lại.

Đồng thời đưa một đứa bé ở trong tộc tới chỗ bọn họ học nghệ.

Sau khi Trần Khánh Hỷ ở lại Thanh Phong quán, cũng lần lượt giúp người ta bắt lệ quỷ mấy lần nên cũng có chút thanh danh ở phủ Thanh Long.
Vương Trường Sinh ở trong Hòa Sơn Đạo không những có địa vị cực kỳ cao, mà pháp lực cũng cực kỳ lợi hại, chính là nhân vật uy quyền xếp trong năm vị trí đầu của Hòa Sơn Đạo.

Trần Khánh Hỷ mặc dù học nghệ ở Hòa Sơn Đạo nhưng bởi vì cả đời không được sư phụ coi trọng nên hắn cũng không học được bao nhiều pháp thuật, sáu mươi bảy loại pháp thuật trên Hòa Sơn Kinh, ông ta cũng chỉ học được khoảng hai mươi loại xếp phía sau mà thôi.

Cho nên sau khi ông ta nghe được Trần Thất là đồ đệ của Vương Trường Sinh liền có chút ý nịnh bợ, Trần Thất hỏi cái gì ông ta cũng đều trả lời hết.
Trần Thất hỏi một lúc lâu mới đột nhiên phát hiện chính mình để lộ một chút sơ hở, thì ra Trần Khánh Hỷ vậy mà quen với Vương Trường Sinh.

Lần này Vương Trường Sinh tới quận Đô Lương vô cùng phô trương, ngay cả Thái thú và phủ lệnh Bà Dương cũng từng mở tiệc chiêu đãi, Trần Khánh Hỷ cũng nghe nói rồi còn tới nhà thăm hỏi, chỉ là Vương Trường Sinh có chút việc bận nên chưa từng gặp mặt ông ta.
Trần Khánh Hỷ cũng vì chuyện này mới biết Vương Trường Sinh có dẫn theo một đồ đệ tới, liền xem Trần Thất là tên đạo sĩ phong lưu có chút gian tình với ái thiếp của phủ lệnh Bà Dương, cuối cùng bị chết trong tay Trần Thất.
Thậm chí Trần Khánh Hỷ còn biết Tiêu Bình Nam, hai người từng cùng ở Hòa Sơn Đạo học nghệ, mặc dù không cùng một sư phụ nhưng cũng có danh phận sư huynh đệ.
Trần Thất kinh ngạc, nghĩ thầm: “Sao lại trùng hợp đến như vậy, vị quán chủ Thanh Phong quán này còn có lai lịch như thế, ta vừa hỏi một số chuyện của Hòa Sơn Đạo cũng đã biết thêm một chút nội tình của Tiêu Bình Nam.”.

Bình Luận (0)
Comment