Đốt Thiên Tiên Đạo

Chương 59


Hắc Công Trác chính là một con Sơn Dương quái, tu vi cũng chỉ là miễn cưỡng luyện thông khiếu huyệt, biến hóa thành thân người.

Phải biết rằng khiếu huyệt của loài thú đa số chỉ bằng một phần mười của loài người, cho nên biến hóa thành hình người xong cũng chỉ tương đương với võ giả luyện thông bốn năm mươi khiếu huyệt.
Có một số yêu quái sinh ra đã có năng lực, ví dụ như Bức gia luyện thành mắt có thể nhìn ban đêm và Hồ hỏa của Tuân gia.

Nhưng đại đa số năng lực của yêu quái cũng không phải dùng để chiến đấu mà chủ yếu chỉ dựa vào khí lực.
Hắc Công Trác chính là một con Sơn Dương quái, biến hóa thành người xong khí lực chỉ gấp sáu bảy lần thanh niên bình thường, gặp một võ giả mạnh mẽ sẽ thua trận.
Cũng là thời cơ của hắn đến, một ngày đi dạo trong núi gặp hai cô gái mặc áo choàng xanh tùy tay dùng pháp thuật bắt hắn ta.

Hai cô gái đó hỏi qua lai lịch của Hắc Công Trác xong liền hạ một cấm chế cổ quái trên người để hắn ta đi thu nạp yêu quái chung quanh, nói có việc cần dùng.
Hắc Công Trác bị người ta hạ cấm chế, sống chết trong tay người khác không dám từ chối, liền hàng phục hai cô gái kia.

Hai cô gái hình như còn có chuyện quan trọng, thu phục Hắc Công Trác xong liền bỏ đi.

Nhưng hai cô gái này thấy Hắc Công Trác pháp lực thấp kém đã truyền cho hắn ta một loại pháp thuật, đó là Lưu Hỏa Thiên Đăng mà Hắc Công Trác đã dùng để thu phục yêu quái ở núi Phù Lăng.
Thấy kỳ hạn hai cô gái cho hắn ta đã đến gần, Hắc Công Trác thu phục một ít yêu quái yếu đuối chung quanh, yêu quái thế lực hơi lớn một chút hắn ta cũng không dám trêu chọc.

Nghe Bức gia đến nương nhờ một vị "Tướng quân" mới tới huyện thành Tiểu Phái, hắn ta không phải không có suy nghĩ.

Mặc dù Hắc Công Trác muốn đánh thành Tiểu Phái, chiếm Trần Thất và Bức Cát tạo uy cho mình.

Nhưng pháp lực bản thân của hắn không đủ.

Tuy rằng thể hiện được uy phong vô hạn trước mặt Bức gia, nhưng sâu cạn của bản thân thì Sơn Dương quái cũng tự biết mình.

Cứ thế đi lên thì tám chín phần chính là chịu chết.
Nhưng nếu không tiến lên thì việc hai cô gái mặc áo choàng màu xanh kia dặn dò hắn ta lại không thể hoàn thành.

Trong cơ thể của Hắc Công Trác có cấm chế của hai cô gái kia nên có muốn chạy trốn cũng không thể.

Hắn ta đau khổ suy nghĩ cũng không có ý tưởng gì hay.
Thấy Hắc Công Trác phiền não như vậy, một con trư yêu hắn ta vừa thu phục gần đây liền đến gần hỏi:

- Đại vương pháp lực vô biên, đã kinh sợ đến chín phần yêu quái ở núi Phù Lăng, chỉ còn tam đại yêu vương tự có pháp lực không thu phục nên mới có mấy thế lực không quy hàng.

Vốn là Đại Vương thu phục Bức gia là thế lực lớn nhất ở núi này, mấy nhà còn lại sớm muộn gì cũng quy thuận.

Nhưng hiện giờ Bức gia đã chạy trốn nên chuyện này lại khó khăn rồi.
Hắc Công Trác cũng không phải là người thông minh, sau khi hắn ta thu phục một ít yêu quái rải rác, con trư yêu này có thể đưa ra chút chủ ý liền thành quân sư của hắn ta.

Hắc Công Trác đang phiền não, thấy vị quân sư này có chút chủ ý liền chiêu hiền đại sĩ hỏi:
- Hai vị thánh sứ núi Linh Thức không lâu nữa sẽ tới đây.

Hai vị thánh sứ bảo ta thu phục yêu quái ở núi này, nếu ta không hoàn thành mệnh lệnh của hai vị thánh sứ sẽ phải chịu phạt, ta có thể làm gì?
Trư yêu lặng lẽ cười nói:
- Nói vậy thì chỉ có thể mạo hiểm thôi.

Pháp lực của Đại vương không kém ba yêu vương kia, chỉ là thủ hạ dưới tay quá ít mới không dễ tấn công họ.

Nếu không thể thu phục Bức gia thì sao không đi bắt người cướp của những người này, tổ chức lại binh lính? Bạch Ngạch Sơn Quân kia thông minh thu phục rất nhiều lưu dân khỏe mạnh, hơn nữa còn được thái thú quận Thiên Đô phong tước hiệu, có chức võ quan cấp Úy nghiễm nhiêm ngang hàng ba đại yêu vương, ngang hàng với cả đại vương.

Chúng ta cũng làm như vậy, chẳng phải có thể chèn ép ba đại yêu vương của núi Phù Lăng sao?
Hắc Công Trác nghe vậy cũng phấn chấn tinh thần, cảm thấy có lý.

Pháp lực của hắn ta xấp xỉ với tam đại yêu với ở núi Phù Lăng.

Sử dụng Pháp thuật Lưu Hỏa Thiên Đăng, Hắc Công Trác tự đánh giá có bảy tám phần nắm chắc.

Nếu một mình độc đấu còn hơn bất cứ vị nào trong ba đại yêu vương.

Nhưng căn cơ của hắn ta dù sao cũng nông cạn, hao hết tâm tư cũng chỉ thu phục được hơn trăm con yêu quái.

Ức hiếp Bức gia coi như có thể, nhưng ba đại yêu vương đều có hơn ba trăm thủ hạ, hắn không nắm chắc có thể thắng.
Hắc Công Trác cũng tự hiểu, dựa vào Lưu Hỏa Thiên Đăng hắn ta cũng có thể đối phó với ba đến năm mươi tên tiểu yêu bình thường.


Nếu nhiều hơn thì hắn ta cũng chỉ có thể chạy trốn.

Nếu nhiều thêm, hắn ta sẽ bị đánh thành thịt vụn, thành bữa tiệc sơn dương.
Vốn nếu hắn có thể thu phục Bức gia thì dù sao cũng có hơn một trăm con dơi tinh luyện thông khiếu huyệt, biến hóa thành người.

Số lượng người trong tộc cũng nhiều, đủ để chống lại ba đại yêu vương.

Nhưng Bức gia trốn đi nên hắn ta không thể tóm được, do đó không tính nữa.

Nghe quân sư trư yêu hiến kế, Hắc Công Trác cũng vui mừng liên tục trầm trồ khen ngợi:
- Quả nhiên là kế sách hay, không biết quân sư có biết ở đâu có nhiều người có thể đi bắt không?
Trư yêu lúc này hiến kế:
- Nếu là dân chúng bình thường thì cũng không có nhiều sức chiến đấu.

Nếu muốn thu phục thêm người tất nhiên là chọn tội phạm, lưu dân, tán binh là tốt nhất.

Núi Phù Lăng chúng ta xưa nay chỉ có yêu quái, không có con người.

Nhưng cách núi Phù Lăng không xa chính là núi Thiên Lôi, nơi đó có một đám tội phạm, số lượng ước chừng đến hàng trăm người.

Những tội phạm này tất cả đều là người có võ nghệ, nhưng không ai hiểu pháp thuật.

Nếu Đại vương có thể thu phục, tất nhiên sẽ trở thành sự trợ giúp rất lớn.
Hắc Công Trác lập tức trầm trồ khen ngợi, truyền lệnh tập trung hơn trăm tiểu yêu của mình đi núi Thiên Lôi.
Trần Thất tất nhiên không biết ở núi Phù Lăng có thay đổi này.

Hắn thu phục bảy con yêu dưới tay của Bạch Ngạch Sơn Quân xong thì hỏa nha đã tăng lên mười lần.

Hỏa nha trận tâm pháp tiến bộ càng nhanh hơn.


Chỉ vài ngày đã luyện thành một chỗ khiếu huyệt là cánh cửa sinh tử.

Có thể dời khiếu huyệt chung quanh vào, tốc độ tu hành tăng lên một hai phần trăm.
Người Bức gia đến tìm nơi nương tựa xong, Trần Thất liền để hai con của Bức Cát thao diễn hơn hai trăm người, đề bạt ông lão này lên làm quản gia, phụ trách kiểm kê sổ sách, thu nạp khí giới, xuất nhập các loại vật tư.

Hơn nữa lại thả Tuân Ngọc Tảo ra, coi như áp trại phu nhân của hắn.

Cũng xây dựng một phủ giao hết tài vật thu nạp được cho Tuân Ngọc Tảo.

Ba người con gái của Bức Cát cùng mấy nữ yêu quái thì giúp đỡ nàng.
Mọi việc đều đi vào quỹ đạo, không cần hắn quan tâm nhiều, cho nên Trần Thất một lòng tu luyện, không hỏi chuyện bên ngoài.
Trần Thất vẫn nghĩ pháp lực của mình vẫn nông cạn, không thể lợi hại như đại yêu quái của Thái Hồ Bát Yêu.

Thậm chí không so được với cô gái thần bí Loan Hề hay đại yêu quái Trư Cửu Cương đã luyện thành Mậu Thổ sát khí.

Những người này nói không chừng đều đang tìm kiếm hắn.

Trần Thất không dừng chân được ở quận Đô Lương cũng là do sợ những người này tìm đến.

Hắn chỉ muốn sớm luyện thành hỏa nha biến hóa, để có khả năng chạy trốn.
Đương nhiên Thái Thượng Hóa Long quyết hắn cũng không chậm chễ.

Dù sao môn pháp này cũng là ngọn nguồn để hắn sử dụng pháp khí Hòa Sơn Đạo, cũng là nền móng tế luyện tòa tháp cổ đó.

Thêm nữa Thái Thượng Hóa Long quyết hắn tu luyện tương đối sớm, pháp lực cũng càng thâm hậu hơn, nay đã đả thông gần hai trăm khiếu huyệt.
Người tập võ nếu có thể đả thông ba trăm sám mươi năm khiếu huyệt quanh người thì sẽ có tư cách lê.n đỉnh tiên thiên.

Người trong tu đạo luyện thông khiếu huyệt quanh thân xong sẽ có thể cảm ứng nguyên khí trời đất, cũng là một cửa ải lớn.

Qua cửa ải này sẽ có khả năng cô đọng sát khí.

Giống như Hoàng Tình Sơn Quân đứng đầu Thái Hồ Bát Yêu và Trư Cửu Cương hắn ngẫu nhiên gặp, có thể xưng là đại yêu trong thiên hạ.
Trần Thất một ngày chỉ cô đọng Mầm mống chân hỏa, bỗng nhiên trong khiếu huyệt ở đan điền và cửa sinh tử phun ra nuốt vào kim quang, luồng kim quang này chạy đến chỗ giáp sống bỗng nhiên sinh ra một lực hút thật lớn, dời bảy khiếu huyệt chung quanh lại đây.

Trần Thất luyện thông khiếu huyệt ở đan điền và cửa sinh tử xong vẫn luôn suy nghĩ xem nơi thứ ba hỏa khiếu luyện như thế nào, lại không nghĩ rằng mấy hôm nay tích lũy thật dày bỗng nhiên hiện giờ nước chảy thành sông, lập tức nén vui mừng từ từ vận chuyển Hỏa nha trận tâm pháp trợ giúp, đem bảy khiếu huyệt này tiến đến bên trong huyệt giáp tích.
Từ khi Trần Thất thu phục Điểu Tiên Phong, Ưng Cửu Tiêu cùng linh thức của Hình Vô Cực xong, Hỏa nha trận tâm pháp đã đả thông mười hai hỏa khiếu, có thể biến hóa hỏa nha.


Nhưng bởi vì khiếu huyệt chưa tu luyện, trọng lượng thân mình còn lớn nên cũng không thể bay cao, chỉ có thể bay lên nóc nhà.
Mấy ngày trước đây hắn một lần nữa tu luyện bảy mươi hai chỗ hỏa khiếu, di chuyển năm khiếu huyệt đến đan điền, di chuyển khiếu huyệt chung quanh về cửa sinh tử.

Trần Thất dĩ nhiên cảm giác được thân hình của mình trở nên nhanh nhẹn.

Lần này khiếu huyệt giáp tích lại di dời bảy khiếu huyệt vào, Trần Thất thấy mình như nhẹ đi bảy tám cân, vội lắc mình biến hóa biến thành một con quạ đen, mắt thần như điện.

Vỗ cánh mấy chục lần không ngờ bay lượn được trên không trung.
Trần Thất cũng không dự đoán được tu vi của mình tiến bộ như vậy.

Lúc này cũng thực sự bay lên được, không phải bổ nhào lung tung như con gà, không phải như chim tập bay.

Nhất thời trong lòng cao hứng không biết nói như thế nào, dùng sức vỗ cánh hai lần.

Lần trước hắn nhảy từ vách núi xuống, dù chưa thể bay nhưng đã học được cách vỗ cánh nên không có cảm giác lạ lẫm.
Hắn trải qua nhiều ngày tu luyện, cả người đã nhanh nhẹ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể bay lâu quá.

Chỉ bay được thời gian một chén trà thì khí lực đã hết, hai cánh tê dại.

Trần Thất không có cách nào bèn thu hai cánh đáp xuống.

Lần này hắn chỉ bay ra hai trăm trượng, bay cũng không quá cao, cách mặt đất không quá ngọn cây.
Biến hóa trở lại về thân người, trong lòng Trần Thất tuy vui mừng nhưng vẫn biết mình cuối cùng có thể bay nhưng bay vẫn quá gần.

Đây không phải hắn không đủ lực mà là do tu vi không đủ, còn có chỗ khiếu huyệt chưa đả thông, nhưng có thể nói đã là tiến bộ kinh người.
Trần Thất đáp xuống đã ra khỏi khu huấn luyện.

Lần đầu hắn bay lên bằng lực lượng của chính mình, không phải nhảy lên như con gà, trong lòng vui mừng nên không vội trở lại tu luyện mà đi dạo ở Tiểu thành Phái.
Thành Tiểu Phái trải qua nhiều chiến hỏa, dân cư lúc này đã không đến một vạn, so với thời kỳ cường thịnh thì chỉ còn một nửa.

Cho nên rất nhiều phòng ốc bỏ trống, khắp nơi đều mang vẻ thê lương.

Cư dân trong thành tuy rằng vẫn có cuộc sống bình thường, nhưng ít người nên người nào cũng mang vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Thất đi qua hai con phố bỗng nhiên nhìn thấy một quán rượu cắm cờ bay phấp phới, có mấy người khách đang ngồi.

Con sâu rượu trỗi dậy trong lòng, liền tìm một chỗ ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment