Dragon World

Chương 107

Một buổi tối cứ thế tôi qua thật mau. Một mùi hương ngọt ngào đầy tươi mới phảng phất qua mũi Liz. Cô chầm chậm mở mắt ra và nhìn thấy khung cảnh trước mắt tràn ngập một luồng sáng màu trắng chói chang. Ánh bình minh phản chiếu vài lần dọc theo vách băng rồi chiếu xuống khiến lớp tuyết ở đáy hang sáng bừng lên.

“Ô hai yo! (Chào buổi sáng)" Âm thanh Thiên vang lên bên tai khiến Liz nhận ra tình cảnh của mình. Cô đang gối trên cánh tay phải của cậu, úp mặt lên ngực Thiên và rồi...

“Kyaaaaaaaa!!!!!"

......................

Một ấm trà đang bốc hơi nghi ngút được đặt phía trên cây đèn dầu. Mùi hương tỏa ra từ đó khiến con người cảm giác thật thanh thản và yên bình

“Uống đi cho ấm!"

“...Vâng..." Liz cúi đầu hối lỗi, dù sao cô cũng là người làm sai ở đây

Liz nói lời cảm ơn rồi cầm lấy cái cốc và ngồi xuống bên cạnh Thiên. Bên trong cốc là một loài trà hoa có mùi bạc hà nào đó mà cô chưa từng thử qua. Liz chậm rãi nhấp từng ngụm trà, để nó từ từ thấm vào trong cơ thể mình. Trái tim cô ấm dần lên đầy dễ chịu

Liz dịch người tựa sát vào Thiên. Khi cô quay đầu sang, ánh mắt hai đứa chạm nhau trong giây lát rồi lại ngoảnh đi. Suốt một lúc sau, chỉ có tiếng hai người sì sụp uống trà

“Sao vậy Kirito? Cái gì thế?" Liz ngờ vực hỏi khi nhìn thấy Thiên đang hì hục đào xuống chỗ tuyết dày cạnh hai người

Thiên nhanh chóng đào sâu xuống thành một cái hố, tạo ra tiếng nạo ken két. Và rồi-

“A!?" Một luồng sáng màu bạc bất ngờ lóe lên. Có thứ gì đó chôn sâu dưới đất đang phản chiếu ánh nắng bình minh.

Thiên đào thứ đó lên, dùng cả hai bàn tay ôm lấy nó rồi đứng dậy. Không nén nổi tò mò, Liz cũng cúi sát lại gần và nhìn nó chăm chú.

Đó là một vật hình chữ nhật màu trắng bạc trong suốt. Nó chỉ lớn hơn hai bàn tay của Thiên một chút. Hình dáng và kích cỡ quen thuộc ấy - đó chính là một miếng nguyên liệu kim loại. Nhưng đến cả một thợ rèn xuất sắc như Lizbeth cũng chưa từng thấy loại nào có màu sắc như thế này cả.

Liz đưa tay phải lên rồi nhấp vào nó. Một cửa sổ tự động ngay lập tức hiện ra. Tên của vật thể đó là «Crystallite Ingot».

“Đây-chẳng phải đây là…"

“ Ừ… Đây chính là thứ kim loại chúng ta đang tìm! Kim loại truyền thuyết Crystallite Ingot!" Thiên bình tĩnh nói, cậu nhìn lên bầu trời với vẻ mặt nghi ngờ

Bỗng một nét tinh quái hiện ra trên mặt cậu, Thiên cười cười rồi tung miếng kim loại về phía Liz. Cô nàng đáng thương chẳng hiểu gì cũng vội vã đưa cả hai tay ra bắt lấy nó rồi ôm sát vào ngực.

“Này, thế là sao hả? Đã biết rồi thì nói luôn đê!"

“Thì.... Cái hang này không phải là bẫy! Đây là tổ của con rồng!"

“A…hả?"

“Nói cách khác, cái thỏi đó là chất thải của con rồng. Con rồng ăn pha lê…rồi tinh luyện chúng trong dạ dày để trở thành....phân!"

“P-Phâ…" Bờ má Liz co quắp lại, rồi cô cúi xuống nhìn thỏi kim loại ở trước ngực mình. Chẳng kịp nghĩ gì khác, cô nàng ngay lập tức ném trả nó về cho Thiên

Cậu cũng nhanh tay mở rộng vùng chứa item rồi thu thỏi kim loại vào thùng đồ.

“Này, anh bảo đây là tổ của con rồng, phải không?"

“Ừ!"

“Rồng là loài sống về đêm, vậy bây giờ đã là buổi sáng, nó chẳng phải đang quay về tổ sao!?"

Đúng lúc đó…Ở phía xa trên đầu, giữa tinh không, tại chính giữa cái miệng hang hình tròn tràn ngập ánh sáng màu trắng ấy, một cái bóng đen mờ ảo xuất hiện. Trong lúc cả hai chăm chú nhìn, cái bóng càng lúc càng lớn dần lên. Chỉ trong nháy mắt thì đôi cánh cùng với cái đuôi và bốn cái chân đầy móng vuốt đã hiện ra

“Ăn đi!" trong khi Liz vẫn còn run lẩy bẩy thì Thiên đã nhanh tay lấy trong túi ra một bọc gì đó ném vào mồm con rồng

...................

“Ngoan lắm! Bay sang trái, ngồi, đứng, bắt tay, xoay vòng,....." Liz vô lực nhổ nước bọt trong khi nhìn Thiên vui vẻ huấn luyện cho con pet mới của mình. Nhìn con rồng mini này khiến cô nàng liên tưởng tới một vài giống chó ngoài đời thật

“Rồi! Chuẩn bị ra khỏi đây thôi!" Thiên cùng Liz cưỡi lên lưng Yuki (tên con pet, là nữ đấy, phải con đực là bị thịt cmnr). Cả hai bay lên đỉnh núi thì Yuki cũng biến lại thành mini, do bị thu phục nên chỉ số cũng yếu dần lại. Thiên quyết định về sẽ cùng Linh hack tiếp vào hệ thống một lần nữa

“Liz! Lại đây, cách về nhanh nhất là trượt từ trên này xuống! Khá thú vị đấy!" Thiên chẳng biết moi đâu ra một chiếc ván rồi vẫy Liz lại gần

Thiên bế Liz lên theo kiểu công chúa rồi cả hai lao dần theo dốc sườn núi, tuyết trên này rất dày nên cậu lướt thoải mái mà chẳng sợ gặp cảnh lở núi tuyết

Ánh sáng và những cơn gió mãnh liệt quét qua mặt cả hai. Cảm xúc của Liz như đang thăng hoa. Bỗng cô nàng bật cười trong khi bám chặt vào cổ của Thiên

“Kiritoooo!!!— Anh biết không, em....em nghĩ mình thích anh mất rồiiii!!!" Liz hét lên như bằng cả trái tim mình

Dần dần, khoảnh khắc tựa như phép màu ấy cũng qua đi, và cả hai cũng dần dần gần với mặt đất. Một tiếng “Bập” vang lên, tuyết bay tung lên không trung. Sau đó là một cú trượt dài. Trượt xuyên qua những viên pha lê trắng như thể một cái xe ủi tuyết, tốc độ của cả hai giảm dần và cuối cùng cũng dừng lại ở gần chân núi

“…Phùù!!!" Thiên hít một hơi và hạ Liz xuống đất. Cô nàng miễn cưỡng ngoảnh đầu lại và buông tay ra khỏi người cậu như thể vẫn còn đang luyến tiếc cảm giác vừa nãy vậy

“Được rồi, ta quay về chứ?"

“Chắc vậy rồi!"

“Muốn dùng pha lê dịch chuyển không?"

“…Không, ta cứ đi bộ về thôi!"

........................

“ Tôi về rồi đây!" Liz mở tung cánh cửa của ngôi nhà yêu dấu ra.

“Mừng cô trở về!" Mặc dù NPC nữ trông cửa hàng đang đứng ở chỗ quầy thu ngân chỉ đơn giản đáp lại một câu lịch sự, Liz vẫn vẫy tay lại rồi quay ra nhìn quanh cửa hàng. Tuy chỉ mới rời khỏi đây có một hôm, nhưng thật kì lạ, nơi này giờ đây trông thật mới mẻ với cô

Thiên vừa mua một ít đồ ăn ở chính cái quán ngày hôm trước và bước vào cửa hàng ngay sau Liz với một cái hot dog trên mồm.

“Cũng đã là buổi trưa rồi, đáng ra anh cứ ngồi luôn ở cái quán đó mà ăn đi!"

“Này!" Liz lên tiếng phàn nàn, còn Thiên thì chẳng quan tâm, cậu nhét nốt chiếc bánh còn lại trên tay vào miệng Liz và vẫy tay trái mở ra một cửa sổ

“Trước tiên thì cứ rèn thanh kiếm đã!" Khéo léo mở thùng đồ ra, Thiên gọi ra một thỏi kim loại

“Ũng ược.....ực! Phải rồi, rèn nó thôi nào! Vào trong xưởng đi đã!" Liz lờ tịt đi nguồn gốc của thỏi kim loại và cẩn thận cầm lấy nó rồi gật đầu

Lizbeth mở cánh cửa phía sau quầy thu ngân ra, tiếng thùm thụp do bánh xe nước phát ra trở nên to hơn rõ rệt. Kéo cần gạt ở trên tường xuống, ống bễ bắt đầu chuyển động và thổi không khí vào. Lò nung ngay lập tức bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu đỏ sáng rực. Nhẹ nhàng thả thỏi kim loại vào lò, cô quay sang chỗ Thiên

“Một thanh đơn thủ kiếm thẳng là được, phải không?"

“Ừm!" Thiên gật đầu trong khi ngồi trên cái ghế đẩu tròn dành cho khách

Hướng mắt xuống nhìn lò nung, Liz để ý thấy thỏi kim loại đã nóng lên đủ mức. Cô dùng kẹp lấy nó ra và đặt trên đe.

Cầm lấy cây búa rèn yêu thích từ trên tường xuống, Liz đặt thiết lập trong menu rồi lại liếc nhìn qua gương mặt Thiên. Thấy cậu lặng lẽ gật đầu, Liz mỉm cười đáp lại rồi đưa cây búa lên cao quá đầu

Dồn hết tâm trí vào và đập xuống miếng kim loại đang phát ra ánh sáng màu đỏ thẫm; một tiếng “Keng!” rõ ràng vang lên, cùng với đó là những tia lửa sáng chói bắn tung ra. Liz thành thục gõ từng nhát từng nhát một

Trong mục về rèn vũ khí của phần «Trợ giúp tham khảo», về quá trình rèn chỉ được mô tả ngắn gọn là: “Tùy theo loại vũ khí muốn làm ra và cấp độ của kim loại được sử dụng, thỏi kim loại sẽ cần được gõ một số lần nhất định.”

Nói cách khác, trong việc dùng búa đạp lên miếng kim loại, kĩ năng của người chơi hoàn toàn không gây ra ảnh hưởng gì. Hiểu theo nghĩa đen thì có lẽ là vậy, nhưng có đủ loại tin đồn và giả thiết bí ẩn lan truyền trong SAO. Rằng độ chính xác của nhịp gõ búa và chiến ý của người thợ rèn có thể khống chế được chất lượng thành phẩm, theo như những ý kiến chắc như đinh đóng cột ấy là vậy

Liz không rõ mình đã gõ búa bao nhiêu phát nữa - chắc là khoảng từ 200 tới 250 lần gì đó - và ngay sau tiếng gõ búa cuối, thỏi kim loại tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt rõ rệt.

Vật thể hình chữ nhật ấy vừa phát sáng vừa thay đổi hình dạng từng chút một. Phía đầu và phía đuôi của nó bắt đầu trồi ra, tiếp đó là một chỗ phình trông giống như chuôi kiếm phồng ra.

Đẹp, đó quả thực là một thanh kiếm tuyệt đẹp. Phải nói là một thanh đơn thủ kiếm đẹp ngây ngất mới đúng. Lưỡi kiếm có màu nhàn nhạt mờ ảo và rất mỏng manh, dù chưa tới mức như liễu kiếm. Trông nó có vẻ hơi trong suốt, như thể kế thừa đặc điểm của thỏi kim loại. Phần lưỡi kiếm có màu trắng chói mắt, còn tay cầm thì màu bạc ám chút sắc xanh nước biển.

Nâng thanh kiếm đang tỏa sáng lấp lánh trên đe lên, bản thân Liz cũng phải ngạc nhiên bởi sức nặng chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài tao nhã của nó. Chỉ số sức mạnh yêu cầu để sử dụng nó không thua kém gì thanh kiếm đen «Elucidator» của Thiên. Cố hết sức duỗi thẳng lưng lên, cô kêu lên một tiếng rồi nâng nó lên trước ngực.

Chìa một ngón tay bên bàn tay phải đang đỡ mặt dưới thanh kiếm ra, Liz nhấp một cái và nhìn cửa sổ nổi lên trên bề mặt nó.

“Xem nào, tên nó hình như là «Dark Repulser». Đây là lần đầu tiên em nghe thấy cái tên này, nên chắc nó không được đề cập tới trong danh sách hiện giờ của cửa hàng cung cấp tin tức đâu — Này, anh thử nó đi!"

“Ừ, xem nào!" Thiên nâng nó lên như thể chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sức nặng của nó vậy. Vẫy bàn tay trái để mở menu chính ra, cậu thao tác trên hình trang bị nhân vật và chọn thanh kiếm màu trắng. Như vậy, thanh kiếm sẽ được trang bị vào hệ thống của Thiên và cho phép cậu xem các số liệu của nó.

Thiên ngay lập tức đóng menu lại, lùi vài bước và chuyển nó sang tay trái, vung qua vung lại vài lần tạo nên tiếng “vun vút”

“Thế nào hả?" Liz không nhịn được hỏi

“Nó đúng là nặng thật… Một thanh kiếm tốt đấy!"

“Thật ư!? …Tốt quá rồi!!!" Liz mỉm cười vui vẻ, rất lâu rồi cô mới có cảm giác như này

“Mà…này!" một câu hỏi đột nhiên xuất hiện trong đầu Liz

“Hưmmm?" Thiên ngoảnh đầu lại nhìn qua vai. Thanh đơn thủ kiếm màu đen vẫn đeo lủng lẳng ở phía sau lưng

“Lại nói về việc này— Lúc đầu anh bảo muốn rèn một thanh kiếm ngang ngửa với thanh này đúng không? Thanh kiếm màu trắng ấy đúng là tốt thật, nhưng theo em thì nó không chênh lệch mấy với thanh kiếm rơi ra từ quái này. Tại sao anh lại cần đến hai thanh kiếm ngang ngửa với nhau làm gì?"

“Lùi lại chút đi!"

“Là sao hả? Tự dưng lại ra vẻ ngầu lòi như vậy!" Sau khi Liz lùi về đứng bên cạnh chỗ bức tường, Thiên đưa tay phải lên rút thanh kiếm đen từ trên lưng ra tạo nên một tiếng động chói tai, trong khi vẫn cầm thanh kiếm trắng ở bên dưới.

Liz không tài nào hiểu nổi ý đồ của cậu. Liếc qua khuôn mặt bối rối của cô nàng trong giây lát, Thiên bình tĩnh vào thế với hai thanh kiếm trên hai tay. Thanh kiếm ở bên phải ở phía trước, thanh kiếm bên trái ở phía sau, anh ấy hơi hạ thấp hông xuống, thế rồi ngay lúc đó—

Một hiệu ứng ánh sáng màu đỏ tươi lóe lên, nhuộm cả xưởng rèn trong ánh sáng chói lọi của nó.

Hai thanh kiếm trên tay Thiên luân phiên nhau đánh tới với một tốc độ mắt thường khó nhìn rõ. “Viuvùùùùùù!”, những âm thanh ấy dồn lại thành một áp lực vô hình trong không khí, và mặc dù nó không nhắm vào bất kì thứ gì, đồ đạc trong căn phòng vẫn rung lên cành cạch. Đó hiển nhiên là một kiếm kĩ được sắp xếp bởi hệ thống. Nhưng— sự thật là Liz chưa từng nghe nói về bất kì kiếm kĩ nào lại cần đến hai thanh kiếm để thi triển cả!

Gạt cả hai thanh kiếm đi - chỉ đút thanh kiếm bên tay phải về sau lưng, Thiên nhìn Liz và nói

“Và chuyện là như thế đấy— Mà khoan.... Thiếu cái gì thì phải? À phải rồi, bao kiếm! Liz, vào chọn cho anh một cái ra đây!"

“À… vâng!" Liz quyết định kìm những thắc mắc của mình lại và đưa tay về phía bức tường rồi mở menu của ngôi nhà ra.

“Ngon rồi!" Thiên nhận cái bao kiếm từ Liz, đút thanh kiếm mới vào rồi cất hết vào Item Box

“ …Vậy đó là một bí mật à? Chuyện ban nãy ấy?"

“À, cũng không hẳn! Mà đừng kể cho ai nghe nhé, được không?"

“Hiểu rồi!"

Thiên cũng chẳng ngại chuyện gì nhưng nếu để người khác biết thì cũng khá nhức đầu. Dù sao nhân tâm cũng dễ đố kị mà, nên điệu thấp, giả heo ăn hổ mới là chân lí

“Yêu cầu tới đây là xong. Anh sẽ trả tiền cho thanh kiếm. Giá bao nhiêu nào?"

“A, cái đó…" Liz cắn môi trong giây lát - rồi nói thành lời điều vẫn luôn sôi sục trong lòng mình.

“Không cần anh trả đồng nào hết! Đổi lại, em muốn được trở thành thợ rèn riêng của anh! Bất cứ khi nào anh hoàn tất xong quá trình phá đảo, hãy quay về đây để em bảo dưỡng trang bị cho anh… —Ngày nào cũng vậy, kể từ hôm nay trở đi, không được lỡ hẹn đâu đấy!"

“Không được! Chuyện nào ra chuyện đấy! Yêu cầu của em thì cũng được nhưng cái thì phải nhận!" sau một hồi kì kèo, mặc cả, uy hiếp, dụ dỗ thì Thiên cũng gửi Liz 3M Coll cho chi phí lần này

“Giờ ta đi đâu đó ăn uống chúc mừng thôi! Em cũng đói rồi!"

“Được a! Giờ em là người có tiền rồi! Đại gia! Cầu bao nuôi ah!"
Bình Luận (0)
Comment