Chìm trong ánh nắng trong lành của buổi sáng, giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong đầu Asuna đang nửa tỉnh nửa mơ. Đó là chuông báo thức của cô với giai điệu là một bản nhạc của kèn ô-boa. Bao bọc trong cảm giác nửa tỉnh nửa mơ, Asuna tận hưởng giai điệu quen thuộc. Ngay lúc đó, âm thanh vang tươi mới của nhạc cụ dây và nhịp chính từ kèn cla-ri-nét hòa vào nhau, cùng với tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ—
“Ngâm nga?" Cô không phải là người đang ngâm nga. Asuna mở mắt bất thình lình.
Trong vòng tay cô, hai mí mắt của bé gái tóc đen vẫn khép chặt… ngâm nga theo giai điệu chuông báo thức của Asuna.
Cô bé không sai một nhịp nào. Tuy nhiên, điều đó không thể nào xảy ra được. Vì Asuna đã chỉnh báo thức để chỉ mình cô nghe thấy, không ai có thể thực hiện được việc ngâm nga giai điệu bên trong đầu cô
“Ki- Kirito-kun,..., Kirito-kun!!" Không nhúc nhích một chút nào, cô gọi Kirito, đang nằm trên chiếc giường phía sau. Ngay sau đó là tiếng thì thầm của Kirito khi cậu thức dậy
“.…Chào buổi sáng. Có gì xảy ra sao?"
“Nhanh lên, lại đây đi!" Không có tiếng kẽo kẹt của sàn gỗ. Ngồi bật dậy, Kirito mở to mắt ra ngay lập tức khi nhìn vào chiếc giường ngủ, nơi Asuna đang nằm.
“Cô bé đang hát ư…!?"
“Đ-Đúng thế…" Asuna lắc nhẹ cô bé trong vòng tay và gọi.
“Này, dậy đi em… Mở mắt ra nào!" Cô bé ngừng cử động môi. Rồi, mí mắt dài của cô bé chớp chớp một cách yếu ớt, và chầm chậm mở hẳn ra.
Với đôi mắt đen mờ ảo, cô bé nhìn thẳng vào mắt Asuna, ở ngay phía trước. Chớp mắt vài lần, bé gái mở đôi môi nhợt nhạt ra một chút.
“Aa… uu…" Giọng nói của bé gái vang lên, như là một rung động tinh tế của tiếng chuông ngân vậy, một âm thanh xinh đẹp. Asuna ngồi dậy, vẫn ôm lấy cô bé.
“…Ơn trời, em tỉnh dậy rồi. Em có biết gì về, à thì, việc xảy ra với em không?" Khi được nói tới, bé gái im lặng trong vài giây, rồi lắc đầu ngắn gọn
“Vậy à… Em tên là gì? Em nói cho chị nghe được không?"
“T…ên… T…ên… em…" Cô bé nghiêng đầu, một vài sợi tóc đen bóng nằm trên má cô bé.
“Yu…i. Yui. Đó là… tên…”
“Vậy, Yui-chan? Một cái tên rất đẹp. Chị là Asuna. Và anh này là Kirito.” Khi Asuna quay ngược lại, cô bé gọi là Yui cũng nhìn theo. Nhìn qua nhìn lại giữa Asuna và Kirito, người đang nghiêng mình về phía trước, cô bé nói.
“A… una. Ki… to" Cô bé nói mấy tiếng rời rạc với đôi môi yếu ớt. Asuna cảm thấy nước mắt từ đêm hôm trước tràn về. Vẻ ngoài của cô bé có thể là ít nhất tám tuổi; nhưng nếu cân nhắc kĩ quãng thời gian đã trôi qua kể từ khi cô bé đăng nhập vào đây, bây giờ cô bé chắc phải khoảng mười tuổi. Nhưng mấy lời run run của cô bé thì như thể là nó được nói bởi một đứa trẻ vừa mới nhận thức được
“Này Yui-chan. Tại sao em lại ở trên tầng 22? Liệu bố hay mẹ của em có gần đây không?” Yui nhìn xuống và chìm vào im lặng. Im lặng một lúc, cô bé lắc đầu tới lui
“Em không… biết… Em không… biết, gì hết…” Sau khi đặt cô bé ngồi lên chiếc ghế ở bàn ăn, Asuna đem đến một cốc sữa ngọt và ấm áp. Bé gái cầm lấy chiếc cốc bằng cả hai tay đưa trước ngực và bắt đầu uống chúng. Dõi theo cô bé bằng khóe mắt, Asuna quyết định bàn việc này với Kirito, cách xa cô bé một chút.
“Này, Kirito-kun. Anh nghĩ thế nào…?” Kirito cắn môi với nét mặt nghiêm nghị, nhưng rồi sau đó cúi mặt xuống và nói
“Cô bé có vẻ… bị mất trí nhớ. Nhưng, với những phản ứng đó… cứ như thể là, trí não cô bé, bị tổn thương hoặc…”
“Ừ… Anh cũng nghĩ thế à!?.....Không sao đâu Kirito-kun. …Nếu là chúng ta, chắc chắn phải có điều gì đó… một điều gì đó chúng ta có thể làm.”
“…Ừ. Đúng thế…” Kirito ngẩng đầu lên thoáng cười, đặt tay lên vai Asuna và đi về phía chiếc bàn ăn. Asuna đi theo sau cậu.
Kéo chiếc ghế kêu lên cộp cộp, Kirito ngồi xuống bên cạnh Yui và bắt đầu trò chuyện với một giọng vui vẻ.
“À, Yui-chan. …Anh gọi em là Yui có được không?” Ngẩng mặt lên khỏi chiếc cốc, Yui gật đầu
“Vậy à. Thế thì Yui cũng có thể gọi anh là Kirito.”
“Ki… to.”
“Là Kirito. Ki, ri, to.”
“…” Nét mặt Yui hiện lên sự phức cảm và im lặng một lúc.
“…Kiito.” Kirito cười toét miệng cười và đặt tay lên đầu Yui.
“Có lẽ nó hơi khó đọc với em. Em có thể gọi anh bằng bất kì cái tên nào dễ dàng hơn.” Yui lại ngồi im lặng một lần nữa, đôi mắt vô cảm nhìn chằm chằm xuống cái cốc sữa. Cô bé không nhúc nhích một chút nào, ngay cả khi mà Asuna cầm lấy chiếc cốc trên bàn và đổ đầy sữa.
Sau đó, Yui từ từ ngẩng mặt lên và nhìn Kirito, rồi bẽn lẽn nói.
“…Papa.” Rồi cô bé quay sang Asuna và nói.
“A..u..na là… Mama.” Asuna run rẩy không kiềm chế được. Cô không biết liệu Yui đã nhầm họ với bố mẹ thật, hay là— bởi vì bố mẹ của Yui không tồn tại ở thế giới này, chỉ mỗi Kirito là biết rõ mọi chuyện
Asuna cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc đang bộc phát từ tim mình và gật đầu với một nụ cười.
“Đúng thế… Là Mama đây, Yui-chan.” Nghe thấy điều đó, Yui nở nụ cười lần đầu tiên. Bên dưới mái tóc thẳng, đôi mắt vô cảm trước đây của cô bé giờ giờ tỏa sáng, và trong giây lát, khuôn mặt trông như búp bê của cô bé bỗng tươi tỉnh hơn.
“…Mama!” Nhìn đôi tay đang chìa ra về phía cô ấy, Asuna cảm thấy một cơn đau dằn vặt bên trong lồng ngực.
“Uu…” Cố gắng hết sức để không rơi lệ, bằng cách nào đó cô đã giữ được nụ cười của mình. Cô nhấc thân người nhỏ bé của Yui lên khỏi ghế, và khi cô ôm chặt lấy bé, cô cảm thấy một giọt lệ, chứa đựng tất cả cảm xúc hỗn độn, trào ra và chảy xuống má.
“Gì mà mới sáng sớm đã Mama Papa rồi, bộ hai ngườ- *Phụt*" Liz cùng mọi người cũng vừa bước ra khỏi phòng, ngay lập tức thì mọi ánh mắt dồn hết vào Yui
“Ai đây!?" mười phút sau thì mọi người cũng hiểu câu chuyện, ai cũng dành ánh mắt hâm mộ cho Asuna khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai
Sau khi uống nốt cốc sữa nóng và ăn một chiếc bánh bao nhỏ, có vẻ Yui lại cảm thấy buồn ngủ, đầu cô bé cứ đung đưa trước sau khi ngồi trên ghế
Khi cô nhìn Yui, đang ngủ trên ghế, có lẽ là do trí tưởng tượng của cô, nhưng khuôn mặt đang ngủ của cô bé khác so với ngày hôm qua, cảm thấy yên bình hơn.
Sau khi được đặt lên giường, Yui ngủ suốt cả buổi sáng, và Asuna lo lắng rằng liệu có bé có hôn mê thêm lần nữa không, cô rất lo lắng, nhưng may mắn thay, cô bé tỉnh dậy ngay trước lúc bữa trưa được chuẩn bị xong.
Dù rằng cô đã nướng bánh trái cây, món mà cô ít khi làm, cho Yui, nhưng khi Yui ngồi vào bàn ăn, thay vì món bánh, cô bé có vẻ thích món sandwich, phết đầy mù tạt, mà Kirito đang ăn ngon lành, khiến cả hai thấy khó xử.
“À, Yui, món này cay thật đấy.”
“U~… Con muốn ăn, món giống như Papa.”
“Vậy à. Nếu con quyết tâm vậy thì bố cũng không ngăn con. Mọi thứ đều là một trải nghiệm.” Nhận chiếc bánh sandwich Yui cố hết sức mở to cái miệng nhỏ bé và cắn một miếng mà không hề ngần ngừ
Hai người nín thở nhìn Yui, nhai món ăn với nét mặt phức tạp, sau đó nuốt ực xuống và cười vui vẻ.
“Ngon lắm ạ.” Kirito cũng cười và xoa đầu Yui. Asuna hướng về phía Yui, người đã ăn hết chiếc bánh sandwich và uống một cốc trà sữa với khuôn mặt thỏa mãn, rồi nói.
“Ồ, Yui-chan, chiều nay chúng ta hãy ra ngoài chơi một chút đi.”
“Ra ngoài?”
“Cả ba chúng ta sẽ đi chơi với nhau đó!"
“Vâng!" Nét mặt của Yui vẫn còn sự nghi ngờ, nhưng rồi cô bé cũng gật đầu và đứng dậy.
......................
Cùng với một tiếng hiệu ứng giống như tiếng chuông, cơ thể của Yui ngay lập tức chìm trong luồng ánh sáng, thay đổi chiếc áo len màu hồng thành một vật thể lên cô bé.
“Uoaa…” Với nét mặt hớn hở, Yui duỗi tay ra và nhìn xuống cơ thể của mình. Asuna tiếp tục, lấy ra một chiếc váy có viền đen, đôi giày đỏ và trang bị những item này lên, từng chiếc một, cuối cùng thì đặt chiếc váy một mảnh ban đầu về túi đồ, cô đóng cửa sổ.
Mặc xong, Yui nhìn vui sướng, áp má vào chiếc áo len mềm mịn và kéo chiếc váy.
“Giờ thì xuất phát thôi.”
“Vâng. Papa, bế con.” Đáp lại việc Yui vươn hai tay ra trong vẻ mặt rất ngây thơ, Kirito nhấc cô bé lên và gượng cười ngượng ngùng.
...................
“Quân Đoàn à? Một lũ mọi rợ cướp bóc mà thôi! Phân thân à, ngươi lo cho bọn chúng đi, cần diệt cứ diệt, sâu bọ như vậy chết chẳng có gì đáng tiếc cả!" thì thầm trong lòng, Kirito tỏ ra bình thường sau chuyến thăm nhà thờ, cậu cùng Asuna có đi tìm hiểu nhưng kết quả chắc chắn là chẳng có gì
Xung đột với một tổ chức gọi là Quân Đoàn, chăm sóc lũ trẻ mất khá nhiều thời gian, ngoài ra trước khi đi cậu cũng quyên một số tiền cho nhà thờ trang trải sau này
Theo lời Yulier-san thì có vẻ Thiên cùng Asuna phải đi săn dungeon tiếp rồi. Cậu vừa đi vừa cử vài phân thân đi hành sự, đây là một cái Bug to lớn của một mình cậu
Sau khoảng 3 tiếng đi thì mọi người cũng đến gần chỗ của Thinker-người đang phải tìm kiếm ở trong dungeon này
The Fatal Scythe là Boss ở đây, quả là một cái bẫy lớn cho những party nào đi lạc xuống duới đây. Kirito không kịp sử dụng hệ thống trong lúc giao chiến, cùng lúc đó thì Yui cũng dần nhớ lại khi chạm vào tảng đá-bảng điều khiển tức thời
The Fatal Scythe bị Yui làm thịt, Yulier cùng Thinker về trước theo lời Kirito. Giờ chỉ còn ba người Kirito, Asuna cùng Yui
“Yui – chan… Con có nhớ gì không…? Mọi chuyện từ trước đến giờ ấy…?” Ánh mắt của Yui vẫn hướng xuống, nhưng cô bé cuối cùng cũng gật đầu. Với vẻ mặt như thể không biết nên khóc hay nên cười, cô bé mở miệng.
“Vâng… Giờ em sẽ giải thích mọi việc --- Kirito – san, Asuna – san.” Ngay khi vừa nghe thấy cách xưng hô xã giao ấy, lồng ngực Asuna thắt lại. Cô có một dự cảm đầy lẻ loi cô độc, một niềm tin đau đớn đến ngạt thở, rằng có chuyện gì đó sắp phải kết thúc.
Trong căn phòng hình vuông đó, những lời nói của cô bé Yui cứ nhẹ nhàng tuôn ra.
“Cái thế giới có tên là «Sword Art Online» này được quản lí bởi một hệ thống duy nhất. Nó có tên là «Cardinal» – điều đó có nghĩa là thế giới này được điều hành dựa trên sự phán xét, đánh giá của nó. «Cardinal» ngay từ đầu đã được thiết kế để có thể vận hành mà không cần con người bảo dưỡng. Nó bao gồm hai chương trình lõi làm công việc tự sửa lỗi cho nhau, và thêm vào đó là vô số những gói chương trình ở mức thấp hơn. Cardinal điều hành toàn bộ thế giới này… Từ AI của NPC và quái vật cho đến việc điều chỉnh cân bằng mức độ quý hiếm của item và tỉ giá tiền tệ, tất cả mọi việc đều được quản lí bởi cụm chương trình dưới quyền của Cardinal. –Tuy nhiên, có một việc chỉ có thể giao phó cho con người thực hiện. Những vấn đề nảy sinh về trạng thái tâm lí của người chơi – đó là thứ duy nhất không có chương trình nào có thể giải quyết được, ngoại trừ chính con người… và vì mục đích đó, một nhóm vài chục nhân viên đáng ra đã được tập hợp sẵn.”
“Yui, vậy tóm lại thì, con định nói rằng con là một Game Master ư…? Một nhân viên của công ty Argas…?” Sau vài giây im lặng, Yui nhẹ nhàng lắc đầu.
“…Khi những người phát triển Cardinal giao phó cả việc chăm sóc người chơi cho hệ thống, họ đã chạy thử một chương trình. Thông qua việc sử dụng một tính năng đặc biệt của Nerve Gear, nó theo dõi chi tiết cảm xúc của người chơi, và xuất hiện ở bên cạnh những ai đang gặp vấn đề để lắng nghe họ… «Mental Health – Counselling Program»(Chương trình tư vấn về sức khỏe tinh thần), MHCP phiên bản 1, tên mã «Yui». Đó chính là em.”
“Chương trình ư…? Ý con là một AI…?” Asuna thấp giọng hỏi. Yui gật đầu, một nụ cười buồn thảm nở trên môi cô bé.
“Ưm..." Kirito tiếp tục lắng nghe câu chuyện
“Yui, con không còn là một chương trình được điều khiển bởi hệ thống nữa. Vì vậy con hẳn là có thể nói ra được những mong muốn của chính mình mà.” Và rồi cậu nói với giọng rất nhẹ nhàng.
“Ước muốn của con là gì nào, Yui?”
“Em… em muốn…” Yui vươn mạnh đôi tay thon thả của mình về phía hai người.
“Muốn chúng ta luôn được ở bên nhau… Papa… Mama…!” Chẳng buồn gạt đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mình, Asuna lao về phía Yui và ôm thật chặt cơ thể nhỏ bé của cô bé vào lòng.
“Chúng ta, sẽ luôn ở bên nhau, Yui – chan.” Ngay sau đó, Kirito cũng vòng hai cánh tay của mình ôm lấy cả Asuna và Yui.
“Ừ… Yui là con của chúng mình mà. Cùng về nhà thôi. Cả nhà ta sẽ sống bên nhau… mãi mãi…” Vậy nhưng – cô bé Yui đang dụi đầu vào ngực Asuna khẽ lắc đầu.
“Ơ…”
“Quá… muộn mất rồi…”
“Không muộn, để đấy cho ba!" trong ánh mắt kinh ngạc của hai người, Kirito lướt phím nhanh chóng mặt trên bàn phím ảo, sau một hồi thì cậu quay sang cười vui vẻ rồi quay ra cầm theo một vật hình giọt nước
“Papa, ngài là GM sao?"
“Không phải!"
“Vừa rồi là GM Code mà!"
“Ừ! Nhưng mà tài khoảnh GM bị Papa hack xong lâu rồi nên....Yui giờ tự do rồi đó!" nghe xong lời Kirito nói, Asuna mỉm cười hạnh phúc, Yui cũng khóc trong lòng của Asuna, đó đều là những nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc