Dreaming Of You

Chương 8

Vấp chân vào lò sưởi, Sara ngồi sụp xuống sàn nhà cứng lạnh và vùi mặt vào đầu gối. Cô hoang mang thuyết phục chính mình rằng thật là ngốc nghếch khi từ bỏ những hạnh phúc cô có thể tìm thấy với Perry. Rồi cô lại tưởng tượng việc đi gặp Derek Craven và nói với anh… nói với anh cái gì? Cô bật ra một tràng cười vô nghĩa. “Em muốn gặp anh một lần nữa,” cô thì thầm. Cô muốn ở bên anh lần nữa, dù chỉ là một vài phút. Và anh chắc phải mong muốn như vậy, nếu không anh sẽ không ân ái với một phụ nữ khác mà giả vờ đó là cô.

“Tôi sẽ quên em, Sara Fielding. Cho dù có khó khăn như thế nào…”

Có ích gì ngay cả khi cô có thể đánh cắp một vài giây phút quý giá ở bên anh? Anh vẫn không muốn nhìn thấy cô. Cô có thể nói gì với anh, khi cô không thể giải thích cảm giác của cô ngay cả với chính mình?

Tựa đầu vào cánh tay, cô rên rỉ vì thấy rối bời. Cô đang đi đến bên bờ vực của thảm họa. Cô phải quên hết những say đắm nguy hiểm của cô với Derek Craven và quay lại với người đàn ông mà cô đã yêu kể từ khi cô còn là một cô bé. Đột nhiên cảm thấy dường như Perry Kingswood có sức mạnh để cứu cô khỏi chính mình, cô loạng choạng đứng lên. Cô hấp tấp vùi lửa, giật lấy áo choàng và găng tay, rồi cài then cửa chính. Cô vội vàng đi đến trang viên nhà Kingswood nhanh hết mức có thể. Trên con đường dài, không khí lạnh len sâu vào trong phổi và dường như làm đông cứng từng chiếc xương của cô. Ngực cô đau nhói vì một gút thắt đau đớn chình hình ngay ở giữa ngực. “Perry, hãy giúp em xua đuổi nó đi,” cô muốn van nài anh. “Hãy làm em cảm thấy an toàn và được yêu. Nói với em rằng chúng ta là để dành cho nhau.”

Cô không quan tâm nếu anh cho là cô đã đánh mất lý trí. Tất cả những gì cô cần ở anh là anh ôm cô trong vòng tay và đảm bảo với cô là anh yêu cô. Và anh sẽ làm như vậy, cô nghĩ, thu lấy sức mạnh từ hình ảnh anh ôm cô mang lại. Anh sẽ bình tĩnh và dịu dàng để xoa dịu những nỗi sợ hãi của cô.

Hơi thở cô trở nên gấp gáp khi cô đến được nhà Kingswood, và cô nhìn thấy Perry đang dẫn ngựa vào từ bãi cỏ vào chuồng phía sau nhà. “Perry!” cô kêu lên, nhưng gió đang thổi mạnh khiến anh không nghe thấy. Cô vội vã chạy quanh ngôi nhà để đến chuồng ngựa. Bên trong khu chuồng ngựa ấm áp, kín gió và mang mùi quen thuộc của cỏ khô và ngựa.

Perry, đang mặc một chiếc áo khoác len dày và một chiếc mũ sợi, vẫn còn bận rộn dẫn ngựa vào khoang ngăn cách nhau bằng những hàng cỏ khô. Nhận thấy cô đang tiến đến gần, anh quay lại đối diện với cô. Khuôn mặt anh ửng hồng sau buổi luyện tập và đôi mắt sáng lên như màu ngọc bích. “Sara? Sao em lại ở đây vào giờ này? Có chuyện gì xảy ra à?”

“Em phải gặp anh ngay.”

Cô lao người về phía trước và bám chặt lấy anh, đầu cô gục vào cổ anh. “Perry, em đã rất buồn và tự hỏi làm thế nào để vượt qua khoảng cách giữa chúng ta! Em xin lỗi nếu em đã quá đòi hỏi hoặc vô lý. Em muốn mọi thứ lại tốt đẹp với chúng ta. Nói với em là anh yêu em. Nói với em…”

“Chuyện gì khiến em lại trở thành như vậy?” Anh sửng sốt hỏi và vòng tay ôm cô.

“Không có gì. Không có gì đặc biệt… em chỉ…” Lúng túng vì thái độ kích động của mình, cô trở nên im lặng và giữ lấy anh chặt hơn.

Sau một phút ngạc nhiên không nói lên lời, Perry đẩy cô ra và nói với giọng rầy la nhẹ nhàng. “Em yêu, em chưa bao giờ mất bình tĩnh như thế này. Chạy hết cả một quãng đường với tóc tai tung bay và đôi mắt hốt hoảng… không cần phải như vậy. Tất nhiên là anh yêu em. Anh đã làm gì để em nghi ngờ điều đó sao? Anh sẽ rất vui nếu em chấm dứt việc viết lách. Nó khiến em dễ xúc động, và điều đó sẽ không tốt cho con của chúng ta, hay cho anh, vì thế - “

Anh dừng lại với một âm thanh tắc nghẹn khi Sara ôm lấy mặt anh trong hai bàn tay còn đi găng của cô và áp miệng vào miệng anh. Cô cảm thấy cơ thể anh căng ra, tiếp đó anh ngập ngừng đáp lại cô, môi anh chuyển động khe khẽ … nhưng sau đó anh lùi lại và nhìn cô lúng túng. “Chuyện gì xảy ra với em thế?” anh nghiêm khắc hỏi. “Tại sao em lại cư xử như thế này?”

“Em muốn thuộc về anh,” Sara nói, mặt cô đỏ lên. “Như vậy có gì sai, chúng ta sẽ kết hôn trong vài tháng nữa?”

“Có chứ, điều đó là sai trái và em biết điều đó.” Hai má anh cũng đỏ bừng như má cô. “Vì sự đúng đắn, vì lòng kính sợ Chúa, con người nên có đủ sức mạnh tinh thần để kiềm chế những ham muốn xác thịt – “

“Những lời đó nghe như là những gì mẹ anh nói, chứ không phải anh.” Sara ép sát người vào anh. “Em cần anh,” cô thì thầm trong khi đặt những cái hôn gấp gáp trên má và cằm anh. Máu chảy rần rật trong huyết quản của cô. “Em cần anh yêu em, Perry… ở đây… bây giờ.” Cô vội vàng kéo anh về phía một chồng chăn gấp gọn gàng và vài đống cỏ khô. Perry do dự bước thêm vài bước. “Hãy biến em thành của anh,” Sara thì thầm và đưa miệng lên, hé môi đủ để lưỡi cô lướt trên môi anh.

Bỗng nhiên Perry hít lấy hơi và đẩy cô ra. “Không!” Anh nhìn cô chằm chằm với cảm giác buộc tội xen lẫn với ham muốn. “Anh không muốn như vậy! Và anh chắc chắn không muốn hôn em giống như em là một con điếm của nước Pháp!”

Sara lùi lại một bước và cảm thấy mặt cô trở nên cứng đờ, cứ như là cô đang đứng bên ngoài chính mình và quan sát cảnh này từ một khoảng cách.

“Mục đích của em là gì?” Anh nóng nảy hỏi. “Thử xem anh có yêu em không?”

“Phải,” cô dậm chân. “Em… em cho là thế.”

Sự thú nhận không mang lại sự cảm thông hay đồng tình của anh. Thay vào đó nó dường như chọc giận anh nhiều hơn. “Thật trơ trẽn! Khi anh nghĩ về cô gái vốn nhu mì và ngây thơ như em ngày trước… Lạy Chúa, em đang hành động như cô nàng Mathilda đáng nguyền rủa của em chứ không phải là chính mình! Anh bắt đầu nghi ngờ là phải chăng em đã không chống đỡ nổi trước sự ve vãn của vài kẻ đểu giả ở Luân Đôn. Còn điều gì khác có thể giải thích được hành vi của em?”

Lúc xưa có thể cô đã cầu xin sự tha thứ của anh. Nhưng bây giờ lời buộc tội của anh đã kích động những cảm xúc xáo động của cô thành cơn giận điên cuồng. “Cũng có lẽ chỉ vì em đã quá mệt mỏi sau bốn năm yêu anh một cách trong sáng! Và nếu anh băn khoăn về trinh tiết của em, thì em vẫn còn trong trắng – và điều đó có ích nhiều cho em chứ!”

“Bây giờ hình như em hiểu biết nhiều hơn trước khi đi Luân Đôn.”

“Có lẽ đúng vậy.” Cô liều lĩnh nói. “Và anh có thấy tức giận không khi nghĩ rằng có một người đàn ông khác ham muốn em? Rằng ngoài anh ra em đã được một người khác hôn?”

“Có, nó làm anh tức giận!” Perry quá giận đến nỗi khuôn mặt đẹp trai nổi lên những đường vằn tím, vằn trắng. “Nó làm anh tức giận đủ để cân nhắc lại lời cầu hôn với em.” Từng từ mà anh phát âm nghe như tiếng quất vun vút của một chiếc roi da. Một vệt nước bọt rơi xuống cằm anh. “Anh yêu em giống như em ngày trước, Sara. Nhưng anh không muốn em giống như em bây giờ. Nếu em muốn trở thành bà Kingswood tiếp theo, em phải biến lại thành người con gái mà anh đã yêu.”

“Em không thể.” Sara bắt đầu lao ra khỏi chuồng ngựa trong khi vẫn cố ném lại những lời nói qua vai. “Vậy anh cũng có thể thông báo với mẹ anh rằng cuộc đính hôn đã hủy bỏ! Em chắc là bà ấy sẽ rất vui.”

“Mẹ sẽ chỉ cảm thấy thất vọng và thương xót cho em thôi.”

Sara khựng lại và quay lại nhìn anh. “Và đó có phải cũng là điều anh thực sự nghĩ?” Cô lắc đầu với vẻ không thể tin được. “Em băn khoăn tại sao anh lại nghĩ anh cần một người vợ hả Perry. Tại sao phải kết hôn khi anh đã có bà ấy chăm sóc cho anh? Nếu anh định theo đuổi những cô gái khác trong làng, anh sẽ sớm phát hiện ra rằng số người sẵn lòng chịu đựng tính khí độc đoán của mẹ anh ít đến như thế nào. Thực ra, em không thể nghĩ ra một ai đó đồng ý để kết đôi với anh!”

Khi cô chạy khỏi chuồng ngựa, Sara nghĩ là cô nghe thấy anh gọi tên cô, nhưng bước chân cô không hề chậm lại. Cô cảm ơn cho cơn phẫn nộ chính đáng đang cuồn cuộn dâng lên đã giữ cô đứng vững. Trên đường về nhà, cô tái diễn cảnh tượng đó rất nhiều lần trong đầu và hoàn toàn cảm thấy giận dữ và mệt mỏi. Khi cô về đến nhà, cô đóng sầm cánh cửa mạnh hết sức có thể. “Hết rồi,” cô nhắc đi nhắc lại với mình, ngồi sụp xuống một chiếc ghế và lắc lắc đầu không thể tin được. “Hết rồi, hết rồi.”

Cô không biết chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua cho đến khi cha mẹ cô về đến nhà. “Sức khỏe Mục sư Crawford như thế nào rồi ạ?” cô lơ đãng hỏi.

“Tốt hơn rồi,” Katie trả lời. “Mặc dù ngực cha vẫn còn đau, nhưng những cơn ho đã giảm bớt so với tuần trước. Mẹ e là chúng ta sẽ nghe thêm một bài thuyết giáo lõm bõm nữa vào Chủ nhật.”

Sara mỉm cười yếu ớt, nhớ lại giọng nói của Mục sư đã khản đặc như thế nào vào Chủ nhật trước. Gần như cả giáo đoàn không thể nghe được mấy, nhất là những giáo dân già cả. Cô định đứng dậy nhưng Isaac thả vào lòng cô một lá thư. Bì thư đề tên cô. “Cái này được đưa đến làng vào ngày hôm qua,” ông nói. “Loại giấy hảo hạng, sáp dấu niêm phong màu đỏ tươi… Nó phải do một người quyền thế gửi đến.”

Sara chậm chạp lật lá thư trong tay, săm soi nét chữ viết tay gọn gàng và dấu triện tinh xảo đóng trên mặt sau. Hiểu rõ ánh mắt hiếu kỳ của bố mẹ cô, Sara bóc dấu niêm phong và mở tờ giấy phẳng mịn ra. Cô đọc thầm vài dòng đầu.

Em Fielding yêu mến,

Kể từ cơ hội tuyệt vời mà chúng ta được gặp nhau, chị rất hay nhớ về em, và chị phải thú nhận rằng, cùng với cả sự tò mò rất lớn. Chị thật lòng mong được nghe kể buổi dạ hội hôm đó của em, và có lẽ để có thêm thời gian cho chúng ta hiểu nhau hơn vào cuối tuần tới…

Sara đọc tiếp và sau đó ngẩng lên nhìn hai vẻ mặt thắc mắc của bố mẹ cô. “Lá thư đó là của nữ bá tước vùng Wolverton,” cô nói với vẻ băn khoăn và ngạc nhiên. “Con đã có cơ hội gặp chị ấy khi ở Luân Đôn.”

“Lá thư nói gì?” Katie hỏi.

Sara nhìn xuống lá thư. “Chị ấy… chị ấy mời con đến thăm dinh thự Raidford ở Hertfordshire vào cuối tuần. Sẽ có một buổi tiệc khiêu vũ, những bữa tối sang trọng, pháo hoa… có khoảng hơn 200 người khách… Chị ấy viết rằng họ sẽ cần ai đó ‘vui vẻ và mới mẻ’ như con để làm sinh động cuộc tụ họp…” Sara thốt ra một tiếng cười hoài nghi. “Chị ấy không thể thật sự có ý mời ai đó như con đến một cuộc tụ họp của giới thượng lưu.”

Với lấy lá thư, Katie để nó cách một sải tay và nheo mắt để cố đọc. “Thật tuyệt vời.”

“Con không thể nhận lời,” Sara nói. “Con không có quần áo phù hợp, hoặc là một cỗ xe riêng, và con cũng không biết – “

“Và Perry cũng khó mà đồng ý,” bố cô chỉ ra.

Chỉ nghe được loáng thoáng lời nhận định đó, Sara bối rối lắc đầu. “Tại sao chị ấy lại mong muốn có sự hiện hiện của con trong một dịp như thế này?” Sara nín thở khi một ý nghĩ kinh khủng nảy đến với cô. Có lẽ Lily nghĩ đến việc mời một cô nàng quê mùa đến để giải trí cho những vị khách thanh lịch của mình. Họ sẽ tìm thấy sự lý thú không dứt với một người viết tiểu thuyết nhút nhát và ăn mặc giản dị ở giữa bọn họ. Nhịp tim cô đập thình thịch vang lên trong tai cô. Nhưng khi cô nhớ lại nụ cười tươi sáng của Lily Raiford, thì cô bỗng thấy xấu hổ vì những nghi ngờ của cô. Cô phải nhận thấy là lời mời của Lily rõ ràng là một cử chỉ tử tế.

“Hãy tưởng tượng tầng lớp quý tộc tham dự vào dịp đó.” Katie vừa nói vừa săm soi lá thư. “Mẹ phải khoe lá thư này với nhà Hodges – họ sẽ khó mà tin vào tai mình khi mẹ nói với họ rằng con gái mình kết bạn với một nữ công tước!”

“Không có gì khác nhau giữa một nữ công tước và một cô gái vắt sữa trong mắt của Chúa,” Isaac chỉ ra trong lúc cúi xuống để cời than trong lò sưởi.

“Quý bà Raiford là một phụ nữ đặc biệt,” Sara đăm chiêu. “Chị ấy vui vẻ, tốt bụng và rất rộng lượng.”

“Một phụ nữ ở hoàn cảnh của bà ấy có khả năng để trở thành rộng lượng,” cha cô nhận xét, ánh mắt ông lấp lánh.

“Con nghĩ rằng sẽ có rất nhiều kiểu người sẽ có mặt tại nhà chị ấy,” Sara tiếp tục. “Có lẽ ngay cả…” Cô cắn môi và cố gắng làm dịu những xáo động đột ngột trong suy nghĩ của cô. Có khả năng Derek Craven sẽ ở đó. Anh là một người bạn thân của nhà Raiford. Cô nói với mình rằng có đủ mọi lý do để cô không đi… nhưng trái tim cô lại thì thầm một thông điệp khác.

Nhiều giờ sau, khi cha mẹ cô đang sưởi ấm chân trước lò sưởi và đọc vài đoạn kinh thánh, Sara ngồi trong một chiếc bàn với tờ giấy viết thư tốt nhất của cô. Cô cẩn thận nhúng chiếc bút vào một lọ mực nhỏ và bắt đầu viết. Tay cô hơi run nhưng dù vậy cô vẫn cố để giữ chữ viết đều đặn và gọn gàng.

Chị Raiford thân mến,

Em thật vui mừng nhận lời mời trang trọng của chị đến dinh thự Raiford vào cuối tuần này…

*****

Mùi rượu gin nồng nặc tràn ngập không khí căn phòng phía trên sòng bạc. Mặc dù những nỗ lực của những cô hầu gái để giữ căn phòng sạch sẽ và gọn gàng như vốn có, họ cũng không thể khắc phục được nhiều sự đập phá của Derek trong những tuần qua. Những tấm rèm nhung dày và thảm trải sàn cầu kì đã bị phá hủy vì ố màu bởi rượu và cháy xém bởi thuốc lá. Chiếc bàn khảm đá quý đã in đầy dấu gót giày trên bề mặt dễ vỡ. Quần áo quăng bừa bãi trên sàn nhà. Cửa sổ khép kín không có một chút ánh sáng nào lọt vào.

Worthy mạo hiểm rón rén bước vào sâu hơn trong căn phòng với cảm giác mơ hồ là đang xâm nhập vào hang của một con gấu cáu bẳn. Ông tìm thấy Derek đang nằm úp xuống sõng xoài trên chiếc giường lộn xộn với hai chân đu đưa bên ngoài mép đệm. Có một chai rượu gin đã bị uống đến cạn ráo nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Lưng Derek căng ra bên dưới chiếc áo choàng lụa dày màu nâu vàng khi anh nhận ra người vừa xuất hiện. “Ông mất quá nhiều thời gian đấy,” anh chế nhạo mà không buồn nhìn lên. “Mang lại đây.”

“Mang cái gì, thưa ông?”

Cái đầu rối bù ngẩng lên. Derek rọi ánh mắt lờ đờ vào người quản gia. Miệng anh mím lại thành những vết hằn sâu. Màu da xanh xao của anh khiến cho vết sẹo trên mặt trở nên rõ hơn bình thường. “Đừng chơi chữ với tôi. Ông biết là tôi bảo mang thêm một chai rượu nữa.”

“Thưa ông, thay vào đó sao ông không gọi một khay đồ ăn từ nhà bếp? Ông đã không ăn gì kể từ sáng hôm qua… và ông không thích rượu gin.”

“Với tôi đó là sữa mẹ. Mang cho tôi thứ mà tôi bảo, không thôi ông sẽ tìm thấy cái mông quấy nhiễu của mình ở trên đường phố.”

Đã bị đe dọa sa thải gần như hàng ngày trong những tháng qua nên Worthy có thể lờ đi lời đe dọa đó. “Ông Craven, tôi chưa thấy ông xử sự như thế này bao giờ. Ông không còn là mình từ khi – “

“Từ khi nào?” Derek nóng nảy tiếp lời, bỗng nhiên giống như một con báo căng ra để chuẩn bị vồ mồi. Ấn tượng đó bị phá hỏng ngay lúc đó bởi một tiếng ợ yếu ớt và anh lại gục đầu xuống tấm ga trải giường nhăn nhúm.

“Mọi người đều biết là có chuyện gì tồi tệ đó xảy ra,” Worthy cương quyết nói tiếp. “Sự quan tâm của tôi đối với ông thúc giục tôi phải thẳng thắn nói ra, cho dù điều đó có nghĩa là tôi mất việc ở Craven.”

Giọng Derek bị bóp nghẹn trong ga giường. “Tôi không nghe.”

“Ông là một người tốt nhiều hơn là ông có thể nhận ra, thưa ông. Tôi sẽ không bao giờ quên là ông đã cứu mạng tôi. Ồ, tôi biết ông cấm tôi đề cập đến chuyện đó, nhưng dù thế nào thì đó cũng là sự thật. Tôi là một người lạ đối với ông, nhưng ông đã bỏ qua điều đó để cứu tôi khỏi cái thòng lọng treo cổ.”

Nhiều năm trước Worthy đã từng là một người hầu thấp kém của một gia đình quý tộc ở Luân Đôn. Ông đã yêu một cô hầu gái làm việc ở đó, cô ta đã đánh cắp một sợi dây chuyền ngọc trai và hồng ngọc của bà chủ. Vì thế, Worthy đã nhận tội thay cho người ông yêu để cô ta không bị bắt và treo cổ vì tội ăn trộm. Ông đã bị giam giữ ở Newgate để chờ hành hình. Nghe được cảnh ngộ của Worthy qua một người đầy tớ ở câu lạc bộ, Derek đã tiếp cận quan tòa địa phương và một viên chức phụ tránh nhà tù, sử dụng cả tiền hối lộ cũng như đe dọa để giải phóng cho người hầu đó. Người ta đồn rằng Craven có thể bảo cả cái chân sau của con ngựa rời khỏi mình của nó. Chỉ anh mới có thể kéo một tù nhân không may bị kết án ra khỏi ngục thất của Newgate.

Lần đầu tiên Worthy nhìn thấy Derek Craven là ở cửa nhà tù, anh mang một vẻ mặt nhạo báng chua chát. “Vậy ông là tên ngốc đang chờ bị treo cổ vì một con mụ ‘khéo tay’?”

“V-vâng, thưa ông,” Worthy lắp bắp trong lúc nhìn Derek đưa cho người giữ ngục một túi tiền.

“Trung thành hơn là khôn ngoan,” Derek đã quan sát với một nụ cười nhăn nhở. “Đúng như tôi mong đợi. Được rồi, kẻ đáng bị treo cổ kia, tôi có thể cho ông làm quản gia ở sòng bạc của tôi. Trừ phi ông lại thích để cái thòng lọng treo ông lên vào ngày mai hơn?”

Worthy đã làm mọi việc chỉ thiếu điều là hôn lên bàn chân anh với lòng biết ơn và đã phục vụ anh tuyệt đối trung thành kể từ đó. Bây giờ, khi nhìn thấy tình trạng đày đọa mà người chủ cứng cỏi và thành đạt chìm sâu vào, ông lúng túng cố tìm ra cách nào đó để giúp anh. “Ông Craven,” ông ngập ngừng nói, “Tôi hiểu tại sao ông lại tự hành hạ mình như vậy?” Mặt ông giật giật vì một nỗi đau thoáng qua. “Tôi đã từng yêu.”

“Tôi vẫn nhớ. Cuộc tình đáng khâm phục của ông với cô nàng hầu phòng ‘khéo tay’.”

Worthy phớt lờ sự chế giễu và tiếp tục với giọng đều đều và chân thành. “Trong mười năm, không ngày nào trôi qua mà tôi không nghĩ về cô ấy. Tôi vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cô ấy trước mắt mình, rõ ràng và rực rỡ hơn bất cứ ký ức nào khác.”

“Đồ ngốc chết tiệt.”

“Vâng, thưa ông. Không có logic nào áp dụng cho nó. Không ai có thể giải thích tại sao một người phụ nữ lại có thể kéo được trái tim thực sự của một người đàn ông ra khỏi ngực anh ta và không bao giờ buông ra. Đối với ông, thì người phụ nữ đó là cô Fielding, không phải sao?”

“Ra khỏi đây,” Derek nói gay gắt, những ngón tay của anh bấu chặt vào đống chăn gối nhàu nát.

“Thưa ông, thậm chí khi ông đã mất cô ấy, ông phải tiếp tục cuộc sống của mình theo cách mà có thể tự hào về những tình cảm mà ông dành cho cô ấy. Cô ấy sẽ buồn khổ nếu nhìn thấy ông như thế này.”

“Đi!”

“Vâng, thưa ông.”

“Và bảo người mang lên một chai rượu khác.”

Người quản gia rời khỏi phòng và lẩm bẩm ra điều đồng ý.

Có lẽ sau đó Derek nhận ra rằng chai rượu không hề được mang đến, nhưng giờ thì anh đã đủ say để chìm vào quên lãng. Những giấc mơ vô nghĩa trôi bồng bềnh trong đầu trong khi anh vặn vẹn và lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc.

Trong bóng tối xáo động, anh nhận thức được rằng có một cơ thể phụ nữ áp vào anh. Hai bàn tay nhỏ nhắn trượt vào bên trong chiếc áo choàng và đẩy hai vạt áo ra. Cơ thể anh cứng lại vì bị khuấy động. Anh thèm khát ép chặt người anh vào cô ta, tìm kiếm sự chà xát khích thích khi bàn tay cô ta siết chặt xung quanh anh. Kéo cô lại gần, anh ôm lấy bầu ngực tròn đầy của cô ta trong tay mình. Bùng cháy vì ham muốn đâm vào trong cô ta, anh lăn người đè lên trên cô ta và đẩy hai đầu gối cô rộng ra để tạo lối vào cho anh. Anh miết miệng trên cổ cô ta và phả hơi thở nóng bỏng trên vết ẩm ướt anh đã tạo ra. Rên rỉ cuồng nhiệt, cô ta cong người lên và quấn hai tay quanh vai anh.

“Sara,” anh rên lên bên tai cô khi anh bắt đầu đẩy vào bên trong cô ta.

“Ôi, Sara – “

Ngay lập tức có một thứ gì đó sắc nhọn cào vào lưng anh, và ấn sâu đầy vẻ hận thù. Derek há hốc miệng thở hổn hển vì cơn đau bất ngờ. Vùng lên để thoát khỏi những cái cào cấu nhức nhối, anh túm được hai cổ tai mảnh dẻ của người phụ nữ và ghim chúng xuống hai bên đầu cô ta. Quý bà Joyce Ashby nằm đó và đang trừng mắt nhìn anh. Những ngón tay cô ta cong lại thành móng vuốt, đầu ngón tay ướt vì máu của anh. “Đồ con hoang động đực,” cô ta quát lên. “Đừng bao giờ gọi tôi bằng tên của một phụ nữ khác!”

Derek nghe thấy một tiếng rú u ám mà anh không nhận ra là của chính mình. Bàn tay anh siết quanh cổ cô ta. Một màn sương đỏ dày đặc bao trùm lấy anh. Những ngón tay của anh ấn vào cổ họng của cô ta, chặn lại dòng chảy của máu và không khí cho đến khi mặt cô ta chuyển sang màu tím. Cô ta nhìn anh chằm chằm với vẻ quằn quại méo mó đầy hài lòng, như là để đón mừng cái siết chặt chết người của anh trên cổ họng cô ta. Vừa lúc mắt cô ta bắt đầu trợn ngược vào trong đầu, anh thả cô ta ra với một tiếng gầm gừ cục cằn và nhảy khỏi giường.

Joyce cuộn người lại thành một đống giữa đống chăn ga lộn xộn. Căn phòng tràn ngập tiếng ho tắc nghẹn của cô ta. Nắm chặt một bàn tay quanh cái dây rung chuông có tua rua, Derek lắc chuông gọi Worthy. Anh choáng váng đi đến cửa sổ và túm hai vạt áo choàng đang mở quanh người. Tay xoa xoa quai hàm râu ria lởm chởm, những sợi râu cứng như dây thép. "Quẫn trí như một người dệt vải,” anh lẩm bẩm, không rõ là đang ám chỉ Joyce hay chính mình.

Cô ta cuối cùng cũng lấy đủ hơi để nói. “Điều gì khiến anh dừng lại không giết tôi?”

Anh không nhìn cô ta. “Tôi sẽ không để bị treo cổ vì giết cô.”

“Tôi thà chết.” cô ta thở khò khè yếu ớt, “và mang anh theo với tôi.”

Cảnh tượng này làm Derek ghê tởm và buồn nôn. Đó là sự phản hồi của quá khứ, một sự nhắc nhớ về những năm sống sa đọa vẫn luôn ám ảnh anh và làm cho bất cứ cuộc sống bình thường nào trở thành không thể. Mùi vị chua chát của thất bại dâng lên trong anh.

Worthy xuất hiện với sự ngạc nhiên ngơ ngác khi ông thấy một người phụ nữ tóc vàng trần truồng trên giường của Derek và chiếc váy vứt bừa trên sàn của cô ta.

“Đó là Quý bà Ashby.” Derek nói cụt lủn và bước về phía cửa. Máu chảy ra từ những vết rạch bằng móng tay trên lưng anh ngấm qua chiếc áo.

“Tìm ra xem cô ta vào đây bằng cách nào. Đuổi cổ bất kỳ ai chịu tránh nhiệm về việc để cô ta lọt vào trong này.” Đôi mắt nhíu lại của anh quét từ người đàn bà trên giường đến người quản gia. “Nếu cô ta đặt chân đến Craven một lần nữa, tôi sẽ giết cô ta – ngay sau đó tôi sẽ lóc thịt và gỡ xương của ông ra như một con cá.”

Joyce nhổm người lên bằng hai tay và đầu gối trông như một con mèo vàng. Những sợi tóc rơi xuống mặt cô và trong khi cô ra nhìn Derek chăm chú – xuyên qua màn tóc mờ mờ. “Em yêu anh,” cô ta gào lên.

Điều khi đó trong giọng cô ta gây ra một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Derek… một vài dấu hiệu hoang dại và kiên quyết đe dọa rằng cô ra sẽ không bao giờ chấp nhận thật bại. “Đi chết đi,” anh nói và bước ra khỏi phòng.

*****

Cỗ xe thuê lướt trên con đường dài dẫn vào khu dinh thự Raiford bắt đầu bằng một cổng lớn từ thế kỷ thứ mười năm, và xuyên qua một công viên rộng sum xuê tươi tốt. Cuối cùng thì cỗ xe cũng đỗ lại trước tòa nhà chính lộng lẫy của nhà Raiford. Đầu gối Sara bủn rủn khi cô nhìn qua góc cửa sổ của cỗ xe. “Ôi chao.” Cô thốt ra. Một cơn rùng mình yếu ớt chạy từ đầu đến ngón chân cô. Cô rõ ràng không hề thuộc về nơi này.

Mặt trước khu nhà lớn màu trắng tráng lệ là mười chiếc cột cao ngất và hai mươi cửa sổ theo kiến trúc kiểu Palladis* kết hợp với những hàng lan can đá được chạm khắc chạy dọc toàn bộ chiều ngang của tòa nhà. Hàng loạt những ống khói to tầm cỡ ống khói của cung điện ngả bóng trên mái nhà mang lại cho toà nhà dáng vẻ hùng dũng như đang vươn tới bầu trời. Trước khi Sara có thể lấy lại tỉnh táo và bảo người lái xe quay lại Greenwood Corners thì cỗ xe đã dừng lại. Hai người hầu to lớn mang vẻ mặt trịnh trọng giúp cô xuống xe. Sara được đưa đến một cầu thang uốn lượn dẫn đến sảnh đợi trước nhà. Một người quản gia cao, râu tóc hoa râm xuất hiện ở cửa cùng với một người hầu phòng.

(*Andrea Palladis: kiến trúc sư người Anh thế kỷ 16)

Người quản gia có khuôn mặt cứng nhắc như được tạc từ đá granit. Cô mỉm cười với ông ta và bắt đầu tìm trong túi xách tay lá thư của Lily. “Thưa ông, tôi nhận được lời mời từ Quý bà Raiford – “

Ông ta nhận ra cô ngay có lẽ nhờ những miêu tả của Lily. “Tất nhiên, cô Fielding.” Ông ta liếc mắt nhìn chiếc váy xám đơn giản, chiếc mũ đi đường và chiếc khăn choàng thêu mà một phụ nữ trong làng đã cho cô mượn. Chút xíu thái độ kiêu căng của ông ta dường như tan đi. “Chúng tôi rất vinh dự vì sự có mặt của cô.”

Trước khi cô có thể cám ơn ông ta vì sự tôn trọng đó, cô bị xao nhãng bởi giọng nói nồng nhiệt của Lily Raiford. “Cuối cùng thì em đã ở đây! Burton, chúng ta phải đặc biệt chú ý để khiến cô Fielding cảm thấy như ở nhà.” Lily trông xinh đẹp tuyệt vời trong chiếc váy len màu vàng chanh với hai tay áo bằng lụa mỏng tang được những người thợ may gọi là peau de papillon hay ‘da bướm.’

“Ồ, xin đừng bận tâm quá như vậy – “ Sara phản đối, nhưng những lời của cô lạc mất trong những tiếng ríu rít luôn mồm của Lily. “Em đã đến khá sớm, em thân yêu.” Lily thân mật hôn lên hai má cô. “Mọi người trong nhà đang lan man với những câu chuyện phiếm và tự nghĩ mình khá là dí dỏm. Em sẽ là một luồng không khí mới. Burton, mang hành lý của cô Fielding lên phòng trong khi tôi đưa cô ấy đi một vòng.”

“Em nên sửa soạn lại một chút,” Sara nói vì biết rằng quần áo mình đã nhăn nhúm và tóc tai bù xù sau quãng đường dài, nhưng Lily đã kéo cô vào một hành lang lớn. Burton kín đáo nháy mắt với Sara và quay sang đón những cỗ xe khác đang đến.

“Hôm nay chúng ta khá là thoải mái,” Lily nói. “Những vị khách mới sẽ xuất hiện liên tục. Không có hoạt động gì ngoài buổi khiêu vũ tối nay. Em cứ tự nhiên chọn cách giải trí. Ngựa và xe, sách trong thư viện, phòng nghe nhạc và bất cứ thứ gì em thích đều sẵn sàng. Cứ yêu cầu nếu em muốn.”

“Cám ơn chị.” Ánh mắt ngưỡng mộ của Sara lướt dọc hành lang dẫn vào đại sảnh mái vòm lát đá cẩm thạch trắng. Một cầu thang với hàng lan can mạ vàng cầu kỳ nhất mà cô từng thấy chia thành hai nhịp uốn vòng cung oai vệ dẫn đến tầng trên của tòa nhà.

Lily nhanh nhẹn kéo cô đi qua đại sảnh lớn, một căn phòng rộng lớn với trần nhà thiết kế theo kiểu mái vòm, những hình trang trí đắp nổi bằng thạch cao công phu, và bao trùm bởi không khí uy nghiêm như trong một nhà thờ. “Cánh đàn ông sẽ tham gia săn bắn vào buổi sáng và chơi bi-a vào buổi chiều. Phụ nữ chúng ta sẽ uống trà, trò chuyện và chợp mắt một lúc vào buổi trưa. Các buổi tối chúng ta sẽ chơi đố chữ hoặc đánh bài. Chắc chắn là sẽ buồn tẻ. Chị chắc là em sẽ buồn chán đến phát khóc.”

“Ồ, không đâu.” Sara sải bước để bắt kịp những bước chân lanh lẹ của Lily khi họ đi qua một phòng trưng bày dài phía sau ngôi nhà,với một bên treo gương và những bức tranh, bên kia là những cánh cửa kiểu Pháp bằng kính có thể nhìn ra một khu vườn lớn ngay hàng thẳng lối.

Khi Lily dẫn Sara đi qua những căn phòng để dành cho cuộc gặp mặt nho nhỏ, những người trong đó liếc nhìn họ tò mò. Phòng nghe nhạc tràn ngập những tràng cười và tiếng nói líu lo của các cô gái trẻ. Lily vui vẻ vẫy tay với họ mà không ngừng bước. “Một số gia đình ở ngoại ô sẽ giới thiệu con gái ở buổi khiêu vũ trong Mùa lễ hội đầu tiên của họ,” Lily nói với Sara. “Đây là một dịp để họ làm quen trước khi ra mắt ở những phòng khách đông đúc ở Luân Đôn. Chị sẽ chỉ cho em phòng khiêu vũ ngay bây giờ, nhưng trước tiên…” Họ dừng lại ở cửa phòng chơi bi-a, khu vực dành riêng cho các quý ông được trang trí với lụa Đa-mát màu đỏ sẫm, đồ da và tường ốp gỗ tối màu. Các quý ông đủ độ tuổi đang ngả nghiêng quanh những chiếc bàn bi-a gỗ dái ngựa chạm trổ cầu kỳ. Khói thuốc lá bay lơ lửng quanh những chiếc đèn mờ mờ phía trên đầu.

“Các quý ông,” Lily nói với cả phòng, “Tôi đến để nói với các ngài rằng tôi phải bỏ dở ván chơi của mình để đưa vị khách mới đến của tôi đi thăm nhà. Lansdale, có lẽ ngài sẽ chơi thay tôi chứ?”

“Anh ta sẽ chơi, nhưng như thế thì sẽ không còn được một nửa thú vị ,” ai đó nhận xét. Một tràng cười khoái chí lan khắp phòng. Lansdale, một người đàn ông trung niên có vóc dáng đặc biệt thấp nhưng khuôn mặt đẹp trai nhìn Sara với vẻ thích thú ra mặt. “Có lẽ, bà Raiford, bà có thể tiếp tục chơi nốt ván bi-a và cho phép tôi đưa vị khách của bà đi một vòng xem.”

Sara đỏ mặt trước gợi ý đó trong khi những người đàn ông khác bật cười.

Đảo mắt, Lily bình luận với Sara. “Coi đó là một ví dụ, em thân mến của chị. Thực ra, đừng tin bất cứ một người đàn ông nào ở đây. Chị biết tất cả bọn họ, và chị có thể đưa ra chứng cớ cho thực tế rằng bên dưới vẻ bề ngoài quyến rũ kia là cả một bầy sói.”

Sara có thể hiểu nhận xét của Lily khiến các quý ông hài lòng như thế nào, họ rõ ràng thích được coi là những kẻ săn mồi, luôn tấn công tuy nhiên cũng thụt lùi ngay lập tức. “Ít nhất cho phép chúng tôi giới thiệu qua chứ,” Lansdale đề nghị và tiến lên. “Cô Fielding của bà là một tạo vật đáng yêu nhất mà tôi gặp cho đến giờ.” Cầm tay Sara, anh ta cúi đầu và đặt một chiếc hôn trân trọng lên mu bàn tay cô.

Lily tuân theo ngay. “Ngài Lansdale, Overstone, Aveland, Stokehurst, Bolton, và Ancaster, tôi xin giới thiệu cô Sara Fielding – một nhà văn tài năng và một người bạn xinh đẹp mới quen của tôi.”

Sara nở một nụ cười bẽn lẽn và nhún chào khi mỗi người cúi đầu chào cô. Cô nhớ đã từng bí mật quan sát vài người trong số họ ở sòng bạc. Và nếu cô không nhầm, cô đã gặp Công tước Ancaster trong buổi dạ hội với tư cách là Mathilda. Mặc dù thừa kế tước hiệu cao quý và có vị trí đáng trọng, anh ta đã cư xử hơi bậy bạ ở buổi dạ hội, trước thì say xỉn tán tỉnh cô rồi sau đó chạy theo một cô gái điếm. Góc miệng cô giật giật nhưng vẻ buồn cười của cô tan đi bởi những lời nói thản nhiên tiếp theo của Lily. “Ồ, và người trông cáu kỉnh đang rót brandy kia là người chồng yêu dấu của chị, Ngài Raiford. Cạnh đó là anh Craven, người mà em có thể nhận thấy là có sở thích là ẩn mình trong góc tối.”

Sara hầu như không chú ý đến người chồng tóc vàng to lớn của Lily. Đôi mắt xanh tròn xoe bay đến hình dáng dong dỏng u ám đang đứng tách biệt trong bóng tối. Anh cúi đầu chào như những người khác, một chuyển động tinh tế với một người đàn ông to lớn như vậy. Trên mặt anh không có một dấu hiệu tỏ vẻ quen biết.

Dáng vẻ đó vẫn khắc nghiệt và đầy nam tính như cô vẫn nhớ. Làn da ngăm đen như cướp biển đối lập với chiếc ca-vát bằng vải lanh trắng như tuyết. Vết sẹo trên mặt anh đã mờ đi, vì thế đôi mắt xanh lục sâu thẳm nổi bật hơn mọi đường nét khác. Ở cùng trong một căn phòng nhỏ với những quý ông khác, anh trông như một con báo ở cùng với những con mèo nuôi trong nhà. Sara không thể nói một lời nào trong tình thế này. Miệng cô trễ xuống như là đang bị lấp đầy.

Những người khác trong phòng không thể không chú ý đến tình trạng im lặng nhạy cảm đột ngột này. Họ liếc nhìn nhau dò hỏi, lông mày nhướng lên đến một phần tư inch hoặc hơn. Những dây thần kinh căng thẳng của Sara rung lên cảnh báo khi Ngài Raiford tiến về phía cô. Chầm chầm cô chuyển ánh mắt chăm chú sang người chồng ấn tượng của Lily, đôi vai rộng của anh che khuất họ khỏi tầm nhìn của các quý ông khác.

Diện mạo như diều hâu của Alex Raiford được làm mềm đi bởi đôi mắt xám ấm áp và mái tóc dày có màu vàng như màu lúa mỳ chín. Anh mỉm cười và cầm tay cô trong hai lòng bàn tay lớn của anh với một thái độ trang trọng ngoài mong đợi. “Chúng tôi thật may mắn vì sự hiện diện của cô làm ngôi nhà của chúng tôi sáng bừng lên, cô Fielding.” Anh liếc sang Lily với vẻ châm chọc. “Tôi ngờ rằng vợ tôi không cho phép cô có một giây phút nào để nghỉ ngơi sau chuyến đi của mình.”

“Em chỉ đang đưa Sara về phòng nghỉ,” Lily phản đối, sau đó hạ giọng xuống khi những người đàn ông quay lại với trò chơi của họ. “Nhưng em phải dừng ở đây một chút. Em không thể bỏ mọi người đi mà không nói một lời, đúng không?”

Thả tay Sara, Alex ôm người vợ nhỏ nhắn của mình lại gần và thì thầm với cô. “Anh biết chính xác em đang mưu đồ cái gì,” anh cảnh báo bằng một giọng nhỏ nhẹ mà không ai có thể nghe thấy. “Cô-vợ-nhỏ-bé-hay-áp-bức-và-can-thiệp-vào-chuyện-người-khác-của-tôi – chỉ một lần thôi sao em không thể cho phép người khác tự xoay sở với những vấn đề của họ?”

Lily táo tợn cười toe toét với anh. “Không khi mà em có thể dàn xếp tốt hơn rất nhiều.”

Alex vuốt nhẹ ngón tay cái trên cằm Lily. “Một ý tưởng mà Craven sẽ không đồng ý, tình yêu của anh.”

Lily nghiêng lại gần anh hơn và trả lời bằng một giọng thì thầm gần như không thể nghe thấy. Sara nhìn đi chỗ khác khi hai người lùi sang một bên và thì thầm nói chuyện. Cô không muốn nghe trộm cuộc trao đổi riêng tư đó. Tuy nhiên cô vẫn loáng thoáng nghe được vài đoạn khi họ nói cùng một lúc.

“ – Derek không biết điều gì tốt cho anh ấy,” Lily đang nói.

“ – đáng quan tâm là điều gì tốt cho cô Fielding – “

“Nhưng anh không hiểu – “

“ – hiểu được thì quá tốt,” Alex kết thúc và họ nhìn nhau chằm chằm đầy thách thức.

Sara cảm thấy mặt mình hồng lên. Có một sự cuốn hút lẫn nhau hiển nhiên giữa hai người họ khiến cô cảm thấy mình là người xâm phạm vào một cảnh tượng riêng tư.

Rõ ràng là Ngài Raiford vẫn muốn nói thêm với Lily, nhưng anh lưỡng lự thả cô ra và tặng cô một ánh mắt nhắc nhở. “Cư xử cho đúng.” Là một lời nhắn nhủ thầm nhưng không thể hiểu khác đi được. Lily tỏ vẻ tỉnh bơ và nhìn qua anh để vẫy tay với Lansdale và Aveland. “Chơi vui vẻ, các quý ông,” cô gọi với. Họ đáp lại với những tiếng lẩm bẩm đồng ý. Derek Craven vẫn im lặng và lạnh lùng phớt lờ khi hai người phụ nữ đi khỏi.

Sara buồn bã đi theo Lily qua hành lang trải thảm. Thái độ lạnh lùng của Craven là một bất ngờ khiếm nhã. Cô âm thầm tự mắng mình vì đã nghĩ rằng anh có lẽ sẽ vui mừng khi nhìn thấy cô. Đổi lại dường như là anh sẽ phớt lờ cô cả cuối tuần này.

Họ đi đến một dãy phòng dành cho khách ở chái Tây của ngôi nhà, mỗi căn phòng đều có một phòng thay đồ và một phòng khách. Phòng của Sara được trang trí với những mảng màu xanh nhạt và vàng, có thể nhìn xuống khu vườn được chăm sóc kỹ lưỡng bên dưới thông qua ô cửa sổ có rèm cửa tách ra ở giữa. Sara thẫn thờ đi đến chiếc giường có những chiếc cột có rãnh và chạm vào một nếp gấp của chiếc màn lụa được thêu cùng kiểu hoa với giấy dán tường.

Lily mở một chiếc tủ và thấy quần áo Sara trong đó. Trong một thời gian ngắn đáng kể, người hầu gái đã sắp xếp gọn gàng số hành lý ít ỏi của Sara. “Chị hy vọng là em hài lòng với căn phòng này!” cô nói và hơi cau mày khi thấy biểu hiện của Sara. “Nếu em thích căn phòng khác – “

“Nó rất đẹp,” Sara trấn an cô nhưng lại nhăn mặt. “Chỉ là… có lẽ em nên về nhà. Em không muốn gây phiền phức. Anh Craven tức giận vì em ở đây. Và anh ấy giận chị vì đã mời em. Cái cách anh ấy nhìn chị… “

“Anh ấy muốn bóp cổ chị,” Lily vui vẻ công nhận. “Một cách từ từ. Nhưng cách mà anh ấy nhìn em… Lạy Chúa, điều đó thật vô giá!”

Cô bật ra một tràng cười. “Cảm thấy như thế nào khi có người đàn ông khó có thể với tới được nhất nằm trong lòng bàn tay của em?”

Mắt Sara mở lớn. “Ồ, anh ấy không – “

“Trong lòng bàn tay của em,” Lily nhắc lại. “Tin chị đi, Derek cần phải như vậy từ nhiều năm gần đây! Nhất là khi chị nghĩ đến tất cả những thời gian mà anh ấy làm chị tức giận vì cách sống độc đoán và cay nghiệt của mình, lạnh lùng kiểm soát chính mình và mọi thứ xung quanh anh ấy…” cô lắc lắc đầu và cười khúc khích. “Đừng hiểu lầm chị. Chị yêu mến gã khu đông cứng đầu và to lớn đấy. Nhưng điều tốt nhất dành cho anh ấy trên thế giới này là có ai đó làm cho anh ấy biết sợ là gì.”

“Nếu có ai đó sẽ cần biết sợ là gì, thì đó phải là em,” Sara nói khẽ. Lily không có vẻ gì là đã nghe thấy câu đó.

Sau khi Lily đi khỏi để đón tiếp những khách mời khác, Sara rung chuông gọi một cô hầu gái để giúp cô sửa soạn thay đồ. Một cô hầu gái lớn hơn cô vài tuổi xuất hiện. Cô gái có mái tóc vàng, vóc dáng nhỏ bé với đôi má hồng tròn trĩnh và một nụ cười vui vẻ."Je m'appelle Franqoise,*" cô hầu gái nói với Sara trong lúc để một cặp kẹp uốn tóc bên trên vỉ lò sưởi gần đống than. Franchise lăng xăng ra vào căn phòng rồi chọn một chiếc váy sạch từ trong tủ và giơ nó lên chờ sự đồng ý của Sara.

(* Tên tôi là Franchise.)

“Ừ, chiếc đó được rồi,” Sara vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo khoác , mũ đội đầu và chiếc váy đi đường nhăn nhúm của mình. Sara ngồi xuống trước một chiếc bàn trang điểm gỗ sơn tiêu và kéo những chiếc cặp tóc ra khỏi mái tóc rối bời của cô.

Những lọn tóc màu nâu đỏ và vàng-nâu rủ xuống lưng cô. Có một tiếng xuýt xoa tán thưởng đằng sau cô. "Comme vos cheveux sont beaux, mademoiselle*!" Franchise cẩn thận chải mái tóc dày và dầy của cô cho đến khi nó mượt mà như một dải lụa óng ả.

(* Tóc cô thật đẹp, thưa cô!)

“Cô có nói được chút tiếng Anh nào không, Franchise?” Sara hỏi người hầu gái một cách không chắc chắn. Franchise bắt gặp ánh mắt cô trong gương và lắc đầu với một nụ cười. “Tôi ước là cô có thể. Phụ nữ Pháp được biết đến là hiểu tất cả về những chuyện liên quan đến trái tim. Tôi cần vài lời khuyên.”

Nghe thấy sự chán nản trong giọng nói của cô, Franchise nói vài câu gì đó nghe như thông cảm và động viên.

“Tôi không nên đến đây,” Sara tiếp tục. “Rời bỏ Perry là tôi đã vứt bỏ những gì tôi nghĩ là tôi luôn muốn. Tôi gần như không nhận ra chính mình, Franchise ạ! Những cảm giác của tôi về một người đàn ông khác thật mạnh mẽ… Tôi e là tôi có thể chấp nhận bất cứ điều gì tôi có thể có được từ anh ấy, cho dù là điều đó tồn tại ngắn ngủi như thế nào. Nếu trước đây tôi nghe bất cứ người phụ nữ nào khác thú nhận những suy nghĩ như vậy, tôi sẽ chê trách cô ta là một đứa ngốc hoặc tệ hơn nữa. Tôi luôn cho là mình là một người biết điều hay lẽ phải, nghe theo lý trí nhiều hơn là tình cảm. Tôi không thể giải thích điều gì đã xảy ra với tôi. Tất cả những gì tôi biết là kể từ giây phút tôi gặp anh ấy – “ Cô dừng lại ở đó, không thể nói nốt câu đó. Thở dài, cô xoa xoa cái trán đau nhức. “Tôi không nghĩ thời gian có thể giúp. Ít nhất cho đến bây giờ.”

Sau đó là một khoảng im lặng dài khi cô hầu gái dịu dàng chải tóc cô. Franchise mang một vẻ mặt đăm chiêu như là cô đang nghiền ngẫm tình huống đó. Việc họ không nói cùng một ngôn ngữ không quan trọng – rất dễ có thể nhận ra một phụ nữ đang đau khổ vì trái tim tan vỡ. Cuối cùng người hầu gái dừng việc chải đầu lại và chỉ chí vào tim của Sara. "Faire ce que le coeur vous dit, mademoiselle.*"

(*Hãy lắng nghe trái tim cô.)

“Nghe theo trái tim tôi?” Sara hỏi sửng sốt. “Có phải cô đang nói thế không?”

"Oui, mademoiselle." Cô gái điềm đạm với lấy một sợi duy băng lụa màu xanh lơ hẹp và bắt đầu buộc nó lại trên mái tóc của cô.

(*Vâng, thưa cô.)

“Điều đó có thể rất mạo hiểm,” Sara thì thầm.

Nhiều phút sau đó Sara hoàn tất việc cài khuy chiếc váy xám cao cổ và kiểm tra lại vẻ bề ngoài của mình trong gương. Cô hài lòng với những nỗ lực của người hầu gái. Mái tóc của cô đã được tết gọn gàng thành một búi tóc dày ở trên đầu, trong khi những lọn tóc ở hai bên thái dương đã được uốn thành những lọn xoăn. Cảm ơn Franchise, Sara rời khỏi phòng và lững thững đi về hướng chiếc cầu thang sang trọng. Cô hồi hộp suy nghĩ về việc tham gia uống trà và trò chuyện với một nhóm những quý bà và quý cô ở tầng dưới. Cô mong là những phụ nữ đó có thể thân thiện, hay ít nhất chấp nhận sự hiện diện của cô.

Dừng lại ở hành lang và nhìn chằm chằm cái cầu thang lát đá cẩm thạch uốn cong thành nửa vòng tròn, Sara cố gắng gom góp lòng can đảm của mình. Cô vừa kinh sợ, vừa e ngại những vị khách ở tầng dưới. Lily đã nói họ bao gồm những nhà ngoại giao, chính trị, họa sỹ, và thậm chí là những quan chức đến từ thuộc địa và gia đình của họ. Sara nhận thức rõ là cô không có điểm gì tương đồng với họ. Không nghi ngờ gì là họ cho rằng cô thật vụng về và quê mùa. Có lẽ đây chính là những gì Derek Craven cảm thấy khi qua lại với tầng lớp quý tộc vốn khinh miệt nguồn gốc xuất thân của anh. Craven tội nghiệp, cô thông cảm nghĩ. Đột nhiên cô nhận thấy một cảm giác nhột nhạt lạnh lẽo ở cổ và lông tóc trong người cô dựng đứng lên. Cô từ từ quay lại.

Derek đang đứng đằng sau cô và trông khác xa với việc xứng đáng với lòng thông cảm của bất cứ ai. Anh nhìn cô chằm chằm như một ông vua ngao ngán xem xét người đàn bà vừa mới có được của mình. Vẻ đẹp trai u ám của anh chỉ có thể cân xứng với thái độ bình thản tuyệt đối của chính anh. “Hôn phu của em đâu?” anh hỏi bằng giọng không thân thiện chút nào.

Sara mất bĩnh tĩnh bởi sự bình thản nhưng ngấm ngầm đe dọa của anh. “Em không có… Đó là, a-anh ấy… Chúng em sẽ không kết hôn.”

“Anh ta không cầu hôn?”

“Không… ừm, có, nhưng…” Theo bản năng Sara lùi lại. Derek tiến đến để thu hẹp khoảng cách giữa họ. Khi họ nói chuyện, cô tiếp tục lùi lại và anh tiến lên theo như một con mèo đang săn mồi. “Anh Kingswood cầu hôn vài ngày sau khi em trở lại,” Sara nói không ra hơi. “Em đã đồng ý. Ban đầu em đã rất hạnh phúc… ừ, không chính xác là hạnh phúc, nhưng – “

“Chuyện gì xảy ra.”

“Có rất nhiều vấn đề. Anh ấy nói em đã thay đổi. Em cho là anh ấy đúng, mặc dù – “

“Anh ta hủy hôn?”

“Em… em nghĩ trong trường hợp này là chúng em đã hủy hôn… “ Khi anh tiếp tục tiến về phía cô, cô thấy mình lùi dần vào một căn phòng gần đó và gần như vấp chân vào một chiếc ghế mạ vàng sang trọng. “Anh Craven, mong là anh dừng việc theo dõi emnhư vậy.”

Ánh mắt cứng rắn của anh không hề nao núng. “Em biết là tôi sẽ ở đây vào cuối tuần này.”

“Em không biết!”

“Em lên kế hoạch này với Lily.”

“Em tất nhiên là không – “ Cô dừng lại với một tiếng kêu giật mình khi anh với tới cô và nắm hai tay trên vai cô.

“Tôi không thể quyết định tôi muốn vặn cổ của ai trước – Em hay cô ấy.”

“Anh thấy khó chịu vì em ở đây,” Sara nói nhẹ bẫng

“Tôi thà là đứng trên một đống than còn hơn là ở cùng một mái nhà với em trong một đêm!”

“Anh ghét em đến thế sao?”

Buồng phổi Derek bắt đầu hít thở khó khăn khi anh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô. Niềm vui mãnh liệt được ở gần cô khiến máu anh chạy rần rật. Những ngón tay anh duỗi ra gập lại trên đôi vai mềm mại của cô, như là để cảm nhận da thịt mềm mại của cô. “Không, tôi không ghét em,“ anh nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

“Anh Craven, anh đang làm em đau.”

Sự kìm kẹp của anh không lỏng ra. “Sau buổi tiệc hóa trang đêm đó… em không hiểu bất cứ một điều chết tiệt nào mà tôi đã nói với em sao?”

“Em hiểu.”

“Và em vẫn đến đây.”

Sara không lùi lại nữa, mặc dù cô phải dùng tất cả sức mạnh của mình để không sụp xuống bên dưới ánh mắt giận dữ nóng nảy của anh. “Em có quyền để chấp nhận lời mời của Lily Raiford,” cô ngoan cố nói. “V-và em sẽ không đi, cho dù anh nói gì!”

“Vậy thì tôi đi.”

“Được thôi!” Với sự kinh ngạc của chính cô, sự thôi thúc phải chế nhạo anh đã thắng, và cô thêm vào, “nếu anh khó có thể kiểm soát mình như vậy thì anh sẽ thấy cần thiết phải lẩn trốn em.”

Những cảm xúc bị quét sạch khỏi mặt anh nhưng cô có thể cảm nhận cơn giận đang cháy rực bên trong anh. “Họ nói Chúa bảo vệ những kẻ ngốc và trẻ con – vì em tôi hy vọng điều đó là thật.”

“Anh Craven, em nghĩ em và anh ít nhất có thể đối xử với nhau một cách lịch sự trong vài ngày cuối tuần – “

“Điều quỷ quái gì khiến em nghĩ như thế?”

“Bởi vì chúng ta đã làm được như vậy khá tốt trước buổi dạ hội, và….” Sara lắp bắp rồi im lặng khi cô nhận ra anh đang nắm cô chặt như thế nào. Đầu ngực cô sượt qua ngực anh. Chiếc váy cô đang mặc bay dập dờn quanh chân anh.

“Bây giờ tôi không thể làm như vậy.” Anh siết chặt lấy cô, cho đến khi cô cảm thấy sức ép nóng ran của phần cơ thể bị khuấy động của anh ép vào bụng cô.

Mắt anh sáng rực như viên ngọc lụa bảo lấp lánh trên khuôn mặt khắc nghiệt của anh. “Tôi có thể bảo vệ em trước mọi thứ ngoại trừ chính mình.”

Cô nhận ra rằng anh đang ghì cô rất đau. Nhưng thay vì kháng cự, cô thả lỏng người bên cạnh cơ thể rắn chắc của anh. Hơn tất cả là cô muốn ôm ghì lấy anh và áp chặt miệng cô vào nơi mà chiếc ca-vát lụa trắng nơi tiếp xúc với làn da nâu mượt mà của anh. Hai bàn tay cô rón rén lướt lên đến đôi vai rộng của anh, và cô nhìn anh không nói gì. Derek sợ rằng anh chỉ còn cách việc tấn công cô trong một đường tơ kẽ tóc nữa thôi. “Tại sao em không cưới anh ta?” anh hỏi giọng khàn khàn.

“Vì em không yêu anh ấy.”

Anh lắc lắc đầu với vẻ giận dữ bối rối, rồi mở miệng định đáp lại bằng một câu gay gắt. Những rõ rằng khi nghĩ kỹ hơn, anh ngậm miệng lại đột ngột, chỉ để mở ra một lần nữa. Nếu không phải giờ phút này đang quá căng thẳng thì Sara đã cười phá lên. Thay vào đó cô nhìn anh đầy hoang mang. “Làm sao em có thể chấp nhận chuyện ấy khi em không yêu anh ấy?”

“Đồ ngốc. Việc em an toàn ở bên anh ta không đủ sao?”

“Không. Em muốn nhiều hơn thế. Hoặc không có gì cả.”

Mái đầu đen của anh cúi xuống gần cô. Một bàn tay của anh buông vai cô ra và những đầu ngón tay của anh lướt trên đường cong thanh tú nơi thái dương của cô. Môi anh mím chặt như là đang chịu đựng sự hành hạ vô cùng đau đớn. Sara buột ra một âm thanh ú ớ khi cô cảm thấy khớp đốt ngón tay của anh quệt trên đỉnh gò má của cô. Đôi mắt anh rực sáng như ánh mặt trời chói chang. Cô cảm thấy như mình có thể chìm vào chiều sâu thăm thẳm của màu xanh lục đang cháy mãnh liệt đó. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy má và cằm cô, ngón tay cái xoa xoa trên vùng da mặt đầy lông tơ. “Anh đã quên làn da em mềm mại như thế nào,” anh lẩm bẩm.

Cô đứng đó run rẩy bên cạnh anh, vượt qua những tri giác về thể diện và sự đúng đắn. Những lời nói thôi thúc lơ lửng trên môi cô. Đột nhiên cô bị xao nhãng bởi cảm giác có một vật lạ bên dưới lòng bàn tay đang áp vào ngực anh. Có một vật cứng nào đó bên trong túi áo khoác của anh. Cô cau mày vì tò mò. Trước khi Derek nhận ra cô đang làm gì, cô đã thò vào trong túi áo và lần tìm.

“Không,” anh nói nhanh, bàn tay lớn nắm lấy cổ tay để ngăn cô lại.

Nhưng đã quá muộn; những ngón tay cô đã chạm vào vật đó và nhận ra nó. Với vẻ bất ngờ, Sara kéo ra một cặp kính nhỏ mà cô tưởng cô đã bị mất trong câu lạc bộ. “Tại sao?” cô thì thầm, quá ngạc nhiên khi anh mang theo nó trong túi áo ngực của anh.

Anh nhìn cô bướng bỉnh, cằm anh cứng lại và một thớ thịt nhỏ giật giật trên má anh.

Và thế là cô hiểu. “Anh đang có vấn đề với khả năng nhìn của mình à, anh Craven?” cô dịu dàng hỏi. “Hay đó là vấn đề của trái tim anh?”

Chỉ khi đó họ nghe thấy âm thanh xa xa bên dưới cầu thang. “Có người đến,” anh thì thầm và thả cô ra.

“Đợi đã – “

Anh đã biến mất ngay lập tức, như là có bầy chó săn của địa ngục đang đuổi theo gặm nhấm gót chân anh. Vẫn còn nắm chặt chiếc kính, Sara cắn môi. Giữa những cảm xúc mãnh liệt lẫn lộn của cô bây giờ - nhẹ nhõm vì anh vẫn muốn cô, sợ rằng anh sẽ bỏ đi – không có gì sánh bằng ao ước được xoa dịu anh. Cô ước rằng cô có quyền năng để trấn an anh rằng tình yêu của anh sẽ không làm cô tổn thương… rằng cô sẽ không bao giờ đòi hỏi hơn những gì anh có thể trao.

*****

Phiền não bởi hàng loạt những rắc rối nho nhỏ, Lily đi tìm chồng mình và thấy anh ngồi một mình trong phòng để đồ săn bắn. Anh đang ngồi trong một chiếc bàn với một hộp thuốc lá rỗng trong tay. Alex mỉm cười khi thấy dáng cô, nhưng vẻ mặt anh bỗng nhăn lại vẻ thắc mắc. “Có chuyện gì thế, em yêu?”

Lily nói nhanh hơn lúc bình thường, một dấu hiệu chắc chắn là cô đang tức giận. “Khởi đầu là việc bà Bartlett yêu cầu được đổi phòng, bà ấy than thở là không thích khung cảnh nhìn từ căn phòng đó, trong khi rõ ràng điều bà ấy thực sự muốn là được xếp cạnh phòng Ngài Overstone, người mà bà ấy đang có một cuộc phiêu lưu nóng bỏng – “

“Vậy để bà ta ở phòng đó.”

“Nhưng Stokehurst đang ở phòng đó!”

Alex cân nhắc tình huống với vẻ nghiêm trọng thực sự. “Anh không nghĩ Stokehurst sẽ muốn có Overtone trên giường ông ta,” anh lơ đễnh nói rồi bật cười khúc khích với hình ảnh hai kẻ phóng đãng già lén lún tìm kiếm bà Bartlett ngon lành khắp căn nhà rộng lớn khi đêm đến.

“Ồ, hãy tiếp tục và cười đi, nhưng em có vấn đề tồi tệ hơn để kể với anh đây. Bếp trưởng đã ốm. Không nặng lắm, tạ ơn Chúa, nhưng bà ấy đang nằm trên giường và toàn bộ người làm còn lại ở nhà bếp phải tự xoay xở, và em không thể đảm bảo rằng bữa tối nay có thể nuốt được.”

Alex xua tay, như là đó là điều họ ít phải bận tâm nhất. Anh giơ chiếc hộp trống không lên. “Thuốc lá của anh đã hết. Em có nhớ đặt hàng thêm không?”

“Em quên rồi,” cô thú nhận với một tiếng thở dài thảm não.

“Chết tiệt.” Anh nhăn nhó. “Vậy cánh đàn ông và anh sẽ hút gì trong bữa tiệc rượu sau bữa tối?”

“Anh sẽ không thích gợi ý của em đâu.” Lily táo bạo trả lời. “Ồ, bọn trẻ lại làm mất con chó con một lần nữa – Nicole nói là có thể nó ở đâu đó trong nhà.”

Cho dù đang bực về những điếu thuốc lá, Alex cũng phải bật cười. “Nếu con vật khốn khiếp đó phá hoại thêm một đồ vật gia truyền nào nữa – “

“Đó chỉ là một chiếc ghế,” Lily phản đối.

Họ bị xen ngang bởi sự xuất hiện hùng hổ của Derek Craven. Mép cánh cửa đập văng vào tường khi anh lao vào phòng và ghim chặt Lily với một ánh mắt hung dữ. “Anh sẽ tống em xuống cái giếng gần đây nhất.”

Theo mách bảo của bản năng tự vệ, Lily vội vã chạy về phía Alex và ngồi lọt thỏm vào trong lòng anh. “Em có thể mời bất cứ ai em muốn đến tham dự những bữa tiệc cuối tuần của em,” cô tự bào chữa cho mình và quan sát Derek từ trong vòng tay bảo vệ của chồng mình.

Đôi mắt Derek lóe sáng như một ngọn lửa xanh. “Anh đã nói với em là đừng bao giờ can thiệp vào cuộc đời anh như cách em làm với người khác – “

“Bớt nóng nào, Craven,” Alex thản nhiên nói, siết chặt Lily để bảo cô im lặng. “Mình đồng ý là thỉnh thoảng Lily hay đi hơi xa trong việc can thiệp vào chuyện của người khác. Nhưng cô ấy luôn làm việc đó với ý định tốt đẹp nhất… và trong trường hợp này mình không hiểu lại sao sự hiện diện của một cô gái nhỏ bé và nhút nhát lại ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy.” Anh nhướng mày chế nhạo theo đúng kiểu cách quý tộc của tổ tiên mình.

“Với tất cả kinh nghiệm của cậu, chắc chắn cậu không cho rằng cô Fielding là một sự đe dọa?”

Cả vợ chồng Raiford đều kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ u ám bao trùm khuôn mặt của Derek. “Cậu không biết những rắc rối chết tiệt mà cô ấy có thể mang lại.”

Lời nói đó mang lại một vẻ hoài nghi từ Alex. “Cô ấy sẽ không gây ra rắc rối vì trong cuối tuần này,” anh trả lời đều đều. “Chúng ta ở đây để giao lưu, thưởng thức cảnh đẹp và không khí trong lành.”

Trừng mắt nhìn cả hai người, Derek ngập ngừng như muốn nói điều gì. Nhưng thay vào đó anh bỏ đi với một tiếng rủa lẩm lẩm và cào tay vào tóc.

Vợ chồng nhà Raiford im lặng nhìn nhau. Alex thở ra một hơi dài kinh ngạc. “Lạy Chúa, anh chưa bao giờ thấy cậu ta cư xử như vậy.”

“Bây giờ anh đã tin những gì em nói với anh chưa?” Lily hỏi với vẻ hài lòng. “Anh ấy si mê và phát điên lên vì cô ấy.”

Alex không tranh cãi mà chỉ nhún vai. “Cậu ta sẽ chối bỏ điều đó cho đến hơi thở cuối cùng.”

Lily rúc vào anh. “Cảm ơn vì đã bảo vệ em. Em thực đã nghĩ anh ấy sẽ bạt tai em!”

Alex cười toe toét và vuốt ve cơ thể mảnh mai của cô. “Em biết là anh sẽ không bao giờ để ai đụng vào em. Anh để giành đặc quyền đó cho riêng mình.”

“Vậy em cũng muốn xem anh thể hiện ra sao.” Cô thách thức và mỉm cười khi anh hôn vào vùng da thịt mềm mại và thơm ngát sau vành tai cô. “Lily,” anh thì thầm, “vì anh và cả em nữa, hãy để hai người họ được yên. Họ sẽ giải quyết vấn đề của mình mà không cần em giúp đỡ.”

“Đó là một lời yêu cầu hay mệnh lệnh?”

“Đừng thử anh, em yêu.” Mặc dù giọng anh nhẹ nhàng, nhưng không thể bỏ qua dấu hiệu cảnh báo trong đó. Vốn biết rõ làm thế nào để qua mặt chồng mình khi anh ở trong tâm trạng như thế này, Lily nghịch ngợm ve cổ áo sơ mi của anh. “Em đã luôn băn khoăn rằng liệu có tốt hơn không nếu em lấy một người chồng mềm yếu,” cô cằn nhằn.

Alex cười lớn. “Anh chính xác là người chồng mà em xứng đáng để lấy.”

“Em e là anh đúng,” cô trả lời và hôn anh âu yếm.

Đột nhiên anh chấm dứt nụ hôn và ngả đầu về sau. “Lily… em đã nói với Derek là gia đình Ashby cũng có mặt chưa?”

Cô nhăn nhó và lắc đầu. “Em không thể có đủ can đảm để nói với anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ tin là em đã rất ngần ngại khi quyết định mời họ.”

“Cha anh và Ngài Ashbys là bạn thân thiết. Và Ngài Ashby là một đồng minh có quyền lực của anh trong Nghị Viện. Anh không thể xúc phạm người đàn ông lớn tuổi đó bằng cách không mời ông ta – ngay cả khi vợ ông ta là một mụ đàn bà dâm đãng và độc ác.”

“Sao anh không giải thích điều đó với Derek? Chúa phù hộ, với việc anh ấy và Joyce ở chung một mái nhà, em đang sợ rằng sẽ có đổ máu bất cứ lúc nào!”

*****

Trong phần lớn thời gian của buổi chiều, Sara giấu mình giữa một nhóm phụ nữ trẻ đã kết hôn, những người rất hào hứng với những câu chuyện đồn thổi gợi nhớ cho cô về một câu trích dẫn, “Tình yêu và chuyện xì căng đan là chất ngọt tốt nhất của trà.” Cô cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng nỗi sợ hãi bị mất mặt của cô là vô căn cứ. Những người phụ nữ ở đây rất vui vẻ, thân thiện và thẳng thắn hơn nhiều so với những người bạn trong làng của Sara. Đặc biệt vài người trong số họ như là bà Adele Bartlett, một góa phụ giàu có với một thân hình đẫy đà và mái tóc đỏ rực rỡ, hay Quý bà Daphne Mountbain, một phụ nữ có mái tóc đen và giọng nói ngọt ngào với tính tình hài hước. Hai phụ nữ trẻ sinh động ngồi gần Lily Raiford; Quý bà Elizabeth Burghley và Quý bà Penelope Stamford, là em ruột của Lily. Cả nhóm đang nói chuyện về chồng và người tình của mình với sự thẳng thắn gây kinh ngạc, đưa đẩy những lời bàn tán dí dỏm và cười khúc khích một cách kín đáo. Sara không thể bỏ qua ấn tượng là những cuộc trò chuyện của những quý bà thượng lưu này rất giống với những cuộc nói chuyện của các cô gái điếm ở Craven.

Mặc dù Lily có vẻ thích thú với cuộc tụ tập này, nhưng ánh mắt cô thường xuyên lạc đến cửa sổ. Sara đoán rằng Lily thích đi bộ ngoài trời hoặc cưỡi ngựa hơn là quanh quẩn bên trong cánh cửa. Nhận ra Lily kém nhiệt tình tham gia bàn luận, một trong những người phụ nữ nói với cô với vẻ tỉnh bơ. “Lily thân mến, sao bà không kể với chúng tôi về chồng của bà? Sau nhiều năm kết hôn, Ngài Raiford đòi hỏi quyền làm chồng thường xuyên đến mức nào?”

Lily làm tất cả bọn họ ngạc nhiên khi đỏ bừng mặt. “Cũng thường xuyên,” cô nói với một nụ cười bí ẩn và từ chối nói thêm bất cứ điều gì. Họ trêu chọc rồi cười ầm lên, sau đó nhìn cô đầy ngưỡng mộ vì cô rõ ràng là một người phụ nữ hạnh phúc trong hôn nhân của mình - một hiện tượng hiếm có trong xã hội.

Quý bà Mountbain cuộn mình trong một góc của chiếc ghế tràng kỷ bọc đệm. Cái miệng rộng và đỏ thắm của bà nở một nụ cười mỉm tinh quái. “Nói thế là đủ về những người chồng,” bà tuyên bố với giọng trầm trầm mượt mà. “Tôi thích chủ đề về những người đàn ông chưa vợ hơn – những câu chuyện về họ thú vị hơn nhiều. Ví dụ như Derek Craven. Có một điều gì đó rất thu hút về anh ta. Khi anh ta ở gần, tôi không thể rời mắt khỏi người đàn ông đó. Có lẽ đó là vì mái tóc đen… hay cái sẹo…”

“Phải, là do cái sẹo,” Adele Bartlett mơ màng thêm vào. “Nó khiến anh ta nhìn có vẻ hoang dại hơn.”

“Một kẻ bất lương hư đốn,” ai đó thêm vào với giọng náo nức.

Adele gật đầu khẳng định. “Tôi rất vui là bà đã mời anh ta đến vào dịp cuối tuần này, Lily ạ. Thật là thú vị khi có một người đàn ông nguy hiểm như vậy ở gần. Nó làm cho mọi người có cảm giác điều gì cũng có thể xảy ra.”

“Vớ vẩn,” Lily phản đối lời nhận xét đó. “Derek không có gì nguy hiểm hơn… hơn là một con mèo nằm cạnh lò sưởi!”

Một vài ánh mặt dừng lại đầy nghi ngờ ở con vật béo ú và lười biếng đang ngủ, cậu chàng trông có vẻ thích thú với việc theo đuổi những bữa tối nhiều hơn là những nàng mèo cái. Đọc được vẻ không tin trên mặt họ, Lily khéo léo thay đổi chủ đề. “Không bàn thêm về đàn ông nữa – họ là những sinh vật phiền phức, và chỉ có vậy thôi. Chúng ta có những thứ quan trọng hơn để bàn thảo!”

“Ví dụ?” Adela rõ ràng đang tự hỏi có điều gì có thể quan trọng hơn đàn ông.

“Liệu tôi có tình cờ nhắc đến là chúng ta có một nhà văn ở đây không?” Lily hớn hở hỏi. “Bà có thể nói chuyện với Sara – bà rất thích cuốn tiểu thuyết Mathilda, không phải sao?”

Để tránh thu hút sự chú ý của người khác, Sara đã chọn một chỗ kín đáo trong một chiếc ghế đặt ở góc phòng. Nhưng bỗng nhiêm cô thấy mình trở thành tâm điểm của mọi cặp mắt. Một dòng lũ những câu hỏi phấn khích tuôn ra cùng một lúc.

“Cô đã viết Mathilda?”

“Em yêu, em phải kể với chúng tôi tất cả về cô ấy! Em gặp cô ấy như thế nào?”

“Bây giờ tình hình của cô ấy như thế nào?”

Sara mỉm cười và huy động mọi nỗ lực để trả lời, như cô cũng nhanh chóng phát hiện ra rằng không quan trọng cô nói gì, họ đều đã có tất cả câu trả lời và tuôn ra ngay lập tức. Sara ủ rũ liếc Lily, người đang cười nhăn nhó và nhún vai bất lực để diễn tả rằng những người này là như vậy và không thể sửa đổi được.

*****

Hai giờ trước giờ ăn tối đã định, các quý bà bắt đầu giải tán để thay váy áo và chuẩn bị sẵn sàng cho một buổi tối kéo dài. Khi nhìn một vòng quanh phòng, Sara nhận ra có người mới đến, một phụ nữ tóc vàng mà cô chưa được giới thiệu. Mặc dù những người khác cũng chào hỏi qua loa với người mới đến nhưng không ai trong số họ tỏ vẻ coi cô ta là bạn. Sara quay người trong ghế để nhìn cô ta rõ hơn.

Cô ta có thân mình mảnh mai và rất nổi bật. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, chiếc mũi thanh mảnh quý phái với cái đỉnh mũi thanh tú. Đôi mắt như có thể đổi màu với sự pha trộn của màu xanh lơ, xám và xanh lục sâu thẳm bên dưới hai hàng lông mày xếch. Mái tóc vàng bồng bềnh cắt ngang trán và bới lên đỉnh đầu thành vô số những lọn tóc rối. Nếu có một sự ấm áp trên khuôn mặt cô ta thì đó là vẻ đẹp choáng ngợp. Nhưng cặp mắt của người phụ nữ đó lại phẳng lặng và cứng rắn như một viên đá. Ánh mắt chăm chú của cô ta khiến Sara không thoải mái.

“Và cô là ai?” Cô ta hỏi bằng một giọng êm ái.

“Cô Sara Fielding, thưa bà.”

“Sara,” người phụ nữ đó nhắc lại và nhìn cô trầm ngâm. “Sara.”

Sara không thoải mái đặt tách trà xuống và bắt đầu vuốt vuốt những nếp nhăn vô hình trên chiếc váy cô đang mặc. Nhìn thấy những người khác đang rời khỏi phòng, cô tự hỏi cô có thể đi theo họ mà không có vẻ bất lịch sự hay không.

“Cô từ đâu đến?” người phụ nữ tiếp tục hỏi nhẹ nhàng.

“Greenwood Corners, thưa bà. Đó là một ngôi làng nhỏ không xa đây lắm.”

“Trông cô thật ngọt ngào. Greenwood Corners. Tất nhiên, Với làn da trắng như một cô gái vắt sữa, cô phải đến từ một miền quê. Và cái vẻ ngây thơ hấp dẫn… Cô khiến tôi có cảm giác muốn bảo vệ. Cô chưa kết hôn, tôi biết vậy. Kể tôi nghe, Sara, đã có người đàn ông chiếm được tình cảm của cô chưa?”

Sara giữ im lặng, không hiểu điều gì khiến người đàn bà đó quan tâm như vậy.

“Ồ, cô sẽ thu lượm được vô số trái tim.” Quý bà Ashby nói. “Ngay cả trái tim cứng rắn nhất. Không ai có thể cưỡng lại một người ngây thơ xinh đẹp như cô. Tôi tin là cô có thể khiến một ông già tin rằng mình đã trẻ lại. Sao lại không, cô có thể khiến một kẻ phóng đãng từ bỏ ma quỷ - “

“Joyce,” giọng nói bình thản của Lily vang lên. Hai người cùng quay sang nhìn Lily, người đang mang một vẻ khinh khỉnh khác thường. Sara đứng dậy khỏi ghế, thầm cảm ơn vì sự giải cứu đó. “Tôi chắc là bạn của tôi rất cảm ơn về những lời tâng bốc đó,” Lily lạnh lùng tiếp tục, “nhưng cô ấy khá là nhút nhát. Tôi không muốn bà làm bất cứ vị khách nào của tôi không thoải mái.”

“Bà đúng là một bà chủ nhà chu đáo, Lily,” Joyce nói đều đều, chằm chằm nhìn Lily với vẻ không thích ra mặt. “Mọi người sẽ không bao giờ ngờ rằng bà có một cuộc sống thật nhiều màu sắc. Bà che giấu nó quá tốt. Nhưng bà cũng không thể nào hoàn toàn giấu diếm thành quả quá khứ của mình, đúng không?”

“Ý của bà là gì?” Lily hỏi, mắt cô nhíu lại.

“Ý của tôi là cô con gái yêu quý Nicole của cô là một bằng chứng không thể thay đổi nhắc nhở về cuộc tình của cô và Derek Craven.” Joyce quay sang Sara và thêm vào nhẹ nhàng. “Sao thế, cô nhìn có vẻ ngạc nhiên, em yêu quý. Tôi nghĩ là mọi người đều biết rằng Nicole là đứa con hoang của Derek Craven.”
Bình Luận (0)
Comment