Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 112

“Bảo bối ngoan như thế, nhất định phải thưởng một chút.” Âu Dương Thụy tặng cho người nọ một nụ hôn, sau đó buông ra, ”Thừa dịp tiểu quỷ kia vắng mặt, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người đi?”

Vì để bù đắp cho Âu Dương Thụy về khoảng thời gian lạnh nhạt gần đây, Vân Mộ Hoa tới cửa hàng bánh ngọt, mua bánh sinh nhật, Champagne và một ít đồ ăn, sau đó hai người bọn họ về nhà.

Từng có kinh nghiệm từ dịp sinh nhật năm trước, lần này, kiểu gì Vân Mộ Hoa cũng sẽ không để Âu Dương Thụy bôi kem tươi lên người mình, sau đó giống như thú hoang tham lam mà liếm tới lui. Cảm giác này một chút cũng không tốt! Rất dính nhớp!

Cậu vừa cùng người nọ dùng bữa, vừa đề cao tinh thần cảnh giác với đối phương. Cho dù muốn làm càn, cũng không thể để anh ấy làm trên bàn ăn cơm được.

“Yên tĩnh như vậy đích thực rất tốt, em nói có đúng không, Mộ Hoa?” Âu Dương Thụy một phen kéo người kia lại, ghé sát vào tai cậu, nói.

“Không tồi…” Ngẩng đầu, cậu cảm nhận được mấy lọn tóc của người kia loáng thoáng quét qua trán mình. Khuôn mặt bọn họ gần sát vào nhau, Vân Mộ Hoa cơ hồ có thể đoán được người kia kế tiếp sẽ hôn xuống.

Trong con ngươi đen láy, là hình ảnh phản chiếu của nhau. Âu Dương Thụy áp sát lại, hôn lên mi mắt đối phương. ”Báo bối, em đang kéo dài thời gian sao. Ở trên xe anh đã nói rồi, anh muốn ăn em, em lại kéo anh đi mua bánh ngọt, rồi dùng bữa này nọ. Rõ ràng có động cơ bất lương a.”

“Nói bậy.” Vân Mộ Hoa chột dạ nhéo nhéo mặt người nọ, hôn anh một cái, tiếp lời, ”Em từ trước tới nay luôn nói được làm được.”

“Nhưng mà, ánh mắt của em nói cho anh biết, em đang giả vờ giả vịt…” Âu Dương Thụy hơi nheo mắt lại, vẻ mặt như thể dám chắc rằng đối phương đang nói dối.

“Vậy anh muốn…” Nếu đã bị vạch trần, cậu cũng không giấu diếm nữa. Chỉ là Vân Mộ Hoa vẫn còn lo Âu Dương Thụy sẽ tức giận, cho nên nhẹ giọng nói, “Em còn chưa chuẩn bị xong…”

“Cần anh giúp em chuẩn bị không?” Âu Dương Thụy trừng mắt nhìn đối phương, ‘tốt bụng’ hỏi một câu như thế.

“Không cần…” Phàm là người có chút đầu óc đều biết, tuyệt đối không thể đồng ý tiếp nhận cái mà Âu Dương Thụy gọi là ‘giúp đỡ’.

“Nếu không muốn anh giúp em, vậy em tự mình làm đi.” Âu Dương Thụy tủm tỉm cười, nói ra kế hoạch của mình, “Sinh nhật người khác, đều có các tiết mục đặc biệt, có phải em cũng nên chuẩn bị một tiết mục hay ho cho anh không?”

“Ách… Tiết mục gì?” Cậu hoàn toàn không biết a! Ai có thể giải thích cho cậu, vì sao sinh nhật nhất thiết phải có một tiết mục đặc biệt a?

“Đúng vậy. Bảo bối, em am hiểu cái gì nhất? Nhanh biểu diễn cho anh xem đi.” Âu Dương Thụy không chịu buông tha mà ghé vào tai người kia phải từng luồng hơi nóng, “Năm trước, sinh nhật em đã chơi trò đập trứng, sinh nhật anh thì biểu diễn đại chiến AV. Năm nay em định làm cái gì?”

Âu Dương Thụy cố ý khơi gợi những ký ức ‘mất thể diện’ của người nọ, khiến cậu chìm vào hồi tưởng, lại nói, ”Năm nay em muốn biểu diễn cái gì nha? Ca hát hay là khiêu vũ? Chẳng qua những cái đó có chút tầm thường, rất không mới mẻ và độc đáo.”

“Biểu diễn?” Phụt… “Anh tính toán nhiều quá rồi, đừng tưởng em không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, em sẽ không biểu diễn cái gì hết!”

“Không thể nói như vậy được, ai cũng bảo vào sinh nhật, nhân vật chính là lớn nhất. Chẳng lẽ ước nguyện ngày sinh nhật, anh muốn xem em biểu diễn một tiết mục nào đó, như thế cũng không được hay sao?”

“Anh! Anh! Anh!” Âu Dương Thụy là luật sư, ăn nói khéo léo, Vân Mộ Hoa đương nhiên không phải đối thủ. Nhưng mà, cậu cũng sẽ không để đối phương thỏa mãn. ”Lại nói, sinh nhật em năm trước, đáng lẽ anh phải biểu diễn cho em xem đúng không? Kết quả lại thành em biểu diễn cho anh xem, năm nay có phải nên gỡ gạc một chút, đổi thành là anh biểu diễn hay không?” Vân Mộ Hoa nói xong, nhất thời cảm thấy chính mình thật sự quá là thông minh.

“A? Muốn anh biểu diễn sao?” Âu Dương Thụy vẻ mặt có chút không quá mức tình nguyện, nhưng thực chất chỉ là làm bộ.

“Đương nhiên, năm trước hai lần đều là em biểu diễn cho anh xem, năm nay nên đổi lại, như thế mới công bằng, không phải à?” Vân Mộ Hoa có tình có lý nói.

“Vậy được, bất quá em đừng ghét bỏ nếu anh biểu diễn không tốt nha.” Âu Dương Thụy cười cười, mang một cảm xúc khó nói nên lời, vươn tay trực tiếp cởi bỏ cúc áo của Vân Mộ Hoa.

“Này!” Vân Mộ Hoa giữ chặt bàn tay đang mân mê trên cổ mình, “Anh làm cái gì vậy!”

“Biểu diễn cởi quần áo a.” Dùng một tay gạt bỏ bàn tay đang chống cự của đối phương, tiếp tục hành trình cởi cúc áo.

“Cái này đâu tính là biểu diễn!” Vân Mộ Hoa cơ hồ muốn hộc máu.

“Anh biểu diễn cởi quần áo, anh biết em sẽ ghét bỏ anh, nhưng mà anh không còn cách nào khác, ai bảo em là bảo bối của anh đâu, làm sao anh nỡ cự tuyệt yêu cầu của em chứ?” Âu Dương Thụy một mặt nháy mắt ra hiệu, một mặt cấp tốc tháo mở cúc áo người kia. “Bảo bối a, em thấy như vậy có được không? Nếu có ý kiến, hiện tại nói ra vẫn còn kịp.”

Âu Dương Thụy cao hứng trong lòng mà ha hả cười. Hôm nay, mặc kệ là Vân Mộ Hoa biểu diễn hay là anh tự mình biểu diễn, người này dù sao cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để anh ăn.

“Em muốn…” Vân Mộ Hoa nhìn bộ dạng có trù tính của đối phương, căn bản không biết phải nói cái gì. Rốt cậu cuộc muốn nói cái gì chứ? Dù sao thì hôm nay cũng tránh không thoát, vậy cứ vui vẻ một chút là được rồi. ”Khụ… Em muốn vào phòng ngủ…”

“Em muốn vào phòng ngủ xem biểu diễn sao? Đáng lẽ nên nói sớm nha. Bảo bối, hôm nay em ngoan ngoãn như thế, yêu cầu nho nhỏ đó, anh đương nhiên sẽ tận lực đáp ứng em.”

Âu Dương Thụy ôm lấy người kia, đi vào phòng ngủ. Bởi vì không có tiểu ác ma ở nhà, tâm tình anh phi thường tốt đẹp, cầm lòng chẳng đặng mà ôm Vân Mộ Hoa lăn hai vòng ở trên giường, rồi mới đem đối phương áp đảo dưới thân.

Đầu óc Vân Mộ Hoa choáng váng, “Anh lăn qua lăn lại làm cái gì? Anh muốn em ngất à?”

Âu Dương Thụy cười cười, “Em cứ coi như làm nóng người trước là được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment