“Con mẹ anh! Tôi thích loại phụ nữ nào thì liên quan gì tới anh chứ?!” Vân Mộ Hoa nhịn không được văng tục.
Âu Dương Thụy thu lại ý cười, vẻ mặt trịnh trọng, “Cậu muốn duy trì cuộc hôn nhân này, níu kéo người phụ nữ kia là không có khả năng.”
“Anh dựa vào cái gì mà nói như thế?” Vân Mộ Hoa thở phì phì hỏi.
“Bởi vì cô ta mê tôi.” Âu Dương Thụy đắc ý vô cùng, giống như tất cả đều dễ như trở bàn tay: “Đương nhiên, nếu cậu có thế khiến cô ta hồi tâm chuyển ý, tôi nghĩ mọi chuyện còn có một tia hy vọng.”
Âu Dương Thụy nói đúng, bất luận loại phụ nào đều không thể kháng cự lại được mị lực của anh ta, ván cờ này có lẽ khó mà xoay chuyển.
“Anh đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Vân Mộ Hoa khó hiểu nhìn con người trước mặt.
“Không có gì, với tư cách là những người bạn cũ, cùng ăn một bữa cơm đi.” Âu Dương Thụy vô cùng phong độ mà chào mời.
“Không!” Vân Mộ Hoa không muốn để ý đến anh ta, cậu trái lại cảm thấy thật nực cười. Một năm trước, cậu và Âu Dương Thụy đã mỗi người một ngả, không còn là bạn bè nữa rồi.
Bạn bè cái con mẹ anh ấy! Cậu mới không muốn làm bạn với anh ta. Loại
hoa hoa công tử (*) như Âu Dương Thụy đây, cậu chỉ cầu cho cái ‘thứ kia’ của anh ta cả đời không lên được! Cho nên cậu đã hiểu rõ, nhìn thấu rồi, thà rằng tạm nghỉ học mà lựa chọn về nước cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng gian manh xảo quyệt của Âu Dương Thụy.
(*) Hoa hoa công tử: cậu ấm chơi bời lăng nhăng trăng gióÂu Dương Thụy ảm đạm cười, hơi tiếc nuối nói, “Không sao, còn có lần sau.”
Vân Mộ Hoa bất mãn nhướn mày, “Lần sau cái gì?”
“Đương nhiên là lần sau sẽ cùng ăn cơm.” Âu Dương Thụy nhún vai, “Không thì cậu còn kỳ vọng cái gì?”
“Tôi cái gì cũng chưa từng nghĩ!” Vân Mộ Hoa thẹn quá hóa giận.” Chỉ có quỷ mới cùng anh ăn cơm! Đừng có quấn lấy vợ của tôi nữa!”
“Thực xin lỗi.” Âu Dương Thụy vô tội đáp, “Là cô ta cứ quấn lấy tôi.”
“Vậy anh sẽ yêu cô ấy sao?” Một lời nói không kịp suy nghĩ bỗng nhiên thốt ra, trong giọng nói của Vân Mộ Hoa toát lên một chút ghen tuông nhàn nhạt.
Âu Dương Thụy dựng thẳng ngón trỏ thon dài lắc lắc, vẻ mặt ngứa đòn kia dường như ám chỉ rằng Vân Mộ Hoa đã hỏi một vấn đề thật ngu xuẩn: “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Đáp án đương nhiên là không có khả năng. Vân Mộ Hoa quen biết anh lâu như vậy, thấy anh
lưu luyến bụi hoa(*) nhưng chưa từng thấy anh nghiêm túc với bất kì người phụ nữ nào. Không phải hôm nay gặp Jane, ngày mai hẹn với Rose, ngày mốt tán tỉnh Naice, lại còn một cô nàng tên Alice nữa hay sao?
(*) Lưu luyến bụi hoa: xuất phát điểm từ câu ví“留恋花丛蝶蹁跹 – Lưu luyến bụi hoa, bướm bay chao đảo”, ý nói tới những người đàn ông phong lưu đa tình dễđộng lòng nhưng khó si tâm. Hoa đẹp bướm chỉ chao cánh chứ không thể dừng chân.Vân Mộ Hoa lại muốn văng tục. Tại sao Âu Dương Thụy lại có nhiều phụ nữ như vậy! Có đếm cũng đếm không hết! Thật sự tức chết đi được! Cậu thì ngay cả một người bạn gái cũng không có. Mối tình đầu cư nhiên chính là anh ta, cuối cùng đến cơ hội thổ lộ còn chưa có đã bại trận rồi.
Vân Mộ Hoa sâu sắc cảm nhận được sự bất công của ông trời, tại sao mối tình đầu của cậu lại thảm hại như vậy? Thích đàn ông thì không nói, lại còn là cái kiểu yêu thầm cổ lỗ bậc nhất này?
“Cậu còn yêu tôi, phải không?” Âu Dương Thụy đến gần, ái muội áp sát vào lỗ tai cậu, mắt hơi híp lại. Cậu cư nhiên không nói một tiếng mà đã vội vàng chạy về nước để chạy kết hôn!!
“Ai... Ai yêu anh...” Hơi thở nóng bỏng của người nọ phả sâu vào lỗ tai nhạy cảm, lại thêm tâm sự bị nói trúng khiến cho vành tai Vân Mộ Hoa nhất thời ửng đỏ. Nhưng là cậu có chết cũng không chịu thừa nhận.
“Yêu tôi mất mặt lắm à? Vì sao lại không nói rõ ra?” Hại anh đi một vòng lớn như thế, chạy về tận đây truy hỏi cậu.
“Cút! Âu Dương Thụy, anh tự kỷ quá rồi đấy!” Vân Mộ Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Liếc qua hai mắt mở to của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy cong môi cười, “Cậu nói chuyện thật sự là càng ngày càng không đáng yêu.”
“Ai cần anh lo!” Vân Mộ Hoa đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt đáng yêu này khiến người ta chỉ muốn một hơi ăn sạch cậu. Tâm động không bằng hành động, Âu Dương Thụy cũng trực tiếp làm như thế.
“A...” Vân Mộ Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, thắt lưng tức khắc bị cánh tay Âu Dương Thụy chế trụ, cậu không dám tin mở to hai mắt.
Đó là một nụ hôn dài mà kịch liệt, Vân Mộ Hoa run rẩy nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Tên khốn đáng ghét! Vân Mộ Hoa không chút do dự vung quyền đánh tới, may mà Âu Dương Thụy nhanh tay, một phen bắt lấy tay cậu.
“Hung dữ như thế làm cái gì? Một chút cũng không thú vị.” Thanh âm của Âu Dương Thụy đến là ái muội, anh chế giễu nói, “Trách không được vợ cậu muốn cùng người khác chạy trốn. Người chồng kém lãng mạn giống như cậu, có cô vợ nào thích chứ?”
“Dù sao vẫn tốt hơn hơn kẻ trăng hoa thành tính như anh!”
“Thương tâm nặng nề.” Âu Dương Thụy chậm rãi nói, “Nếu như tôi gặp mối tình đầu của mình, tôi nhất định sẽ lập tức mời người đó đi ăn cơm.”
Anh ta tại sao cái gì cũng biết? Vân Mộ Hoa lui một bước, “Tôi không biết anh nói bừa cái gì, hơn nữa người như anh mà cũng có mối tình đầu sao?”
“Chỉ cần là con người đều sẽ có.” Không cần suy nghĩ, Âu Dương Thụy lập tức dùng thứ thanh âm trầm thấp hơn nhiều mà thốt ra.
Bị con ngươi đen láy nóng bỏng cực độ của Âu Dương Thụy trói chặt, Vân Mộ Hoa không thể làm gì khác ngoài việc đón nhận hơi thở nồng nhiệt của người nọ quét qua gương mặt mình. Những rung động đã lâu không còn xuất hiện, giờ phút này lại một lần nữa cháy lên nơi đáy lòng.
Vân Mộ Hoa dần dần mê thất…
Khi mà mỗi người trong bọn họbắt đầu biết yêuthì kiểu mẫu như Vân Mộ Hoa này hoàn toàn không phải loại mà anh thích, nhưng sống chung với cậu càng lâu, tình cảm của anh dành cho cậulại càng mãnh liệt.
Cậu mê hoặc, đáng yêu, ngây thơ, kích động, anh đều thích. Còn cả thói khẩu thị tâm phi, rõ ràng yêu muốn chết, nhưng thàrằng lén lút về nước một mình tự liếm vết thương lòng cũng không nguyện ý thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình. Chính điều đó càng làm cho Âu Dương Thụy vừa yêu vừa hận.
Lần này Âu Dương Thụy thực sự bị Vân Mộ Hoa làm cho phát bực. Anh không vui mà nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu rồi nói, “Cậu tốt nhất là cho tôi một lời giải thích.”
“Không có.” Âu Dương Thụy làm tổn thương cậu, đoạt đi vợ của cậu, làm sao có khả năng cậu đối xử với Âu Dương Thụy bằng vẻ mặt ôn hòa được. Hơn nữa cậu dường như không thiếu nợ Âu Dương Thụy cái gì cả. Biểu tình có tính nợ bao nhiêu vẫn ít kia cũng quá rõ ràng quá đi?
“Mộ Hoa.” Âu Dương Thụy bày ra vẻ mặt muốn nghe một lời giải thích.
Vân Mộ Hoa không định tiếp tục nói những lời vô nghĩa với Âu Dương Thụy, cũng không còn muốn tìm tình địch tính sổ, chỉ có thể lựa chọn trực tiếp rút lui. Tình địch này thật sự rất khó xơi, rất có thể khiến cậu trở tay không kịp.
Giọng nói Âu Dương Thụy tao nhã như suối, mang theo một tia tiếu ý, “Nhanh như thế đã đi rồi? Cậu hôm nay rốt cuộc là đến làm cái gì? Nói về hôn nhân của cậu? Vợ của cậu? Hay là tìm tôi tính sổ?”
“Đều có.” Nhưng là trong khoảnh khắc nhìn thấy Âu Dương Thụy,tất cả những điều đólạithành ra ‘đều không có’ cả rồi. Vân Mộ Hoa xoay người đi ra cửa, “Tôi đi trước.”
Vân Mộ Hoa chân vừa bước một bước đã quay đầu lại, “Xin anh đừng qua lại với vợ tôi nữa.”
“Thiếu tự tin về mình như vậy sao?”
Đúng vậy, cậu sợ, sợ Âu Dương Thụy lại một lần nữa quấy rối cuộc sống của cậu.
“Mộ Hoa, hà tất phải mày ủ mặt ê, vì loại phụ nữ đứng núi này trông núi nọ mà đau lòng?” Âu Dương Thụy khinh thường nói, ngữ điệu bất giác hơi hơi nâng lên.
Vân Mộ Hoa giống như tuyên bố, “Tôi nhất định sẽ không để anh phá hư cuộc sống của tôi, tạm biệt!”
Âu Dương Thụy thản nhiên nở nụ cười, “Thật sự muốn đi sao?”
Âu Dương Thụy dùng thanh âm giàu từ tính của mình tiếp tục thao thao bất tuyệt. Vân Mộ Hoa thỉnh thoảng sẽ liếc anh một cái, trên mặt vẫn duy trì vẻ không vui như cũ.
Vân Mộ Hoa một mạch đi tới chỗ rẽ bên ngoài văn phòng luật sư. Quay đầu lại nhìn, quả nhiên thằng cha Âu Dương Thụy kia vẫn luôn bám theo cậu.