Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 37

“Cẩn thận một chút.” Âu Dương Thụy buồn cười vỗ

nhẹ vào lưng cậu. Lời nói của mình có thật sự ‘dọa người’ thế không?



Vân Mộ Hoa ho khù khụ một

lúc, oán giận nói, “Âu Dương luật sư, nói đùa cũng cần chú ý hoàn cảnh!”

“Tôi không nói đùa, tôi nói

tôi yêu em. Hay nói cách khác, chính là tôi muốn theo đuổi em.”

“Nhưng tôi đã kết hôn rồi.”

Vân Mộ Hoa buột miệng.

“Ngu ngốc. Kết hôn có thể

ly hôn.” Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng nghĩ không ra.

Vân Mộ Hoa nghe xong thì có

phần khó chịu, hôn nhân là một chuyện thiêng liêng, Âu Dương Thụy kia ăn nói

cũng quá xằng bậy rồi. Thế là cậu không thèm lưu tâm, đáp, “Chuyện kia cũng chỉ

là ý định của một mình anh mà thôi.”

“Có muốn ăn kem không?” Âu

Dương Thụy nhìn tới ly kem trên bàn, hỏi.

“Hôm nay không muốn ăn

kem.”

Một bàn tay ấm nóng đặt lên

bên eo Vân Mộ Hoa, dùng một lực đạo đủ để cậu không cách nào phản kháng, đưa cậu

đi vào một góc của hội trường. Âu Dương Thụy giữ chặt thắt lưng đối phương, đè

cậu lên tường, mạnh mẽ ép Vân Mộ Hoa phải áp người vào lồng ngực của mình.

Vân Mộ Hoa cúi đầu, không

biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy bên mặt cùng với lỗ tai đã đỏ hồng, ánh mắt

không ngừng liếc trái đảo phải, không dám nhìn thẳng vào đối phương. Nơi đáy

lòng cậu thầm cầu nguyện, cái tên đại sắc lang này, đừng có động dục ở đây a, cậu

chống đỡ không nổi mất…

“Ngẩng đầu lên.” Âu Dương

Thụy ra lệnh.

“Làm gì?”

“Tôi đáng sợ thế sao?” Âu

Dương Thụy hỏi.

Đáng sợ? Cũng không đến nỗi.

“Không có.”

Vân Mộ Hoa tuy là nói

‘không có’ thế nhưng thanh âm của cậu có chút nhỏ nhẹ rụt rè, rõ ràng chính là

đang chột dạ.

Âu Dương Thụy bất chợt nâng

mặt đối phương lên, để cho hai người bốn mắt nhìn nhau, không cho phép Vân Mộ

Hoa né tránh.

“Nếu tôi không đáng sợ, vậy

đừng trốn tránh tôi, nghiêm túc nhìn tôi.” Âu Dương Thụy vừa nói vừa thổi hơi

lên mặt Vân Mộ Hoa, đặc biệt là môi cậu, tựa hồ như chỉ một giây sau đó sẽ áp tới

cùng cậu thân mật hôn môi.

Sắc mặt Vân Mộ Hoa lại bắt

đầu nóng bừng, ánh mắt của Âu Dương Thụy vì thế mà mỗi lúc một thêm ái muội,

khiến cho cậu nhớ lại những ký ức xấu hổ trước đây.

Góc hai người đang đứng vừa

vặn lọt vào tầm mắt Tô Hàm, sự ân cần của Âu Dương Thụy đối với Vân Mộ Hoa khiến

cho trong lòng cô dâng lên ganh tỵ. Cảm nhận rõ rệt mạch nước ngầm giữa hai người

bọn họ đang mãnh liệt cuộn trào, cô vô cùng chắc chắn giữa bọn họ nhất định đã

xảy ra chuyện gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì thì cô không thể lập tức đoán

ra.

Cùng lúc Tô Hàm đang chú ý

tới Vân Mộ Hoa và Âu Dương Thụy, cũng có một người nữa đang chăm chú nhìn về

phía bọn họ…

Vân Mộ Hoa phiền muộn nhìn

Âu Dương Thụy, thằng cha này trắng trợn đè cậu lên tường như vậy chẳng lẽ không

cảm thấy rất không thích hợp hay sao?

Khi vũ khúc hiện tại đến hồi

kết thúc, Âu Dương Thụy lên tiếng, “Chúng ta khiêu vũ đi.

Khiêu vũ… “Khiêu vũ cái gì?” Điệu Waltz sao? Vân Mộ Hoa hoài nghi nhìn người

trước mặt, cũng không cần gây sự chú ý như thế đi…

“Nhạc gì thì nhảy theo nhạc

đó. Ví dụ như vũ khúc chầm chậm vừa mới bắt đầu này, rất thích hợp để nhảy một

điệu Waltz.” Âu Dương Thụy nói chuyện thật bình tĩnh và vô cùng nghiêm chỉnh.

Nhưng Vân Mộ Hoa hoàn toàn

ngược lại, cậu không muốn cùng Âu Dương Thụy ôm ôm ấp ấp nhảy một điệu Waltz.

Âu Dương Thụy không ngại dọa người, nhưng cậu còn biết ngại…

“Tôi đau chân…”

Vân Mộ Hoa khẩn trương nói,

thế nhưng Âu Dương Thụy là ai? Đại hôi lang xảo quyệt nha, một câu nói như vậy

có thể làm anh ta bỏ cuộc hay sao?

“Chân đau ở chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đau.”

“Tôi ôm em nhảy đơn.” Anh

cười rộ lên, khoe ra một hàm răng trắng muốt.

Vân Mộ Hoa mặt đầy hắc tuyến…

“Nhảy đơn cái đầu anh! Không nhảy là không nhảy! Anh đi tìm phụ nữ cùng khiêu

vũ với anh đi!”

“Ngoan, đừng tùy hứng như

thế. Phụ nữ ôm không thích như em a.” Âu Dương Thụy vòng tay ôm lấy thắt lưng đối

phương, một đường kéo cậu ta vào sàn nhảy.

Vân Mộ Hoa biến sắc, làm

cái gì hả, cậu dùng sức phản kháng, dù cho thế nào cũng không thể tiến vào sàn

nhảy được, “Đừng! Tôi không muốn!”

“Này, tôi biết các anh…”

Bỗng nhiên một giọng nữ trẻ

trung vang lên, vừa vặn giải cứu cho Vân Mộ Hoa.

“Uhm?”

Âu Dương Thụy và Vân Mộ Hoa

đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy tuổi,

toàn thân lễ phục phấn hồng, đang cười híp mắt mà nhìn bọn họ.

“Tại tiệm trang sức, khi

các anh mua nhẫn đính hôn, tôi đã thấy các anh.” Từ lúc bắt đầu bước vào đại sảnh

bữa tiệc, cô đã nhận ra bọn họ. Ngày đó trùng hợp cô cũng tới cửa hàng trang sức

kia, một anh chàng đẹp trai cầu hôn một tiểu biệt nữu thụ, đích xác khiến cho

tâm hồn cô chấn động, làm sao có thể quên được.

Vân Mộ Hoa nhíu mày, khó hiểu

nhìn cô nàng.

“Các anh đây là muốn cùng khiêu

vũ sao?” Cô hỏi.

“Không… là…” Nếu được một

người đàn ông mời nhảy thì bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ cự tuyệt…

Nhưng cô nàng có vẻ là một

hủ nữ với nhãn quan ‘thiên hạ đại đồng’ (*) này, đối với bọn họ vô cùng cởi mở,

“Tại sao lại không? Vũ khúc này rất hay, có thể nhảy một điệu Waltz nha! Nhảy

Waltz, nửa người dưới dán chặt vào nhau, và quan trọng nhất chính là nó thể hiện

sự dẫn dắt của nam đối với nữ.” Cô phân thích lợi ích tốt đẹp một hồi.

(*)

Thiên hạ đại đồng: là cả thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay

chủng tộc, cũng không phân biệt giả trẻ lớn bé gái trai, vân vân và mây mây


Vân Mộ Hoa không biết phải

nói cái gì, xấu hổ đáp, “Cô gái, cô thật thú vị, nhưng tôi lại không phải con

gái…”

“Nhưng anh chính là ‘thụ’

a!” Cô nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, có phần bối rối nói, “Có phải tôi ở

đây cản trở các anh không? Tôi chỉ là phát hiện ra các anh là người quen nên mới

tới chào hỏi mà thôi.”

“Sao có thể, cô thực sự rất

đáng yêu.” Âu Dương Thụy tao nhã cười.

Nhìn thấy nụ cười mê hoặc

trên môi anh, cô gái trẻ cùng bất giác cười theo, tiểu công nói mình đáng yêu

nha! Đồng thời, ánh mắt cô gái gắt gao dán lên người bọn họ, đánh giá, tiểu thụ

e ấp trốn ở trong ngực tiểu công, tiểu thụ vì xấu hổ cho nên phủ nhận, tiểu thụ

thỉnh thoảng lại liếc tiểu công một cái, tiểu thụ và tiểu công ái muội vô cùng.

Và quan trọng nhất chính là, trên tay tiểu thụ vẫn còn đeo chiếc nhẫn đính hôn

kia nha!!!

Vì thế cặp mặt cô nàng mỗi

lúc một thêm phát sáng, càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình, hai người bọn

họ chắc chắn có JQ (*)!

(*)

JQ: gian tình


“Cô nhìn tôi như thế làm

gì?” Vân Mộ Hoa bị cô nàng nhìn đến phát sợ.

“Ha ha ha… Không có gì…” Ừm,

anh chàng này là một biệt nữu ngốc nghếch thụ. Cô nàng ý vị thâm trường mà nhìn

Vân Mộ Hoa.

Đúng lúc này, Vân Mộ Âm đi

tới, vỗ một cái lên vai cậu em trai, “Tụ tập ở chỗ này làm cái gì?” Nói xong lại

đảo mắt về phía cô gái trẻ, “Cô là?”

Vân Mộ Âm nheo mắt, fan hâm

mộ của em trai mình hay là của Âu Dương Thụy đây?

“Tôi chỉ là đến xem biệt nữu

ngốc nghếch thụ là như thế nào thôi.” Cô gái trẻ cười cười giải thích, rồi xoay

người chạy đi.

Sau khi cô nàng đi khỏi,

Vân Mộ Hoa trần ngâm nửa ngày rốt cuộc lên tiếng hỏi, “Biệt nữu ngốc nghếch thụ

là cái gì a?”

“Không biết.” Vân Mộ Âm

nhún vai.

Âu Dương Thụy cúi đầu, cười

nói, “Em vẫn là không nên biết thì tốt hơn.”

Vân Mộ Hoa khó hiểu, “Tại

sao?”

Âu Dương Thụy có chút bất đắc

dĩ trả lời, “Bởi vì tôi không hy vọng em là biệt nữu ngốc nghếch thụ…”

Nhìn bộ dáng thân thiện của

Âu Dương Thụy khi đối diện với Vân Mộ Hoa, Tô Hàm lặng lẽ đưa ly rượu lên cánh

môi tô son đỏ mọng, nhấp một ngụm. Cô thật sự không muốn Âu Dương Thụy đặt tâm

tư lên người Vân Mộ Hoa dù chỉ một chút.

Tô Hàm đi tới bên cạnh Âu

Dương Thụy, mỉm cười đề nghị, “Bữa tiệc nhàm chán này thật khiến người ta buồn

bực, chúng ta đi ra ngoài sân một chút, thế nào?”

Biết rõ Tô Hàm có ý quấn lấy

mình, nhưng Âu Dương Thụy không muốn tạo ra những tranh cãi không cần thiết, lạnh

lùng gật đầu, “Được, chúng ta đi.” Anh cũng muốn nhân dịp này nói rõ với Tô

Hàm.

Trước khi rời đi, Âu Dương

Thụy cũng không quên nhỏ giọng nói với Vân Mộ Hoa, “Chờ tôi một chút, đừng

quên, em còn nợ tôi một điệu nhảy.”
Bình Luận (0)
Comment