Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 78

Sau khi ly hôn với Tô Hàm vài ngày, Vân Mộ Hoa phát hiện Âu Dương Thụy bắt đầu chuyển mũi nhọn về phía ba ba của cậu. Đây thực sự là một chuyện đáng sợ.

Tại sao ư?

Bởi vì sau khi giải quyết quả boom nổ chậm Tô Hàm thì chướng ngại vật lớn nhất giữa hai người bọn họ chính là ba.

Âu Dương Thụy vì muốn làm cho cha vợ vui vẻ, có thể nói là không từ bất cứ việc gì.

Nhìn vào thân ảnh đang bận bận rộn rộn chạy quanh phòng bếp kia, Vân Mộ Hoa sờ cằm, nhịn không được nghĩ, chẳng ngờ Âu Dương Thụy lại có tố chất của một người đàn ông nội trợ như vậy nha. Anh ta mua một đống phim và sách hướng dẫn nấu ăn còn chưa tính, hiện tại lại chịu cực chịu khổ, nghiêm túc đóng đô ở trong phòng bếp tìm hiểu phương thức nấu canh.

Rõ ràng hiện tại Âu Dương Thụy chính là đang tận lực tung ra đủ loại công phu để lấy lòng cha vợ. Anh đã phát thệ nhất định phải giành được lời khen ngợi của ông, sau đó quang minh chính đại đưa Vân Mộ Hoa về Mỹ.

Bất quá, xuất phát điểm cho dù có tốt đến đâu, con đường cách mạng vẫn là phi thường quanh co khúc khuỷu. Người xưa có câu ‘gừng càng già lại càng cay’, ba của Vân Mộ Hoa há lại dễ dàng bị dụ như vậy hay sao? Vài miếng điểm tâm nho nhỏ, vài bát canh bổ cỏn con, vài câu quan tâm lo lắng, như thế nào lay chuyển được ông?

Thế nhưng sự ngoan cường của Âu Dương Thụy cũng thật đáng sợ. Đây chính là kết luận của Vân Mộ Hoa.

Âu Dương Thụy lúc này đang đắm chìm trong nghiên cứu. Anh muốn làm ra một bát canh bổ có thể khiến ba của Vân Mộ Hoa phải thay đổi cách nhìn.

Đầu tiên, với lối tư duy truyền thống, Âu Dương Thụy cho rằng, bất kể già – trẻ, lớn – bé, miễn là đàn ông, chỉ cần nắm được cái dạ dày của người đó là được. Thứ hai, ba của Mộ Hoa còn đang nằm trên giường bệnh, nếu chọn phương thức phô bày trù nghệ, mình cũng sẽ bày tỏ được hiếu tâm. Thứ ba, sau này anh cũng có thể dùng cách thức này nắm bắt dạ dày của Vân Mộ Hoa, luyện tập một chút cũng không có gì là uổng phí.

Sau khi suy xét trên mọi phương diện, Âu Dương Thụy có thể nói là ý chí vững như thành đồng, thập phần tin tưởng vào phương án mà mình đã chọn.

Nhưng mà Vân Mộ Hoa cũng vì thế mà phải ăn không biết bao nhiêu cay đắng.

Là người cận kề bên cạnh Âu Dương Thụy, cậu nghiễm nhiên trở thành chuột bạch thí nghiệm đầu tiên. Không cần phải nói hương vị của mấy loại thuốc bắc có bao nhiêu cổ quái, chỉ biết cậu vừa ăn vào đã muốn ói ra. Thế nhưng lại vì ‘uy tín’ của Âu Dương Thụy, cho nên cậu khó lòng nói ra thành tiếng.

Đã có người nào từng uống qua canh gà đen hầm bông tuyết chưa? Bông tuyết là cái gì? Bông tuyết cũng có thể đun cách thủy được sao?

Rửa sạch một bông hoa, đem bỏ vào tủ lạnh vài tiếng đồng hồ, đợi đến khi bề mặt bông hoa nọ bắt đầu đọng tuyết thì liền lấy ra đun với gà đen. Cái đó gọi là canh gà đen hầm bông tuyết.

Được rồi, cái tên quái đản lại thêm cách làm quái đản cũng không nói tới đi. Thế nhưng vào lúc Vân Mộ Hoa thực sự nhìn thấy chén canh này, đầu óc cũng không tránh khỏi một hồi choáng váng. Dùng đũa vớt một bông hoa ra khỏi bát canh gà, cậu âm thầm tự hỏi, làm gì có phương thuốc nào giống như vậy a?

Vân Mộ Hoa nhíu mày đề xuất ý kiến với honey của mình, “Thụy, thật ra canh gà đen nấu cùng nấm hương hoặc nhân sâm là được rồi, anh thả hoa tươi vào làm cái gì?” Đây còn không phải là vẽ chân cho rắn à?

Âu Dương Thụy giơ cuốn sách dạy nấu ăn lên, rành mạch trả lời, “Đây là anh làm theo sách, nếu không bỏ thêm hoa, hẳn là hương vị sẽ không hòa hợp đi?”

Vân Mộ Hoa cảm thấy mình tương đối thích Âu Dương Thụy ăn nói ngọt ngào như lúc trước hơn. Buông đũa, cậu đoạt lấy quyển sách trong tay người nọ. Sau khi nhìn ngó một hồi, chung quy Vân Mộ Hoa vẫn cảm thấy món canh gà đen hầm bông tuyết này có cái gì đó không ổn. Nào có phải đun cách thủy như vậy đâu?

Sau khi nghiên cứu gần năm phút đồng hồ, Vân Mộ Hoa rốt cuộc nhìn thấu vấn đề. Cậu chỉ vào đống chữ to bự in chình ình trên mặt sách, hét lên, “Ngu ngốc, anh làm sai rồi! Rõ ràng là đun cách thủy con gà đen, chứ không phải nấu canh gà! Mà cái bông tuyết này là để sau khi anh hoàn thành món ăn thì đặt lên cho đẹp! Tên ngốc!”

“Phải không?” Âu Dương Thụy hoài nghi nhìn lại cuốn sách, đích thực đúng như những gì Vân Mộ Hoa vừa nói. Nhưng vì vấn đề thể diện, người nào đó vẫn là quyết không thừa nhận, “Em mới ngốc, đúng là chưa biết sự đời! Nấu thành canh mới giàu dinh dưỡng, biết không? Hơn nữa, ba của em đang bệnh, ăn thịt gà đen sẽ khó tiêu, vẫn là ăn canh thì mới tốt.”

Vân Mộ Hoa nhịn không được lườm anh ta một cái, “Được rồi, vậy thì anh tự mình xem kỹ lại đi. Nhưng mà, anh có thể nói cho em biết, anh định làm gì với bát canh này? Ba của em căn bản sẽ không ăn mấy thứ anh làm. Bao nhiêu lần bị đóng cửa không tiếp rồi, anh không thể đổi phương pháp nào sáng tạo hơn được hay sao?”

Âu Dương Thụy ném cho đối phương một ánh nhìn phi thường quyến rũ, ý bảo cứ yên tâm, “Cái này gọi là ‘có công mài sắt có ngày nên kim’. Không chừng ba em chỉ là đang khảo nghiệm anh thôi. Yên tâm đi, hôm nay nhất định sẽ thành công.”

Cũng không biết tại sao, Âu Dương Thụy đối với chén canh gà đen hầm bông tuyết quái dị này lại tràn trề lòng tin đến như vậy.
Bình Luận (0)
Comment