Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 95

Bài tập đã hoàn thành, Vân Mộ Hoa cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Đang lúc ngủ trưa, bỗng nhiên di động đặt bên cạnh gối vang lên. Cậu tỉnh giấc, tiếp điện thoại.

“Alo?”

“Mộ Hoa.” Thanh âm của Âu Dương Thụy từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Ừm.” Vân Mộ Hoa liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, hiện tại đã là xế chiều. Cậu bắt đầu ngủ từ giữa trưa, cứ thế ngủ đến tận bây giờ.

“Làm xong bài tập nhập học rồi chứ?”

“Rồi.” Vân Mộ Hoa thoải mái mỉm cười.

“Muốn ra ngoài ăn mừng một chút không?”

“Anh gọi điện thoại là vì chuyện này?”

“Chẳng lẽ em không vui sao?”

“Không cần phiền toái như vậy.” Hiện tại cậu chỉ muốn nghỉ ngơi, vì thế cho nên rất không hứng thú mà thẳng thừng cự tuyệt.

“Vậy em cũng không muốn nhìn thấy anh à? Vì phải làm bài tập, đã rất nhiều ngày em không gặp anh rồi.”

“Mấy ngày nay em không rảnh.” Vân Mộ Hoa bị bài tập hành cho sống dở chết dở, làm gì còn tâm trạng mà hẹn hò với Âu Dương Thụy. Không biết đây có phải là thời kỳ bế tắc sau một tình yêu cuồng nhiệt mà người ta vẫn thường nói tới hay không, cậu chỉ cảm thấy sau khi qua lại với Âu Dương Thụy mấy tháng, tình cảm tự nhiên không được gắn bó như xưa. Hiện tại trong đầu Vân Mộ Hoa chỉ có đống bài tập đáng ghét kia và suy nghĩ phải làm sao để ứng phó với nó.

“Mộ Hoa, gặp anh một lúc thì mất thời gian lắm sao? Em cả ngày viết báo cáo, chẳng lẽ không thể dành ra mười mấy phút đồng hồ?” Âu Dương Thụy bất mãn nói.

“Em không có ý này.” Vân Mộ Hoa giải thích, bỗng nhiên cảm thấy Âu Dương Thụy đặc biệt bám người.

“Em chính là có ý này. Em cảm thấy ăn cơm với anh là lãng phí thời gian đúng không?”

“Anh đừng hiểu lầm.”

“Nếu em nói vậy, anh coi như em đã đồng ý, được chứ?” Âu Dương Thụy nhân cơ hội nói, “Lát nữa anh lái xe tới đón em.”

Vài ngày không triền miên quấn quýt với Âu Dương Thụy, Vân Mộ Hoa đoán rằng người nọ lại muốn ‘ôm’ mình.

“Thụy ──” Nhưng mà, cậu còn chưa nói xong, đối phương đã tự ý cúp điện thoại.

Gần đây, cái tính thiếu gia của Âu Dương Thụy thật sự là càng ngày càng nghiêm trọng, còn chưa nói được mấy câu đã bộc lộ bản chất muốn gió liền gọi gió, muốn mưa liền hô mưa ra rồi.

Nghe những tiếng tút dài phát ra từ bên trong điện thoại, Vân Mộ Hoa bất giác thở dài, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo để ra ngoài. Cậu biết, chuyến này khó tránh khỏi lại là một cuộc chiến về thể lực. Đó cũng là lý do cậu nhất định phải hoàn thành bài tập giáo sư giao cho trước rồi mới chịu gặp anh. Cơ bản cậu không có nhiều tinh lực để vừa đối phó với bài tập lại vừa ứng phó với Âu Dương Thụy.

Hai thứ này đều giống nhau, cái nào cũng khiến cậu đau đầu.

Âu Dương Thụy liên tục nhìn đồng hồ, đợi tới giờ hẹn với người yêu. Bởi vì thái độ kỳ quái của Vân Mộ Hoa, cho nên anh có một cảm giác rất khó nói thành lời, cứ như thể chính mình sắp phát điên vậy. Anh rất lo lắng, cực kỳ lo lắng, người kia hiện tại lại có vấn đề gì?

Ngồi trong xe chờ Vân Mộ Hoa xuống lầu, Âu Dương Thụy bất chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Cúi đầu nhìn xuống, hiển nhiên cuộc gọi đến từ một người phụ nữ, cũng chính là người mà ba tận lực giới thiệu cho anh.

“Alo.” Anh lãnh đạm nghe máy.

“Thụy, tan ca chưa? Em đang ở cửa công ty của anh, anh có tiện xuống dưới một chút không?”

“Tôi không ở công ty.” Anh lạnh lùng nói.

Rõ ràng đề nghị của cô gái này không những làm cho người khác không vui lòng mà còn vô cùng không đúng lúc.

Cô nàng chưa chịu từ bỏ ý định, nũng nịu nói, “Không sao, em chờ anh trở lại, em ngồi trong đại sảnh công ty.”

Đối mặt với sự quấy rối của cô gái nọ, Âu Dương Thụy nhịn không được nói, “Hai người chúng ta căn bản không thích hợp, mong cô đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”

“Em không cảm thấy chúng ta có gì không thích hợp.” Cô nàng si mê đáp, “Trái lại, chúng ta chính là một đôi rất hoàn mỹ.” Cái này vẫn gọi là ‘trai tài gái sắc’ đi?

“Phải không?”

“Đương nhiên.” Cô nàng vô cùng tự tin, “Chỉ là anh không phát hiện ra thôi. Chẳng lẽ anh không thấy mấy tấm hình của chúng ta hôm trước à, tuy là do đám săn ảnh chụp trộm, nhưng bộ dáng chúng ta bên nhau không phải rất đẹp đôi sao?” Cô càng ngày càng tin tưởng Âu Dương Thụy chính là bạch mã hoàng tử định mệnh của đời mình. Đáng tiếc, Âu Dương Thụy lại không cho rằng cô là công chúa Bạch Tuyết.

“Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi.” Anh thấy cần phải giải thích rõ ràng, “Những tấm ảnh kia không có nghĩa lý gì cả.”

Cô biểu đạt rõ ràng như vậy, anh ta còn muốn cự tuyệt cô sao?

“Hơn nữa, mặc kệ cô có làm gì, tôi cũng sẽ không đáp lại cô, xin cô hãy từ bỏ tâm ý này đi.”

Nghe vậy, cô gái bất chợt cứng đờ. Vốn dĩ cô luôn cho rằng mình vẫn còn cơ hội, ít nhất ba của Âu Dương Thụy ủng hộ cô chứ không phải là Vân Mộ Hoa, thế nhưng hiện tại...

“Tôi còn có việc, nếu không có gì thì tôi cúp đây.” Âu Dương Thụy lập tức cúp điện thoại, không muốn nói nhiều với người phụ nữ này.

Chờ đợi thật lâu vẫn chưa thấy Vân Mộ Hoa xuống lầu, Âu Dương Thụy nhịn không được rút điện thoại ra gọi cho cậu, kết quả di động của Vân Mộ Hoa lại đang tắt máy. Âu Dương Thụy gọi vào số máy trong ký túc xá của cậu nhưng không có người nghe, có lẽ đối phương đang xuống lầu.

Nghe tiếng thang máy đóng mở không ngừng mà người vẫn chẳng thấy đâu, Âu Dương Thụy dự định xuống xe để xông lên ký túc xá. Đúng vào lúc ấy, Vân Mộ Hoa xuất hiện.

“Anh chờ em rất lâu đấy.” Âu Dương Thụy trượt kính xe xuống.

“Lúc nãy tắm rửa một chút, cho nên đến muộn.”

Âu Dương Thụy bỗng nhiên cảm thấy thái độ của Vân Mộ Hoa có chút xa cách. Ở trong ký ức, Vân Mộ Hoa luôn luôn bám dính lấy anh, thích được ở bên anh, cho nên phản ứng lúc này của cậu thực sự rất không bình thường.

“Em định đứng đây để nói chuyện phiếm với anh hay là lập tức lên xe?”

Âu Dương Thụy đậu xe ngay dưới lầu ký túc xá, đúng là rất gây chú ý. Vân Mộ Hoa nhận ra giọng điệu người nọ có chút không vui, liền mở cửa xe, chui vào bên trong.

Chiếc xe từ từ rời khỏi khuôn viên trường học.

“Hôm nay em rất lãnh đạm.”

“Có sao?”

“Lúc anh gọi điện thoại cho em, em cũng không nhiệt tình.”

“Không có.” Vân Mộ Hoa không nhìn về phía Âu Dương Thụy, thò tay rút một cái khăn giấy ra xoa xoa cái mũi của mình, “Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, hình như bị cảm rồi.”

“Bị cảm phải nghỉ ngơi nhiều.” Âu Dương Thụy quan tâm nói, đồng thời hai mắt nhịn không được mà nhìn về phía người kia, phát hiện sắc mặt của cậu quả thực xấu đi không ít.

“Ừ, em sẽ chú ý.” Vân Mộ Hoa ôn hoà đáp, thế nhưng tâm tư của cậu vẫn đang đặt lên mấy tấm ảnh kia.

“Còn có, di động của em hôm nay làm sao vậy? Anh gọi mấy lần nhưng đều tắt máy.”

“A, có lẽ hết pin.” Vân Mộ Hoa lấy điện thoại di động ra xem xét, quả thực hết pin rồi. “Em quên sạc.”

“Quen em lâu như thế, đây là lần đầu tiên anh thấy em quên sạc pin điện thoại.”

“Gần đây khá bận.” Đây là sự thật. Vân Mộ Hoa nói, “Hơn nữa anh rồi cũng sẽ tìm được em mà.”

Nụ cười trước sau như một của Vân Mộ Hoa tựa hồ cho Âu Dương Thụy một viên thuốc an thần. Tâm tư vốn dĩ tràn đầy lo lắng trong anh bỗng nhiên được thả lỏng đi ít nhiều.

“Anh đưa em đi ăn cháo bồi bổ cơ thể.”

“Cũng được.” Dù sao cậu cũng cần ăn những món dễ tiêu.

Sau nửa giờ lái xe, Vân Mộ Hoa rất nhanh phát hiện ra người nọ đang lái xe chạy về phía biệt thự của Âu Dương gia.

“Tới nhà anh?”

“Ừ.”

Biểu tình của Vân Mộ Hoa có chút kỳ quái. Cậu tháo dây an toàn, “Không phải nói đi ra ngoài ăn tốt hơn sao?”

“Nhưng mà cháo đang ở nhà anh nha.”

“Nhà anh?” Âu Dương Thụy định nấu cháo sao?

“Mẹ anh làm rồi đưa tới, nói là muốn cho em bồi bổ thân thể.”

“Giúp em cảm ơn mẹ anh.” Vân Mộ Hoa vừa nói vừa rút khăn giấy ra. Cậu hình như thật sự vì mệt mỏi mà bị sinh bệnh.
Bình Luận (0)
Comment