Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 2.3

Sắc mặt của Gia Luật Long Khánh lập tức trầm xuống cắt ngang. "Hắn không có tên chữ!" 

Gia Luật Long Hữu mỉm cười, rù rì nói: "Ta không có sao?" 

"Không có!" Hắn lấy giọng đe dọa nói.

"Ha ha..." Nhìn thấy vẻ mặt bá đạo của lão ca, Gia Luật Long Hữu chỉ đành bất đắc dĩ cười khan hai tiếng. "Đúng a! Ta không có tên chữ, chị dâu nhỏ có thể gọi ta là..." 

"Lão Tam, gọi hắn lão Tam là được!"

"Lão Tam?" Gia Luật Long Hữu dở khóc dở cười."Tại sao có thể như vậy? Tại sao chị dâu nhỏ không thể gọi tên của ta? 

"Ngươi không có tên!" Gia Luật Long Khánh ương ngạnh cậy mạnh trả lời.

"Làm sao ngay cả tên của ta cũng không còn?" Gia Luật Long Hữu thất thanh kêu lên. "Nhị ca, ngươi không thể nhỏ nhen như vậy chứ? 

Gia Luật Long Khánh ngoan độc trừng hắn một cái, gằn giọng nói: "Từ nay về sau, ngươi chính là người vô danh!" 

Tiểu Tiểu nhìn hai người. "Thật không biết các ngươi đang nói cái gì." Nàng không nhịn được giật nhẹ tay áo của Gia Luật Long Khánh. "Ừ! Rốt cuộc lúc nào chúng ta mới có thể cỡi ngựa? Ngựa của ngươi đâu? Có thể để cho ta xem trước không." 

Gia Luật Long Khánh chỉ hướng cho nàng. "Ở đằng kia! Con ngựa mà Tịch Cát đang chuẩn bị thượng yên kia chính là Quát Lôi." 

Nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, nàng sợ hãi kêu một tiếng "Oa!" Rồi sau đó phảng phất như mộng du, chạy nhanh tới trước con ngựa. Oa! Oa! Oa! ngựa này màu lông đen nhánh tỏa sáng, đầu ngựa thật là lớn, mông tròn eo thô, bốn chân mạnh mẽ tràn đầy sức lực, hai lỗ tai dựng thẳng, lông bờm màu trắng tựa như Phong Phi Dương, thần thái khỏe mạnh vô cùng, nhìn qua anh tuấn, uy mãnh cực kỳ!

Tâm trạng phảng phất giống như gặp phải trân bảo, trong lòng Tiểu Tiểu vui vẻ sờ nhẹ đầu mũi của Quát lôi, Quát lôi khẽ hạ thấp đầu xuống, kêu lên một tiếng, đầu mũi vậy mà lại hướng tới trong ngực Tiểu Tiểu chui vào. Tiểu Tiểu không thể che dấu hưng phấn.

“Quát lôi, Quát lôi, ngươi là con ngựa xinh đẹp nhất uy phong nhất mà ta thấy, ta thật thích ngươi đó!" Tiểu Tiểu không nhịn được ôm đầu ngựa hôn. "Ta thật, thật thích, thật thích ngươi đó!"

Gia Luật Long Khánh không vui, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị cứng rắn, hắn phát hiện mình lại ăn dấm chua với một con ngựa! Bất quá, súc sinh này còn dám vô lễ với nữ nhân của hắn.

Trong mắt tràn đầy ghen tức, trong mũi thở ra mùi đố kị, thậm chí ngay cả trong lỗ tai cũng vì giận mà đỏ lên, Gia Luật Long Hữu vừa kinh ngạc vừa buồn cười thưởng thức lão ca đang ghen.

Trước khi Tịch Cát chuẩn bị yên ngựa xong, Gia Luật Long Khánh vẫn bày ra bộ dáng ghen tuông, cho đến khi hắn đặt Tiểu Tiểu lên yên ngựa, mình cũng nhảy tới ngồi ở sau lưng Tiểu Tiểu, vững vàng khóa nàng ở trong ngực, lúc này hắn mới nở nụ cười.

"Lên đường!" Hắn quát lên một tiếng, kéo nhẹ dây cương giục ngựa rời đi.

"A?" Gia Luật Long Hữu đột nhiên phát hiện, trừ hắn ra, tất cả mọi người đều đã lên ngựa rời đi. "Làm sao lại như vậy? Chờ ta một chút! Đừng không có lương tâm như vậy."

Khí trời tương đối rét lạnh, nhất là Bắc Phong gào thét lạnh thấu xương, mỗi một trận gió thổi qua đi, toàn bộ bí mật mang theo bông tuyết bay múa, thổi vào người, làm cho người ta lạnh đến phát run, thậm chí hô hấp cũng cảm thấy không thông thuận. 

Một đường bọn họ đi rất chậm rãi chủ yếu để cho Tiểu Tiểu ngắm cảnh. Khi đi ngang qua một Bộ Lạc nhỏ, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi hai ba ngày, tiếp nhận thịnh tình chiêu đãi của mọi người trong bộ tộc. Gia Luật Long Khánh kiêu ngạo đem Hằng Vương phi giới thiệu cho bọn họ, mà Tiểu Tiểu cũng rất tự nhiên hưởng thụ cuộc sống du mục của người Liêu, dường như cuộc sống của nàng chính là như vậy, không có ngăn cách, không có bài xích.

Mỗi lần dừng lại mỗi Bộ Lạc, Gia Luật Long Hữu liền đem thư giao cho Tiểu Giáo:” Người bên Tống thất muốn ta chuyển thư giao cho chị dâu nhỏ."

Tiểu Tiểu nhận lấy thư, không nói tiếng nào chui vào trong xe ngựa. Qua hồi lâu, Tiểu Tiểu nhảy xuống xe ngựa hai mắt đỏ hoe, nhưng vẻ mặt lại tươi cười. Thư viết rất dài, nhưng Tiểu Tiểu chỉ chú ý tới hai câu —— kế hoạch hủy bỏ và điều mà phụ thân hy vọng nhất là ngươi tìm được hạnh phúc của mình.

Thật tốt quá, nàng rõ ràng đánh không lại người ta mà còn muốn làm thịt đối phương! Nhưng quan trọng nhất là... Nàng thật giống như cũng có chút hạ thủ không được... Tiểu Tiểu lặng lẽ liếc Gia Luật Long Khánh một cái, trùng hợp là hai con ngươi xanh thẳm của hắn cũng đang ngó chừng nàng, hai gò má của Tiểu Tiểu đỏ lên, nàng cúi đầu ngượng ngùng.

Bằng lương tâm mà nói thì hắn đối với nàng rất tốt, ngay cả cha mẹ hoặc huynh đệ tỷ muội cũng không cưng chìu nàng như vậy, nàng có yêu cầu gì dù khó đến đâu hắn cũng đều đáp ứng. Đây có phải chính là hạnh phúc không? Nàng không hiểu, nhưng, chỉ cần hắn vẫn cưng chìu nàng như vậy, giống như lời Ngũ tỷ, không hề có nữ nhân khác, như vậy nàng liền hài lòng. 

Đang cùng những tộc nhân trong thôn xóm nói chuyện với nhau, Gia Luật Long Khánh phát hiện Liêu ngữ của Tiểu Tiểu mặc dù không lưu loát lắm, nhưng cũng ứng phó tự nhiên được, hắn rất kinh ngạc, cho nên khi bọn hắn vừa rời khỏi Bộ Lạc, hắn liền hỏi nàng "Là ai dạy ngươi nói tiếng Khiết Đan? 

"Là lão sư của các ngươi phái tới!" Nàng trả lời.

Gia Luật Long Khánh nhíu mày suy tư. "Đó là... Chuyện của ba, bốn tháng trước sao? 

"Ừ!" 

"Mới hơn ba tháng mà ngươi có thể giao tiếp rồi?” Gia Luật Long Khánh không khỏi kinh ngạc nói.

"Đúng!" Tiểu Tiểu cười đắc ý nói.

Gia Luật Long Khánh không khỏi dùng ánh mắt khác nhìn nàng, nàng thật mỹ lệ, thiện lương hoạt bát, nàng rốt cuộc còn có bao nhiêu điều giấu hắn? Còn có bao nhiêu bản lãnh khiến cho người ta phải ngạc nhiên kinh ngạc đây?

Bất quá, mấy ngày sau, hắn phát hiện nàng có nhiều tài năng 

—— Nàng có tài bắn cung tuyệt hảo.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn hỏi.

"Tự mình học trộm." Nàng nhỏ giọng nói, ánh mắt to đen láy trở nên sáng ngời.

—— Kiếm pháp của nàng không tồi.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn lại hỏi.

"Ta nhìn lén." nàng cười hắc hắc, vẻ mặt có chút đắc ý.

—— Kỹ thuật cỡi ngựa của nàng cũng rất tốt.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Ta té mấy lần liền cưỡi được!" Nàng nói nghe thật dễ dàng, giống như là một điều tự nhiên.

—— Thương pháp của nàng cũng không tồi.

"Người nào dạy ngươi?" Hắn vẫn hỏi.

Lúc này, Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ một chút mới trả lời: "Không nhớ rõ nữa!" 

Lại nói nàng còn có thể lột da một con thỏ, loại bỏ nội tạng, rửa sạch, đem lên cành quay.

"Người nào dạy ngươi? 

"Cái này còn cần người dạy sao?" Nàng ngẩng đầu kiêu ngạo nói.

Gia Luật Long Khánh nhìn nàng, yên lặng trong chốc lát, mới tiếp tục hỏi: "Ngươi hẳn là có đọc sách chắc biết được nhiều chữ lắm?" 

"Ha ha!" Tiểu Tiểu giả ngu cười ra tiếng, lập lờ trả lời nước đôi: "Đại khái nhận được mấy chữ!"

Gia Luật Long Khánh khiêu mi. "Thêu thùa may vá chắc ngươi biết?" 

"Chưa thử qua." Lần này nàng thẳng thắn trực tiếp trả lời.

"Còn việc bếp núc?"

Tiểu Tiểu ưỡn ngực ngạo nghễ nói: "Ta biết nướng thỏ hoang, heo sữa quay." 

"Cầm kỳ thư họa thì sao?" 

"Ta chỉ biết một nửa còn một nửa thì không biết." Nàng có chút chột dạ nói, chẳng qua là không biết hắn nghe có hiểu hay không.

Hắn nhận thua! Hắn phát hiện tiểu thê tử khả ái của hắn bộ dạng bên ngoài thì giống cô gái Tống thất Kiều Kiều ôn nhu, nhưng nội tâm của nàng thì có mười phần bản chất của nữ nhân phương Bắc.
Bình Luận (0)
Comment