Dụ Dạ

Chương 114

Viêm Phi nói vậy khiến Lãnh Dạ thực không hài lòng, vì thế hỏi lại:“Anh trước chẳng lẽ chưa từng có từ trên tay người nào đào thoát qua?”

Viêm Phi nghĩ nghĩ, sau đó nói:“Không có.”

Lãnh Dạ chọn mi:“Thật sự?”

Liền tính Viêm Phi cường hãn nữa, Lãnh Dạ cũng không tin tưởng hắn chưa từng đụng tới khốn cảnh.

Viêm Phi lại nghĩ, sau đó sửa lời nói:“Nếu thật muốn nói, thì phải là của bố tôi đi, tôi trước đó từ bên người hắn tránh được một lần.”

Lãnh Dạ chọn mi.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Viêm Phi nói:“Đừng nói cho tôi em muốn nghe.”

“Đương nhiên.” Không chỉ muốn nghe, còn thực cảm thấy hứng thú.

Trong ấn tượng hắn, cha Viêm Phi là một người nghiêm túc, tuy rằng không tính cứng nhắc, nhưng xử sự quyết đoán quyết tuyệt, vô luận đụng tới chuyện gì đều là một bộ tòng dung bình tĩnh, Lãnh Dạ vẫn thực thưởng thức cá tính ông.

“Được rồi.” Viêm Phi nhún vai:“Tôi tốt nghiệp đại học không bao lâu, lão ba muốn tôi tiếp nhận sản nghiệp, nhưng tôi lúc ấy si mê nghệ thuật, muốn làm họa sĩ, cho nên liền cự tuyệt, sau đó lão ba đem tôi tù cấm ở nhà, ba ngày ba đêm chưa cho tôi cơm ăn, còn nói qua tôi không đáp ứng liền đói chết tôi. Cuối cùng tôi chạy đi, một đoạn thời gian lưu lạc làm họa sĩ.”

“Ách, này thật đúng là……”

Lãnh Dạ hoàn toàn không biết còn có chuyện này, Tuy rằng cha Viêm Phi tự tay bồi dưỡng, nhưng hắn đại bộ phận thời gian đều ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, hơn nữa hắn lúc ấy lãnh đạm, cho nên đối với Viêm gia sự hiểu biết rất ít.

“Vậy anh vì cái gì sau đó đã trở lại?”

“Tôi rời đi sau để lộ tin tức, tôi mới rời nhà nửa tháng liền bị hai lần ám sát, thiếu chút nữa sẽ không còn mệnh, chỉ có về nhà tránh né.”

“Để lộ tin tức?” Lãnh Dạ cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhớ rõ người Viêm gia đều thực trung tâm.

“Ân, lão ba tôi thả ra đi, vì bức tôi trở về.”

“……”

Lãnh Dạ đột nhiên cảm thấy hiếu kì về cặp phụ tử này.

Viêm Phi đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Lãnh Dạ:”Em nhảy không tồi, ai dạy em?” Lấy cá tính Lãnh Dạ hoàn toàn không giống người sẽ khiêu vũ.

“Anh a.” Lãnh Dạ cười nói.

Làm sát thủ phải thường lẫn vào các loại trường hợp, cho nên các loại ngụy trang kỹ năng là tất yếu, Lãnh Dạ kiếp trước học qua không ít kỹ năng, trong đó bao gồm khiêu vũ, bất quá ở trong này hắn đương nhiên không thể nói ra.

“Xem ra em thiên phú dị bẩm.” Viêm Phi chọn mi nói. Tuy rằng biết Lãnh Dạ là nói đùa, nhưng hắn cũng không có truy vấn.

“Là anh dạy giỏi.”

“Tôi đây có phải hay không nên dạy em một ít này nọ?” Viêm Phi cười xấu xa.

“Xin lỗi, năng lực có hạn.” Lãnh Dạ câu thần.

Khi nói chuyện, âm nhạc lại hạ xuống, Viêm Phi cùng Lãnh Dạ đi ra.

Gabriel đứng ở bàn bên cạnh trong tay bưng một ly rượu, trong lòng còn ôm mỹ nữ dáng người nổi bật, hai người thân mật tựa vào cùng nhau, hữu thuyết hữu tiếu, nhưng Gabriel ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ tầm mắt lơ đãng chuyển tới Gabriel bên kia.

Gabriel lập tức mỉm cười, đối Lãnh Dạ cử cử chén rượu.

Lãnh Dạ làm bộ không phát hiện.

……

Lăng Quang Thần bưng một chén rượu, ở đây cùng một ít danh nhân bắt chuyện, làm một người đại diện, mở rộng giao tiếp là môn bắt buộc, loại rượu này sẽ là thời cơ tốt nhất.

Chung quanh người quá nhiều, hắn nhất thời không chú ý, vấp phải chân người khác.

“Ai nha!” Cùng với một tiếng khoa trương thét chói tai, người chung quanh lực chú ý đều bị hấp dẫn lại đây.

“A, thực xin lỗi.” Lăng Quang Thần vội vàng nói, nhưng lúc nhìn đến người bị hắn vấp phải là ai, Lăng Quang Thần biểu tình cương lên.

Đối phương là bạn gái Lê Hân.

Nàng tên là Trịnh Lệ, bộ dạng là không thể khủng hoảng, nhưng bởi vì nguyên nhân tính cách, tinh đồ vẫn thực nhấp nhô, tại diễn nghệ lăn lộn đã nhiều năm đều vẫn là không ôn không hỏa, các nữ diễn viên cùng thời với nàng không ít đều đã là “Tiểu thiên hậu” Hoặc là “Tiểu hoa đán” Cấp bậc, chỉ có nàng luôn luôn tại chỗ giậm chân địa vị thập phần xấu hổ. Bất quá cùng Lê Hân truyền ra chuyện xấu, Trịnh Lệ sáng tỏ mà bắt đầu thẳng tắp dâng lên, quảng cáo cùng phiến ước cũng bắt đầu nhiều hơn, sự nghiệp vẫn trì trệ không tiến rốt cục có khởi sắc. Lăng Quang Thần cùng nàng không có liên hệ gì, nhưng đối xấu tính của nàng ngược lại là có điều nghe thấy.

Trịnh Lệ vốn chỉ là có điểm sinh khí, nhưng đang nhìn đến người vấp vào mình là Lăng Quang Thần sắc mặt đen xuống:“Mắt cậu bị mù sao?”

Lăng Quang Thần đành phải nói:“Thật sự thực xin lỗi, tôi vừa rồi không thấy được.”

Trịnh Lệ nói:“Tôi lớn như vậy một người đứng ở chỗ này, cậu không thấy được? Lừa ai đây?”

Lăng Quang Thần không lời nào để nói.

Tuy rằng biết Trịnh Lệ tính cách không tốt, nhưng trước mắt bao người cư nhiên như thế không để ý hình tượng chửi ầm lên, thật đúng là để người phá kính mắt, Lăng Quang Thần có thể cảm giác được Trịnh Lệ đối hắn dày đặc địch ý, đối việc này hắn chỉ có thể nghĩ đến một lời giải thích: Nữ nhân này biết hắn cùng Lê Hân có quan hệ……

Lê Hân đang ở cùng đạo diễn nói chuyện, chú ý tới tình huống nơi này, liền hướng bên này đi tới.

“Tôi biết cậu hận tôi, cho nên cố ý?” Trịnh Lệ còn lải nhải mắng không ngừng, ngữ khí càng ngày càng bén nhọn:“Cậu một đại nam nhân, tâm lý như thế nào âm u a?”

Lăng Quang Thần cũng không cùng nữ nhân cãi nhau, thái độ dễ dàng tha thứ, hắn biết Trịnh Lệ cố ý nhằm vào chính mình, cho nên không muốn cùng nàng dây dưa:“Tôi đã muốn nói qua xin lỗi, nếu cô không tiếp thụ, tôi đây cũng không có biện pháp.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Đúng lúc này, một màn đã xảy ra.

Trịnh Lệ dương tay hướng trên mặt Lăng Quang Thần đánh qua.

Lăng Quang Thần phản ứng coi như mau, hướng bên cạnh tránh được, nhưng vẫn là bị Trịnh Lệ móng tay cào vào trên mặt nháy mắt nhiều ra mấy vết cào ra máu.

Lăng Quang Thần không thể tin được nàng động thủ, chung quanh những người khác cũng thập phần kinh ngạc.

Trịnh Lệ cười lạnh, chỉ cao khí ngang trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ý tứ là cậu có thể làm gì tôi?

Lăng Quang Thần nắm chặt quyền đầu, cố nén tức giận.

Amanda cách Lăng Quang Thần không xa, cũng đã đi tới, vốn là tính toán khuyên can, nhưng nhìn đến Trịnh Lệ cư nhiên dám như vậy đối đãi Lăng Quang Thần, sắc mặt lập tức âm xuống dưới, trở về cho Trịnh Lệ một cái tát.

Amanda một cái tát đánh cho rất nặng, Trịnh Lệ trên mặt in hẳn một bàn tay, thanh âm bàn tay rõ ràng có thể nghe.

Trịnh Lệ bị đánh, lăng lăng nhìn Amanda.

Amanda nghiêm mặt nói:“Tôi không biết Tiểu Thần nơi nào đắc tội cô, bất quá hắn đã muốn giải thích, cô còn như vậy không buông tha không khỏi quá phận, Tiểu Thần là nam nhân, không thể cùng cô động thủ, tôi cũng không phải là, cô về sau còn dám tìm hắn phiền toái, tôi xem gặp một lần tát cô một lần.”

Nàng nói rất lãnh tĩnh, cũng rất có khí thế, khiến Lăng Quang Thần nhìn xem có chút sững sờ, tuy rằng bình thường luôn là một bộ tùy tiện ngốc đại tỷ, nhưng Amanda tính cách kỳ thật vẫn là rất hòa thuận, cùng người khác phát sinh đều sẽ chủ động thoái nhượng, Lăng Quang Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn đến nàng động thủ đánh người.

Trịnh Lệ một bộ đại tiểu thư, nơi nào có thể chịu được được như vậy, vì thế chửi ầm lên:“Tiện nhân! Mày dựa vào cái gì đánh tao?”

Chính lúc nàng hổn hển tính toán tiến lên cùng Amanda liều mạng, Lê Hâm chạy tới cầm cổ tay nàng, đem nàng kéo trở về.

“Buông, A Hân!” Trịnh Lệ giãy dụa nói.

“Đủ rồi.”

“Buông!”

“Câm miệng cho tôi.” Lê Hân lạnh lùng nói, một phen đem Trịnh Lệ vứt đến phía sau.

Hắn rõ ràng là có đốt lửa, ngữ khí tuy rằng không nặng, nhưng rất có uy nghiêm, Trịnh Lệ bị sắc mặt hắn dọa, vì thế không cam lòng cắn môi dưới, không có lên tiếng.

Amanda đối Lê Hân nói:“Lê Hân, xem nữ nhân nhà anh đi, đừng phóng loạn cắn người.”

“Xin lỗi.”

“Người nhận xin lỗi nhân không phải tôi.”

Lê Hân vì thế nhìn về phía Lăng Quang Thần, Lăng Quang Thần mặt thương có điểm nghiêm trọng, còn chảy một chút máu.

Lăng Quang Thần cũng nhìn Lê Hân, ánh mắt cũng là lạnh lùng mà xa cách.

“Xin lỗi.” Lê Hân còn nói.

Lăng Quang Thần không quan tâm hắn, xoay người tránh ra.

Đi hai bước, Lăng Quang Thần tựa hồ nghĩ tới cái gì, từ một bên cầm lấy một chén rượu, sau đó đi trở về, đi đến trước mặt Lê Hân.

Hai người mặt đối mặt đứng chung một chỗ.

Lê Hân nhìn Lăng Quang Thần, ánh mắt sâu không thấy đáy.

Lăng Quang Thần cũng nhìn Lê Hân, sau đó giơ lên chén trong tay, nâng cốc trực tiếp hất trên mặt y.

Người chung quanh nhất thời hít một ngụm lãnh khí, ai cũng không dám tin tưởng người này không biết có lai lịch gì cư nhiên dám lấy rượu hất lên mặt Lê Hân.

Lăng Quang Thần cười lạnh cuối cùng nhìn Lê Hân liếc mắt một cái, sau đó cũng không quay đầu lại đi mất.

Lê Hân nhìn bóng dáng Lăng Quang Thần, mặc cho rượu trên mặt chảy xuống, trên mặt không có bất cứ biểu tình, chỉ là trầm mặc dùng tay áo xoa xoa mặt.

Lăng Quang Thần cùng Amanda trở lại bên người Lãnh Dạ cùng Viêm Phi bên kia.

Viêm Phi cùng Lãnh Dạ vừa rồi khá xa, khắc khẩu phát sinh không biết Lăng Quang Thần ở trong đó, biết tình huống khắc khẩu đã muốn kết thúc.

Nhìn vết thương trên mặt Lăng Quang Thần, Lãnh Dạ nhíu mày:“Như thế nào thương nặng như vậy?”

Lăng Quang Thần không quá để ý:“Hoàn hảo, chỉ là trầy da mà thôi.”

Lãnh Dạ nói:”Đi bác sỹ đi.”

“Không cần, tôi trở về tìm mấy miếng băng dán vết thương thì tốt rồi.”

“Này không thể được, tùy tiện lộng khả năng sẽ nhiễm trùng, vẫn là đi bệnh viện xử lý.” Amanda không đồng ý.

“Tôi cũng không phải nữ nhân, lưu lại sẹo trọng yếu sao?” Lăng Quang Thần có chút bất đắc dĩ.

“Nam nhân cũng giống nhau, trên mặt có sẹo ảnh hưởng hình tượng.”

Amanda thực kiên trì, như thế nào cũng muốn Lăng Quang Thần đi bệnh viện, Lăng Quang Thần không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng, Lãnh Dạ cùng Viêm Phi cũng hiểu được tiệc rượu không có ý tứ, cho nên cũng tính toán trước tiên rời đi, liền cùng nhau đi.
Bình Luận (0)
Comment