Dụ Dạ

Chương 17

Buổi sáng ngày hôm sau, Lãnh Dạ trợn mắt nhìn khuôn mặt Viêm Phi ngay trước mắt, khiến Lãnh Dạ có loại d*c v*ng muốn đấm vào khuôn mặt kia một đấm, xuống chút nữa vừa thấy, nửa thân dưới Viêm Phi cơ hồ đều dán lên người hắn, một bàn tay còn ôm trên lưng hắn.

Lãnh Dạ một phen đẩy Viêm Phi ra.

Bị đẩy như vậy, Viêm Phi cũng tỉnh lại, sau đó mỉm cười đối Lãnh Dạ nói:“Sớm.”

“Sớm cái mặt anh.” Lãnh Dạ lười cho y sắc mặt hòa nhã, xoay người xuống giường, đi vào toilet.

Viêm Phi nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống hai má, miễn cưỡng nhìn bóng dáng hắn.

Thời gian còn sớm, lúc này mặt trời mới lên, ánh nắng sáng sớm từ cửa sổ rọi vào, thật ấm áp.

Viêm Phi cũng xuống giường, mặc vào quần dài, đi đến phía trước cửa sổ, mở ra cửa sổ.

Hơi lạnh sáng sớm tiến vào, Viêm Phi nhìn một hồi phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó đi vào phòng bếp.

Lãnh Dạ rửa mặt xong từ nhà vệ sinh đi ra, không thấy Viêm Phi đâu, tại nhà bếp truyền đến tiếng vang đinh đinh đang đang, sau đó một mùi hương bay ra.

Lãnh Dạ cảm thấy có điểm kỳ quái, đi đến cửa phòng bếp, phát hiện Viêm Phi trần người trên bưng một đĩa trứng ốp lết, động tác rất thuần thục, bất quá rất có điểm khoe khoang dáng người.

Xem cảnh này, Lãnh Dạ còn tưởng rằng đang chụp quảng cáo:phòng bếp sạch sẽ, dáng người chuẩn mực, ánh sáng đầy đủ, điều kiện quay chụp ở đây cần có đều có, toàn bộ hình ảnh dùng bốn chữ có thể khái quát: Tú sắc khả cơm.

Lãnh Dạ không biết Viêm Phi cư nhiên biết nấu nướng, Viêm Phi cho hắn cảm giác vẫn chính là đại thiếu gia mười ngón không dính vào bếp, mặc cho ai cũng vô pháp tưởng tượng một hắc đạo đại nhân vật tại nhà bếp lại có bộ dáng này đi?

“Như thế nào, đói bụng?” Nghe được tiếng bước chân, Viêm Phi hồi đầu nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái.

“Không có.” Lãnh Dạ tựa trên khung cửa, nghiền ngẫm nói:“Nguyên lai anh cũng sẽ tiến vào phòng bếp.”

Viêm Phi nói:“Ngày trước ở nước ngoài chỉ có mình tôi, cho nên đều quen tự mình làm.”

Điểm này cùng Lãnh Dạ có chút giống, Lãnh Dạ vẫn là độc thân, sự tình gì đều là chính mình tự làm.

Bữa sáng rất đơn giản, trứng ốp lết, sữa cùng bánh mỳ nướng, hương vị mê người khiến Lãnh Dạ chấn động, hắn không có thói quen ăn bữa sáng, luôn không thức dậy trước giờ ăn sáng, ngẫu nhiên ăn một lần cảm giác cũng không tệ lắm.

Viêm Phi rửa mặt xong rồi mặc quần áo vào rồi cũng đến bàn ăn ngồi xuống, hai người mặt đối mặt ngồi, có chút cảm giác như một bữa sáng tình nhân.

“Hương vị thế nào?” Viêm Phi hỏi.

“Khó ăn.”

Viêm Phi khóe môi giơ lên, bộ dáng Lãnh Dạ khẩu thị tâm phi khiến y cảm thấy thực khả ái.

……

Ăn xong bữa sáng, Lãnh Dạ đi lấy chứng minh thư mới, dùng đương nhiên là tên hắn, ý nghĩ này có nghĩa là hắn và Văn Hạo Kiệt không có chút liên quan gì tới nhau, Văn Hạo Kiệt đã chết, thế giới hiện tại này chỉ có Lãnh Dạ.

Sau đó Lãnh Dạ cùng công ty chính thức ký hợp đồng.

Hợp đồng của người mới thực hà khắc, cơ hồ xem như khế ước bán mình không nói, còn bị công ty áp bức các loại, rất nhiều điều khoản không bình đẳng, Lãnh Dạ nhìn đến hợp đồng thẳng nhíu mày. Lăng Quang Thần giải thích nói hiện tại kinh tế công ty đều như vậy, bởi vì công ty sợ hãi người mới sau khi được nổi tiếng sẽ đến công ty khác làm, điều người khác làm đương nhiên hắn sẽ không làm, hợp đồng này vẫn là Lăng Quang Thần cùng công ty thương lượng qua lần nữa để thả lỏng điều kiện.

Suy xét qua đi, Lãnh Dạ cuối cùng vẫn là ký hợp đồng đó, sau đó bắt đầu khóa huấn luyện người mới, thời gian là ba tháng.

Chú thích:

Tú sắc khả cơm: ý nghĩa câu này có thể hiểu như là người đẹp tới nỗi như mỹ vị khiến người ta chảy nước miếng, hận không thể nuốt vào trong bụng. ( theo Quỳnh Như Cô Nương)
Bình Luận (0)
Comment