Dữ Dã Thú Tại Y Điện Viên

Chương 10

Nửa năm sau —

Giống như bao ngày khác sau kì đông dục, Bích Na lẳng lặng nấp trong bụi cỏ, nhìn đàn linh dương phía xa đang uống nước cạnh bờ sông, hiển nhiên đàn linh dương không có phát hiện Bích Na, nàng cười thầm trong bụng, sau đó vượt lên phía trước vài bước, đột nhiên chính mình dẫm phải nhánh cây phát ra một tiếng vang, đàn linh dương phía trước đột nhiên tuông chạy tứ tán, Bích Na thật ảo não, nhìn bầy linh dương từ từ biến mất, đột nhiên một con linh dương tựa hồ trạng thái không đúng té trên mặt đất, trên người xiên một cây gỗ nhọn, hiển nhiên là lọt vào cạm bẫy.

Xa xa có một người đi tới, cười tủm tỉm nhìn Bích Na, còn vẫy vẫy tay chào nàng.

[ Âu Dương Long?!]

Nửa năm qua Âu Dương Long hiển nhiên càng trở nên rắn chắc, chỉ có điều nếu so với Spencer hoặc là Liệt Đa thì vẫn nhỏ hơn rất nhiều.

Âu Dương Long đã học được cách nhóm lửa vô cùng thuần thục, hơn nữa không tốn sức chút nào kéo xuống một cái chân linh dương đưa cho Bích Na còn đang ở một bên mãnh liệt nhìn cậu.

“Lâu rồi không gặp…. Tựa hồ ngươi không có cao lên a.”

Nói Âu Dương Long cười nửa ngày.“Ta cũng sắp 30 tuổi rồi, làm sao có thể cao thêm được nữa, mỹ nữ ngươi đừng đùa nữa.”

“Trước kia Liệt Đa họ sẽ càng lúc càng lớn, sau đó biến thành cái dạng như bây giờ, ta tưởng ngươi chỉ là chưa có phát dục thành thục, về sau sẽ biến thành bộ dạng giống bọn họ.”

[ Choáng ]

“Ta chỉ là nhân loại, cũng không phải quái vật ~” Nhìn Bích Na ăn lang thôn hổ yết, Âu Dương Long nhíu mày.“Ngươi mấy ngày rồi không ăn? Đói thành cái dạng này?!”

“Ba ngày.”

[ Ba ngày không ăn ta sẽ chết.]

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Bích Na nhìn nhìn chung quanh, chỉ có Âu Dương Long vừa nhìn ngọn lửa vừa gặm thịt đến xuất thần.

“Spencer đâu ? Tại sao không với ngươi cùng một chỗ?”

“….. Ta trốn hắn. Cùng hắn tách ra.”

[ A a?!] Bích Na lại càng hoảng sợ, không rõ chuyện gì xảy ra.

“Ta là nhân loại, ta không chịu được cuộc sống mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ. Càng chịu không được tình nhân ở bên cạnh mà không thể thỏa mãn, ta liền tình nguyện rời khỏi hắn.”

Bích Na nghe mà không rõ, bất quá có thể khẳng định chính là Âu Dương Long chủ động rời khỏi Spencer, chứ không phải Spencer đuổi cậu đi .

Nơi này cách tùng lâm rất xa, hơn nữa trong này hương vị rất tạp, căn bản là không nghe thấy được khí tức của Âu Dương Long, cậu cũng là biết rõ điểm này mới có thể rời đi, Âu Dương Long quả nhiên thay đổi. Trở nên rất độc lập , ít nhất chính mình cảm thấy cậu là một cái nhân loại rất tốt, chính là Spencer…..

Chứng kiến Bích Na nghi hoặc, Âu Dương Long cười khổ một cái.

“Có lẽ Spencer đã tìm được một người bầu bạn khác, hoặc cũng có thể là hắn tìm ta tìm đến điên rồi.”

“Ngươi đừng nói với ta ngươi thương hắn đi!”

“Yêu thì thế nào, nói rất nhiều lần còn không phải đều không hiểu sao.” Nhớ tới mỗi đêm lúc ngủ cậu đều hướng đối phương thổ lộ hết tâm ý của mình, nhìn hắn không có bất kỳ phản ứng gì, lòng của cậu cũng không biết nên giải thích ra sao, cậu chỉ nghĩ cuộc sống khoái hoạt này cũng đã đến lúc chấm dứt rồi.

Nhìn sắc trời đã sắp đến lúc hoàng hôn, Âu Dương Long cầm lấy cây gậy của mình đứng lên.

“Theo ta đi ? Ta có chỗ ở.”

Bích Na ăn xong ngụm cuối cùng, gật gật đầu đi theo cậu.

“Thế giới loài người của chúng ta có quyển sách ghi lại từng có một người cũng ở trong rừng sinh hoạt giống như ta, hắn gọi là Thái Sơn.”

“Thái sơn?!” Bích na không rõ lắm, bất quá nhìn phòng ở trên cây thật sự rất đẹp. Lại còn có cả giường!

Bích Na lần đầu tiên nhìn thấy cái giường đã đọc được trong từ điển nên rất hưng phấn, lập tức nhảy đi lên, thiếu chút nữa đem giường nhảy gãy làm hai đoạn.

Giường thật lớn, hai người nằm ngủ cũng không có vấn đề gì.

Bích Na một bên hưng phấn quên trời đất, Âu Dương Long bên này ngồi gần cửa sổ, nhìn xem cảnh sắc bên ngoài.

“Ở đây tương đối cao, hương vị sẽ không bị nghe thấy.”

Xem ra Âu Dương Long thật sự không muốn để cho Spencer tìm được chính mình, chỉ có điều loại cuộc sống này cậu sẽ không buồn bực sao? Bất kể là lão hổ hay là sư tử cũng phải cần trao đổi , cậu một người có thể hay không rất thống khổ?

“Ngươi không ngủ sao?” Bích Na đã nằm ở trên giường, chậm rãi chuẩn bị đi ngủ.

“Ngươi biến thành lão hổ ta sẽ ngủ với ngươi.”

“Được rồi, tùy ngươi.” Nàng biến thành lão hổ nằm tại đó, vẫn không nhúc nhích, Âu Dương Long đi tới, chậm rãi vuốt vuốt lông của lão hổ, nhìn bầu trời bên ngoài đã biến thành màu đen, cũng nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Âu Dương Long là bị tiếng hét hiếu kì của Bích Na khi bới ra được thứ gì đó đánh thức .

Nhìn Bích Na đối một cái đầu gỗ cảm thấy hứng thú Âu Dương Long thật muốn cười, nhưng là thật sự là cười không nổi, bởi vì cậu thật lâu không có nở nụ cười, đều nhanh đã quên phải cười như thế nào.

“A, đúng rồi, hôm nay muốn cùng ta quay lại thôn xem thử không?” Bích Na biến thành người, nhìn nhìn Âu Dương long đang dùng dây thừng cột cỏ lên người mình.

Cậu lắc đầu, tỏ vẻ không muốn đi.

“Trong thôn người vẫn như cũ, ta ở phụ cận nghe được.”

“Nếu gặp phải Spencer ta nên nói cái gì?” Âu Dương Long dùng nửa năm theo Spencer học thứ nhiều thứ, nhiêu đó đã đủ cho cậu chu toàn cuộc sống của mình, cho nên cậu ly khai, đã từng nói với hắn sẽ không rời khỏi, vậy mà cuối cùng vẫn phản bội Spencer, cậu không dám trở về, cũng không muốn trở về.

“Spencer không ở trong thôn một thời gian rất dài rồi, ngươi lo lắng cái gì? Ta muốn trở về, ngươi cùng đi với ta đi.” Nói xong Bích Na liền nhảy xuống đất.

Âu Dương Long nhìn nhìn tóc của mình, đã dài ra được một chút, cậu mới chậm rãi bò xuống.

Trên thảo nguyên một người một thú chậm rì rì đi tới, lão hổ lúc này đang nhàn nhã tựa như thánh nhân, bọn họ xuyên qua cả thảo nguyên rộng lớn, thẳng đến ban đêm mới đi đến biên giới của rừng rậm.

“Ngươi lúc trước đi một đoạn sẽ mệt mỏi.”

“Vậy phải cảm tạ ta ly khai Spencer mà ra.”

“Ngươi yêu phải một tên ngốc ?” Bích na ăn một ít thức ăn chín, kỳ thật nàng cảm thấy ăn như thế này cũng tốt lắm, đỡ phải chính mình tự đi săn.

Âu Dương Long lắc đầu, nhưng cũng không nói gì, nhìn ngọn lửa cậu lại nghĩ tới rất nhiều chuyện, chỉ là Bích Na không phải là loại người khéo hiểu lòng người.

“Liệt Đa đã cùng con bạch lang kia?”

“Không biết, động dục kì của Liệt Đa vừa qua hắn liền rời khỏi, John cũng không biết đi nơi nào . Chắc là đi theo Liệt Đa đi .” Cứ như vậy bọn họ đi ba ngày, mới về đến thôn, nhìn trướng bồng quen thuộc trước mắt, Âu Dương Long tựa hồ có điểm chùng bước.

“Bích Na, hay là thôi đi, ta…..” Bích Na đột nhiên nghe được một cổ hương vị quen thuộc, còn chưa kịp xoay người thì đột nhiên một cái bóng đen đã nhảy ra tới, Âu Dương Long phản ứng rất nhanh dùng cánh tay đỡ nhưng vẫn là bị đè tại trên mặt đất.

Một đầu hắc báo an vị ở phía trên, hắn đang thở hổn hển dùng đôi mắt màu xanh biếc mà nhìn chằm chằm người dưới thân.

“Spencer?!” Bích Na tranh thủ thời gian biến thành người, có chút sợ hãi hắn sẽ thương tổn Âu Dương Long, sẽ cắn đứt cổ cậu.

“Ngươi rời khỏi ta chính là vì cùng nàng cùng một chỗ?” Thanh âm lạnh lùng từ trong miệng nam nhân phát ra, khủng bố giống như muốn giết người.

Âu Dương Long kỳ thật biết mình đi theo Bích Na trở về chính là một quyết định sai lầm, chỉ là cậu rất muốn quay về nhìn thử một chút…..

Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì, Bích Na một bên bối rối.“Không có! Ta cũng là vài ngày trước mới nhìn thấy Âu Dương Long, thật bất ngờ ta vẫn cho là các ngươi cùng một chỗ!”

Căn bản là không để ý tới lời của Bích Na, Spencer một quyền đánh ngất Âu Dương Long, nâng thân thể cậu dậy liền đi về một hướng khác.

Lúc này Bích Na chỉ cảm thấy Âu Dương Long thật đáng thương, dứt khoát vì cậu cầu nguyện một chút, sau đó lập tức chạy vào thôn nói cho mọi người biết, để cho bọn họ bài trí linh đàn cầu nguyện.

__________________

Bình Luận (0)
Comment