Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1439

Chương 1439

Lâm Minh Kiều ngồi phía sau không nhịn được mắng: “Cô ta diễn giỏi ghê, mẹ nó, sao không đi đóng phim đi.”

Nguyễn Nhan híp mắt: “Diễn xuất của tôi không bằng cô ta.”

Khương Tuyết Nhu thở dài: “Tớ muốn nôn.”

“Cậu cũng mang thai rồi à?” Lâm Minh Kiều kích động hỏi: “Không đúng, Hoắc Anh Tuấn không thể làm cho cậu mang thai được.”

“. . . Lời cô ta nói làm cho tớ buồn nôn.” Trán Khương Tuyết Nhu đầy vạch đen nói.

“Ha ha, tớ hiểu, một lần mang thai ngốc ba năm.” Lâm Minh Kiều xấu hổ cười cười: “Không lẽ diễn xuất của Nhạc Hạ Thu làm cho thẩm phán cảm động đó chứ.”

“Nếu thẩm phán nam thì sẽ động lòng, nhưng thẩm phán nữ thì . . .” Khương Tuyết Nhu cười cười.

Nguyễn Nhan nhìn cô một cái, nói tiếp: “Đàn ông thường dễ mềm lòng với nước mắt của phụ nữ, nhưng thẩm phán là phụ nữ nên không mềm lòng, ngược lại sẽ không thích người phụ nữ dùng nước mắt để nhận sự đồng cảm, cô không tin thì nhìn xem đa số đàn ông mềm lòng với Nhạc Hạ Thu, nhưng phụ nữ thì khịt mũi coi thường.”

Lâm Minh Kiều nhìn một cái, sau đó nhìn hai bên: “Tôi phát hiện hai người rất ăn ý.”

“Không phải là ăn ý, là suy đoán bình thường thôi.” Khương Tuyết Nhu cười cười.

“Không sai.” Nguyễn Nhan gật đầu.

Lâm Minh Kiều đen mặt lại: “Đủ rồi, đừng nói như tớ không thể suy đoán bình thường được không.”

“Cậu nói tớ mang thai, cậu cảm thấy mình có thể suy đoán bình thường được à.” Khương Tuyết Nhu đả kích.

Lâm Minh Kiều: “. . .”

Thẩm phán chờ Nhạc Hạ Thu khóc xong thì nói với Hoắc Anh Tuấn: “Mời nguyên cáo phát biểu.”

Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, anh nhìn qua Nhạc Hạ Thu, dưới mái tóc đen ngắn lộ ra khuôn mặt anh tuấn đầy buồn rầu và hối hận: “Nếu như người khác hỏi tôi rằng mối tình đầu là gì, vậy tôi sẽ cảm thấy là một cơn ác mộng, tôi hối hận lúc trước lại quen biết cô, bởi vì cô ta là ánh sáng thời niên thiếu của tôi cho nên tôi xem cô ta là người nhà, hơn mười năm qua, cho dù cô hay là người nhà của cô, tôi muốn cho các người những gì mình muốn, mấy năm trước cô mất tích, tôi mới kết hôn.”

“Tôi và vợ mình chỉ là kết hôn hợp đồng, nhưng sau đó tôi ở bên cạnh cô ấy nên dần yêu cô ấy, sau khi cô quay về, tôi mang theo sự áy náy và biết ơn cô, cô có chuyện gì thì tôi luôn có mặt giúp đỡ đầu tiên, nhưng lại không biết hành động đó đã tổn thương vợ mình, tôi và vợ mình phải xa cách suốt ba năm.”

“Tôi hối hận, mấy ngày nay tôi biết được sự thật, tôi hối hận mỗi ngày sống mơ mơ màng màng, tôi hận không thể cầm dao đâm chết mình, bởi vì hối hận, muốn chuộc tội, tôi đã chặt đầu ngón tay của mình.”

Anh giơ ngón tay vẫn còn quấn băng gạc làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi.

Hoắc Anh Tuấn nói tiếp: “Vừa rồi Nhạc Trạch Đàm nói một số việc, tôi cũng mới biết được, tôi cũng không cảm thấy mình mắc nợ Nhạc Hạ Thu, chẳng qua tôi cảm thấy mình có lỗi với vợ trước, tôi từng xem cô ấy là một người xấu xa ham hư vinh, tôi hiểu lầm cô ấy, tôi nợ cô ấy rất nhiều.”

“Tôi là một bài học, nếu có người đàn ông nào gặp được tình huống giống tôi thì tôi muốn nói cho các người biết người yêu cũ là người yêu cũ, sau khi kết hôn thì cắt đứt quan hệ với bọn họ, đừng để vợ mình bị tổn thương.”

“Tôi muốn lấy lại ba trăm nghìn tỷ không phải bởi vì tôi cần số tiền đó mà tôi cảm thấy cô ta không xứng, loại người lòng tham không đáy này không xứng có được nhiều tiền như thế, nếu không thì sẽ ảnh hưởng xấu cho xã hội, thậm chí một đám thiếu niên cho rằng có thể lừa gạt tình cảm để giành lấy lợi ích.”

Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm Nhạc Hạ Thu: “Tôi hi vọng sau này cô có thể kiếm tiền bằng năng lực của mình.”

Khi anh nói lời cuối cùng thì mặt Nhạc Hạ Thu trắng bệch.

Bình Luận (0)
Comment