Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1657

Chương 1657

“Kỳ thực không có vấn đề gì, chẳng qua là cái cớ, cái cớ làm cho cổ phiếu Hoắc Thị giảm mạnh, sau đó mới làm cho Hoắc Thị tan rã.” Ngôn Minh Hạo cay đắng giải thích, “Cụ thể, cô có thể hỏi Hoắc Thiếu.”

Khương Tuyết Nhu cũng không có tâm trạng để nghĩ gì nhiều, cô muốn sớm về biệt thự Hoắc Thị.

Đến tận 7 giờ tối Khương Tuyết Nhu mới biết được Hoắc Anh Tuấn đã trở về.

Cô vội vàng đi đến sảnh thì thấy ngoài hai người lớn Hoắc Gia còn có Hoắc Nhã Lam đã xuất viện, ngay cả Lục Minh Anh đang định xuất ngoại cũng đã tới biệt thự.

“Em nghe Ngôn Minh Hạo nói anh bị bắt đi điều tra, vẫn ổn chứ.” Khương Tuyết Nhu bước tới, nắm tay Hoắc Anh Tuấn..

“Không sao đâu, bọn họ chỉ là nói mấy lời để lôi kéo tôi” Hoắc Anh Tuấn kéo lấy Khương Tuyết Nhu ngồi ở bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bình tĩnh, “Nhưng anh không phải là người ăn chay.”

“Đừng có lừa em, bọn họ dùng mọi cách vì muốn tiêu diệt Hoắc Thị.” Khương Tuyết Nhu có chút tức giận nói.

Chưa nói đến việc Khương Tuyết Nhu tức giận, Hoắc Lão gia cũng tức giận, “Thật không biết xấu hổ, Hoắc Thị chúng ta thành lập trăm năm, làm cho kinh tế Nguyệt Hàn phát triển, tạo ra vô số việc làm cho Nguyệt Hàn. Ông nghĩ nếu như đó là cuộc cạnh tranh kinh doanh thất bại, ông chấp nhận nhưng đây rõ ràng là một sự đàn áp không phân biệt tốt xấu.”

Hoắc Nhã Lam cũng rất thất vọng. “Mẹ nghe ý kiến ​​của các cổ đông có ý định muốn rút lui, chắc có lẽ họ đã nghe được một số thông tin gì đó. Nếu tin đó được truyền ra ngoài thì giá cổ phiếu sẽ tiếp tục giảm mạnh, lúc đó sẽ yêu cầu tổ chức lại và Hoắc Gia chúng ta sẽ bị đá ra ngoài.”

Lục Minh Anh nhìn Hoắc Anh Tuấn bằng ánh mắt thâm thúy: “Người đứng sau có lẽ thân phận không tầm thường, cha biết con muốn đợi đến khi Tống Nguyên lên cầm quyền nhưng còn nửa tháng nữa Tống Nguyên mới thượng vị được. Nửa tháng này đối phương sẽ tận dụng hết sức lực để hạ bệ tận gốc Hoắc Thị, Hoắc thị vừa mới đánh bại Sở thị xong, trong tay cũng không còn nhiều tiền, nửa tháng con cũng không cầm cự được.”

Hoắc Nhã Lam nhìn anh, mở miệng, cuối cùng im lặng.

Nhưng mọi người đều biết bà muốn nói gì, vẫn  là Khương Tuyết Nhu chủ động mở miệng nói, “Chú Lục, nếu như Tập đoàn Garson ra tay giúp đỡ, người đứng phía sau có thể không biết quan hệ giữa chú và Hoắc Anh Tuấn.”

“Không,” Hoắc Anh Tuấn lắc đầu dứt khoát “Chúng ta còn không biết thực lực của những người đứng sau đó. Vốn dĩ bên kia không biết quan hệ giữa anh và tập đoàn Garson, nếu như bị bại lộ thì có thể sau khi đối phó với chúng ta thì có thể sẽ tiếp tục đối phó với tập đoàn Garson. Biết rằng cả Hoắc Thị và tập đoàn Garson đều là những công ty lớn nhất thế giới, bên kia có thể đối phó với Hoắc Thị thì việc bên kia đối phó với Garson chỉ là vấn đề thời gian.”

Lục Minh Anh gật đầu, “Đây cũng là lý do cha không giúp đỡ. Nguyên nhân chính là cha chưa biết rõ về tình hình của đối phương, nếu liên kết lại cũng chưa chắc thắng, vậy nên Garson có thể là đường lui trong tương lai của Hoắc Anh Tuấn.”

Khương Tuyết Nhu đau đầu.

Cuối cùng, Hoắc Lão gia bất lực nhìn Lục Minh Anh mà khẩn cầu: “Quyết định của anh là đúng. Nếu Hoắc Thị thật sự không giữ được, xin phiền anh mang hai đứa con của Hoắc Anh Tuấn về nước Y. Hoắc gia chúng tôi đã nợ anh quá nhiều, tập đoàn Garson không nên bị lôi xuống nước.”

Lục Minh Anh không nói lời nào, ông đồng ý với những gì Lão Gia Tử nói.

Tiểu Khê cùng Lãnh Lãnh là hai đứa cháu của ông ấy, chăm sóc là việc đương nhiên còn nhũng người còn lại của Hoắc gia ông ấy không quan tâm lắm, ông ấy cũng không có quá nhiều nghĩa vụ. Hôm nay ông ấy đến đây hoàn toàn là vì con trai.

Bình Luận (0)
Comment